Quan Đạo Thiên Kiêu

Ông lão nhà họ Thẩm ra khỏi trụ sở nhà họ Trương, mới đột nhiên nhớ ra, mấy ngày này Tổng bí thư đang đi thăm hỏi ở nước ngoài.

Ông ta vỗ mạnh vào đầu mình, mình vội vàng quá, không ngờ lại quên chuyện quan trọng như vậy, thế là ông ta lại quay về nhà họ Trương.

Trong rừng, Lý Tông Huy bắn một phát súng về phía Trương Nhất Phàm, Liễu Hải đang nằm dưới đất đột nhiên bật dậy, ôm lấy Trương Nhất Phàm té nhào xuống đất.

Pằng —— Viên đạn bắn trúng phía sau lưng của Liễu Hải, phát ra một âm thanh nhỏ. Hai người ngã thật mạnh xuống đất, Trương Nhất Phàm bị tai nạn bất thình lình này dọa một phen:
- Liễu Hải, cậu không sao chứ?

Hai người lăn vào trong bụi cỏ, Liễu Hải khẽ nói:
- Em mặc áo chống đạn rồi! Đừng nhúc nhích!

Lý Tông Huy nhìn thấy Liễu Hải từ dưới đất nhảy lên, liền biết hỏng việc rồi. Đang đi qua đó, trong bụi cây đột nhiên nhảy ra bảy tám người mặc thường phục. Những người này thân thủ nhanh nhẹn, quả thực giống như những con báo trong rừng rậm vậy, hành động nhanh như chớp.

Mấy tên đạo tặc dùng súng chĩa vào bốn người Đổng Tiểu Phàm, còn chưa biết phản ứng như thế nào, liền đã bị họng súng đen ngòm chặn lại, Lý Tông Huy cũng kinh ngạc, trong nháy mắt đã đã bị hai người dùng súng chặn lại.

Đội trưởng Lãnh chạy đến:
- Thủ trưởng, anh không sao chứ!
Liễu Hải và Trương Nhất Phàm từ dưới đất bò dậy, day day phần lưng đau do ngã, nhìn mấy người lính như thiên thần chạy ra, trong lòng liền hiểu rõ.

A ——

Bên kia, có người dùng báng súng đập mạnh vào mấy tên đạo tặc không chịu nghe lời, Đổng Tiểu Phàm bồng con trai chạy nhào tới, cô bị cảnh tượng lúc nãy dọa đến khóc. Trương Nhất Phàm kéo người cô lại, đón lấy Tiểu Thiên Vũ, nhẹ nhàng an ủi nói:
- Ổn rồi, ổn rồi, không có chuyện gì nữa.

Mẹ cũng đã bị dọa đến nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh, sống đến ngần này tuổi, chưa bao giờ gặp phải tình cảnh này. Ban nãy vừa được giải thoát, hai chân của bà như mềm nhũn ra, ngã xuống mặt đất. May mắn có một người bên cạnh lập tức đỡ bà dậy, Trương Nhất Phàm chạy đến chỗ mẹ:
- Mẹ, mẹ ——

- Mau đưa đến bệnh viện ——

Lúc này Hà Kiện mới dẫn người xông lên, ba chân bốn cẳng bắt mấy người về điều tra, anh ta đến trước mặt Lý Tông Huy, mắng một câu:
- Mẹ mày…


Vẫn chưa mắng xong, Lý Tông Huy liền trừng mắt nhìn anh ta, Hà Kiện bị dọa đến hai chân mềm nhũn, suýt chút thì quỳ trên mặt đất.

Cái tên chó Nhật sát khí đằng đằng!

Lý Ngọc Đình đứng đấy:
- Anh ——

Lý Tông Huy quay đầu lại nhìn cô, không nói gì cả, bị mấy vài cảnh sát áp giải đi. Trương Nhất Phàm ôm chặt Đổng Tiểu Phàm, nhẹ nhàng dùng tay vỗ về lưng cô ấy:
- Không sao rồi, không sao rồi, chúng ta về nhà thôi.

Tô Tú Khanh đã được hai cảnh sát dùng cáng đưa xuống núi, đợi đến khi đám người Trương Nhất Phàm xuống, Diệp Á Bình vội vàng chạy đến:
- Bí thư Trương, tôi đến muộn rồi!

Phương Nghĩa Kiệt cũng từ phía sau đi tới:
- Bí thư Trương…

Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng phẩy tay:
- Về trước rồi hẵng nói!

Khi mấy người xuống núi, Lý Ngọc Đình đột nhiên xông lên:
- Bí thư Trương, Bí thư Trương!

Trương Nhất Phàm chưa phản ứng gì, cô liền quỳ gối xuống trước mặt Trương Nhất Phàm:
- Bí thư Trương, cầu xin anh hãy tha cho anh trai tôi, mọi người đừng đấu qua đấu lại nữa, cầu xin anh!

Lý Tông Huy vốn đang bị cảnh sát áp giải đi phía trước tức giận quay người lại:
- Ngọc Đình, đứng dậy! Em đang làm gì vậy? Không được làm mất mặt gia đình nhà họ Lý chúng ta.

Lý Ngọc Đình rơi nước mắt, cắn đôi môi mỏng, nhìn Trương Nhất Phàm khẩn cầu:
- Cầu xin các anh đừng làm hại anh ấy, anh ba của tôi đã chết, đừng làm hại anh cả của tôi được không? Tôi thay anh ấy nhận lỗi với anh.


Trương Nhất Phàm thở dài:
- Lý Tông Huy xâm phạm đến pháp luật, chuyện của anh ta sẽ do pháp luật định đoạt, cô có cầu xin tôi cũng vô ích.
Trương Nhất Phàm quay người đi, để lại Lý Ngọc Đình đang quỳ dưới đất, buồn bã rơi nước mắt.

Phương Nghĩa Kiệt đi đến:
- Đứng dậy đi! Bây giờ cô cầu xin anh ta cũng vô ích, chi bằng lập tức về Bắc Kinh tìm ông nội của cô, có lẽ họ có thể cứu tính mạng của anh cô.

Lý Ngọc Đình cắn môi gật đầu, đứng dậy buồn bã đi xuống núi.

Đám người Lý Tông Huy tạm thời bị giam giữ ở cục thành phố, tin này cũng đã truyền đến Bắc Kinh.

Phương Cảnh Văn nhận điện thoại, yên lặng nhìn ra cửa sổ. Là lão gia nhà họ Phương gọi đến, muốn ông ta nghĩ cách để Lý Tông Huy được thả ra, tốt nhất là dẫn về Bắc Kinh trước đã.

Nhận được lệnh này, Phương Cảnh Văn có chút khó xử. Người đã rơi vào tay nhà họ Trương, muốn thả ra e rằng có chút khó khăn. Nghe nói Trương Chấn Nam đã kéo hai đội quân đến gần thành phố Song Giang, nói là muốn tập luyện gì đó, thực ra mục đích của họ rất rõ ràng, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện dẫn người đi.

Phương Cảnh Văn suy nghĩ cả ngày, nghĩ xem bản thân chắc ngày khác sẽ đi Song Giang một chuyến!

Tuy nhiên, mấy ngày này, những người đến thành phố Song Giang chắc chắn không ít. Có người đến ngoài ánh sáng, có người đến trong bóng tối.

Nghĩ đến mấy ngày nay xảy ra sự việc như vậy, trong lòng Phương Cảnh Văn thầm mắng, người của nhà họ Lý cũng quá cuồng vọng, không chú ý đến phương pháp, đối phó với người khác bằng cách thức dã man này còn được, đối với nhà họ Trương một gia đình có thế lực ngang bằng mình, e rằng chỉ có thể nhấc hòn đá lên đập vào chân của mình.

Nói không chừng, lần này còn liên lụy cả nhà họ Lý. Ông ta rất kì lạ, tại sao đến bây giờ lão gia nhà họ Trương vẫn có thể ngồi vững như Thái Sơn chứ, chẳng lẽ ông ta đã biết mình nắm chắc thắng lợi trong tay?

Sau vài ngày, Phương Cảnh Văn mới biết, thực ra có rất nhiều người của nhà họ Trương đã âm thầm đến Song Giang, chỉ là họ không lộ diện mà thôi.

Lý Tông Huy bị giam trong cục Công an, trước khi anh ta bị khởi tố, đối diện với anh ta, có lẽ là tử hình. Dù sao thì lần này ảnh hưởng cực xấu, là một tình tiết rất tồi tệ! Không ngờ dám uy hiếp an toàn tính mạng của một Bí thư Thành ủy, còn hại chết một tài xế.

Trong khách sạn ở thành phố Song Giang, Trương Nhất Phàm đang nghe báo cáo của đội trưởng Lãnh, tám người bọn họ lập tức về đơn vị.


Từ chính miệng đội trưởng Lãnh biết được rằng, Lý Tông Huy đem theo vài sát thủ, đã nhiều lần theo dõi Trương Nhất Phàm. Có vài lần trà trộn vào tòa nhà Thành ủy, những chứng cứ phạm tội này đều bị bọn họ để mắt đến.

Sau khi tám người đến thành phố Song Giang, luôn theo dõi hành tung của Trương Nhất Phàm trong hai mươi tư giờ. Tám người chia thành ba nhóm, trong thời gian ở thành phố Song Giang này, họ không bao giờ ngừng liên lạc.

Vụ án đả thương tài xế chở hàng lần trước, bọn họ cũng theo dõi từ một nơi bí mật gần đó, chỉ là nhìn thấy Trương Nhất Phàm không sao, họ liền không xuất hiện.

Trương Nhất Phàm thu ghi lại hoàn chỉnh nội dung khẩu cung của họ, gửi đến cục Công an thành phố để viết thành tư liệu. Dưới sự thẩm vấn của cảnh sát Công an thành phố, có một nghi phạm cuối cùng cũng khai ra việc gây ra tai nạn ngoài ý muốn của tài xế chở hàng lần trước, Lý Tông Huy chính là kẻ đứng sau màn kịch đó.

Bởi vậy, vụ án mạng này của Lão Tống, cũng xem như tính trên đầu Lý Tông Huy.

Hồ Lôi từ Tỉnh Thành vội vàng chạy đến:
- Anh Phàm, anh Phàm, anh không sao chứ!
Sau khi anh ta nhìn thấy Trương Nhất Phàm mới thở phào một cái:
- Mẹ nó, mấy tên điểu nhân này thật coi trời bằng vung mà! Chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua cho chúng được!

Trương Nhất Phàm nói:
- Chuyện này đã qua rồi, cậu đừng xen vào nữa!

Hồ Lôi liền không nói gì nữa, anh ta biết chuyện này đã không còn là chuyện trong phạm vi của anh ta.

Phía bên Bắc Kinh, không khí rất căng thẳng. Nghe nói sau khi Lý tông Huy sa lưới, nhà họ Lý là một mớ hỗn độn, hai người con trai đời thứ ba, đã mất đi một người, người còn lại cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta bị đưa ra tòa.

Lão gia nhà họ Lý dường như trong một đêm đã già đi trăm tuổi, mất đi ý chí tinh thần ngồi ở đấy, hút thuốc liên tục một cách buồn bã.

Ba và mẹ của Lý Tông Huy cũng ngồi ở đấy, bà mẹ khóc liên tục, Lý Hoa Quân mắng:
- Khóc, khóc cái gì chứ! Đều là chuyện tốt của bà, nuông chiều từ bé nên giờ mới không ra hồn như vậy!

Lý Hoa Sơn cũng từ Tỉnh Quảng trở về gấp, mấy người nối nghiệp chủ yếu đời thứ hai của nhà họ Lý đều tập trung lại để có cách giải quyết cho việc này. Đây không phải thời cổ đại, cũng không phải xã hội cũ, không thể giống như trên truyền hình vậy, cầm đao thật súng thật để liều mạng.

Nhất là với vị trí của ông lão bây giờ, ông ta cũng rất kiêng kị những chuyện này. Tổng bí thư lại ở nước nước ngoài chưa về, vì vậy, trong lòng mọi người rất lo lắng.

Lý Hoa Quân tức giận nhấn đầu thuốc xuống bàn trà:
- Tạm thời cái gì cũng không cần nghĩ nữa, trước tiên giữ được tính mạng của nó trước đã rồi nói! Tôi đi tìm người nhà họ Trương để nói chuyện.

