Quan Đạo Thiên Kiêu

Lúc Trương Nhất Phàm vội vã quay về từ Tỉnh ủy, nghe thấy trò khôi hài này.

Sắc mặt của hắn sa sầm xuống, trầm ngâm mà hút thuốc, đối diện có Đoàn Chấn Lâm và Tần Xuyên đang ngồi đó, ba người không nói lời nào, trong phòng tràn ngập khói thuốc. Diệp Á Bình vội vàng mà đến, vẫn là bộ đồng phục rất hợp dáng người.

Thấy ba người ngồi trong phòng, người nào người nấy trầm lặng như nước, bà ta liền nở nụ cười rực rỡ:
- Mọi người đều bị sao vậy?

Triệu Vĩ tiến vào pha trà, Diệp Á Bình nhận lấy tách trà, ngồi đối diện với Trương Nhất Phàm.

Trương Nhất Phàm rốt cục cũng lên tiếng:
- Cục trưởng Diệp, bên phía cô phải tăng cường chú ý, đề phòng xảy ra sự cố ngoài ý muốn.

Diệp Á Bình gật gật đầu:
- Tôi sẽ toàn lực phối hợp.

Ba người có mặt đầy đủ, lúc này Trương Nhất Phàm mới ngẩng đầu lên nhìn một cái, cất cao giọng nói;
- Bí thư Triệu, cậu vào đây một chút!

Triệu Vĩ lập tức cầm theo cây bút và cuốn sổ, cung cung kính kính mà ngồi bên cạnh. Hôm nay là một cuộc hội nghị nhỏ, cũng là cố tình nhằm vào sự việc lần này mà định ra một số quy tắc chi tiết, nội dung của cuộc họp này, không lâu nữa sẽ xuất hiện và được tiến hành thảo luận trong buổi hội nghị thường vụ Thành ủy.


Trương Nhất Phàm nói với bốn người rằng:
- Đối với một loạt những tình trạng xảy ra gần đây trong ngành giáo dục, tôi cảm thấy cần thiết phải tiến hành một hệ thống cải cách, đương nhiên, những gì tôi nói tiếp theo đây chỉ là một đề nghị, phần quan trọng vẫn cần các người đi chứng thực, chủ tịch Đoạn, ông cân nhắc một chút.

- Bởi lẽ thành phố của chúng ta có rất nhiều trường học, tính đến thời điểm này vẫn chưa thực hiện chế độ mời giáo viên đến nhận chức, hiện giờ tôi định ra một phương hướng sơ bộ, cậu quay về chứng thực với bên Sở giáo dục một cái, xem có phải có thể mượn cơ hội này, tiến hành chế độ mời giáo viên tại một trường hoặc một số trường, phá vỡ quan điểm chén cơm thép của bọn họ. Nhà xưởng xí nghiệp có thể thất nghiệp, giáo sư trường học tại sao lại không thể? Dạy không tốt, hoặc những người có tư tưởng phẩm chất không đoan chính, đều có thể bị thất nghiệp, đừng cản trở việc học của con cháu.

- Đảng ta luôn luôn kêu gọi cũng đã đề xướng một cách mạnh mẽ, kế hoạch trăm năm, giáo dục làm nền. Tôi không hy vọng những học sinh đó, từ lúc mới bắt đầu bước vào trường học, liền bị tiêm nhiễm những thói hư tật xấu của xã hội. Cách giáo dục này sẽ không cho ra một thế hệ mai sau tốt đẹp được. Do đó vấn đề này, chúng ta cần phải xem trọng.

- Hơn nữa những công nhân viên chức trong ngành giáo dục, đều phải có chế độ sát hạch rõ ràng, kiên trì tiêu chuẩn dùng người một cách công khai, bình đẳng, cạnh tranh, chọn lựa những người ưu tú và có tài đức vẹn toàn. Xây dựng một đạo đức tốt đẹp trong giới công nhân viên chức ngành giáo dục. Ngoài ra, trên phương diện tài chính của ngành giáo, chúng ta có thể tận dụng mọi khả năng nới lỏng thêm một chút, để những người làm nghề giáo vất vả hơn, cảm nhận được sự ấm áp của Đảng, sự quan tâm của Nhà nước.

- Phương án này, các người lập tức đi chứng thực, có thể thực hiện thử trên một phạm vi nhỏ hay là vài địa điểm, tiếp đó từng bước mở rộng ra. Sau đó bên phía tôi cũng sẽ nói chuyện với những người trong tỉnh. Hiện giờ những quốc gia phương Tây phát triển kia, đã sớm thực hiện chế độ này rồi, tại sao chúng ta nhất định phải để cho những kẻ không biết cầu tiến, ôm lấy bát cơm thép không buông nhỉ? Từ xưa đến nay, có tài thì lên, không tài tất phải xuống! Đây chính là ưu thế của nền kinh tế thị trường.

- Chẳng phải chúng ta ngày ngày nói trước bảng đen sao, học như đi nước ngược dòng, không tiến ắt lui. Chúng ta phải để cho những người này có cảm giác nguy cơ! Nhân tính bản tiện, phải có nguy cơ thì mới có động lực! Không một ai là trời sinh đã có tinh thần phấn đấu đâu!

- Thật ra từ năm 1985 Quốc Vụ viện đã quyết định cải cách chức danh công tác, thực thi chế độ mời các chức vụ kỹ thuật chuyên môn. Nhưng tại sao nhiều năm nay, vẫn còn giữ lại cái thói quen này? Đó là bởi vì bát cơm thép càng có thể cho người ta tư tưởng ỷ lại hơn. Vì vậy chúng ta cố gắng phá vỡ cục diện này. Khai phá ra một con đường sống từ trong cảnh khốn cùng, chỉ cần lập ra thành tích, tôi tin rằng Tỉnh ủy sẽ tán đồng thôi. Nhưng trước khi chúng ta thực hiện chế độ mới này, 200% phải cẩn thận, không được vạch áo cho người xem lưng, khiến mình rơi vào thế bị động!

- Những nơi khác chúng ta không thể xen vào, nhưng chúng ta vẫn có năng lực bắt lấy, nắm vững thành phố Song Giang, đồng chí Đoạn Chấn Lâm, cải cách chế độ giáo dục, ông đảm nhận gánh nặng đường dài nhé.


Trương Nhất Phàm nói xong những lời này, Đoạn Chấn Lâm liền gật gật đầu
- Đây cũng là một chủ ý rất hay. Trên phương diện này, tôi cũng cảm thấy không nên thỏa hiệp, dù sao chúng ta đại diện cho Đảng, đại diện cho Chính phủ, đại diện cho lợi ích của toàn thể người dân. Việc này cậu cứ giao cho tôi làm đi!

Chứng thực chế độ mời nhân viên ngành giáo, do Đoạn Chấn Lâm đảm nhận, thế thì còn gì bằng! Vốn dĩ là công việc thuộc bổn phận của hắn, Đoạn Chấn Lâm lại chủ động ôm lấy trọng trách, Trương Nhất Phàm liền gật gật đầu:
- Bí thư Đoạn, biểu hiện của ông ngày hôm qua tốt lắm, phong thái chẳng hề thua kém năm nào!

Câu nói làm ra vẻ của Trương Nhất Phàm, khiến mọi người ngẩn ngơ, Diệp Á Bình liền mỉm cười:
- Bí thư Trương, nghe lời này của anh, giống như đã từng trải phong ba, kinh nghiệm đầy mình vậy.

Đoạn Chấn Lâm khá là không phục nói:
- Phong thái không thua kém năm nào, tôi già rồi sao?

Trương Nhất Phàm cảm thán nói:
- Sống trong môi trường này, muốn cho mình trẻ trung một chút, thật là khó quá.
Lời nói của hắn là sự thật, lăn lộn trong cái vòng tròn này, ai lại có thể thật sự sống một cách thoải mái, an nhàn được chứ?

Trừ phi người đó không muốn tranh giành với kẻ khác, nhưng người thật sự không tranh giành địa vị với kẻ khác, gần như là không có. Trên cái thế gian này, chỉ cần có người thì sẽ có tranh đấu, nếu không phải ngươi đạp ta, thì ta sẽ đạp ngươi!


Cuộc hội nghị nhỏ kết thúc rồi, trên căn bản đã ấn định xong công việc cụ thể, Đoạn Chấn Lâm được phân công quản lý hệ thống giáo dục, cái gánh Phó chủ tịch của ông ta cũng không nhẹ. Tần Xuyện vẫn luôn giám sát vụ việc ở khu quy hoạch mới, cũng chẳng thoải mái gì. Diệp Á Bình từ khi ngồi vào vị trí Cục trưởng, bà ta chẳng được thư thái phút giây nào, vấn đề trị an, vĩnh viễn là chuyện đau đầu nhất của bà ta.

Vì để giữ gìn sự yên bình và ổn định của thành phố Song Giang, gầy dựng nên một môi trường đầu tư và cuộc sống tốt đẹp, dây thần kinh của Diệp Á Bình mỗi ngày đều phải căng như dây đàn.

Nghe Bí thư Trương nói xong, Triệu Vĩ gấp cuốn sổ lại, châm thêm trà cho bốn người.

Bốn người lại hàn huyên một lúc rồi mới rời đi. Trương Nhất Phàm dựa vào ghế, nói với Triệu Vĩ:
- Qua thêm khoản thời gian nữa, cậu cũng xuống dưới phòng ban kiêm một chức vụ nào đi!

Triệu Vĩ đang thu dọn tách trà, nghe thấy lời nói này, suýt chút nữa là lỡ tay làm rớt xuống đất. Anh ta kích động, quả thực không biết mình nên nói gì mới phải, theo Bí thư Trương gần một năm trời, cuối cùng cũng đợi được ngày mây tan trăng tỏa rồi. Lời nói này của Bí thư Trương, rõ ràng nói lên một việc, Trương Nhất Phàm đã bắt đầu nhìn Triệu Vĩ với con mắt khác, hoặc giả hắn đã bắt đầu xem Triệu Vĩ là người của mình.

Thu dọn xong đồ đạc đi ra ngoài, Triệu Vĩ hận không thể xông ra ngoài, tìm một chỗ vắng vẻ không người, lớn tiếng gào thét vài câu, cuối cùng ta cũng có thể ngóc đầu lên rồi.

Khoản thời gian trước, Trương Nhất Phàm vừa đến, anh ta luôn cẩn thận từng li từng tí, tựa như đi trên lớp băng mỏng. Cứ sợ Bí thư Trương thấy mình có chỗ nào chướng mắt, đem y sung quân đến một góc nào đó mà ngồi chờ dài cổ.

Gần một năm rồi, Bí thư Trương rốt cục cũng lên tiếng, cho mình xuống dưới kiêm chức. Nghe rõ nhé, là kiêm chức chứ không phải nhậm chức. Điều này chứng tỏ thời vận của Triệu Vĩ cuối cùng cũng tới, được lãnh đạo xem trọng.

Lúc tan sở, Triệu Vĩ vội vã gọi lấy di động ra, gọi điện thoại cho bạn gái.

Bạn gái của Triệu Vĩ đang làm việc ở nhà máy bông xe, trước kia cô hay đòi Triệu Vĩ điều cô sang một vị trí tốt hơn một chút, nhưng Triệu Vĩ không dám, sợ bản thân mình làm ra chuyện vượt quá giới hạn, khiến cho lãnh đạo không vui, thế là phải không ngừng khuyên cô nhẫn nại một chút.


Nghe giọng của Triệu Vĩ vui mừng, cô bạn gái có chút không dám tin mà lặp lại một câu, có thật không vậy?

Nếu như Triệu Vĩ thăng quan tiến chức, vậy thì ngày cô ngẩng đầu lên cũng không còn xa nữa. hiện giờ cô đứng ở trong cái nhà máy bông xe dở sống dở chết này. Mỗi tháng chỉ có ba trăm đồng tiền lương, ra ngoài cô cũng không dám nhắc đến chuyện bạn trai của mình đang làm việc ở Thành ủy.

Nếu không phải Triệu Vĩ ngày nào cũng nhắc đến chuyện thư ký cũ của Bí thư Trương giờ đã thế này thế kia, chắc hẳn cô bạn gái của anh ta cũng chẳng chịu được đến ngày hôm nay.

Thế là cô cũng rất kích động mà nói:
- Hôm nay em lãnh lương rồi, tối nay đi ăn một chầu đi!

Những ngày tháng sau này, mọi người liền xoay quanh vấn đề cải cách công nhân viên chức của hệ thống giáo dục, đi vào nghiên cứu, thảo luận, bàn bạc hết lần này đến lần khác, vẫn cứ không ra quyết định được.

Con đường cải cách tất phải thực hiện, nhưng con đường phía trước mù mịt, trở lực rất lớn, những kẻ ngoan cố trong hệ thống giáo dục, lần lượt đưa ra ý kiến phản đối, có người thậm chí còn đến gây rối trong tỉnh.

Mà Trương Nhất Phàm biết được lý do thật sự mà họ phản đối, chính là do những kẻ khốn kiếp như bọn người này đã nhét rất người nhà vào trong hệ thống giáo dục, đến nỗi giáo sư trong hệ thống giáo dục tốt xấu lẫn lộn.

Nếu như thực thi chế độ mới này, những người có quan hệ thân thích do bọn chúng nhét vào kia, sẽ dần dần bị sàng lọc và đào thải đi.

Giờ thành phố Song Giang phải thực hiện chế độ này, vừa hay đánh vào chỗ đau của bọn họ, không ngờ mời nhậm chức để dựa vào sức mình mà sinh tồn, khiến cho bọn họ đối mặt với sự thách thức sống còn nghiêm trọng. Vì vậy sức phản đối của bọn người này rất là kịch liệt!

Trương Nhất Phàm nhìn đủ thứ vấn đề và lý lẽ của bọn họ trình lên, không khỏi phát ra trận cười lạnh nhạt, đám người này cũng thật biết làm đúng theo dự tính của mình!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui