Liễu Hồng vội vàng từ thị trấn Liễu Thủy trở về, Hà Tiêu Tiêu mới quyết định rời khỏi Song Giang.
Buổi tối tất cả mọi người đều ở nhà Trương Nhất Phàm ăn cơm, mọi người đều vui vẻ, thoải mái.
Liễu Hồng, Hà Tiêu Tiêu và Đổng Tiểu Phàm cả ba người đều là chị em tốt của nhau. Thời gian gần đây Đổng Tiểu Phàm luôn tỏ ra như một người chị quan tâm đến chuyện chồng con của các em mình:
- Chị, em Liễu vẫn chưa giục chị sao?
Hà Tiêu Tiêu năm nay cũng hai mươi bảy tuổi rồi, so với Liễu Hồng không kém là mấy. Đổng Tiểu Phàm tự nhiên lại hỏi cô tại sao vẫn chưa tìm bạn trai. Hà Tiêu Tiêu đương nhiên không muốn nói đến vấn đề này.
Thấy Đổng Tiểu Phàm hỏi, cô liền tùy tiện đối đáp một câu:
- Sắp rồi! Nhưng chị không muốn kết hôn sớm. Mọi người đều nói hôn nhân giống như một nấm mồ, chị không muốn chui vào đó sớm.
Đổng Tiểu Phàm bật cười nói:
- Chị nói em với Nhất Phàm chui vào nấm mồ? Nhưng em cảm thấy trong đó cũng rất tốt, nhất là sau khi có Tiểu Ngoan thì càng thấy thích thú.
Hà Tiêu Tiêu đáp lời:
- Trên đời có mấy ai được như vợ chồng nhà em? Vợ chồng em như thần tiên quyến lữ( trai tài gái sắc), người khác mơ còn không được. Nếu có nấm mồ như vậy chị cũng muốn vào!
Liễu Hồng lắc mông đi tới:
- Vậy để cho cả hai em cùng vào đi, nấm mồ này có thể sửa cho to một chút
Trước kia Liễu Hồng chưa bao giờ biết đùa, từ khi gặp Trương Nhất Phàm cô liền trở lên cởi mở hơn.
Đổng Tiểu Phàm tỏ ra đồng ý, liền lắc tay chị:
- Được, không cần em nhường anh ấy cũng sẽ thu phục được chị. Dù sao anh ấy cũng toàn nghĩ đến những phụ nữ bên ngoài. Thêm chị nữa xem có thể quản chặt anh ấy hơn chút nữa không.
- Ha ha.
Nói xong cả hai cùng cười như đoán trúng tim đen của Hà Tiêu Tiêu, khiến cô xấu hổ muốn chui xuống đất.
Quan hệ tình cảm giữa cô và Trương Nhất Phàm đã tồn tại từ lâu. Hơn nữa cô là cô gái đầu tiên của Trương Nhất Phàm. Vì vậy tình cảm của Trương Nhất Phàm đối với cô cũng rất đặc biệt.
Trước mặt các em không được biểu lộ ra ngoài. Nhưng câu nói đùa của Liễu Hồng khiến Hà Tiêu Tiêu thật sự có chút lo lắng, sợ Đồng Tiểu Phàm phát hiện ra chút gì đó.
Cũng may Đổng Tiểu Phàm tính tình hiền hòa, không chú ý lắm. Cả ba cùng cười thật sảng khoái. Đổng Tiểu Phàm đứng dậy nói:
- Em đi gọi điện cho Trương Nhất Phàm giục anh ấy nhanh về ăn cơm.
Lúc này Trương Nhất Phàm đang đi trên đường, vô tình nhìn thấy một chiếc xe BMW màu đen. Hồ Lôi cùng đi với một cô gái ngồi cạnh cửa xe. Không biết tại sao Hô Lôi lại không phát hiện ra xe của Trương Nhất Phàm.
Hắn nhíu mày, cô gái ngồi trên xe hình như đã từng gặp qua rồi. Tên tiểu tử Hô Lôi này giỏi mánh khóe thật, không ngờ lại ôm được con gái nhà ai rồi. Chỉ có điều nghĩ đến nửa ngày mà vẫn không nhớ ra cô gái ấy là ai?
Hồ Lôi là một công tử hào hoa, hiện tại y đã không còn ở khách sạn Thiên Luân nữa, nhưng căn phòng này đã được thuê trọn cả một năm. Từ khi y và cô Tiểu Hộ Sĩnày ở cùng nhau, y và Tống Vũ Hà rất ít khi lui tới.
Tuy rằng Tống Vũ Hà rất thùy mị, yểu điệu. Nhưng đối với Hồ Lôi mà nói đã trải qua thời kỳ trăng mật, hơn nữa bây giờ đã có cô Tiểu Hộ Sĩnày, sau khi đã bị y khám phá xong lại tỏ ra rất quyến luyến. Chỉ cần có thời gian cả ngày đều muốn quấn quýt lấy Hồ Lôi.
Đến nỗi khiến cho Hồ Lôi cảm thấy lo lắng, cứ tiếp tục thế này không biết có chịu nổi được không.
Để làm vui lòng người đẹp, y đã tân trang lại phòng ở, để sống những ngày tháng vui vẻ ở thành phố Song Giang này.
Việc này Tống Vũ Hà hoàn toàn không biết. Sau lần hẹn hò với Hồ Lôi lần trước đã hai tuần rồi không gặp, vả lại cả hai đều có sự nghiệp và công việc của mình. Tuy nhiên một thời gian dài cô cũng không chịu nổi khi nhớ đến giây phút ở bên Hồ Lôi.
Phương Nghĩa Kiệt đi họp, Tống Vũ Hà ở nhà cảm thấy thật buồn, tay cầm điện thoại nghĩ tới nghĩ lui liền gọi cuộc điện thoại cho Hồ Lôi. Lúc này Hồ Lôi đang cùng Tiểu Hộ Sĩ đang ăn tối ở nhà hàng Ánh Sáng, hai người rất vui vẻ.
Y không nghe máy khi phát hiện là điện thoại của Tống Vũ Hà.
Tống Vũ Hà không dừng lại, liền gọi tiếp cuộc nữa. Hồ Lôi thực sự không chịu được nữa liền chạy ra ngoài nghe:
- Chị Vũ Hà, có chuyện gì vậy?
- Anh ở đâu?
Giọng điệu của Tống Vũ Hà có chút hờn dỗi khiến trong lòng Hồ Lôi thoáng chút hoảng hốt.
- Tôi đang ăn cơm ở bên ngoài.
- Anh lập tức đến đây, em có việc muốn tìm.
Lời nói của Tống Vũ hà giống như ra lệnh đối với Hồ Lôi vậy.
Hồ Lôi liền suy nghĩ thực hư trong lời nói, Tống Vũ Hà rất ít khi tìm mình có việc công, có khi nửa tháng không gặp cô ta lại thấy phấn chấn rồi. Từ bên ngoài đi vào, nét mặt của Tiểu Hộ Sĩ thật hồn nhiên, cười nụ cười ngọt lịm nhìn y. Làm cho y vốn dĩ cũng muốn đi gặp Tống Vũ Hà liền bị thay đổi.
May thay lúc này Tiểu Hộ Sĩ nhận được điện thoại của bạn học. Có người hẹn cô đi chơi, Tiểu Hộ Sĩ liền vui mừng đồng ý.
Để làm cô em Hộ Sĩ kém mình mười tuổi này được vui, Hồ Lôi thực ra cũng phải chi khá nhiều tiền, mua nhà, mua điện thoại di động, tặng quà. Hiện nay trong xã hội những người dùng điện thoại di động không phải nhiều. Bởi vậy cô em này đối với y càng thêm tin tưởng, yêu đến chết đi sống lại.
Hơn nữa thân phận của Hồ Lôi lại là một nhà đầu tư, một ông chủ lớn. Bây giờ Tiểu Hộ Sĩ đi dạo phố cùng bất kỳ người bạn nào cô cũng cầm trên tay chiếc điện thoại di động khiến các bạn học nhìn với cặp mắt vô cùng ngưỡng mộ.
Các cô gái đều thích hư danh, hơn nữa Hồ Lôi luôn luôn tỏ ra hào phóng. Đối với cách cư xử lấy lòng với các cô gái như vậy chẳng phải dễ như trở bàn tay?
Vừa lúc em Hộ Sĩ muốn đi gặp gỡ bạn học, Hồ Lôi liền vội vàng đi hẹn hò cùng Tống Vũ Hà.
Hiện tại Hồ Lôi là tình nhân duy nhất của Tống Vũ Hà. Hai người gặp nhau ở nơi cũ, theo cách cũ và không khí cũ.
Là một phu nhân của chủ tịch thành phố, cho dù Phương Nghĩa Kiệt không ở nhà cô cũng phải trở về. Đâu phải sau khi trở về nhà là gọi Hồ Lôi đến nói chuyện được, đây đúng là một chuyện khả nghi .
Hiện tại nguyện vọng lớn nhất của Tống Vũ Hà là tìm một nơi đi du lịch cùng Hồ Lôi, sau đó hai người cùng nhau tận hưởng ở nơi yên tĩnh nào đó vài ngày.
Đương nhiên điều này chỉ là một giấc mơ, có lẽ cả đời cũng không thực hiện được.
Dù sao hai người đều là người có địa vị, không thể cho phép họ mất tích trong vài ngày được.
Tống Vũ Hà đến nơi thường tới, từ trong khách sạn Thiên Luân đi ra. Đối diện bên kia đường là một ánh mắt như muốn giết người của Phương Nghĩa Kiệt đang ngồi trên chiếc xe Buick màu đen dõi theo.
Hai ngày nay gã cố ý nói cho Tống Vũ Hà biết mình phải đi họp, tối không trở về. Từ khi Phương Nghĩa Kiệt có ý nghi ngờ Tống Vũ Hà khiến tâm tính gã hết sức rối loạn.
Phương Nghĩa Kiệt vô cùng yêu người phụ nữ này, hơn nữa quan hệ giữa hai nhà Phương gia và Tống gia cũng dựa vào bọn họ để duy trì. Nhưng gã cũng kiên quyết không thể dễ dàng tha thứ cho hành vi phản bội này của Tống Vũ Hà.
Là một đấng nam nhi, Phương Nghĩa Kiệt cũng giống như tất cả mọi người. Thà rằng mình vui vẻ ở bên ngoài, thậm chí bao bồ nhí, cũng không muốn thấy được vợ mình lại có hành vi trái đạo lý vậy.
Hôm nay gã đã thấy tất cả.
Nhìn qua lớp kính từ xa, gã đã nhìn thấy Tống vũ Hà đi vào phòng của Hồ Lôi. Tất cả còn đau hơn khi giết gã.
Tống Vũ Hà cùng Hồ Lôi ở trong phòng ước chừng gần hai tiếng đồng hồ. Từng ấy thời gian đã xảy ra chuyện gì, người từng trải như Phương Nghĩa Kiệt nhắm mắt lại cũng có thể đoán được.
Gã vô cùng tức giận, vô cùng phẫn nộ chỉ muốn đi giết người. Nhưng gã không thể giống như người bình thường chạy đến khách sạn để bắt kẻ thông dâm được
Ngồi trong xe tự dằn vặt mình giống như từng nhát dao cứa vào thần kinh gã từng giây từng phút một. Huống chi là cả một quá trình dài.
Phương Nghĩa Kiệt lòng đầy căm phẫn, khói thuốc lan tỏa khắp cửa xe từ từ bay ra phía ngoài.
Tống Vũ Hà đi ra, cô không hề hướng ánh mắt để ý chiếc xe Buick ở đối diện bên kia đường.
Loại xe giống như của Phương Nghĩa Kiệt trên đường phố có rất nhiều không cần phải chú ý. Sau khi Tống Vũ Hà trở về đến nhà có nằm mơ cũng không thể nghĩ tới Phương Nghĩa Kiệt đang nhìn cô chăm chú.
Để điều tra ra người đàn ông sau lưng Tống Vũ Hà, Phương Nghĩa Kiệt đã vắt óc suy nghĩ cả nửa tháng không rời Tống Vũ Hà lấy nửa bước. Hơn nữa trong nửa tháng đó Phương Nghĩa Kiệt không hề chạm vào người cô để cô phải chịu dày vò đau đớn trong cô đơn. Đợi sau khi cô không chịu nổi sự dày vò Phương Nghĩa Kiệt mới nói phải đi ra ngoài họp.
Tống Vũ Hà quả nhiên trúng kế, không chịu nổi được mới gọi điện thoại cho Hồ Lôi.
Hồ Lôi làm sao ngờ được, sau trận mây mưa này y phải đối diện với trận trả thù vô cùng tàn bạo. Sau khi vui vẻ với Tống Vũ Hà xong, Hồ Lôi liền nằm trong phòng ngủ một giấc thật sảng khoái.
Cơn nghiện thuốc đến đưa tay sờ tìm thuốc trong túi nhưng đều trống rỗng. Hồ Lôi đành phải đi ra khỏi phòng. Sau khi y ra bãi đỗ xe lấy thuốc có người từ phía sau đánh mạnh vào sau gáy.
Một cái bao tải to nhét Hồ Lôi vào trong, lôi lên xe sau đó chạy rất nhanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...