Liễu Hồng thuận tay ném tấm danh thiếp viết tay vào thùng rác, thậm chí chẳng thèm để ý đến cái tên, cô xoay người bước đi.
Về đến nhà, cô mới sực nhớ ra, Đổng Tiểu Phàm và mẹ chồng đã đi thủ đô rồi, chỉ có một mình Trương Nhất Phàm ở nhà. Liễu Hồng do dự không biết có nên gọi điện thoại cho hắn tối đến đây ăn cơm.
Một tên con trai, có lẽ không biết nấu ăn, nhưng cô lại do dự, suy cho cùng hai người đã từng trải qua chuyện đó, Liễu Hồng là không phải kẻ mặt dầy, nghĩ một chút rồi thôi.
Lúc nấu ăn, trong lòng thấp thỏm không yên, cảm thấy mình không biết có nên quan tâm tới cuộc sống của Trương Nhất Phàm một chút không. Cô là một cô gái nuôi con một mình mà không có người đàn ông bên cạnh.
Bố mẹ chồng lại ở thị trấn Liễu Thủy không chịu đến, họ không quen với cuộc sống của người thành phố, hiện giờ Liễu Hồng quả thật cũng quá mệt mỏi rồi. Tự dưng cô nhớ lại người trung niên đã gặp hôm nay, Liễu Hồng thở dài, từ Thâm Quyến đến tỉnh thành, lại đến thành phố Song Giang, đàn ông cô gặp qua không ít, rất nhiều người thấy mình, đều mang cái dáng vẻ gian tà bất chính.
Đương nhiên cô hiểu người ta chẳng có dụng ý dâng hiến ân cần, chỉ là tại sao bản thân kiềm chế không tốt, khi cô ấy hỏi chồng mình, Liễu Hồng lại vô ý để lộ ra sự hoang mang của mình.
Có một chút không ổn, lần sau tuyệt đối không được như thế nữa, để cho người ta liếc mắt một cái là biết mình chẳng có đàn ông bên cạnh. Về tình cảm với Trương Nhất Phàm, Liễu Hồng cảm thấy rất phức tạp.
Một quả phụ như mình, lại đèo bồng con cái, e rằng đến tư cách làm người tình thôi cũng không có. Với lại lời ra tiếng vào thật khó nghe, phải làm sao đây? Liễu Hồng ngồi đó nghĩ ngợi rối ren.
Điện thoại reo lên, Trương Nhất Phàm gọi đến,
- Miêu Miêu đăng ký chưa? Có cần tôi đánh tiếng không?
Trương Nhất Phàm cũng biết một vài trường học trong thành phố, mượn các danh mục quan trọng thu phí lộn xộn, chỉ là hôm nay bận rộn, nên quên mất chuyện Miêu Miêu đăng ký. Về đến nhà, Đổng Tiểu Phàm và mẹ đã đi Kinh Thành, hắn ngồi một mình đột nhiên nhớ ra chuyện này.
Nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm, Liễu Hồng đang nghĩ vẩn vơ, tim bỗng đập thình thịch. Cô ấy cẩn thận trả lời:
- Đăng ký rồi, vừa mới về.
- Vậy được rồi, hôm nay tôi bận quá, quên mất chuyện này, thật ngại quá.
Đối với con gái của Liễu Hồng, Trương Nhất Phàm cảm thấy nên quan tâm thật nhiều, Liễu Hồng với mình thế này, tất cả mọi chuyện đều một mình cô ấy gánh vác, một thằng đàn ông như mình thật chẳng ra gì.
Liễu Hồng vừa rồi còn đang thấp thỏm lo âu về chuyện của mình với Trương Nhất Phàm, không ngờ Trương Nhất Phàm đường đường là một Bí thư Thành ủy, lại còn để ý đến chuyện nhập học của Miêu Miêu, trong lòng cảm động vô cùng.
Cô ấy nói:
- Tiểu Phàm bọn họ ko có ở nhà, anh qua ăn cơm nha? Tôi chờ anh.
Trương Nhất Phàm vốn không muốn đi, đang định từ chối, thì đột nhiên nhớ ra một chuyện. Miêu Miêu đã đi học rồi, mình phải đi một chuyến, như vậy Liễu Hồng cũng yên tâm hơn. Cô ấy mẹ góa con côi thế, quả thực không có sự chăm sóc, Liễu Hải cũng đã đi học rồi.
Thế là hắn liền vui vẻ đồng ý:
- Được, tôi sẽ qua.
Trương Nhất Phàm sẽ qua ăn cơm, Liễu Hồng liền lập tức trở nên bận rộn. Miêu Miêu ngồi trong phòng khách chơi, chạy lại làm nũng:
- Mẹ ơi, con muốn đi ngủ.
Bế Miêu Miêu vào phòng ngủ, đặt con nằm thoải mái xong, Liễu Hồng mới ra làm cơm.
Liễu Hồng năm nay 28 29 tuổi, dáng vẻ vui vẻ, khí chất xuất chúng, khuôn mặt nhu mì, xinh đẹp, đặc biệt là với chiếc quần jeans bó sát cái mông căng tròn, càng lộ đường cong đẹp. Năm 29 tuổi, chính là dấu hiệu trưởng thành của người phụ nữ, Liễu Hồng đang ở giai đoạn nảy nở, quyến rũ nhất, vẻ đẹp của cô từ từ toát ra, khiến người ta cảm nhận được vẻ đẹp đích thực.
Kết hợp sườn xám với đôi tất lụa, rất thời thượng và nhã nhặn, do đó, Liễu Hồng khi ra ngoài thường khiến người đi đường phải liếc nhìn.
Những ngày sống ở Thâm Quyến, Liễu Hồng hoàn tất việc học ở trình độ học sinh trung học, trở thành giám đốc của một công ty, có thể thấy Liễu Hồng quả thật rất kiên cường, rất biết vươn lên, hơn nữa khả năng trời phú rất tốt.
Đánh giá của Hà Tiêu Tiêu về cô ấy cũng rất tốt, kiếm sống ở thành phố vài năm, khiến cô thay đổi thành một người thành phố thực sự, theo sự thay đổi của Liễu Hồng, cả con người cô toát ra một vẻ đẹp của người phụ nữ quyến rũ.
Đinh đong – đinh đong – chuông cửa reo lên, Liễu Hồng cởi tạp dề ra mở cửa, Trương Nhất Phàm đưa ra một chiếc cặp sách, còn có một vài dụng cụ học tập nữa. Liễu Hồng hơi ngạc nhiên, khẽ mỉm cười:
- Mua đồ làm gì thế này? Mau vào nhà đi!
Mặc dù cô nói thế, nhưng trong lòng thì tràn đầy một sự hạnh phúc ngọt ngào, Trương Nhất Phàm bận rộn thế mà lại có lòng, mình còn trách gì nữa chứ?
Vào nhà, Liễu Hồng liền đi pha trà, Trương Nhất Phàm ngắm nhìn mọi thứ xung quanh.
Đây là một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, diện tích nhỏ, trước khi Liễu Hồng chuyển đến đã sửa sang lại một chút, căn nhà trông rất gọn gàng sạch sẽ.
Trương Nhất Phàm đánh giá căn nhà, phát hiện có chút gì đó cũ kĩ, liền chau mày:
- Liễu Hồng, sống ở đây có quen không?
Liễu Hồng mang trà đến:
- Cũng ổn! Anh ngồi đây một lúc, tôi xong ngay đây.
Liễu Hồng liền quay người đi vào bếp, Trương Nhất Phàm vô ý liếc nhìn mông cô ấy, thật là gợi cảm! Trương Nhất Phàm suy nghĩ trong lòng, làm sao để hai mẹ con họ ổn định.
Trong nhà bếp, Liễu Hồng hết rửa rau đến thái rau, Trương Nhất Phàm ngồi trong phòng khách, nhấp nháp trà ngắm cô ấy.
- Anh bận rộn thế, đi mua đồ làm gì? Dụng cụ học tập của con bé, trường học phát mà.
Liễu Hồng quay đầu lại phát hiện Trương Nhất Phàm đang nhìn mình, chẳng hiểu sao mặt lại đỏ hết lên.
Trương Nhất Phàm không để ý, hắn đang mất hồn thì phải! Nhưng Liễu Hồng lại cho rằng hắn đang nhìn mông mình. Bởi vì Hà Tiêu Tiêu nhiều lần nói với cô ấy, mông mình thật là gợi cảm.
Về điểm này, trong lòng Liễu Hồng hiểu rõ.
Nếu mà kẻ khác nhìn chằm chằm vào mông mình, Liễu Hồng đã liền phi dao vào mắt, nhưng mà đây là Trương Nhất Phàm, cô ấy lại có một cảm giác ngượng ngùng khó nói, lại có một chút ngọt ngào.
Ngồi trên sô pha xem Tivi một lúc, Trương Nhất Phàm đặt tách trà xuống rồi đứng dậy, đi về phía phòng bếp:
- Liễu Hồng, hay là cô bỏ thêm thời gian đi xem nhà đi, hiện nay nhà mới ở thành phố Song Giang nhiều lắm. Tiền do công ty bỏ ra, chuyện này tôi giao cho cô đấy nhé.
Thấy căn hộ thuê của Liễu Hồng, Trương Nhất Phàm luôn cảm thấy không có cảm giác gia đình.
Với lại dụng cụ trong nhà đều là đồ cũ xài lại của người ta, hắn thích một ngôi nhà hoàn toàn mới, thật thoải mái, với lại, bản thân có nhiều tiền như thế, cũng không thể để cho Liễu Hồng phải chịu thiệt.
Người từ quê ra, người ta vẫn giữ thói quen giản dị tiết kiệm, mặc dù Liễu Hồng có tiền, nhưng cô ấy không tiêu tiền bừa bãi. Cô đã nấu cơm xong:
- Sống ở đây không phải rất tốt sao, cách nhà anh không xa.
Trương Nhất Phàm cười:
- Cô không phải chỉ là để cách nhà tôi không xa, mà phải chịu thiệt thòi ở đây đó chứ? Vậy thì tôi không thấy vui chút nào. Nghe lời tôi, bỏ thời gian đi xem đi.
Nghe Trương Nhất Phàm quan tâm như thế, Liễu Hồng tim đập mạnh, mặt đỏ lên nóng ran.
Liễu Hồng chỉ có thể gật đầu, liên tục xào rau.
Trương Nhất Phàm nói tiếp:
- Tập đoàn Hoa Long đến chiếc xe hơi cũng không phân cho cô sao? Cô đi làm, về nhà, đón con, không có xe cũng không tiện lắm.
- Phân rồi. Đã đi đặt rồi, vẫn chưa về.
Liễu Hồng sợ Trương Nhất Phàm lại giao xe cho cô, trong lòng không yên.
Đã nấu xong 3 món ăn một món canh, lúc ăn cơm, Liễu Hồng hỏi:
- Uống rượu không?
Trương Nhất Phàm lắc đầu:
- Hiếm khi được ăn một bữa thanh đạm, uống rượu làm gì!
Liễu Hồng liền dọn cơm lên .
Miêu Miêu ngủ rồi, hai người ngồi đối diện nhau, Liêu Hồng cảm thấy có chút không tự nhiên. Lâu rồi không có cảm giác gia đình thế này, Trương Nhất Phàm ngồi lặng yên, giống như người đàn ông trụ cột trong gia đình.
Liễu Hồng ăn từng chút một, trong lòng cứ nghĩ đến những chuyện rối ren. Lại là thị trấn Liễu Thủy, lại là những ngày ba người chung một giường ở Thẩm Quyến, lại là những ngày Trương Nhất Phàm ở huyện Thông Thành nhầm lẫn đã khiến mình…
Những chuyện này, là những chuyện Liễu Hồng nghĩ nhiều nhất, tình hình thị trấn Liễu Thủy lúc đó, từng cảnh tượng hiện ra trong đầu. Liễu Hồng có khi nghĩ, nếu đổi lại là hiện tại, chưa chắc cô đã dũng cảm như thế.
Nhưng điều khiến cô không thể tin nổi đó là hai lần ở huyện Thông Thành, tại sao biết rõ Trương Nhất Phàm làm điều đó với mình, sao mình lại không phản kháng?
Lần thứ nhất là hắn uống say, nhưng bản thân rõ ràng rất tỉnh táo. Thấy Trương Nhất Phàm làm điều đó với mình trong tình trạng mơ mơ màng màng, Liễu Hồng lại cam tâm tình nguyện chấp nhận.
Kì lạ hơn chính là buổi tối hôm Băng Băng đính hôn, Liễu Hồng đang gội đầu, bị Trương Nhất Phàm nhận lầm là Hà Tiêu Tiêu, làm trực tiếp luôn, Liễu Hông trong lòng lúc này lại thấp thỏm.
Nghĩ một lúc, mặt càng lúc càng đỏ.
Càng không nghĩ đến, nó lại cứ hiện ra trong đầu, muốn xóa cũng không thể xóa được.
Trương Nhất Phàm thấy kì lạ:
- Em sao vậy? Khó chịu à?
Mặt Liễu Hồng không biết đã đỏ tới mức nào rồi, khiến cho Trương Nhất Phàm cả buổi không hiểu gì cả.
- Không, tôi có sao đâu! Anh ăn canh đi! Nấu vội quá, chắc là không ngon.
Liễu Hồng tìm ra một đề tài cho có lệ. Trương Nhất Phàm đâu có chịu cho qua như thế. Hắn nhìn chằm chằm Liễu Hồng, cô ấy chắn chắn có chuyện gì đó.
Sờ tay lên trán Liễu Hồng, muốn bỏng cả tay:
- Cô bệnh rồi à?
Đúng thật, Liễu Hồng quả thật bệnh rồi, nhưng không phải là cơ thể mắc bệnh.
Trương Nhất Phàm đặt tay lên trán cô, Liễu Hồng lập tức bất động như tượng, hóa đá mất rồi. Cảm thấy được nhiệt độ trên tay của Trương Nhất Phàm, tim Liễu Hồng đập liên hồi.
Lúc con gái thẹn thùng, nỗi lòng hiện ra trên khuôn mặt, Trương Nhất Phàm hiểu ra, không nén nổi liền cười lên, đưa tay kéo Liễu Hồng:
- Ngồi xuống đây!
Liễu Hồng lúc này đã mất hết tự chủ, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm đặt đũa xuống, ôm lấy Liễu Hồng:
-Anh biết hai mẹ con phải chịu thiệt thòi, Liễu Hồng, nhất là em. Thực ra, tự anh cũng cảm thấy, có phải có lúc mình quá đáng. Em phải nuôi con, thật không dễ dàng gì, Anh…
Liễu Hồng đưa tay ngăn miệng hắn, ngoan ngoãn nép trong lòng hắn.
Lâu rồi không được bình yên trong lòng Trương Nhất Phàm như thế, Liễu Hồng lại tìm thấy được cảm giác ấm áp, từ đó đến nay, trong mối quan hệ với Trương Nhất Phàm, Liễu Hồng luôn cẩn thận, cố gắng trốn tránh sự thật.
Về nhu cầu sinh lí, trừ khi Trương Nhất Phàm chủ động, cô chưa bao giờ chủ động đòi hỏi, hôm nay ôm như thế, trong phòng lại chẳng có ai khác, trong lòng Liễu Hồng trào dâng ham muốn mãnh liệt.
Hai người không ăn cơm nữa, Liễu Hồng lần đầu tiên chủ động ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại. Trương Nhất Phàm không thể kiềm lòng được nữa, nhiều lần Liễu Hồng ở nhà mình, hắn trông thấy cái mông căng tròn của cô, trong lòng không cách nào kiềm chế được ham muốn.
Thế là, hắn liền tóm lấy mông cô, ôm chặt Liễu Hồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...