Quan Đạo Thiên Kiêu

Tống Vũ Hà tâm tư rất loạn, rất mâu thuẫn.

Nhưng khi cô đến phòng trà, vẫn rất trấn tĩnh.

Tại nơi im ắng này, vẻ mặt Tống Vũ Hà bình tĩnh, không ai nhìn ra ở trong lòng cô vừa đấu tranh kịch liệt.

Phòng trà là phòng trà tốt nhất, trà cũng là trà An Khê Thiết Quan Âm ngon nhất.

Công nghệ chế biến Thiết Quan Âm vô cùng phức tạp, chế thành lá trà dây kết chặt, màu ô nhuận sa lục. Thiết Quan Âm ngon, trong quá trình chế biến nhân cà-phê-in tùy vào hơi nước bốc lên còn có thể ngưng tụ thành một tầng sương trắng, sau khi ngâm, có hương hoa lan tự nhiên, dư vị nồng khiết. Phải dùng đến kĩ xảo công phu thưởng trà, đầu tiên ngửi mùi hương, sau mới nếm vị, bỗng cảm thấy mùi vị tươi mới trong miệng, dư vị không phải bàn cãi. Những năm gần đây, sau khi phát hiện ra trà Ô long có công dụng dưỡng thể làm đẹp, trà Thiết quan âm càng thịnh hành ở Nhật Bản và Đồng Nam Á.

Trà Ô Long là đặc chủng danh trà của nước ta, khoa học hiện đại trong ngoài nước chứng minh, trà Ô Long ngoài giống như các loại trà giúp ích cho suy nghĩ, giảm mệt nhọc, lợi tiểu, giải nhiệt, sát trung giảm nhiệt, giải độc phòng bệnh, giảm ngấy, giảm béo làm đẹp và bảo vệ sức khỏe ra, còn phòng ung thư, hạ huyết áp, chống lão hóa. Các công hiệu đặc thù khác: mà Thiết Quân Âm là trà tinh chế, bởi vậy, Tống Vũ Hà liền yêu thích loại trà Thiết Quan Âm nghe nói có thể giảm béo thẩm mĩ bảo vệ sức khỏe này.

Ở cầu thang, một bóng người đi lên, Tống Vũ Hà liếc mắt một cái, thu lại ánh nhìn,vẫn làm như mình đang thưởng trà.

Người đó sau khi lên lầu, nhìn không chớp mắt, trực tiếp ngồi xuống cạnh Tống Vũ Hà, hai người cách không xa, dựa lưng vào nhau:
- Em thật biết tìm chỗ!

Người mới đến châm thuốc, nhân viên phục vụ lập tức chào đón:
- Thưa ngài, ngài dùng loại trà gì?

-Tùy!

Anh ta không phải đến uống trà, anh ta chỉ đến chứng thực mấy câu,liền chọn trà bất kì.

Nhân viên phục vụ có chút khó xử,ở đây mười đại danh trà Trung Quốc đều có, trà bản địa đặc sắc cũng không ít, đối phương cố tình bảo chọn bất kì. Đang muốn nói tiếp vài câu, khách không vui, nhíu mày, có vẻ có chút không kiên nhẫn.

May mắn nhân viên phục vụ này cũng thông minh, lập tức cầm vở lui xuống, khách nhả khói, liếc mắt ra ngoài cửa sổ.

Tống Vũ Hà thản nhiên nói:
- Anh luôn luôn theo dõi tôi?


- Không phải theo dõi, mà là bảo vệ. Nếu không phải tôi, cô vừa rồi đã chết một lần rồi.

Tống Vũ Hà nâng tách trà lên, động tác trở nên vô cùng tao nhã, vào lúc này còn có thể có nhã hứng như thế này. Tống Vũ Hà trong nháy mắt hiểu ra.

- Nói như vậy, tôi nên cảm ơn anh!
Nghĩ đến nguy hiểm vừa rồi, nếu bị xe bus tông phải, chết là cái chắc. BMW tuy rằng là hàng nhập khẩu, tuyệt đối không được để cái thứ khổng lồ như vậy nhẹ nhàng “hôn”.

Tuy nhiên,Tống Vũ Hà không có sự vui mừng của người vừa sống lại, trên mặt cô khôi phục lại ngày vẻ lạnh lùng cũ.

Sống chết có số, phú quý ở trời, giờ phút này, cái chết đối với cô không quan trọng, nhất là vừa rồi, dường như có mùi vị có lẽ cố ý tìm đến cái chết. Có lẽ, cái chết của Hồ Lôi khiến cô cảm thấy có chút mất mát.

Tống Vũ Hà nói không nên lời, cảm giác của mình với Hồ Lôi như thế nàongười chứ! Một người bạn gặp 6 năm trước,vậy mà bây giờ bỗng dưng chết thảm trong tay chồng mình, cô sinh ra chán ghét chồng.

Có lẽ, cô vẫn yêu Hồ Lôi nhiều hơn một chút, lúc này đây gặp lại, chỉ có điều quá là kinh điển. Nhưng trong thời điểm ngoạn mục nhất, Phương Nghĩa Kiệt đã phá tan giấc mộng của cô.

Người đàn ông nói:
- Hồ Lôi là huynh đệ của tôi, chuyện của gã chưa được giải quyết, thì cô không được chết, tôi cũng không thể để cô chết, nếu không tôi sẽ có lỗi với gã.

Nghe vậy, Tống Vũ Hà rất muốn cười khinh miệt, nhưng cô không cười nổi, bởi vì lời đối phương nhắc đến một người, đó là Hồ Lôi. Tất cả mọi chuyện của ngày hôm nay, đều do Hồ Lôi mà nên cả.

Mặt Tống Vũ Hà lạnh lùng diễm lệ, lơ đãng rút ra vài cái sáp, bưng chén trà. Hồ Lôi, Hồ Lôi rốt cuộc thế nào?

Sau lưng cái thanh âm kia lạnh lùng vang lên:
- Cho dù gã có thể phục hồi lại hay không, nhất định có người phải chịu trách nhiệm việc này!

Nghe thấy Hồ Lôi không chết, Tống Vũ Hà thở hắt ra, khóe mắt đột nhiên nước mắt nhiều hơn. Cô cố sức không để nước mắt chảy ra. Không ngờ Hồ Lôi vẫn chưa chết, anh ấy còn sống!

Tống Vũ Hà rất vất vả mới bình tâm trở lại, lại nổi lên gợn sóng. Hít một hơi thật sâu, lại làm bản thân trở nên bình tĩnh.

-Tôi thật không hiểu, sao gã lại có thể dễ dàng tha thứ những vết thương cô gây ra cho gã, lẽ nào cô không áy náy sao? Án đâm xe lần trước, thật sự rất ngốc, nhưng gã không để tôi tới tìm cô, không ngờ lần này các người lại càng quá quắt hơn đến thế.


- Anh không cần nói nữa, đây là chuyện giữa tôi và anh ta, chính chúng tôi sẽ giải quyết êm thấm.
Tống Vũ Hà ngắt lời, bình tĩnh một hồi, cô lạnh lùng nói:
- Gọi anh ta đến đi,anh không làm chủ được!

- Lúc nào,địa điểm?

- Buối tối bảy giờ, vẫn là nơi này.

Trà đến, loại trà xanh thượng hạng, nhân viên phục vụ lễ phép nói:
-Thưa ngài, trà của ngài.

- Để lại mà uống!
Khách ném xuống một trăm tệ, đứng dậy bước đi.

Tống Vũ Hà nhìn bóng dáng anh ta chậm rãi biến mất, tiếp tục thưởng thức tách trà Thiết Quan Âm trong tay.

Giờ cơm trưa vừa qua, Liễu Hải gõ cửa tiến vào văn phòng Bí thư Thành ủy.

Thư ký Bí thư Thành ủy biết thói quen này, mỗi khi Liễu Hải xuất hiện,anh ta liền biết chủ động lảng tránh. Có thể trực tiếp vào văn phòng Bí thư Trương, chỉ có hai ba người. Đại đội trưởng Trị an trẻ tuổi này, bản thân không nên trêu vào.

- Vừa rồi tôi và Tống Vũ Bình đã gặp mặt, cô ta đồng ý ở buổi tối bảy giờ, gặp tại phòng trà Lục Đảo.

Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ:
- Được rồi. Mấy tên đồng lõa tra ra chưa?

Liễu Hải lắc đầu:
- Không chừng đã rời thành phố Song Giang.


Căn cứ vào tình hình hiện trường, ít nhất có ba đến bốn người cùng nhau bắt cóc Hồ Lôi. Nhưng cục Công an chỉ bằng hiện trường vài cái dấu chân, rất khó tra được tư liệu của những kẻ này, càng không nói đến bắt người.

Camera bãi đỗ xe nhà khách Thiên Luân bị người cố tình phá hư, bởi vậy, cảnh sát hết đường xoay sở.

Tống Vũ Hà về đến nhà, Phương Nghĩa Kiệt đang chuẩn bị đi làm, nhìn thấy Tống Vũ Hà đẩy cừa tiến vào, y liền dứt khoát ngồi xuống. Tống Vũ Hà sửa thái độ buổi sáng, rất bình tĩnh ngồi trên sô pha.

Bốn mắt nhìn nhau,trong ánh mắt hai người lóe lên tia lửa khác thường.

Yên tĩnh, khiến không gian này có vẻ có chút cổ quái. Chỗ này nguyên là nhà của hai người, giờ thì không, chỉ là một căn phòng bày trí hoa lệ. Tất cả, theo tâm hồn hai người rời bỏ,đ ã tan thành mảnh vụn.

Phương Nghĩa Kiệt không hiểu, không ngờ vào lúc này, còn thấy Tống Vũ Hà vô cùng bình tĩnh, ánh mắt khoan thai. Hai người đều trầm mặc thật lâu, Tống Vũ Hà nói:
- Chúng ta ly hôn đi. Tôi nghĩ kĩ rồi, không cần vì loại lợi ích nực cười này mà tiếp tục nữa. Chuyện tình cảm, chúng ta cũng chẳng ai nợ ai.

Phương Nghĩa Kiệt cũng không phải một kẻ an phận, y ở bên ngoài cũng có người khác, nhưng Tống Vũ Hà không nói.

Đối với loại đàn ông này, gặp dịp thì chơi nhiều lắm, hơn nữa rất nhiều người còn có vợ hai vợ ba, Tống Vũ Hà không phải không biết.

Nghe xong lời Tống Vũ Hà, Phương Nghĩa Kiệt cười lạnh một tiếng:
- Nếu cô có thể không vì lợi ích gia tộc, cô ly hôn đi!
Phương Nghĩa Kiệt nhìn Tống Vũ Hà:
- Tống Vũ Hà,tôi thật không hiểu, cô vì cái thằng kia, muốn ly hôn với tôi?

- Anh không phải người? Là súc sinh, thật quá tàn nhẫn, lại có thể làm ra chuyện như thế. Hồ Lôi giờ chết rồi, anh vui đi!

- Vui, tôi sao lại không vui? Gã lấy trộm người đàn bà của tôi, coi như là tôi giết gã cũng không đủ, huống chi, tôi để lại cho hắn một đường sống. Tuy nhiên, cho dù gã không chết, cũng sống người không ra người, ngợm không ra ngợm. Ha ha...
Phương Nghĩa Kiệt đắc ý cười ha hả.

- Tống Vũ Hà, cô có muốn biết không, tôi đã tra tấn gã như thế nào. Nếu cô muốn biết, tôi có thể nói cho cô!
Phương Nghĩa Kiệt cười rộ lên rất đáng sợ, gương mặt kia làm người ta khiếp sợ.

Tống Vũ Hà hôm nay im lặng lạ thường, lạnh lùng nhìn sắc mặt y cười nghiêng ngả, Phương Nghĩa Kiệt đắc ý nói:
- Tống Vũ Hà,đừng tưởng rằng mình rất thông minh. Cô cùng với thằng kia, ông đây vốn không biết. Đều là mày,con đàn bà này.

Y đột nhiên vồ lại, đẩy ngã Tống Vũ Hà trên ghế sô pha, vạch quần áo của cô, và thô bạo kéo áo lót, hai bầu ngực đầy đặn trắng ngần lộ ra. Liễu Hải đang cầm kính viễn vọng ở trên lầu đối diện để quan sát nhíu mày, dời mắt đi.


Phương Nghĩa Kiệt kẻ điên này, hai người họ dường như náo loạn.

Tống Vũ Hà nằm đó, vẫn không nhúc nhích, Phương Nghĩa Kiệt hung hăng bóp cô một cái:
- Mày nhìn đi, xem việc tốt chúng mày đã làm, mẹ nó, con đàn bà của bố mày để cho người khác chơi.

Dưới ngực trái,rõ ràng có một vết mờ. Không, hẳn là vết sẹo.

Đó là thời điểm điên cuồng của cô và Hồ Lôi, ý loạn tình mê còn lưu lại.Chẳng qua bây giờ chỉ còn chút dấu vết mỏng manh, không nhìn kĩ thì không thấy.

Tống Vũ Hà hiểu ra, hóa ra đây là dấu vết bán đứng mình. Chết tiệt, người cô đột nhiên tê liệt ngã xuống đó. Ý trời! Chẳng lẽ đây là ý trời? Lẽ nào đây là sự trừng phạt ông trời dành cho mình?

Phương Nghĩa Kiệt nắm bắt được nét mặt cô:
- Nếu tao không phát hiện ra bí mật này, bố mày còn bị đôi nam nữ chó chết chúng mày lừa. Cho nên tao lên kế hoạch,c ố ý giữ mày ở nhà, hơn nữa nửa tháng không chạm vào mày.Tao biết mày là loại không chịu nổi cô đơn, nhất định sẽ ra ngoài. Ừ,bố mày đang chờ mày!

- Không nghĩ tới mày quả nhiên trúng kế, sau khi tao ra ngoài liền cùng thằng kia lêu lổng, Tống Vũ Hà, ngày đó mày tới phòng thằng kia, bố mày ở ngay tại đối diện nhìn! Nhìn chúng mày điên cuồng.

- Cho nên tao thề, nhất định phải hạ gục thằng chó đó, băm thây nó thành vạn đoạn. Nghiền xương thành tro giải mối hận trong lòng tao. Không, không! Sau tao lại phát hiện, giết nó so với việc tra tấn nó có khi càng sung sướng, càng giải hận. Haha...

Phương Nghĩa Kiệt đứng lên, cười to một trận như kẻ điên:
- Mày tuyệt đối không ngờ,l ão tình nhân mất tích vài ngày, đã bị nhốt trong một căn nhà bỏ hoang mục nát ở vùng ngoại ô. Mày tuyệt đối không thể tưởng được, ở đây nó bị tao tra tấn chết đi sống lại, tao dùng roi da, dùng châm đồng, dùng thiết sa, dùng thủy tinh...Tao dùng hết tất cả biện pháp có thể nghĩ đến,cứ như vậy tra tấn lão tình nhân của mày, mày đau lòng chứ gì!Tống Vũ Hà——

Phương Nghĩa Kiệt càng nói càng kích động, càng nói sắc mặt càng nanh ác. Y như một ác ma, một kẻ điên, giống một mãnh thú, âm trầm đáng sợ.

Tống Vũ Hà nhìn y, càng ngày càng cảm thấy xa lạ, dường như Phương Nghĩa Kiệt trước mắt chính là ác ma đến từ địa ngực, giương nanh múa vuốt, mặt mũi hung tợn.

Phương Nghĩa Kiệt nhìn chắm chằm Tống Vũ Hà lõa lồ, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh:
- Tao muốn giết nó, nhưng tao không giết, tao muốn nó còn sống, sống trong đau khổ. Còn mày nữa, một con đàn bà hạ tiện, bọn nam nữ chó chết chúng mày .

Tống Vũ Hà hiểu hết rồi, chỉ có điều cô tuyệt đối không nghĩ tới, một Phương Nghĩa Kiệt cùng với mình sáu năm đằng đẵng, không ngờ có một bộ mặt mất trí đáng thương, thật là làm lòng người lạnh ngắt. Nhưng Tống Vũ Hà hôm nay bĩnh tĩnh lạ thường, cô ta nhìn Phương Nghĩa Kiệt:
- Kì thật là anh sợ hãi, cố ý dẫn tôi đi tìm anh ấy, anh sợ anh ấy sau khi chết, về sau cho mang đến phiền toái cho anh.

- Sai! Chuyện tao cố ý dẫn mày đi không sai, bởi vì tao muốn cho mày thấy bộ dạng sống không bằng chết của nó, cho mày cả đời sống trong thống khổ. Tao nói rồi, tao muốn trả thù đôi gain phu dâm phụ chó chết chúng mày, khiến nó cũng như mày, sống không bằng chết!

- Ngươi sẽ gặp báo ứng! Phương Nghĩa Kiệt —— ngươi căn bản không phải nhân, mà là cầm thú! Là ma là quỷ —


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui