Đoàn Chấn Lâm đang có việc ở tỉnh, nhớ tới Trương Nhất Phàm, liền gọi điện thoại.
Không nghĩ tới rằng cuộc điện thoại này. Vô tình đã thay đổi vận mệnh của hắn. Điều này không thể không nói là mộtsự trùng hợp, cũng là một cơ duyên.
Nếu như không phải sự kích động này, có lẽ Đoạn Chấn Lâm mãi mãi sẽ vẫn ở dưới thị trấn.
Thay đổi vận mệnh, chính trong nháy mắt. Cho nên, làm người có những lúc nhất định không được quên, nhớ đến người đáng phảinhớ. Thỉnh thoảng gọi một cuộc điện thoại, một câu hỏi thăm đơn giản lại chính là cơ hội lớn của cả đời người.
Đoạn Chấn Lâm nghe nói Trương Nhất Phàm đi Song Giang, ngay lập tức ý thức được Trương Nhất Phàm nhất định có việc muốn nói với mình. Vì thế anh ta thẳng thắn nói:
- Tôi ở ngay tại tỉnh thành.
- Như vậy thật tốt, sáng ngày mai trước 8 giờ gặp mặt nhé!
Trương Nhất Phàm lập tức quyết định, việc không nên chậm trễ.
- Được, sáng ngày mai tôi gọi cho anh.
Đoạn Chấn Lâm dập máy, nằm trên giường hút điếu thuốc. Cân nhắc lời nói của Trương Nhất Phàm xem có dụng ý gì.
Đoạn Chấn Lâm có dự cảm, chính mình sẽ thăng chức rất nhanh. Bởi vì đầu năm, Trương Nhất Phàm có nhắc tới mình. Bởi vậy, gã cũng rất để bụng. Kỳ thực, nếu không phải là do chuyện của trạm thủy điện. Đoạn Chấn Lâm sớm đã thăng chức một bậc.
Uông Viễn Dương từng là thư ký trưởng của hắn. Cơ hội này cũng chính là do anh ta đưa cho. Uông Viễn Dương là người luôn tôn trọng lão lãnh đạo. Mỗi dịp lễ tết luôn luôn hỏi thăm Đoạn Chấn Lâm một chút.
Đoạn Chấn Lâm rút điếu thuốc, có chút hưng phấn, làm cho mất ngủ rồi.
Trương Nhất Phàm ngồi trên sô pha, nhìn Lưu Hiểu Hiên và Ôn Nhã, tối nay ngủ thế nào đây?
Ôn Nhã dường như hiểu rõ tâm tư của hắn, ngáp dài rồi đứng lên đi vào hướng phòng ngủ của khách. “Tôi đi ngủ trước đây”
Đây chính là không gian cô cố ý cho Lưu Hiểu Hiên và Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm đương nhiên không thể quá sỗ sàng. Hắn ôm lấy gối, hai người ngủ đi, tôi ngủ sô pha. Nói xong hắn liền nằm trên sô pha ngủ.
Lưu Hiểu Hiên từ trong phòng nhìn ra, thấy Ôn Nhã ở phòng bên kia đóng cửa lại. Cô cúi xuống thì thầm nói:
- Đừng giả đò nữa, vào trong kia ngủ đi!
Trương Nhất Phàm kéo cô một cái, Lưu Hiểu Hiên ngã nhào xuống ngồi trọn trong lòng Trương Nhất Phàm.
Hai người ở sô pha trong phòng khách nồng nàn mà hôn. Lưu Hiểu Hiên thật ra không sợ hãi, nhưng bởi cô đoán được Trương Nhất Phàm và Ôn Nhã hai người họ nhất định có chuyện. Nếu là chuyện mọi người đều đã biết, thì không cần thiết phải che dấunữa
Hai người quấn quýt trên ghế sô pha một hồi, Lưu Hiểu Hiên liền kéo hắn vào phòng ngủ, hai người như bão tố, rất nhanhđã đắm chìm trong cơn mê.
Lưu Hiểu Hiên rấttrong việc này, không hề khách sáo. Trương Nhất Phàm thường nghĩ, giữ một người thế này bên mình thật không làm người ta bớt lo, cũng may Lưu Hiểu Hiên làngười của công chúng, bình thương, trong phương diện này lại rất chúý.
Ở trong cái vòng tròn này lăn lộn lâu như vậy, cô có thể duy trì được thân phận ngọc nữ mà không hề có chuyện rắc rối xem ra đã là rất giỏi rồi. Trương Nhất Phàm ôm chặt lấy thân thể mềm mại kiều diễm, liền có cảm giác quyến luyến khó dứt.
Tiếp xúc với Lưu Hiểu Hiên một thời gian, hắn càng ngày càng phát hiện, cô giống như một vò rượu lâu năm, càng để lâu mùi vị càng thêm nồng. Đừng nghĩ cô ở đài truyền hình đoan trang đứng đắn, nhưng tới khi lên giường liền toát lên vẻ hoang dã điên cuồng khó tả.
Trongsố đàn bà , duy nhất cô là có thể sánh ngang với Thẩm Uyển Vân. Hiện tại cô là một người cực kỳ xuất sắc. Trương Nhất Phàm nghe nói rằng, nhưng cô gái có vẻ ngoài càng đoan trang, thì trên giường lại càng mãnh liệt.
Lưu Hiểu Hiên của hiện tại, chính là bằng chứng rõ nhất ý nghĩa của quyến rũ và phong lưu.
Một hồi bão táp qua đi, cô càng lưu luyến không rờiquấn lấy Trương Nhất Phàm. Đây chính là điều chờ mong trong cả cuộc đời của cô. Làm một nhân viên công tác tại đài truyền hình, cô âm thầm thề rằng, đời này cô không muốn kết hôn.
Chỉ có duy trì hình tượng này, sự nghiệp và tài năng của cô mới có thể tiến thêm một bước đạt tới đỉnh cao, lý tưởng của cô mới có thể tiếp tục. Trong quan niệm của Lưu Hiểu Hiên, người dẫn chương trình và hình tượng minh tinh giải trí chắc chắn là thành tựu cả đời trong sự nghiệp của bọn họ.
Đối với một cô gái mà nói, hôn nhân chính là phần mộ của sự nghiệp, những lời này quả không sai chút nào. Hơn nữa đã có rất nhiều minh tinh trải qua, chứng thực cho điểm này.
Vì thực hiện lý tưởng vĩ đại của chính mình. Lưu Hiểu Hiên không chỉ một lần lại một lần cùng mẹ mình làm công tác tư tưởng. Có lẽ là bình thường ở trong môi trường làm việc áp lực và không được quan hệ quá lâu, người như thế thường có những bộc phát khiếnngười ta kinh ngạc.
Lưu Hiểu Hiên phỏng chừng là như thế này, cô bình thường trongmôi trường áp lực công việc, gặp thời cơ bộc lộ ra. Bởi vậy những biểu hiện của cô ở trên giường cũng không khó giải thích.
Mà Trương Nhất Phàm lại lưu luyến, cô chính làkiểu người điên cuồng hoang dã khó thuần phục, hai người họ có thể không hề băn khoăn mà bày tỏ hết, trong phút chốc giải thoát tất cả.
Đêm đã khuya, trong phòng cũng tĩnh lặng rồi, Trương Nhất Phàm có thói quen là ngồi lấy thuốc, Lưu Hiểu Hiên từ trên giường mà dậy theo, kẹp hai chân lấy thuốc lá tới dùm hắn, và lẩm bẩm trong miệng.
Cô rút một điếu mới đặt lênmiệng Trương Nhất Phàm, lại vui sướng mà hôn hắn một cái.
Trong màn đêmkhiến dáng người hoàn mỹ của Lưu Hiểu Hiên trong gian phòng này càng thêm mê người, Trương Nhất Phàm rất thích loại cảm giác này, tóc đen mềm mại, xõa xuốngnhư dòng nước, mang theo một chút linh động phóng khoáng.
Da thịt trắng như tuyết, ngọn đèn rọi lên phủ một màu phấn hồng, nhìn rất mê người. hễ chạm một cái cảm giác mềm mại non nớt như da trẻ con.
Cái gì gọi làvô cùng mịn màng?
Cái gì non như quả vải mới lột.
Những từ ngữ đẹp nhất trên thế giới là để dành cho Lưu Hiểu Hiên vào giờ phút này.
Những ngày lăn lộn trong quan trường, mãi mãi đều là những cảnh tượng vội vàng, đều là cảnh ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau, có mấy người có thể làm việc thật thà. Có chăng thời gian rảnh rỗi mà tĩnh tâm, quan tâmvà chăm sóc người mình yêu.
Thưởng thức sự vẻ đẹp của các cô, ban thưởng sự vui vẻ của các cô.
Hạnh phúc là gì? Tất cả điều này, nơi đây đã cho đáp án vừa lòng nhất.
Nghĩ tới việc ngày mai còn đi đón khách, Trương Nhất Phàm mặc quần áo,
- Tôi tốt hơn là ngủ ở phòng khách.
Lưu Hiểu Hiên cũng không hề ngăn hắn, chỉ là đứng dậy giúp hắn mang quần áo vào, kéo lại cổ áo. Khi cô đứng lên, đột nhiên đôi chân lại ngồi sụp xuống, vẻ mặt phiền muộn.
- Sao vậy?
Trương Nhất Phàm đang kéo quần nhìn thấy khuôn mặt phiền muộn của Lưu Hiểu Hiên liền tò mò hỏi.
- Chảy hết ra rồi! Chết mất.
Lưu Hiểu Hiên xé tờ giấy, nhanh nhẹn đè lại ở nơi nào đó, đứng lên chạy vào buồng vệ sinh của phòng chính. Trương Nhất Phàm đột nhiên muốn bật cười, nhưng là hắn vẫn lặng lẽ mà trở về ngủ trên cái sô pha trong phòng khách.
Ngày hôm sau, Trương Nhất Phàm sớm đã dậy để đi đón Đoạn Chấn Lâm. Khi đi súc miệng thì gặp Ôn Nhã.
- Đêm qua ngủ có được không?
Trương Nhất Phàm mượn chuyện, hỏi Ôn Nhã.
Ôn Nhã quay đầu lại không thấy Lưu Hiểu Hiên, liền nghiêm trang trả lời,
- Cũng được, hiệu quả cách âm của căn phòng này cũng không tồi.
Trương Nhất Phàm há to miệng. Cô ả này trong lòng cái gì cũng hiểu rõ, chẳng qua chỉ là đang giả bộ.
Con người Ôn Nhã chính là như vậy, không cần biết trong lòng cô nghĩ gì, chỉ cần cô không nói ra, tuyệt nhiên không thể đoán được.
Đoạn Chấn Lâm và Trương Nhất Phàm ở một quán trà, bảy rưỡi, Trương Nhất Phàm tới. đúng giờ hẹn.Hai người dùng điểm tâm, Trương Nhất Phàm nói với hắn, muốn hắn đi thành phố Song Giang làm Phó chủ tịch thành phố, xem hắn có ý kiến như nào?
Đoạn Chấn Lâm đương nhiên muốn có được cơ hội này, chỉ là muốn từ Đông Lâm đi ra, con đường được nâng đỡ ở tỉnh bên kia. Trương Nhất Phàm tự nhiên nắm chắc mới muốn để hắn ra làm.
Một Bí thư huyện ủy bổ nhiệm, cần Tỉnh ủy phê duyệt, bởi vậy, quyền lực của Thành ủy tương đối biến nhỏ. Đoạn Chấn Lâm nếu muôn theo Tế Châu huyện đi ra, thế nào cũng phải dọn dẹp Tạ Kiến Quốc.
Hiện tại Trương Thẩm hai nhà có ý liên kết hành động, đương nhiên đây chỉ là cấp dưới của bọn họ đang động. Như vậy việc nhỏ sẽ không dắt hệ đến kinh thành. Mục đích của Trương Nhất Phàm chính là muốn bắt Đới Lập Công đem tới để đổi lấy một người của mình đi lên.
Đêm qua Trương Nhất Phàm sớm nghĩ tới, nếu để Đoạn Chấn Lâm trực tiếp đi thẳnglên, không chừng có khó khăn. Nếu bảo Quan Bảo Hoa đem đổi chức Trưởng ban tổ chức cán bộ , tuy rằng sẽ phải chịu thiệt một chút, nhưng trở ngạisẽ ít đi. Sẽ đem Đoạn Chấn Lâm đưa tới, thành phố Song Giang liền có thể nhiều hơn một người phát ngôn.
Tuy rằng bỏ ra vị trí Phó chủ tịch thường trực thành phố, chính mình lại có thể có được hai vị trí, đối với kế hoạch lâu dài của mình, vô cùng có lợi.
Trương Nhất Phàm dùng chiêu lấy lùi một bước tiến ba bước, cũng là sau khi cân nhắc lại rồi mới quyết định.
Bàn chuyện với Đoạn Chấn Lâm xong đã là tám giờ, Trương Nhất Phàm tạm biệt y, lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Hoành Quốc nói kế hoạch của mình.
Thẩm Hoành Quốc nói:
- Việc này ta đi vận động, ngươi đi lo chuyện của mình trước.
Có được câu trả lời này, Trương Nhất Phàm thực an tâm.
Khi hắn tới nhà khách, đoàn xe đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ Trương Bí thư đến là lập tức xuất phát.
Trương Nhất Phàm gọi Quan Bảo Hoa lên xe, hai người trên đường bàn đến việc này. Quan Bảo Hoa không hề do dự, ngay lập tức đồng ý với ý kiếncủa Trương Nhất Phàm.
Kỳ thật, y cũng không có lựa chọn nào khác, hoặc là dựa vào Phương Nghĩa Kiệt, hoặc là dựa vào Trương Nhất Phàm, đối mặt với hai thế lực hùng mạnh, lại chỉ có thể lựa chọn một bên, y tất nhiên sẽ chọn bên mạnhhơn.
Hiện ở thủ đô thế lực tuy rằng hơi mỏng. Nhưng Trương Nhất Phàm ở Song Giang lại như mặt trời ban trưa. Đường đường là Bí thư thị ủy - nhân vật số một, Quan Bảo Hoa đương nhiên biết mình nên lựa chọn thế nào. Hơn nữa Quan Hán Văn và Trương Nhất Phàm lại là bạn cũ, cơ hội này tuyệt đối không thể bỏ qua.
Sau khi hai người được thỏa thuận xong, xe cũng đã gần tới sân bay.
Emi tiểu thư vẫn xinh đẹp, phong thái nhưxưa, khác biệt người bình thường, làn tóc vàng óng cuộn sóng rất đẹp, làn da trắng như ánh trăng phản chiếu, còn đôi mắt xanh xinh đẹp, như bức tranh đẹp lung linh ở sân bay.
Vài nhiếp ảnh gia cùng một số người hâm mộ đều giơ lên máy ảnh chụp hìnhcô gái phương Tây xinh đẹp mê lòngngười này. trợ lý mới của Emi, người đang cầm tập hồ sơ chặnlại.
- Đừng chụp, đừng chụp nữa, cũng không phải là minh tinh điện ảnh gì.
Trương Nhất Phàm cùng Ôn Nhã tới đón, Emi ôm lấy Ôn Nhã rồi lại cùng Trương Nhất Phàm bắt tay,
- Thật cao hứng khi nhìn thấy anh, Nhất Phàm tiên sinh. Để cho anh tự mình tới đón, tôi thật cảm thấy vinh hạnh.
Emi vui tính mà mê hoặc, đây là một người con gái phương Tây, chợt buồn chợt vui, sự cởi mở của cô thật khiến Trương Nhất Phàm theo không kịp. Hắn vẫn giữ nụ cười từ lúc nãy đáp:
- Có thể đến đón một người đẹp như Emi tiểu thư cũng là phúc phận của tôi. Muốn tới tỉnh thành trước hay là tới Song Giang?
Emi nở một nụ cười quyến rũ, theo thói quen mà vuốt những sợ tóc vàng,
- Tôi thích làm việc thoải mái một chút, sẽ không ở tỉnh thành, trực tiếp quay về đi!
Cô nhìn Ôn Nhã
- Ôn Nhã, lần này cô có rảnh để đi cùng tôi vài ngày không?
Ôn Nhã vui cười nói:
- Không thành vấn đề, nhưng phí tổn thất công việc của tôi, là cô cấp hay là anh ta cấp? Tôi vẫn sẽ đúng nguyên tắc mà thu phí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...