Lý Hoa Quân sắp đi ra, trong nhà vang lên một âm thanh:
- Đứng lại!

Ông lão chầm chậm đi ra, quan sát con cháu nhà họ Lý, trong nhà có mười mấy người, đều là con cháu đời thứ hai ưu tú nhất của nhà họ Lý, từ chốn quan trường cho đến thương trường, đều không phải là một thế hệ tinh anh.

- Con không đủ sức đâu!
Ông lão nói một tiếng, gọi người lấy một bộ quần áo:
- Cứ để ta đích thân đi một chuyến.

Trong khách sạn của thành phố Song Giang, Hồ Lôi vừa đi, Trương Nhất Phàm vẫn chưa ngồi xuống nghỉ ngơi, lại có người đến gõ cửa.

Cửa không khóa, Trương Nhất Phàm hô lên:
- Vào đi!

Không ngờ đi vào lại là Lý Ngọc Đình, trên mặt Lý Ngọc Đình vẫn còn lộ rõ dấu vết của hai hàng nước mắt, vừa nhìn đã biết, cô vừa khóc xong.

Đối mặt với đại tiểu thư nhà họ Lý, Trương Nhất Phàm biết rằng cô lại đến để cầu xin. Chẳng qua là, bây giờ người hắn không muốn gặp nhất là người nhà họ Lý.

Sau khi nhìn thấy Lý Ngọc Đình, hắn không hài lòng nói:
- Cô lại đến đây làm gì?

Nói xong, hắn quay người đi, cũng không để ý đến cô tiểu thư họ Lý này.

Lý Ngọc Đình khóa cửa, cắn chặt môi nhìn Trương Nhất Phàm, liền quỳ xuống:
- Bí thư Trương, cầu xin anh hãy tha cho anh tôi, tôi chỉ còn một người anh trai này thôi!

- Tha cho anh ta? Lúc trước sao cô không đi cầu xin anh ta tha cho tôi!
Nghe được âm thanh đau lòng này, Trương Nhất Phàm lại càng tức giận!
- Chẳng lẽ cô không biết sao? Đến cả đứa con nhỏ như vậy của tôi và một phụ nữ hơn năm mươi tuổi anh ta cũng không buông tha, không ngờ lại dùng họ làm con tin, lúc ấy sao cô không đi cầu xin anh ta? Nói cho cô biết, Lý Ngọc Đình, khi anh ta làm những chuyện này, cô có từng cầu xin anh ta chưa? Cô có từng nghĩ đến vợ con và mẹ của tôi vì tôi mà bị anh ta bắt cóc không, có nghĩ đến lão Tống, người tài xế bị chết thảm trong tay bọn họ không? Nếu như cô từng nghĩ đến những điều này, cô sẽ không quỳ dưới đất để cầu xin tôi!

Lý Ngọc Đình cắn môi, trên mặt đỏ một mảng như lửa. Trương Nhất Phàm nói không sai, Lý Tông Huy quả thực có tội không thể tha thứ được! Nếu như có người đào ra toàn bộ tội ác của anh ta ở Bắc Kinh, cho dù chặt hết tre làm sách cũng không ghi chép hết tội lỗi của anh ta.

Trong phòng im lặng rất lâu, Trương Nhất Phàm quay lưng lại không để ý đến cô nhìn ra ngoài cửa sổ, Lý Ngọc Đình chậm rãi đứng dậy, cầu xin nói:
- Tôi biết anh cả có lỗi với anh và người nhà anh, nhưng tôi chỉ có người anh này, chỉ cần lần này anh tha cho anh ấy, tôi sẵn lòng dùng tất cả những gì mà mình có được để bù đắp những lỗi lầm của anh ấy. Bí thư Trương, Lý Ngọc Đình tôi cầu xin anh!

- Cô lấy gì để trao đổi với tôi? Cô lại dựa vào cái gì mà trao đổi với tôi?
Trương Nhất Phàm lạnh lùng nói, vẫn không quay đầu lại.

Lý Ngọc Đình cố lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng của hắn, cắn răng, mang theo khóe mắt đẫm lệ, đưa tay ra trước ngực, cởi từng nút từng nút của chiếc áo trước ngực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui