Quan Đạo Thiên Kiêu

An Bình ngồi trong phòng làm việc của Trương Nhất Phàm, hai người giống bạn bè đang làm việc thường ngày.

Luận về tuổi tác, An Bình lớn hơn Trương Nhất Phàm mười tuổi. Hơn bốn mươi tuổi, đúng là độ tuổi tốt để làm quan, hơn nữa ôngông ta lại ở vị trí Phó bí thư Thành ủy, tiềm lực thăng chức vô tận.

Nếu như may mắn một chút, có khả năng lên tới cấp bộ, lăn lộn trong cái chức Phó tỉnh này cư nhiên không thành vấn đề. An Bình trước kia, luôn luôn nguyên tắc, không quá gần người khác, cũng không quá xa.

Ở rất nhiều thời điểm, ôngông ta cứ theo lẽ công bằng mà làm việc, bởi vậy Tỉnh ủy đối với chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật của ông ta rất yên tâm. Ấn tượng của Trương Nhất Phàm đối với ông ta cũng rất tốt, con người Trương Nhất Phàm, kỳ thật rất dễ chung sống.

Chỉ cần không đối chọi với hắn, không bài xích hắn, dùng tâm tính bình thường đối đãi là có thể. Nhưng có vài người, cứ một mực nhìn vào tuổi tác của hắn mà có ý khinh thường.

Thật không ngờ, những hành vi đó lại phải trả cái giá quá đắt.

Làm một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, An Bình đúng người đúng việc, trước giờ luôn công bằng, Trương Nhất Phàm cũng chưa bao giờ có ý nghĩ muốn động tới ông ta.

Về tình hình xử lý đứa con của Đới Lập Công, Trương Nhất Phàm cười ông ta vẫn chưa nhìn thấu đáo, hắn đương nhiên là muốn chỉ Đới Lập Công.

Án tử của Đới Đồng, chứng cứ đang trong tiến trình, không đến tội phải chết, bình thường sẽ nhận án cưỡng hiếp, lĩnh án ba năm, đến lúc đó có thể tranh thủ giảm án phạt, điều này đối với Đới Đồng mà nói, chưa chắc đã là không phải chuyện tốt.

Loại người an chơi trác táng như này, trước giờ Trương Nhất Phàm luôn thấy phản cảm. Không coi ai ra gì, tự cao tự đại, không chịu chút thiệt thòi nào, về sau ở trong xã hội sẽ làm người như nào?

An Bình lý giải ý tứ của hắn, cũng không tiện nói thêm cái gì, hơn nữa ông ta sợ mình nói nhiều, sẽ khiến cho Trương Nhất Phàm hoài nghi. Chuyện này, dừng ở đây là đủ!

Bí thư An Bình đương nhiên không có nói rõ, nhưng Trương Nhất Phàm lại nói một câu,
- Mạnh mẫu vì dạy con ba lần rời đi, còn ông ta thì lại không bằng một cổ nhân.

Nghe câu đó, An Bình vẻ mặt xấu hổ.

Tuy nhiên cẩn thận nghĩ lại, Đới Đồng đích xác rất khốn nạn, về sau nếu đi ra ngoài, còn không biết sẽ gây ra những chuyện gì? Từ phòng của Bí thư Thành ủy đi ra, An Bình liền đặt vào vị trí của mình mà nghĩ lại.

Con trai của mình đang ở trong nhà kia, nhất định phải giáo dục cẩn thận, để tránh giẫm lên vết xe đổ đó.

Ngày hai tháng chín, Liễu Hồng dẫn con gái Miêu Miêu đi báo danh.

Miêu Miêu sắp được sáu tuổi, cuối cùng cũng lên năm nhất. Liễu Hồng chọn trường tiểu học tốt nhất của Thành phố Song Giang.

Bởi vì Hà Tiêu Tiêu còn ở trong tỉnh thành, Liễu Hồng một mình phụ trách công việc của tập đoàn Hoa Long. Đổng Tiểu Phàm giúp cô thuê một căn nhà ở gần đó. Tấm lòng của cô bé kia đặc biệt tốt, vị trí của căn phòng ở ngay cạnh tòa nhà Thành ủy, đi đường cũng không mất tới hai mươi phút là tới.

