Trong khoảng thời gian này, Tống Vũ thấy mình bị mâu thuẫn cực độ, một hoàn cảnh mâu thuẫn khiến cô tinh thần lúc nào cũng bất an.
Một người luôn luôn trầm tĩnh như cô ta, đột nhiên trở nên hay bị kích động, hậm hực, thậm chí bên trong còn muốn phát điên lên. Cô ta rất sợ hãi bí mật của cô ta và Hồ Lôi sẽ bị phơi sáng, trở thành vũ khí để Trương Nhất Phàm lợi dụng nó để đối phó với Phương gia, nhưng ở một mặt khác thì cô ta lại quyến luyến Hồ Lôi đến điên cuồng.
Ngày hôm đó, từ phòng của Hồ Lôi đi ra, cô ta đã thề phải hủy hoại người đàn ông này, nhưng vừa mới gặp lại Hồ Lôi, cô lại cảm thấy đau khổ vô cùng, mình đã quyết định sai lầm. Ngồi đờ đãn trong nhà, cô ta ôm khư khư cốc nước trong tay, nhưng không sao có thể bình tĩnh lại được.
Hết giờ làm việc Phương Nghĩa Kiệt về nhìn thấy Tống Vũ Hà ngồi thẫn thờ ở một chỗ liền lo lắng hỏi:
- Vũ Hà, em bị sao vậy? Sắc mặt em không được tốt lắm, có cần phải đi bệnh vện khám không?
Tống Vũ Hà cười một chút:
- Em không sao! Đừng lo.
Cô vịn vào sô pha đứng lên, nói một cách thân thiết với Nghĩa Kiệt:
- Nghĩa Kiệt, em muốn chuyển đi nơi khác, em thấy Thành phố Song Giang này rất rối loạn, em không quen.
- Đang yên đang lành sao em lại muốn chuyển đi nơi khác? Em làm Chủ tịch ủy ban xây dựng không phải đang rất tốt sao?
Phương Nghĩa Kiệt cởi áo khoác, đưa cho Tống Vũ Hà:
- Có phải Trương Nhất Phàm đã nói gì với em không?
Tống Vũ Hà chau mày lại:
- Còn không phải chuyện lần trước ư, anh có thể nói với bố một câu điều em về tỉnh vậy!
Phương Nghĩa Kiệt quả nhiên phẫn nộ:
- Trương Nhất Phàm này thật quá đáng! Ngày mai anh sẽ tìm hắn.
Tống Vũ Hà trong lòng cả kinh:
- Không cần phải thế đâu, anh mà đôi co với hắn, sẽ gây ảnh hưởng không tốt. Hơn nữa người ta có lý, ai bảo lúc trước em tham tiền, bây giờ bị mắng vài câu cũng đáng.
Phương Nghĩa Kiệt không nghĩ như vậy, anh ta hung hăng đặt mạnh chén trà xuống bàn:
- Nếu hắn dám gây khó dễ với em thì ông đây cũng sẽ quyết sống mái với hắn!
Tống Vũ Hà không nói gì, vẻ mặt u ám.
Ngày hôm sau,lúc họp Phương Nghĩ Kiệt giống như con chó điên cắn người loạn lê, bắt được ai là mắng! Chỉ cần người nào nói nghe không trúng, gã ta liền chỉnh ngay.
Biểu hiện của Phương Nghĩa Kiệt làm người ta khó hiểu. Rất nhiều người nghĩ trong lòng, chẳng lẽ đêm qua y bị chó cắn.
Trương Nhất Phàm không lên tiếng, dù sao những gì Phương Nghĩa Kiệt phê phán cũng không phải mình, chỉ có điều quan điểm của anh ta có vẻ khó nghe, hơi kích động. Trương Nhất Phàm liền để ý lời nói, hành động của gã để xem gã có dụng ý gì. Hắn nhanh chóng phát hiện ra, dường như Phương Nghĩa Kiệt đang nhắm về phía mình.
Thực sự không nhịn được nữa rồi, Trương Nhất Phàm đã nói lại với gã vài câu.
Hai người ngay trên cuộc họp đã đấu khẩu với nhau gay gắt, sau đó Trương Nhất Phám nén cơn tức giận:
- Tan họp!
Phương Nghĩa Kiệt nghĩ trong cuộc họp mình đã làm tổn hại đến uy tín của Trương Nhất Phàm, nhưng không ngờ rất nhiều người lại có thái độ đối với gã. Bởi vì, hôm nay gã hôm nay gần như đã chửi hầu hết những người của Trương Nhất Phàm.
Việc gã mắng chửi mọi người, không phải như người đàn bà chanh chua hay chửi đổng, chỉ có điều hơi khó nghe, khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái, không phục. Vì thế, những người này trong lòng đều có chút oán giận. Hôm nay, Ban tuyên giáo Vương Xán cảm thấy không thể tin nổi biểu hiện của Phương Nghĩa Kiệt.
Chỉ có điều cũng không ai biết, biểu hiện hôm nay của Phương Nghĩa Kiệt là để xả giận cho vợ. Nhưng gã nói có lẽ rất ác khí, khiến gã đã đắc tội với rất nhiều người.
Lễ mừng Tập đoàn Hoa Long rốt cục đã đến, đài truyền hình của tỉnh, tòa soạn báo của tỉnh, cũng với các đơn vị anh em đều rầm rập nô nức chạy tới Thành phố Song Giang, chuẩn bị làm một chuyên đề đưa tin cho lần mừng lễ này.
Trưởng ban Tuyên giáo Vương Xán đi vào văn phòng của Bí thư Thành ủy xin chỉ thị, từ sau khi vụ án Lý Tông Huy được sáng tỏ, số lần đến văn phòng Bí thư Thành ủy để xin chỉ thị làm việc của Vương Xán đã nhiều hơn rất nhiều. Đây là tín hiệu cực kì sáng sủa, đường đường một Lý gia hùng mạnh như thế mà cũng vì chuyện này mà bị sứt đầu mẻ trán, Lý lão gia phải lui về tuyến hai để đổi lại sự bình yên cho cháu trai.
Vương Xán có dao động đến thế nào thì gã cũng đã hiểu bản thân mình nên lựa chọn ra sao.
Mà Trương Nhất Phàm từ trước đến giờ chưa hề dùng bất cứ thủ đoạn gì với Vương Xán cả, ngược lại chỉ có Đới Lập Công là bị hắn ta bài xích, lâm vào tình cảnh khốn khó. Nhiều lúc Trương Nhât Phàm căn bản không cho Đới Lập Công có cơ hội để nói, điều đó khiến cho Đới Lập Công đắng lòng.
Lúc trước gã nghĩ, lấy lòng hai bên thì mọi việc đều thuận lợi, không ngờ hai bên đều đấu khẩu với nhau, Trương Nhất Phàm lại còn bài xích ông ta, vì chuyện này mà gã đã tìm Vương Xán tố khổ nhiều lần lắm rồi.
Trong phòng làm việc của Bí thư thành ủy, Vương Xán ngồi ngẩn người thật lâu, xác định lại một lần nữa những chi tiết trong buổi lễ, đương nhiên sẽ là chủ yếu mời mấy vị lãnh đạo đó lên phát biểu. Đối với buổi lễ của tập đoàn Hoa Long, Trương Nhất Phàm vốn không muốn tham gia, bản thân hắn sẽ đứng đằng sau giật dây.
Nhưng hai này này, Phương Nghĩa kiệt thường thay đổi thất thường, cảm thấy mình phải đích thân đi một chuyến, tỏ ra rất quan trọng chuyện này. Việc Phương Nghĩa Kiệt có đi hay không là vấn đề của gã ta.
Vương Xán vừa mới đi, ở bên ngoài hỏi Triệu Vĩ:
- Thư ký Triệu, Bí thư Trương có rảnh không?
Đương nhiên Triệu Vĩ biết gần đây Trương Nhất Phàm bận tối mắt, tìm bừa một lý do:
- Trưởng ban Đới! Ngày mai ông đến nhé! Bí thư Trương phải đi họp bây giờ.
Đới Lập Công hậm hực rời đi, Trương Nhất Phàm vươn vai, nhìn ra chốn hồn hoa đô thị qua cửa sổ.
Nghĩ đến bản quy hoạch lý tưởng do chính mình lập ra trong lòng bỗng nhiên trào dâng lên một cảm giác tự hào vô hạn. Thành phố Song Giang dưới sự cố gắng, nỗ lực của mình, đã sắp trở thành thành phố lớn thứ hai của tỉnh Tương.
Thời khắc vĩ đại như vậy chỉ nghĩ đến thôi đã làm con người ta cảm thấy hưng phấn.
Chỉ có điều nghĩ đến Âu Phi, chuyện của công ty kia, Trương Nhất Phàm cảm thấy thật buồn bực. Hắn liền gọi điện thoại cho Ôn Nhã. Bảo Ôn Nhã thăm dò khẩu khí của Emi ra sao. Nếu như có thể, thì hắn sẽ đích thân bay sang Âu châu một chuyến, để gặp gỡ với cái cô Emi này, có thể thấy được thành ý của mình, cô ta sẽ động lòng chăng?
Ôn Nhã suy nghĩ một chút rồi nói với Trương Nhất Phàm:
- Vật để em thử hết sức, có thành công hay không em cũng không biết được.
Gác điện thoại, hai tay Trương Nhất Phàm khoanh trước ngực, một âm thanh lạ vang lên:
- Thư ký Triệu, Bí thư Trương có rảnh không?
Triệu Vĩ ngẩng đầu lên, nhìn vị khách lạ:
- Anh là?
- Ồ, tôi là Chủ nhiệm của ban quản lý thôn Tân Quang huyện Sơn Dương, Thư ký Triệu, tôi có thể gặp Bí thư Trương được không? Tôi có chuyện quan trọng muốn báo cáo.
Người đó là người trung niên khoảng 50 tuổi, nhìn qua là người rất giản dị, thật thà.
Nghe nói là Ban quản lý thôn của huyện Sơn Dương, Triệu Vĩ liền nhíu mày, đưa tay chặn lại điếu thuốc Bạch Sa mà ông ta đưa qua:
- Bí thư Trương bận lắm, ông có vấn đề gì thì hãy đi tìm Uỷ ban Nhân dân huyện Sơn Dương mà giải quyết nhé!
Đối phương vừa nghe xong liền gấp gáp:
- Thư ký Triệu, anh phải giúp tôi chuyện này, tôi cũng đã đến huyện thị và Uỷ ban nhân dân rồi, bọn họ mặc kệ không lo. Thực sự tôi cũng nhìn được, anh giúp tôi chuyển lời đi.
Không phải Triệu Vĩ không muốn quản, mà là mọi việc đều có quy củ, nếu ở dưới chuyện gì cũng làm báo cáo vượt cấp lên Bí thư Thành ủy, thì Bí thư Trương không phải sẽ bận chết sao? Một thân phân làm ba cũng không đủ.
Hơn nữa báo cáo vượt cấp, là làm trái quy củ. Địa vị của người kia lại thấp, chỉ là một Chủ nhiệm ban quản lý thôn, không đủ tư cách để Bí thư Trương tiếp đón, Triệu Vĩ đã khuyên ông ta ra ngoài, nhưng ông ta nhất định không chịu đi.
- Thư ký Triệu, tôi cầu xin anh giúp tôi đấy. Tôi chỉ gặp Bí thư Trương thôi.
Triệu Vĩ nói:
- Nếu ông có việc hãy tìm phòng thông tin đối ngoại hoặc Chính phủ nhân dân cũng được, thực sự Bí thư Trương không rảnh.
Ai ngờ ông ta quỳ xuống:
- Thư ký Triệu, hôm nay không gặp được Bí thư Trương có chết tôi cũng không đi. Bọn người ở Uỷ ban nhân dân huyện Sơn Dương đều là một lũ bỏ đi, nếu Thành ủy cũng không quan tâm những gì tôi nói, tôi chỉ còn cách ở lên tỉnh thôi.
Triệu Vĩ bực mình:
- Ông làm cái gì thế? Đã nói với ông rồi, đi đến phòng Thông tin đối ngoại ấy!
Anh ta thực sự sợ Bí thư Trương ở trong phòng nghe được sẽ bất mãn với mình thì nguy. Nhưng ông ta nhất định không chịu đi. Triệu Vĩ bực mình đang định gọi người lôi ông ta ra ngoài thì Trương Nhất Phàm ở trong nói ra:
- Thư ký Triệu, có chuyện gì vậy?
- Bí thư Trương, có người ở ban quản lý thôn huyện Sơn Dương nói muốn tìm ngài, tôi ngăn như nào cùng không được.
Triệu Vĩ có vẻ giận giữ , có cút căm tức nhìn chằm chằm vào ông ta.
- Bí thư Trương, Bí thư Trương tôi có chuyện quan trọng muốn báo cáo! Những người ở Xã, thị trấn thực coi trời bằng vung, làm cho xã hội rối loạn, không ra thể thống gì cả.
Trương Nhất Phàm nói thản nhiên:
- Để ông ta vào đi!
Thực trong tâm, Trương Nhất Phàm cũng không thích kiểu báo cáo vượt cấp, khiếu nại người khác, bởi vì làm như vậy là không đúng trật tự. Nhưng ngược lại so với tưởng tượng của hắn, người dám tìm đến đây hẳn có tin tức kinh ngạc bên trong.
Người đó đi theo Triệu Vĩ vào văn phòng, cũng không dám ngồi. Trương Nhất Phàm liền hỏi một câu:
- Bác tên là gì?
Triệu Vĩ cầm bản ghi chép ở bên cạnh.
- Bí thư Trương cứ gọi tôi là Lưu Vĩnh chủ nhiệm ban quản lý thôn Tân Quang huyện Sơn Dương, nhiệm kỳ trước.
Lưu Vĩnh nói một câu. Rồi nhìn Thư ký Triệu:
- Có thể cho tôi chén nước được không?
Triệu Vĩ tức chết rồi, người này thật to gan lớn mật, không ngờ lại còn dám đòi mình rót nước cho?
Chẳng qua trước mặt Bí thư Trương, anh ta không dám nổi giận, đứng dậy dót nước. Lưu Vĩnh nhận lấy chén nước, nói cảm ơn, liền uống một hơi hết.
Lấy tay áo lau miệng:
- Mấy ngày nay bọn họ quả là coi trời bằng vung, không ngờ dám ngang nhiên mua bán quan lại, Bí thư Trương, việc này ngài không thể không quản sao? Nếu cứ như vậy thì những người như dân thường của chúng tôi liệu còn ngày nào yên ổn nữa chứ. Muốn làm một chút việc vì dân mà thực sự không làm nổi, bọn họ chỉ nghĩ đến tiền mà thôi, tất cả chỉ là một lũ nhảy nhót ghê gớm. Bọn họ tiêu năm vạn mười vạn, vì cái gì chứ? Vì muốn mò tiền, cái này là mỡ nó rán nó đấy. Một chức quan trong thôn là như thế, còn những tay ở bên trên thì khỏi phải nói, như thế còn gọi gì là thế đạo chứ! Đúng là khiến cho người ta không chịu nổi mà.
Trương Nhất Phàm nhìn ông ta:
- Ông không cần gấp, nói từ từ mà nói.
Lưu Vĩnh nhìn Bí thư Trương không có vẻ mặt chán ghét, lúc đó mới cởi mở nói tiếp:
- Bây giờ, trong thôn không phải đang bầu cử sao? Không ngờ bọn họ ngang nhiên kéo phiếu. Một phiếu bầu cử của Ban quản lý thôn mua được với giá 20, 30, thậm chí 80 đồng một phiếu, thật chẳng ra cái gì cả. Hơn nữa một số người đó lại không tốt ngấm ngầm thao túng mọi việc. Đúng là một lũ súc sinh!
Trương Nhất Phàm nghe lời Lưu Vĩnh nói, nghe hiểu đại khái. Lưu Vĩnh này là Chủ nhiệm khóa trước của ban quản lý thôn, lần bầu cử này phỏng chừng là bị người ta giở trò đen tối kéo xuống dưới, trong lòng ông ta không phục liền chạy đến Thành ủy tố cáo.
Hắn cũng không có hứng thú nghe tiếp, quay lại nói với Triệu Vĩ:
- Cậu dẫn ông ta đi sắp xếp một chút, gọi điện thoại cho Huyện ủy Sơn Dương.
Lưu Vĩnh thấy Trương Nhất Phàm không mấy hào hứng, liền theo Triệu Vĩ đi ra ngoài, trước lúc đi ông ta lặng lẽ lắc đầu:
- Mọi người đều nói Bí thư Trương cương trực, công chính, ta thấy thiên hạ không biết là quan lại bao che cho nhau hết rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...