Liễu Hồng biết vị trí có thể khiến cho người ta ham muốn, chính là mông và ngực căng tròn của cô, dù là số lần hai người họ gần gũi nhau không nhiều, nhưng hai vị trí này với cô, mãi không thể quên.
Với lại hôm này là Liễu Hồng chủ động, Trương Nhất Phàm hứng thú nhất thời, hai người liền hôn nhau trong phòng khách.
Bàn tay vồ vập lẫn nhau, khiến dục vọng dâng trào, nỗi dục vọng như dây đàn đang căng lên, Trương Nhất Phàm cũng vồ vập, xoa nắn, nắn bóp khiến cho Liễu Hồng như châm phải thuốc nổ, không thể ngưng lại được.
Trong phòng khách, cảnh xuân dập dờn, cảnh tượng khá hay.
Có lẽ đây là lần đâu tiên Liễu Hồng dễ dãi với bản thân như thế, hôm nay cảm giác của hai người rất tốt, phối hợp không chê vào đâu được, trước đây Liễu Hồng chưa bao giờ như thế.
Thế giới của hai người, chính là sự dâng trào khiến người ta kích động.
Liễu Hồng mặc sườn xám, rất dễ hành động, chỉ cần kéo áo là có thể cởi ra, có thể dễ dàng cởi luôn chiếc quần lót. Với lại đây là sườn xám ngắn, chỉ tới đùi, đôi vớ da, bó sát lấy đôi chân
Khi Trương Nhất Phàm đưa tay xuống dưới, vừa mới sờ đến chỗ khiến người ta kích thích, hung hăng ngắt mấy cái, hắn mới lột quần lót và vớ của cô xuống dưới đầu gối.
Liễu Hồng thấy hắn ra sức sờ mó mông mình, thì đỏ mặt hỏi:
-Anh thích chỗ này lắm phải không?
Trương Nhất Phàm bị cô chọc tức, mạnh tay đánh mấy cái, Liễu Hồng liền trượt xuống khỏi ghế sô pha. Lật người nằm lên ghế sô pha, nhấc hai chân lên.
Cái giày này thật đáng ghét! Trương Nhất Phàm nắm lấy, vứt xuống sau ghế sô pha, cong lưng mạnh mẽ, tiến mạnh vào. Liễu Hồng rên rỉ khiến cho hắn càng kích thích hơn.
- Ô___ưm___
Hai người đã lâu lắm rồi không làm chuyện này, Liễu Hồng khiến cho Trương Nhất Phàm có được một cảm giác, rõ ràng cô đã thả lỏng cảm xúc của mình, đã phóng túng con người của chính mình, có thể trong lúc không có người nào khác, nên cô mới nhập tâm và cảm xúc đến vậy.
Tận hưởng khoái cảm mà Trương Nhất Phàm đem lại cho mình. Công kích trực diện, liên tục mười mấy phút, Liễu Hồng giang chân nãy giờ đã mỏi, cô ấy muốn Trương Nhất Phàm để cô ấy xuống.
- Đổi thế đi, mỏi chân rồi.
Liễu Hồng từ trên ghế sô pha đổi vị trí, Liễu Hồng đưa lưng về phía Trương Nhất Phàm, nhấc mông lên. Mông vĩ đại của Liễu Hồng, đường cong tuyệt đẹp, xem ra Trương Nhất Phàm càng hứng thú hơn.
Hai tay đỡ lấy mông trắng nõn của Liễu Hồng, lại tiếp tục rên rỉ, hùng hổ đi vào cô.
Lần này, là Liễu Hồng to gan như vậy đối diện với Trương Nhất Phàm, trong lòng chẳng có áp lực, cũng chẳng phải chịu trách nhiệm. Do đó lần này hợp tác rất thành công, cũng khiến cô khoái cảm vô cùng.
Theo nhịp của Trương Nhất Phàm, cái ngực vĩ đại của cô không ngừng lắc lư, từng nhịp từng nhịp, cảnh tượng mê người.
Xong chuyện, Liễu Hồng toàn thân nóng bỏng.
Xé giấy, lau sạch phía dưới, cô chạy vào nhà vệ sinh, sau khi nghe thấy một hồi tiếng nước chảy, Trương Nhất Phàm cũng vào nhà vệ sinh.
Hai người nhất thời vội vàng, cơm lại chưa ăn xong. Trong nhà vệ sinh, trông thấy đám lông đen nhánh giữa hai bắp đùi trắng nõn nà, Trương Nhất Phàm cười mờ ám. Liễu Hồng lấy quần đứng lên.
- Để em đi hâm nóng lại cơm.
Đang khi ra khỏi cửa, Trương Nhất Phàm ôm lấy thắt lưng cô, ôm Liễu Hồng nói:
- Em là một cô gái tốt, anh sẽ không phụ em, sẽ cùng chăm sóc Miêu Miêu thật tốt.
Mặt Liễu Hồng đỏ bừng lên, ngoan ngoãn gật đầu.
Trong lòng Trương Nhất Phàm không nỡ rời xa, chuông cửa bên ngoài vang lên. Trương Nhất Phàm nghi hoặc hỏi:
- Ai?
- Có thể là Tiêu Tiêu, có ai biết chỗ này đâu.
Đến gần cửa nhìn ra, quả nhiên là Hà Tiêu Tiêu đến, Liễu Hồng vui vẻ mở cửa.
- Tiêu Tiêu, ăn cơm chưa?
Hà Tiêu Tiêu dường như rất vội, nhanh chóng vào phòng khách, thấy Trương Nhất Phàm đang ở đây, không khỏi sững sờ.
- Anh Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm gật đầu,
- Mấy người Tiểu Phàm đi thủ đô rồi, anh đến nhà Liễu Hồng ăn cơm.
Hà Tiêu Tiêu thấy các món ăn trên bàn, rõ ràng chỉ mới ăn được một nửa. cô ta trong lòng hiểu ra, cười cười đi vào nhà vệ sinh.
Liễu Hồng đi hâm nóng thức ăn, Hà Tiêu Tiêu rửa tay xong ra, khẽ nói bên tai Liễu Hồng:
- Chị Liễu Hồng, chị trở nên phóng túng thế này khi nào thế? Đến cơm mà cũng không kịp ăn xong…
Liễu Hồng ngượng ngùng nhéo vào hông cô ta một cái, hờn dỗi trừng mắt nhìn Hà Tiêu Tiêu:
- Bớt trêu chọc tôi đi.
Bữa cơm lại thêm một người, Trương Nhất Phàm ăn xong liền ra ghế sô pha ngồi hút thuốc, Hà Tiêu Tiêu và Liễu Hồng trao đổi với nhau việc công ty. Hiện nay Hà Tiêu Tiêu là thủ quỹ của công ty, Liễu Hồng chủ quản của tập đoàn Hoa Long
Trương Nhất Phàm đề nghị:
- Tiêu Tiêu, em đến công ti rút một khoản tiền ra, đưa Liễu Hồng mua nhà. Nếu em đến Song Giang, cũng không cần phải ở khách sạn nữa.
Hà Tiêu Tiêu gật đầu, việc này em sẽ làm! Nhà thì chị Liễu Hồng tự đi xem.
Liễu Hồng có chút vội vàng, Trương Nhất Phàm mua nhà cho mình, cô ấy sợ Hà Tiêu Tiêu nghĩ ngợi, vội nói:
- Tôi còn ba mươi mấy vạn, không cần đâu.
- Ha ha… Hóa ra mấy người còn giấu tiền riêng à.
Trương Nhất Phàm cười lên. Sau đó nghiêm mặt nói:
- Không được, đây là chế độ, cái nhà này cũng không đến mười mấy ngàn, xem như là tiền thưởng cho cô ở công ty.
Liễu Hồng không nói gì, cô ấy nhìn Hà Tiêu Tiêu, Hà Tiêu Tiêu nheo nheo lông mi:
- Yên tâm, chị Liễu Hồng, chị còn sợ em ghen à? Với lại, nhà của chị thì em có thể đến ở bất cứ lúc nào, hai chị em mình còn nói gì nữa.
Lúc này, Miêu Miêu trong phòng ngủ khóc lên:
- Mẹ ơi___
Liễu Hồng vội chạy đến, bế Miêu Miêu lên.
Trương Nhất Phàm nhìn Miêu Miêu, nhớ ra Liễu Hồng phải một mình nuôi con thật vất vả, còn phải đi làm, hắn liền hỏi:
- Mẹ chồng cô đâu? Không phải luôn trông con cho cô sao?
Đừng nhắc đến bố mẹ chồng nữa, Liễu Hồng bất đắc dĩ lắc đầu.
Hiện tại vợ chồng Liễu Cần Thọ đang ở thị trấn Liễu Thủy, cuộc sống cũng vô cùng yên ả! Liễu Hồng mỗi tháng đưa cho họ hai ngàn tiền sinh hoạt. Hai người này chẳng lo lắng chuyện gì, mỗi ngày ngoài mạt chược ra, cũng chẳng còn việc gì khác.
Tên Liễu Cần Thọ này thỉnh thoảng lại đến ăn vụng nhà vợ bé vào đó. Tại sao chứ? Bởi vì hiện giờ lão ta có tiền rồi. Sống ở nông thôn, xài không hết bao nhiêu tiền, số còn lại, họ đành chỉ có thể đi làm thêm vài việc phụ khác.
Hồi trước Miêu Miêu vẫn để ở nhà trông, nhưng sau khi Liễu Hồng về, mới phát hiện cách dạy dỗ của họ hoàn toàn là không có. Ngoài việc mỗi ngày cho đứa trẻ ăn cơm ba bữa ra, còn lại hai người bọn họ chỉ lo đi chơi chỗ này, đi dạo chỗ kia mà thôi.
Miêu Miêu ngày nào cũng lăn lê trên đất trên cát với đám nhóc trong làng, quần áo lúc nào cũng bẩn như ăn mày, cũng không biết thay ra giặt. Liễu Hồng thấy thế, thương xót vô cùng.
Một đứa trẻ ngoan, khiến nó thành ra thế này! Liễu Hồng bên ngoài chiều chuộng, sớm muốn đón con vào thành phố để có được sự giáo dục ở thành phố. Cho nên lần này cô quyết tâm đưa Miêu Miêu đến thành phố Song Giang.
Vốn tính mời mẹ chồng đến trông con, nhưng mẹ chồng không quen với cuộc sống ở đây, bà ấy cảm thấy thành phố có quá nhiều quy tắc, lại không có bạn bè để đến chơi hàn huyên, quan trọng là, không có những thú vui của bà ấy.
Liễu Hồng cũng không nằn nỉ nhiều, chỉ biếu họ hai vạn đồng, nói rằng năm nay sẽ không về ăn Tết nữa, bảo bọn họ tự bảo trọng. Cứ như vậy, Liễu Hồng một mình đưa Miêu Miêu đến thành phố Song Giang.
Đang nói đến chuyện nhà của Liễu Hồng, điện thoại của Liễu Hồng reo lên. Một giọng lạ trong điện thoải hỏi:
- Cô là Liễu Hồng phải không? Tôi ở đồn công an thị trấn Liễu Thủy.
- Đồn công an?
Nghe đến ba chữ này, tim Liễu Hồng đập mạnh.
- Tôi là Liễu Hồng, mời nói!
- Là thế này, hôm qua ở thị trấn Liễu Thủy xảy ra một vụ giết người cướp của, nhà cô xảy ra chuyện rồi, vợ chồng Liễu Cần Thọ bị kẻ bắt cóc tấn công, trong quá trình điều trị đã không may mất mạng.
- A___
Liễu Hồng cả người run lên, lập tức ngồi sụp xuống đất.
Bố mẹ chồng bị người ta giết rồi?
Liễu Hồng nhặt điện thoại lên, điện thoại đã tắt.
Hà Tiêu Tiêu và Trương Nhất Phàm đứng ngây người ra, vội vàng đỡ Liễu Hồng dậy:
- Sao thế?
Liễu Hồng sắc mặt u ám, lẩm bẩm nói:
- Có lẽ là tôi đã hại họ.
- Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì thế?
Hà Tiêu Tiêu vội vàng hỏi.
- Thị trấn Liễu Thủy xảy ra án mạng, bố mẹ chồng của tôi vị người ta tấn công, chết rồi.
Trương Nhất Phàm lập tức hiểu ra,
- Nhất định là hai mươi ngàn cô cho, họ khoe khoang với bên ngoài, mới gây ra vụ giết người. Do đó, hung thủ nhất định là người thị trấn Liễu Thủy.
Liễu Hồng không còn sức lực nào gật đầu:
- Xem ra tôi phải về thị trấn Liễu Thủy một chuyến.
Trương Nhất Phàm lập tức gọi điện thoại cho Liễu Hải, kêu anh ta xin nghỉ phép vài ngày, lập tức về thành phố Song Giang. Nghe thấy lời dặn dò vội vàng của Trương Nhất Phàm trong điện thoại, anh ta lập tức trả lời:
- Em đi xin nghỉ ngay đây, sẽ về liền.
Trương Nhất Phàm nói:
- Có lẽ Liễu Hải ngày mai mới tới, cô đừng vội, cùng anh ta về. Trị an ở thị trấn Liễu Thủy không tốt, có anh ta, tôi cũng yên tâm một chút.
Sự quan tâm của Trương Nhất Phàm, khiến cho Liễu Hồng lại một lần nữa cảm động, cô ấy gật đầu, cám ơn.
- Để tôi gọi điện thoại cho Đường Vũ, anh ta trước đây làm Giám đốc sở công an thị trấn Liễu Thủy, chắc còn chút mối quan hệ.
Trương Nhất Phàm ra ngoài phòng khách, ngoài ban công gọi điện thoại cho Đường Vũ, nói với anh ta vụ án mạng xảy ra ở thị trấn Liễu Thủy.
Đường Vũ đương nhiên sẽ nhận ngay không nề hà, liền trả lời Trương Nhất Phàm:
- Chuyện này giao cho tôi, cứ yên tâm.
Chuyện Trương Nhất Phàm dặn dò, Đường Vũ không thể hỏi nguyên nhân, với lại Liễu Hồng và anh ta sớm đã quen biết, mọi người cũng xem như là bạn bè. Đường Vũ cúp điện thoại, liền gọi điện thoại cho Giám đốc sở công an thị trấn Liễu Thủy, đồng thời nói rằng mai mình sẽ tới thị trấn Liễu Thủy.
Giám đốc Sở hiện tại của thị trấn Liễu Thủy, chính là Phó giám đốc sở trước đây. Khi Đường Vũ còn ở đây, quan hệ của hai người cũng tốt. Trong vài năm ngắn ngủi, Đường Vũ làm Giám đốc Sở, giờ trở thành Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng Công an, khoảng cách giữa hai người khá xa, vì người chiến hữu này cũng khâm phục đối với Đường Vũ, đồng thời thường qua lại với Đường Vũ.
Liễu Hồng không ngờ rằng, hai mươi ngàn từ lòng tốt của mình, lại gây ra tai họa này, khiến bố mẹ chồng mất mạng. Bây giờ nghĩ lại, chính mình cũng đã rất nuông chiều họ.
Một người mấy mươi tuổi, đã không biết phải kiềm chế, mà còn Liễu Cần Thọ, phẩm chất không tốt. Nếu không phải là thấy mẹ chồng cũng tốt thì Liễu Hồng sớm đã chẳng thèm quan tâm đến họ.
Hà Tiêu Tiêu an ủi Liễu Hồng, Trương Nhất Phàm đứng dậy:
- Liễu Hồng, chuyện ở thị trấn Liễu Thủy, tôi sẽ sắp xếp giúp cô, cô không cần phải quá lo lắng. Tôi còn có việc, Hà Tiêu Tiêu, em ở lại, lo cho hai mẹ con họ.
Liễu Hồng gật đầu,
- Yên tâm, tôi không sao đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...