Liễu Hồng mang theo con gái sống ở gần đó, nhưng bình thường công việc rất bận, trên cơ bản rất ít ghé tới nhà của Trương Nhất Phàm. Hơn nữa da mặt Liễu Hồng mỏng, rất ngại nhìn thấy Đổng Tiểu Phàm.


Tuy rằng giữa cô và Trương Nhất Phàm, đã như vậy vài lần, nhưng cô vẫn là người lo lắng người ta sẽ nhìn ra dấu vết gì đó. Có thể không đi sẽ tận lực không đi.

Hôm nay là ngày Miêu Miêu đi báo danh, Liễu Hồng mang theo Miêu Miêu, đi tới trường Tiểu học hạng nhất.

Không ngờ khi tới trường Tiểu học hạng nhất, đối phương nhìn bản hộ khẩu của cô, ở bên ngoài? Không được không được!

Bên cạnh một chủ nhiệm dáng người gầy gầy, trộm nhìn lướt qua đánh giá Liễu Hồng, đặc biệt là phần mông tròn trĩnh của cô. Kỳ thật, khi Liễu Hồng mang theo Miêu Miêu vào, rất nhiều giáo sư và phụ huynh, không khỏi nhìn thoáng qua.

Giáo viên chủ nhiệm ra vẻ bắt chước, cầm lấy hộ khẩu từ chỗ giáo viên báo danh, sau đó lại mượn cớ đánh giá bộ ngực của Liễu Hồng,
- Hộ khẩu của cô không ở đây?

Liễu Hồng gật gật đầu,
- Chúng tôi vừa chuyển tới đây, hộ khẩu còn chưa đi chứng thực.

- Việc này hơi khó.
Giáo viên chủ nhiệm lại nhìn Miêu Miêu.

Liễu Hồng nóng nảy, trước đây đã muốn chuyển hộ khẩu, nhưng phải mua phòng ở tại đây. Chuyện này phải chờ mua được nhà rồi mới có thể chuyển. Mọi người đều khai giảng được một thời gian rồi. Cô nhìn vị chủ nhiệm gày gò,
- Không có cách nào khác không ạ?

Giáo viên chủ nhiệm dời ánh mắt đến người Liễu Hồng, ý tứ nói:
- Bình thường học sinh ở ngoại tỉnh, trừ khi là ngoại lệ trúng tuyển, nếu không phải nộp phí chuyển.

Liễu Hồng cũng là không muốn đi phiền Trương Nhất Phàm, chút việc nhỏ ấy cũng tìm hắn, chẳng phải là rất phiền sao? Hơn nữa việc nộp phí chuyển cũng không phải là việc đại sự gì, Liễu Hồng hiện tại cũng không thiếu tiền.

Cô lập tức hỏi:
- Tiền không phải là vấn đề, cần khoảng bao nhiêu?

Các trường học ở trong thành phố đều có phương pháp nói như vậy, đây cũng là hệ thống giáo dục, biến thành thủ đoạn lừa bịp người. Giáo viên chủ nhiệm dơ bốn ngón tay.

- Bốn nghìn tệ? Không thành vấn đề, tôi đi rút tiền.
Liễu Hồng vừa muốn xoay người, giáo viên chủ nhiệm thấy cô đồng ý như vậy, ánh mắt nhanh như chớp thay đổi,
- Đó là cho một học kỳ.

Giết người! Bốn nghìn tệ cho một học kỳ, học sáu năm là hết bốn tám nghìn.


Liễu Hồng ngây ngẩn người,
- Đắt như vậy sao?
Ở địa phương khác cũng có loại chuyện này, nhưng tuyệt đối không có chuyện chào giá đầy trời. Nộp vài nghìn là được rồi, không giống như trường học này, không ngờ phải nộp bốn nghìn một học kỳ.

Mặc dù bản thân có tiền, nhưng cũng là tiền mồ hôi nước mắt, Liễu Hồng kéo Miêu Miêu, có chút nhụt chí.

Lúc này, hiệu trưởng đang đi cùng một người trung niên tầm năm mươi tuổi, đang chậm rãi xuống tầng, phía sau người trung niêm là một cô bé, đoán chừng cũng tầm sáu tuổi.

Ông ta nhìn thấy bóng dáng của Liễu Hồng, ánh mắt dừng ở mông của cô, ông ta đối với cô đột nhiên sinh ra một loại cảm xúc mãnh liệt. Từ khi vợ của ông ta chết cách đây mười mấy năm, ông ta vẫn luôn dựa vào việc lái máy bay để giải quyết vấn đề sinh lý.

Người phụ nữ ở trước mặt này, chính là loại mà ông ta ngu muội mong muốn có được, ánh mắt giống như thể bị nam châm hút lấy, rất lâu không thể rời. Hiệu trưởng ở bên cạnh thấy cảnh tượng này, liền hỏi giáo viên chủ nhiệm,
- Người phụ nữ kia vừa rồi muốn báo danh sao?

Giáo viên chủ nhiệm liên tục gật đầu,
- Cô ấy là người ngoại tỉnh, nghe nói phải nộp phí chuyển, không nỡ bỏ tiền nên đi rồi.

Người đàn ông trung niên kia hướng tới hiệu trưởng khoát tay,
- Hiệu trưởng Hoàng, chế độ này của các ông phải sửa! Thành phố Song Giang chúng ta không phải đều đã hủy bỏ loại thủ tục này sao? Các ông còn thu phí chuyển?

- Đúng, đúng, đúng!
Hiệu trưởng Hoàng là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, vuốt kính mắt gật gật đầu. Giáo viên chủ nhiệm cũng rất thông minh, hiểu được ý tứ trong lời nói của hai người, mẹ ơi, Bí thư tám phần là coi trọng người phụ nữ này.

Ông ta lập tức nói:
- Vậy tôi đuổi theo.

Giáo viên chủ nhiệm chạy rất nhanh, giống như là gặp một trận gió lớn, gặp Liễu Hồng đang đón xe ở cổng trường,
- Cô này, có thể dừng bước nói chuyện một chút không?

Liễu Hồng nhìn thấy vị giáo viên chủ nhiệm giống như là xác khô bất thình lình chạy tới, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ, cảm thấy có chút kỳ quái,
- Có chuyện gì?

- Ừ! Là như vậy.
Giáo viên chủ nhiệm nói,
- Tôi đem sự việc của cô nói với hiệu trưởng. Hiệu trưởng xét thấy cô ở bên ngoài vất vả, có ý không thu tiền phí chuyển của cô nữa, để cho con của cô được vào trường.

- Thật sao?

Liễu Hồng hơi sửng sốt, có chút khó tin. Sự chuyển biến này thật sự là quá nhanh.

Phí chuyển trường sáu năm mấy chục nghìn tệ, nói miễn là miễn? Giáo viên chủ nhiệm thấy cô có vẻ không tin, liền thề nói:
- Trước tiên chúng ta quay lại đã, hiệu trưởng đang chờ, con gái cô lập tức có thể đi học trong trường.

Đi theo giáo viên chủ nhiệm quay lại trường, hiệu trưởng đang cùng người trung niên kia nói chuyện. Giáo viên chủ nhiệm lập tức giới thiệu:
- Vị này chính là…..

- Ồ, Hiệu trưởng Hoàng, các vị cứ làm việc của mình đi, tôi đi trước đây.
Người trung niên hướng về phía hai người phất tay, lại cười cười với Liễu Hồng.

Giáo viên chủ nhiệm lập tức hiểu ý, người ta không muốn thân phận bị bại lộ, ông ta liền thuận nước đẩy thuyền,
- Cô này, đi thôi, tôi dẫn hai người đi báo danh.

Nhìn thấy vòng eo của Liễu Hồng giống như là rắn nước, người trung niên lộ ra vẻ mặt mỉm cười, phất tay về hướng hiệu trưởng, bắt đầu lái xe.

Chiếc xe Audi màu đen chậm rãi biến mất, Hiệu trưởng Hoàng lúc này mới thoáng chút suy nghĩ mà cười cười.

Thú vị!

Chờ Liễu Hồng làm thủ tục xong xuôi, Hiệu trưởng Hoàng thân mật theo sát Liễu Hồng nói mấy câu, sau đó mới vẫy tay nhìn theo mẹ con cô rời đi. Liễu Hồng dắt Miêu Miêu ra đến cửa, không ngờ đường đi quá đông người, không cách nào có thể bắt được taxi.

Cô dứt khoát dắt Miêu Miêu đi về phía trước, một chiếc Audi màu đen đỗ ở ven đường. Chậm rãi tới gần, trong cửa xe mày đen lộ ra một khuôn mặt tươi cười,
- Sao lại đi bộ thế? Không lái xe tới sao?

Liễu Hồng quay lại, đúng là người trung niên vừa nãy. Cô bé ngồi trong xe có vẻ là cháu gái của ông ta. Vừa rồi Hiệu trưởng Hoàng nói với cô, là vị lãnh đạo này có ý tứ, bọn họ mới ngoại lệ cho Miêu Miêu nhập học.

Bởi vậy, Liễu Hồng rất có thiện cảm với ông ta.

Vừa lúc Miêu Miêu kêu lên,
- Mẹ, con đi không nổi nữa, muốn ngồi xe.

Người trung niên liền nói:
- Đi đâu? Tôi tiễn hai người đi một chút.

- Chuyện này không tiện lắm?
Liễu Hồng ôm lấy Miêu Miêu,
- Tới đây, mẹ bế con.

Người trung niên nói:
- Kể cả cô đồng ý chịu khổ thì cũng không nên để đứa nhỏ chịu khổ chứ? Lên xe đi! Tôi không phải người xấu. Dù sao tôi cũng đang rảnh.

Liễu Hồng có chút khó xử, nhìn thấy thành ý của đối phương, Miêu Miêu lại đang làm loạn, cô liền do dự mà lên xe.


Ở trên xe, người trung niên lái rất chậm, rất cẩn thận. Liễu Hồng thấy cách ăn mặc của ông ta, nói chuyện rất có khí thế, mơ hồ đoán được có thể là lãnh đạo của đơn vị nào đó.

Trong lòng Liễu Hồng đánh giá, nhìn dáng vẻ của ông ta, cấp bậc ít nhất cũng phải là cục trưởng!

Lúc này người trung niên hỏi Liễu Hồng:
- Cô là người ở đâu? Ở đây công tác sao?

Liễu Hồng khẽ mỉm cười, người trung niên sau khi nhìn kỹ, phát hiện cô có bộ dáng quyến rũ, ngẩn ngơ một hồi. Không ngờ lại có thể trông thấy một mỹ nhân như vậy.

Liễu Hồng trả lời:
- Đi làm, là đi làm công.
Liễu Hồng mỉm cười, bộ dáng rất đẹp.

Người trung niên hỏi vấn đề quan tâm nhất,
- Chồng cô đâu? Cũng ở Song Giang sao?

Sắc mặt Liễu Hồng có chút không tốt, không trả lời. Người trung niên lập tức ý thức ra điều gì đó, ngại ngùng cười,
- Tôi thật nhiều chuyện, cô sống ở đâu?

Liễu Hồng nói địa chỉ cho ông ta, ông ta cười cười,
- Thật khéo, tôi cũng sống ở đó. Xem ra hai chúng ta rất có duyên phận.
Nói tới đây, ông ta liền dẫm mạnh chân ga.

Người trung niên lái xe, lại nhìn mỹ nhân qua kính chiếu hậu, ông ta vẫn lưu ý mặt sau của Liễu Hồng, lại nói câu,
- Cô bé này là cháu gái của tôi, hai đứa con của tôi đều ở bên ngoài. Mẹ của chúng sớm đã qua đời, hôm nay tôi vừa có thời gian rảnh, dẫn nó đi báo danh. Nếu như sau này cô không có phương tiện mà nói, gọi điện thoại cho tôi, chúng ta cùng nhau đưa chúng tới trường.

Liễu Hồng liên tục lắc đầu,
- Như vậy thật phiền quá? Không cần, không cần.

- Đừng khách khí?
Ông ta lấy ra một tấn danh thiếp,
- Trên đó là số điện thoại của tôi, nếu cần giúp đỡ gì cứ gọi, đừng khách sáo!

Liễu Hồng cầm danh thiếp, trong lòng có một cảm giác là lạ. Con người này thật là kỳ quái.

Khi đến khu nhà mình ở, Liễu Hồng xuống xe ở cửa, chào tạm biệt người trung niên. Nhìn chiếc Audi màu đen dần dần rời đi, trong lòng cô liền nổi lên buồn bực.

Người này rất thú vị. Sao phải đối tốt với mình như vậy? Cô đột nhiên nhớ tới một câu, vô sự săn đón, ắt có ý tứ.

Không lẽ ông ta….

Liễu Hồng nhớ lại chuyện hôm nay, không nói gì mà cười cười, thật sự là không thể tin nổi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui