Cả nhà Trương Nhất Phàm quay về thành phố Song Giang, tối hôm đó, Tiểu Thiên Vũ không biết vì sao đột nhiên vừa khóc vừa quấy, hơn nữa lại còn liên tục sốt nhẹ.
Trương Nhất Phàm cũng không màng tàu xe vất vả, cả đêm ba người lớn đưa đứa bé đến bệnh viện trung tâm.
Bệnh viện biết tin ba người nhà Trương Nhất Phàm đem con đến, vội vàng mở đường đến khoa chuyên môn. Các chuyên gia khoa nhi kiểm tra tỉ mỉ và phân tích kết quả xét nghiệm, chuyên gia nói do bị cảm mà dẫn tới nhiệm độc, nên mới gây ra tình trạng này.
Sau đó cả đêm vừa tiêm thuốc vừa kiểm tra, giày vò nguyên cả một đêm, nhưng Tiểu Thiên Vũ vẫn cứ vừa khóc vừa quấy, nhiệt độ cơ thể lúc cao lúc thấp, lặp đi lặp lại như vậy đến mấy lần.
Khi trời sắp sáng, cuối cùng nó cũng mệt, nằm ngủ say trong lòng Đổng Tiểu Phàm. Trương Nhất Phàm nhìn con, trong lòng có một niềm thương không sao hiểu nổi. Bình thường Tiểu Thiên Vũ rất ngoan, rất dễ thương, cũng không hay bị cảm, đang yên đang lành sao đột nhiên lại bị bệnh này chứ, làm người lớn suốt cả đêm không được chợp mắt.
Lúc này hắn mới phát hiện có một câu nói rất đúng, trẻ con chính là dây thần kinh trung ương của cả gia đình, chỉ cần đứa bé không khỏe thì cả nhà đều vây lấy nó mà xoay.
Trương Nhất Phàm chợp mắt một lát trong phòng khách, rồi vội vàng đi làm.
Quốc khánh nghỉ dài ngày công việc nhất định đã chất đống lên rồi. Về phòng làm việc, quả nhiên đám Tần Xuyên, Diệp Á Bình ào ào đến.
Hôm nay Đổng Tiểu Phàm không đi làm, ở nhà chăm sóc Tiểu Thiên Vũ.
Mẹ cũng mệt rồi, vừa mới ngủ một lúc, lại bị tiếng khóc của Tiểu Thiên Vũ làm cho thức giấc.Giơ tay sờ lên trán thằng bé, nóng đến giật mình:
- Mẹ, mẹ! Mau chuẩn bị đồ đến bệnh viện, thằng bé lại sốt rồi.
Mẹ đang làm bữa sáng, nghe thấy tiếng gọi của con dâu, lập tức buông mọi thứ trong tay xuống, cầm một cái túi đã chuẩn bị sẵn, hai người vội vàng đi vào bệnh viện.
Trong bệnh viện, người vẫn đông nghìn nghịt.
Chuyên gia trực đêm qua vừa về nhà không bao lâu lại bị Viện trưởng hối thúc quay lại. Nếu là bình thường, chuyên gia nhất định sẽ không chút để ý mà từ chối ngay, nhưng hôm nay anh ta nghe nói con của Bí thư Trương lại sốt cao, anh ta không nói gì, liền nhảy từ trên giường xuống phi như bay đến bệnh viện.
Khi đi vào bệnh viện, đến dây giày cũng chưa cột, bản thân anh ta cũng không phát hiện ra.
Vốn dĩ tối hôm qua anh ba hoa vài câu trước mặt Bí thư Trương rằng sau khi tiêm thuốc xong, đảm bảo sẽ không sao, bệnh đã được đẩy lùi. Ai mà biết được rằng bốn năm tiếng sau, bệnh của đứa bé lại tái phát.
Đây không phải là trò đùa, có thể Bí thư Trương cũng sẽ không trách mình, nhưng có thể thấy rõ năng lực của một người. Hơn nữa hôm qua anh ta cũng có ý khoe khoang và làm trò tranh thủ biểu hiện trước mặt Bí thư Trương, để gây ấn tượng với lãnh đạo.
Không ngờ trò khoác lác bị đổ bể cả, đợi đến khi anh chạy đến bệnh viện, đứa bé sốt đến 39,5 độ, vừa chạm tay vào đã nóng đến mức khiến người khác giật mình.
Chuyên gia không còn cách nào khác, vừa truyền nước muối, vừa thoa thuốc ngoài da. Vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng làm cho đứa bé hạ sốt. Chuyên gia thở phào một hơi thật dài, y tá nói với anh ta, lưng anh ướt đẫm cả rồi.
Đổng Tiểu Phàm không nói chuyện này cho chồng biết, chỉ đến khi Trương Nhất Phàm đang ăn cơm trưa, gọi điện về nhà hỏi tình hình của Tiểu Thiên Vũ, Đổng Tiểu Phàm mới nói chuyện này ra.
Mẹ giành lấy điện thoại:
- Thằng ba, cứ như vậy không được đâu, hay là đưa đến bệnh viện trên Tỉnh đi, Tiểu Thiên Vũ sốt lúc cao lúc thấp, chẳng may sốt đến bị viêm phổi thì không hay đâu.
Vì sức khỏe của con, Trương Nhất Phàm không nói gì:
- Con gọi tài xế đến, buổi trưa đưa hai người lên Tỉnh.
Đang định gọi cho tài xế, Tần Xuyên đi vào:
- Bí thư Trương, nghe nói hai ngày nay Tiểu Thiên Vũ đột nhiên không khỏe?
Trương Nhất Phàm nói:
- Tin tức của anh nhanh thật! Có phải anh lắp dụng cụ nghe trộm ở nhà tôi không?
Tần Xuyên có chút ngượng ngùng cười vài tiếng:
- Đâu có, là Lưu Mai vừa đến nhà anh, liền gọi điện cho tôi.
Tần Xuyên cũng không dám giấu giếm nguồn gốc tin tức mà mình nhận được, thành thật trước mặt Bí thư Trương.
Trương Nhất Phàm thở dài:
- Đúng vậy, cũng không biết là xảy ra chuyện gì nữa, nửa đêm đột nhiên phát sốt, làm cho mấy người lớn cả đêm không ngủ.
Tần Xuyên để ý thấy mắt Bí thư Trương đến giờ vẫn còn đỏ, người khác vừa nhìn là biết cả đêm không chợp mắt.
Vì thế anh ta quan tâm nói:
- Vậy anh tranh thủ nghỉ ngơi một chút đi!
Khi đi đến cửa, Tần Xuyên ngừng lại một chút:
- Bí thư Trương, chuyện của trẻ con rất khó nói, có chuyện này tôi không biết có nên nói ra không, có thể anh nghe xong sẽ phản đối, nhưng tôi vẫn muốn nói ra.
Sự do dự của Tần Xuyên khiến cho Trương Nhất Phàm có chút không hài lòng:
- Nói đi!
Tần Xuyên nói:
- Vốn dĩ tôi cũng không mê tín, trước kia con nhà chúng tôi cũng xảy ra chuyện như vậy, chữa trị ở mấy bệnh viện lớn cũng không khỏi, sau này mời một vị hòa thượng đến cúng thần, dâng trà trước Bồ Tát, uống xong lập tức khỏi ngay.
Truong Nhất Phàm nghe xong, quả nhiên cười ầm lên:
- Ha ha… Đường đường là một Trưởng ban thư ký, không ngờ lại tin cái trò này, cẩn thận bị người khác nắm luôn điểm yếu đấy.
Tần Xuyên biết rằng hắn không tin, nhưng vẫn nói thêm vài câu:
- Đây chẳng phải là vì hết cách rồi sao, vì con, cách nào cũng thử một lần cũng sẽ không có hại gì đâu. Tuy nói là mê tín, nhưng đã làm cha làm mẹ, chỉ cần tốt cho con cái, tại sao không thử xem sao? Hơn nữa, nước chúng ta cũng không có văn bản pháp luật rõ ràng nào ngăn cản quyền tự do tín ngưỡng của công dân.
Anh ta nhìn thấy thái độ không phản đối của Trương Nhất Phàm, lại nói thêm một câu:
- Tôi nghĩ anh có thể để cô Tô đưa nó đi thử một lần, tốt thì lại càng tốt, nếu chẳng may không tốt, cũng không có hại gì, cùng lúc làm nhiều cách thôi mà!
Trương Nhất Phàm cười:
- Chuyện vô căn cứ! Nếu như mê tín là tốt, vậy bệnh viện để làm gì chứ?
Hắn phẩy phẩy tay:
- Tôi đi nghỉ ngơi một chút.
Khi Tần Xuyên rời khỏi phòng làm việc của Bí thư Trương, đột nhiên không nói gì bật cười, lẩm bẩm nói:
- Sao mình giống mấy bà cô vậy? Rõ ràng biết Bí thư Trương sẽ không tin chuyện này, vậy mà cứ nhắc đến.
Trở lại phòng làm việc của mình, Tần Xuyên nghĩ đến bệnh tình của con trai Trương Nhất Phàm, trong lòng có chút bất an lo lắng.
Trước kia Tần Xuyên cũng không tin chuyện này, anh ta cũng là một người không tin vào thần thánh, cho rằng trên thế giới này tuyệt đối không có ma quỷ thần thánh, mọi chuyện đều do con người làm ra. Nhưng trước khi anh ta gặp Trương Nhất Phàm, lúc ấy ở huyện Sa, anh ta chẳng qua chỉ là một thư ký văn phòng bình thường.
Cũng là vào buổi tối, con của mình vô duyên vô cớ sốt cao, liền đưa vào bệnh viện, kết quả không có tiến triển gì. Mà tình trạng của đứa bé lúc ấy dường như giống y hệt tình trạng mà bây giờ Trương Nhất Phàm gặp phải.
Em bé sau khi được tiêm thuốc ở bệnh viện xong, nhiệt độ cơ thể bình thường lại trở lại, nhưng chỉ mấy tiếng sau, thằng bé lại tái phát. Nhiệt độ lúc cao lúc thấp, khiến họ nghĩ hết cách mà vẫn không giải quyết được.
Sau đó một bà hàng xóm của Liễu Mai mới đề nghị, đến một ngôi chùa ở huyện Sa cúng bái Bồ Tát, một lão hòa thượng hỏi cô, có cần rút quẻ không, nhân tiện xem luôn tương lai của người nhà.
Lưu Mai nghĩ dù sao cũng đến rồi, rút thì rút, hơn nữa trong lòng vẫn luôn nhớ đến Tần Xuyên, đến lúc nào thì có thể có chút địa vị đây.
Dưới sự chỉ dẫn của lão hòa thượng, cô rút một quẻ, trên đó viết linh tinh cái gì mà mấy câu hổ ngự ở bình xuyêng đợi gió Tây đến. Lưu Mai không hiểu xin lão hòa thượng giải thích giùm.
Lão hòa thượng nhìn quẻ này, liền cười ha hả trả lời cô:
-Đây là quẻ tốt, nhà cô có người làm trong cơ quan nhà nước à?
Ngay lập tức Lưu Mai sững người, bản thân chỉ cầu nguyện một thứ, cầu bình an cho con, chứ không nói gì cả. Đây cũng là lần đầu tiên đến đây, tại sao lão hòa thượng này lại biết chồng của mình làm trong cơ quan nhà nước chứ?
Hơn nữa trong cơ quan Tần Xuyên cũng không nổi danh gì, chỉ là một công nhân viên rất bình thường. Nghe đến đây, tâm trạng Lưu Mai như bị kích động, nhét năm mươi tệ cho lão hòa thượng:
- Làm phiền đại sư giúp tôi giải thích lá thẻ này.
Lão hòa thượng không nhận tiền, chỉ vào thùng công đức kia:
- Nếu tôi giải thích hợp tình, cô cứ bỏ chút thành ý vào thùng công đức!
Lưu Mai liền kéo ghế ngồi đối diện với lão hòa thượng, chăm chú nghe ông ấy giải thích.
Lão hòa thượng cầm quẻ, từ đầu đến cuối trên mặt luôn nở nụ cười nhân từ:
- Đây là một là quẻ tốt, hổ ở bình Xuyên chính là nói người nhà cô, tài trí mưu lược kiệt xuất, sau này tất thành người tài. Chỉ có điều nhất thời chưa gặp thời. Câu phía sau nhưng đợi gió Tây đến, chính là nói anh ta phải gặp một quý nhân từ phía Tây đến, nếu có sự giúp đỡ của quý nhân này, người nhà cô sẽ như cá hóa rồng, từ đó con đường làm quan sẽ rộng mở.
- Quý nhân phía Tây?
Lưu Mai không hiểu, nhưng lão hòa thượng vẫn ra vẻ cười thần bí, nói thiên cơ bật khả lộ.
Cho dù lão hòa thượng nói đúng hay không, Lưu Mai nghe xong cảm thấy rất dễ chịu, đi đến thùng công đức bỏ một trăm tệ vào.
Ai ngờ được rằng, không lâu sau đó, Trương Nhất Phàm từ huyện Thông Thành đến đây, làm Chủ tịch huyện huyện Sa. Mà huyện Thông Thành lại nằm phía Tây huyện Sa. Sau đó Trương Nhất Phàm vừa gặp đã xem trọng Tần Xuyên, Lưu Mai mới nhớ ra lời nói của lão hòa thượng.
Cô nói chuyện này cho Tần Xuyên, lúc đó Tần Xuyên cũng chỉ cười thản nhiên, sau khi anh ta được làm thư ký của Chủ tịch huyện, đã đến ngôi chùa đó cúng bái vài lần.
Hơn nữa từ đó về sau, cứ mỗi năm Tần Xuyên lại đến đó cúng bái một hai lần.
Hôm nay anh ta nhắc chuyện này với Bí thư Trương, không ngờ Bí thư Trương không tin, Tần Xuyên lại lo lắng bất an trong lòng, luôn cảm thấy Bí thư Trương vẫn nên đưa con đến hỏi thần thánh xem sao.
Trên thế giới những chuyện thần bí như vậy ai cũng không nói rõ được. Nhưng anh không thể không tin, anh nói không thì nó lại tồn tại, anh nói có thì nó luôn không nhìn thấy, không sờ thấy được.
Sau khi Bí thư Trương đến Song Giang, xảy ra rất nhiều chuyện, Tần Xuyên cũng đang nghĩ trong lòng, đi xin thần linh một sự an ủi. Anh ta liền gọi điện cho Lưu Mai, muốn Lưu Mai động viên Đổng Tiểu Phàm và cô Tô đưa Tiểu Thiên Vũ đến ngôi chùa đó cúng bái thử xem.
Lưu Mai liền đoán được tâm tư của anh ta, lại đến đại viện nhà họ Trương. Tô Tú Khanh và Đồng Tiểu Phàm bị giày vò đến nỗi sắp chịu không nổi nữa, họ đang chuẩn bị đi Tỉnh thành nghe thấy Lưu Mai nói như vậy liền có chút dao động.
Đổng Tiểu Phàm lấy điện thoại ra:
- Tôi gọi điện cho Nhất Phàm.
Lưu Mai nói:
- Đừng gọi nữa, hắn ta nhất định không đồng ý đâu.
Tô Tú Khanh nói:
- Thằng ba sẽ không đồng ý chuyện này, chúng ta đừng nói trước với nó. Lưu Mai nói cũng đúng, chỉ cần có lợi cho đứa bé sao không thử một lần chứ?
Được sự ủng hộ của bà nội, Đổng Tiểu Phàm chuẩn bị xong mọi thứ cùng Lưu Mai đi đến ngồi chùa kia cúng bái thần thánh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...