Đối với Hồ Gia Vĩ mà nói, quả thực là một trận tai họa bất ngờ, con đường làm quan vốn thuận lợi, đột nhiên gánh án phạt, bị cách chức điều tra. Bọn họ nói người làm quan đến tuổi trung niên có ba việc đại hỷ, nhưng với ông ta lại đổi thành một bi kịch.
Đoạn Chấn Lâm căn cứ vào tài liệu này, nhanh chóng triển khai điều tra, tiến hành sàng lọc đối với các giáo viên đòi hối lộ ở các trường tiểu học trung học cơ sở trên địa bàn thành phố Song Giang.
Một khi phát hiện có trường hợp giáo viên đòi học sinh hối lộ, nhẹ thì khai trừ công chức, nặng thì chuyển sang cơ quan tư phát như viện kiểm sát xử lý. Đồng thời với việc điều tra vụ giáo viên đòi hối lộ ở thành phố Song Giang, ban Tuyên giáo cũng nhiều lần xin chỉ thị Thành ủy, sau đó đưa tin bài về vụ việc này lên đài truyền hình thành phố, tòa soạn báo thành phố, đài truyền hình tỉnh và rất nhiều tòa soạn lớn nhỏ trong tỉnh.
Kì thực, đây chỉ là một hiện tượng xã hội cực kì bình thường, ở nước ta các thành phố to nhỏ, có thể tồn tại phổ biến, nhưng vẫn chưa thể khơi dậy sự coi trọng. Mà một số phụ huynh hoặc là học sinh, trong lòng có một loại ý thức là biếu giáo viên chút tiền gọi là để cảm ơn sự dạy dỗ của họ.
Có thể bọn họ mới đầu không ý thức được rằng chính cách cảm kích này của bọn dần dần hình thành lên làn sóng so bì. Mà một số phần tử có động cơ không lành mạnh liền nhằm vào mặt này yêu cầu phụ huynh học sinh hối lộ chút ít coi như bồi thường thiệt hại.
Lâu rồi, liền hình thành một loại tập tục. Tương phản, loại hiện tượng này, ở đại học lại hiếm gặp. Nhưng ở một số trường trung học, tiểu học, bọn họ lợi dụng mong muốn con cái thành tài của cha mẹ học sinh, nên tìm cách để vơ vét của cải.
Anh tìm đủ loại lí do để lấy tiền dạy thêm thì không nói làm gì, lại còn cả chuyện chỗ ngồi, không ngờ cũng phải dùng tiền mới mua được. Có người thậm chí còn hơi tí là lấy danh nghĩa này nọ gửi thiệp mời phụ huynh học sinh đi chúc tụng, tặng phong bì.
Nếu cha mẹ nào không đến, ở lớp học sẽ tìm mọi lí do nói đểu về tính tích của học sinh tạo thành gánh nặng trong lòng học sinh. Đối với người như thế, Trương Nhất Phàm hận không thể bắn chết bọn chúng ngay tại chỗ.
Đáng tiếc, pháp luật nước ta, không có điều khoản như vậy. Lần chỉnh đốn này, bốn mươi phần trăm (40%) giáo viên bị phê bình giáo dục, phải kiểm điểm rõ ràng. Hai mươi phần trăm (20%) giáo viên bị phạt tiền, còn 10% giáo viên, bị trực tiếp cắt công chức.
Những người này vơ vét của cải điên cuồng, thủ đoạn ác liệt, làm người ta giận sôi máu. Có người thậm chí chỉ trong vòng một năm, vơ vét được một hai trăm nghìn tệ. Trung Ương và Tỉnh ủy, luôn kêu gọi giảm bớt gánh nặng cho học sinh, cấm lợi dụng việc dạy thêm các môn có thu tiền. Vậy mà mấy trường học và giáo viên này, lại càng ngày càng tìm kế gia tăng các hạng mục thu tiền bữa bãi.
Sự tình vẫn không chấm dứt, chỉ làm dâng lên một trận phong ba.
Án đòi hối lộ giáo viên như một bộ tiểu thuyết hot đang lưu hành rộng trên mạng rất nhanh thu hút được sự chú ý của toàn xã hội.
Đoạn Chấn Lâm vì việc này, nhận được khen ngợi của tỉnh, sau đó Đài truyền hình Trung Ương cũng mời anh ta làm khách mời. Chỉ trong thời gian ngắn Đoạn Chấn Lâm trở nên nổi tiếng, được gọi là Chủ tịch thành phố thiết quyền. Một vài phóng viên thích nịnh bợ, thậm chí còn viết bài về những vất vả của anh ta ở Tề Châu, nhưng trong lòng anh ta lại âm thầm khổ thẹn.
Bởi vì đây đều do Bí thư Trương đã sắp xếp hết rồi, bản thân chỉ là diễn viên thôi, hắn mới là đạo diễn đằng sau vất vả lên kế hoạch. Anh ta nhiều lần xin chỉ thị của Trương Nhất Phàm, vinh dự này anh ta không thể một mình độc hưởng.
Trương Nhất Phàm nói với anh ta, ngoài vinh dự ra, anh lúc nào cũng phải cẩn trọng với những phiền toái phía sau. Cây to đón gió lớn, sẽ làm cho người ta đố kị, chuyện này làm lớn quá thì sẽ không thể trôi qua một cách sóng yên biển lặng được.
Thù Cương ông chủ khách sạn Hải Thiên, Ninh Thành Cương, Phương Nghĩa Kiệt, Phó Chủ tịch thường trực thành phố mới tới, và Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố bốn người đang đánh mạt chược. Tống Vũ Hà ngồi bên cạnh Phương Nghĩa Kiệt, nhìn bốn người chuyện trò vui vẻ, cô lại cảm thấy nhàm chán.
- Tôi đi ra ngoài đi một chút!
Tống Vũ Hà nhẹ nhàng nói, Phương Nghĩa Kiệt biết cô không thích thế này, cũng không để ý. Chỉ nói lúc nào xong anh gọi cho em.
Làm vợ quan, Tống Vũ Hà ngoại trừ vẻ lạnh lùng, cũng không thích đánh mạt chược, cũng không thích nói cười quá mức thân thiết với người khác, cô giống như một con công kiêu hãnh, thích tận hưởng sự cô đơn, Phương Nghĩa Kiệt lại thích đi đâu cũng mang theo cô.
Tống Vũ Hà đi không lâu, Ninh Thành Cương vốn buồn bực suốt giờ mới mở miệng:
-Đoạn Chấn Lâm gần đây rất oai, hình như anh ta trở thành chủ nhân của Ủy ban nhân dân thành phố vậy!
Giọng điệu này của Ninh Thành Cương, Phương Nghĩa Kiệt sao lại nghe không ra? Chẳng qua, gã cũng không thèm để ý, chỉ thản nhiên trả lời:
- Nó không oai được lâu đâu! Lần này số lượng giáo viên bị chỉnh đốn nhiều như vậy, rất nhiều trường học thiếu giáo viên, mà hiện tại đám giáo viên đó trong lòng đang rất bất bình tức giận. Rất nhiều người mất việc, đừng xem bọn họ giờ đang nở mày nở nặt. Đuôi thỏ thì không dài được.
Phó Chủ tịch thường trực thành phố họ Phó, anh ta mới tới, không tiện nói. Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố sờ lá bài:
-Tôi lại nghe phong thanh, mấy ngày nay trường học tiến hành bãi khóa, phản đối loại chính sách tàn bạo này. Nói Ủy ban nhân dân thành phó tước đoạt quyền lợi sinh tồn của bọn họ. Bọn họ muốn tố cáo, phải bãi khóa, phảo làm cho giáo dục của thành phố này tê liệt.
-Haha... Đây là vận mệnh của trò chơi, bi kịch sao cái vẻ hào nhoáng kia. nhất định cất giấu những nỗi buồn không nói được cùng ai. Còn về Đoạn Chấn Lâm thì cứ để lão ta oai vệ một lúc đi, để xem anh ta sẽ thu dọn đống đổ nát này thế nào.
Phương Nghĩa Kiệt nói.
Ninh Thành Cương nghe hai người nói như vậy, liền biết rằng đến lúc đó Phương Nghĩa Kiệt sẽ ném giấu tay, đẩy Đoạn Chấn Lâm đến đường cùng. Cũng coi như là thay mình xả giận đi! Trong mắt Ninh Thành Cương mang vẻ tức giận, vẻ mặt bất mãn.
Khứu giác của người làm quan rất nhạy bén. Bọn họ ai cũng biết rằng, Trương Nhất Phàm đứng sau lưng Đoạn Chấn Lâm. Có người thậm chí đã phát giác, cảnh tượng ở hội nghị trước đó không lâu phải chăng là do một tay Trương Nhất Phàm dựng lên?
Màn kịch giữa Trương Nhất Phàm và Đoạn Chấn Lâm phối hợp vô cùng ăn ý. Điều khiến Phương Nghĩa Kiệt tức giận chính là, Đoạn Chấn Lâm trước đó không hề thương lượng với y, trực tiếp đề xuất ngay tại hội nghị, Đây là không tôn trọng y. Cho nên, mọi người đều vui vẻ xem kịch của Đoạn Chấn Lâm.
Cho dù Phương Nghĩa Kiệt là Chủ tịch thành phố, nhưng giờ này y vô cùng vui sướng nhìn bọn giáo viên kia làm loạn lên, tốt nhất là mang cả thân quyến lên phố thị uy. Ngược lại chuyện này làm cho mọi người đều biết, sau đó y có thể xin chỉ thị ở tỉnh, mượn cơ hội xử lí một nhóm người.
Mạt chược chỉ chơi đến mười giờ, Ninh Thành Cương có việc phải về trước, bốn người đành phải tan cuộc. Cuộc giải trí hôm nay chỉ để thương lượng đối sách, nghe xem ý tứ của các bên, mạt chược chỉ là một công cụ để điều tiết không khí.
Phương Nghĩa Kiệt về đến nhà, Tống Vũ Hà không ở nhà. Y liền nằm trên sô pha, không chút để ý xem ti vi. Trong đầu toàn là làm sao để ứng phó với vụ giáo viên đòi hối lộ này.
Đợi đến mười một giờ, Tống Vũ Hà vẫn chưa về, y liền gọi điện:
-Vũ Hà, em ở đâu thế? Về nhanh đi! Anh đã về rồi.
Tống Vũ Hà đáp liên hồi:
-Em về ngay đây!
Đợi đến mười một rưỡi, Tống Vũ Hà mới tất tả trở về, Phương Nghĩa Kiệt ngồi đó càu nhàu:
- Mười giờ anh đã đã về rồi, em đi đâu thế?
-Uống trà với bạn!
Tống Vũ Hà thay giầy đi vào, ngồi bên Phương Nghĩa Kiệt:
-Còn ngồi làm gì thế? Đi tắm rồi đi ngủ thôi!
Phương Nghĩa Kiệt hôm nay nổi hứng, liền đề xuất hai người tắm chung, nhưng Tống Vũ Hà thế nào cũng không đồng ý.
Phương Nghĩa Kiệt liền ngồi trên sô pha:
-Vậy em đi tắm trước đi!
Nhìn bóng dáng Tống Vũ Hà rời khỏi, Phương Nghĩa Kiệt khá buồn bực. Không biết bắt đầu từ khi nào, Tống Vũ Hà tránh cùng y tắm rửa.
Sự vui vẻ lúc mới cưới trước kia, đã biến mất không chút tăm hơi. Bây giờ chỉ còn lại loại vận động nguyên thủy không có tình cảm mãnh liệt giữa hai vợ chồng.
Nhìn Tống Vũ Hà vào phòng tắm, bên trong có tiếng nước chảy, Phương Nghĩa Kiệt đứng dậy, cởi áo khoác đi về phía phòng tắm.
-A ——
Trong phòng tắm phát ra một tiếng thét chói tai:
-Sao anh lại vào?
Tống Vũ Hà rõ ràng có chút hoảng hốt, thấy Phương Nghĩa Kiệt từ từ cởi quần lót, liền biết tên này hôm nay phát xuân rồi.
Con bốn tuổi rồi, em còn giả vờ thần bí gì nữa? Trên người em còn chỗ nào anh chưa nhìn qua? Phương Nghĩa Kiệt ngắm cả người đầy xà phòng của Tống Vũ Hà, rồi đi tới ôm chặt cô.
Rõ ràng cảm thấy, Tống Vũ Hà hơi run rẩy, Phương Nghĩa Kiệt liền thấy khó hiểu:
-Em làm sao thế?
-Căng thẳng mà!
- Không phải yêu đương vụng trộm, e, căng thẳng cái gì?
Phương Nghĩa Kiệt vô tình nói một câu, lè liếm vành tai Tống Vũ Hà. Sắc mặt Tống Vũ Hà chuyển sang trắng bệch, cô cực kì mẫn cảm với hai chữ yêu đương vụng trộm.
Bình thường ở văn phòng khi cô nghe thấy người khác nói đến hai chữ này, cô hoặc là mượn cớ rời đi, hoặc là tìm cách chuyển đề tài. Dù sao, cô cũng không cho phép người ta đề cập đến hai chữ yêu đương vụng trộm này.
Có người nói điểm khác nhau lớn nhất giữa đàn ông và đàn bà là ở chỗ, đàn ông có thể đồng thời yêu vài phụ nữ, còn đàn bà lại không thể đồng thời cất giấu hai người đàn ông trong tim.
Người đàn bà lẳng lơ đến đâu chăng nữa thì cũng không ngoại lệ, trong lòng các cô hoặc không yêu, hoặc chỉ có một vị trí.
Tống Vũ Hà bị Phương Nghĩa Kiệt sờ soạng có chút không thoải mái, cô đẩy chồng ra, dùng nước vội vàng dội sạch thân mình,
-Anh nhanh lên, em đợi anh trên giường.
-Sao vậy? Đây là...
Phương Nghĩa Kiệt buồn bực nhìn cô lấy khăn tắm, quấn vào người đi ra, trong lòng cứ thấy không thoải mái.
Nằm trong bồn tắm, Phương Nghĩa Kiệt đột nhiên trở nên nhạy cảm hơn, dường như thời gian này, Tống Vũ Hà có chút thay đổi, hơn nữa cũng không có yêu cầu gì với chuyện kia.
Rốt cuộc là do áp lực công việc lớn quá? Hay là có nguyên nhân khác?
Lúc nghĩ đến có nguyên nhân khác, Phương Nghĩa Kiệt lập tức cảm thấy không thể nào, y và Tống Vũ Hà kết hôn lâu như vậy, tình cảm hai người vẫn rất tốt. Vì thế trong lòng hắn chửi Trương Nhất Phàm, nếu không phải vì hắn ép người quá đáng, Tống Vũ Hà cũng không đến mức suốt ngày vì công việc mà căng thẳng đến vậy?
Sớm biết vậy thì đã không cho cô giữ chức Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng này, làm phó thôi thì tốt biết bao? Không phải lo lắng chuyện gì tự do tự tại.
Chờ y tắm xong vào phòng ngủ, Tống Vũ Hà đang xem sách, thấy Phương Nghĩa Kiệt đi bào, cô bỏ quyển sách xuống, ngáp dài nói:
- Ngủ đi! Mệt chết được.
Phương Nghĩa Kiệt mặc kệ, bài tập hôm nay chưa làm xong, đã muốn trốn học? Y nhấc chăn lên chui vào, ôm Tống Vũ Hà nói:
-Có phải gần đây áp lực công việc lớn quá , làm em không vui?
Tống Vũ Hà sửng sốt, nhẹ nhàng gật gật đầu:
-Ừ! Bây giờ không như ngày trước được, em cứ làm phó chủ nhiệm lại nhẹ nhàng! Như thế xem ra, chúng ta đều sai rồi!
Tống Vũ Hà cảm thán nói.
-Đừng lo nhiều như vậy nữa, nếu ngày nào đó em không muốn làm nữa, anh nghĩ cách điều em tới tỉnh, làm ở cục điện nước cũng được.
Phương Nghĩa Kiệt dỗ dành vợ nhưng tay thì không dừng lại, không ngừng phát ra tín hiệu ám chỉ, Tống Vũ Hà có chút bất đắc dĩ, đành mặc y cởi bỏ áo ngủ của mình.
Đèn chưa tắt, cảm giác thật không hay! Ngay khi cô giơ tay tắt đèn, trên ngực trái trắng nõn mơn mởn, hiện một vết cắn nhợt nhạt.
Vù vù
Phương Nghĩa Kiệt thoáng chốc trong đầu trống rỗng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...