Ngô Liên Binh ở cục Điện lực đột ngột xin từ chức, Trương Nhất Phàm vẫn chưa nghĩ kỹ vấn đề này.
“Một đơn vị tốt như cục Điện lực, cũng đang làm việc yên ổn như vậy, cớ sao Ngô Liên Binh lại xin từ chức?” Trương Nhất Phàm hai tay xoa mặt, nghĩ thế nào cũng không hiểu được bí ẩn đằng sau chuyện này. “Lẽ nào có người nói bóng gì với ông ta?”
Đang nghĩ ngợi, chợt bên ngoài vang lên tiếng của Diệp Á Bình:
- Thư ký Triệu, Bí thư Trương có ở đây không?
Triệu Vĩ còn chưa nói gì, Trương Nhất Phàm đã đáp lại:
- Vào đi!
- Bí thư Trương, ở thôn Cao Bằng chúng tôi phát hiện ra một hiện tượng bất thường.
Diệp Á Bình tỏ ra rất gấp, người vừa vào, đã lập tức báo cáo.
Diệp Á Bình tới tìm mình, chắc chắn lại có tình tiết gì quan trọng, nếu không, bình thường còn lâu cô ta mới chạy tới văn phòng của mình. Diệp Á Bình hiện giờ đang ngồi chắc chân ở vị trí này của cục Công an, lại vừa mới vào Ủy viên thường vụ, dĩ nhiên cô ta hết sức coi trọng chỉ thị của Bí thư Trương.
Lý Vĩ bưng trà lên, cô ta nhận lấy, nói một câu cảm ơn, rồi bèn tiếp tục:
- Ở Thôn Cao Bằng vừa xảy ra một vụ mất tích.
- Mất tích ư?
Trương Nhất Phàm có phần kinh ngạc, thành phố Song Giang này thật đúng là thời buổi rối loạn.Thôn Cao Bằng là thôn Thu Phi Tuyết sống, cũng là đối tượng thuộc nhóm thứ hai cần phải giải phóng mặt bằng. Chỗ đó lại làm sao vậy? Từ khi ông bà nội của Thu Phi Tuyết bị bắn chết, toàn thôn liền bị bao trùm bởi bầu không khí sợ hãi.
Diệp Á Bình nói:
- Hôm qua tôi nhận được tin báo án, một người tên Thu Văn Chương bị mất tích. Tôi phái người đi điều tra, rồi mới dám tới đây báo cáo.
“Thu Văn Chương ư, sao lại là anh ta?”
Nghe đến cái tên này, Trương Nhất Phàm liền cau mày. Đó là vì Thu Văn Chương và người giúp việc nhà Trương Nhất Phàm có quan hệ huyết thống. Do đó, Diệp Á Bình mới chạy tới đây báo cáo, nếu không thì cái chuyện nhỏ nhặt như vậy, cô ta quyết không dám tới làm phiền Bí thư Trương.
Lần trước Thu Văn Chương mất tích là vì trốn nợ, lần này cớ sao anh ta lại giở trò mất tích vì cái gì đây? Chẳng lẽ là máu me cờ bạc quá, thua sạch mấy chục nghìn tiền bồi thường của chính phủ rồi?
Diệp Á Bình đến xin chỉ thị, đơn giản là muốn có được sự ủng hộ của Bí thư Trương, để Thu Phi Tuyết phối hợp điều tra với bọn họ. Được Trương Nhất Phàm ngầm đồng ý, Diệp Á Bình liền vội vàng rời đi.
Vì chuyện Thu Văn Chương mất tích, đã làm xáo trộn suy nghĩ của Trương Nhất Phàm, nên việc chọn người vào vị trí Cục trưởng cục Điện lực cứ để lại vậy. Trong Hội nghị thường vụ chiều nay, mọi người sẽ bắt đầu thảo luận vấn đề này.
Mấy hôm trước, Đới Lập Công đã tới văn phòng hắn hỏi ý kiến, hắn trả lời lão ta thế này:
- Ông là Trưởng ban tổ chức, có quyền tiến cử và điều tra cán bộ, cứ lưu ý một chút, chuyện này để mấy hôm nữa hẵng nói.
Vì thế khi phát ngôn trong Hội nghị, Đới Lập Công tỏ ra rất sôi nổi, lão đề xuất việc điều Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Tằng Chí Hoành đến cục Điện lực. Đối với Tằng Chí Hoành mà nói, tuy rằng đây là điều ngang, nhưng ông ta vẫn vui vẻ chấp thuận. Có thể rời khỏi Ủy ban Xây dựng, đó chắc chắn là một sự giải thoát.
Hai hôm trước, Tằng Chí Hoành cũng đã tới nhà hắn, Trương Nhất Phàm hiểu được tình cảnh của ông ta. Đới Lập Công vừa mở miệng, Trương Nhất Phàm liền biết rằng, Tằng Chí Hoành chắc chắn đã tới nhà lão biếu quà. Nhưng hắn không thể ngờ, phong bì Tằng Chí Hoành biếu hắn còn không nhiều bằng phong bì đem biếu Đới Lập Công.
Trương Nhất Phàm không quan tâm chuyện phong bì dày mỏng, nhưng hắn quan tâm tới những sự tình ẩn giấu phía sau. Phương Nghĩa Kiệt vẫn không nói gì, chỉ có Dương Lập Thế là nhảy ra ủng hộ. Đến lúc này, Trương Nhất Phàm vẫn chưa hề hoài nghi động cơ của Đới Lập Công.
Dương Lập Thế nhảy ra như vậy, hắn cũng có thể chấp nhận. Chỉ có điều, hắn đang nghĩ, nếu Tằng Chí Hoành rời khỏi, thì ai sẽ đảm nhận vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng này? Tống Vũ Hà sao?
Nói thực, bọn họ đều nói Tống Vũ Hà này năng lực tốt, lại có hậu thuẫn, nhưng Trương Nhất Phàm hiểu rằng, con người cô ta bất kể đặt ở vị trí nào, cũng không thể thay đổi được bản chất thương nhân vốn có, rất thích hớt tiền.
Nếu Tằng Chí Hoành rời khỏi, Tống Vũ Hà còn không phải sẽ một tay che trời ở cái Ủy ban Xây dựng này sao? Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, ánh mắt Trương Nhất Phàm hướng về phía Prương Nghĩa Kiệt, phát hiện ra anh ta đang chăm chú nhìn tập tài liệu trong tay, cứ như trên đó có cô gái đang thoát y vậy, nhìn gì mà đắm đuối thế chứ.
Mười một vị đại Ủy viên thường vụ, Tần Xuyên và Diệp Á Bình đương nhiên không hề lên tiếng, vì lão đại vẫn chưa nói gì, nên bọn học cũng không hiểu được dụng ý của lão đại. Mà toàn bộ chuyện này, đều do một tay Đới Lập Công sắp đặt, những người khác về căn bản là chưa kịp chuẩn bị gì.
Những người khác ấy dĩ nhiên có ủng hộ, cũng có phản đối, mỗi bên chiếm khoảng một nửa. Đới Lập Công liền đảo mắt liếc nhìn Trương Nhất Phàm. Tình thế trước mắt khá căng thẳng, mặc dù còn có Phương Nghĩa Kiệt chưa tỏ thái độ, nhưng ba phiếu trong tay Bí thư Trương đã đủ để xoay chuyển càn khôn rồi.
Trong lòng Đới Lập Công có chút thấp thỏm lo lắng, mà Phương Nghĩa Kiệt lại như đang chờ cơ hội vậy.
Tằng Chí Hoành cực lực muốn rời khỏi Ủy ban Xây dựng, đây là một hiện tượng chạy trốn, là một biểu hiện của không có trách nhiệm, không chịu gánh vác. Trương Nhất Phàm ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng về phía Tần Xuyên, Tần Xuyên liền hiểu ý, lập tức nói:
- Biểu hiện gần đây của đồng chí Tằng Chí Hoành ở Ủy ban Xây dựng khá tốt, kỳ đầu tiên của khu quy hoạch mới vừa tiến hành khởi công, sau này còn kỳ thứ hai, thứ ba, lâm trận đổi tướng liệu có phải là có phần không thỏa đáng không?
Tư cách của Tần Xuyên trong Ủy viên thường vụ không lớn, nhưng anh ta có hậu thuẫn là Bí thư Thành ủy, sau khi nói lên quan điểm này, có người đã bắt đầu rì rầm bàn tán.
Diệp Á Bình không tiện nói, cô ta nhìn Trương Nhất Phàm, thấy vẻ mặt lãnh đạo vẫn bình tĩnh, cũng không đoán nổi tâm tư hắn.
Bí thư Ủy ban Kỷ luật An Bình nói:
- Tôi tán thành đề nghị của Ủy viên thường vụ Tần, đồng chí Tằng Chí Hoành nếu muốn chuyển công tác, cũng phải đợi đến khi kỳ thứ ba của khu quy hoạch mới hoàn thành. Có công tất thưởng, có lỗi tất phạt. Hiện giờ về mặt công tác đồng chí ấy vẫn chưa để xảy ra vấn đề gì lớn, hơn nữa biểu hiện ở kỳ đầu tiên cũng rất tốt. Còn về vấn đề lâm trận đổi tướng, không cần thiết phải như vậy.
Bí thư Ủy ban Kỷ luật rất có tư cách lên tiếng, An Bình là cán bộ kỳ cựu của Ủy ban Kỷ luật, nên trong bộ máy lãnh đạo của thành phố Song Giang cũng có chút uy tín.
Lão già Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc lên tiếng:
- Đồng chí Tằng Chí Hoành tới cục Điện lực, đồng chí Tống Vũ Hà cũng không tồi mà, cô ấy hoàn toàn có thể đảm nhận công tác của Ủy ban Xây dựng. Vậy tại sao không để cho đồng chí ấy thử xem? Mọi người đừng có ý kiến với các đồng chí nữ, năng lực của các cô ấy cũng rất tốt. Đồng chí Diệp Á Bình chính là một ví dụ xác đáng, cho thấy phụ nữ không hề kém cạnh đàn ông.
Ninh Thành Cương cũng nói:
- Đồng chí Tống Vũ Hà quả thật rất tốt, việc này chúng ta nên nhìn vào ưu điểm của cô ấy. Bộ máy lãnh đạo của chúng ta thực ra cũng nên nhường lại cho các đồng chí trẻ tuổi ấy. Năng lực của cô ấy, không hề thua kém đồng chí Tằng Chí Hoành. Về mặt này, ban Tổ chức cán bộ phải mạnh dạn hơn nữa, mục tiêu phải rộng hơn nữa, như vậy mới có thể phát huy tối đa nhân tài.
Hiện tại, âm mưu về việc bổ nhiệm nhân sự này đã hoàn toàn bại lộ. Tằng Chí Hoành rời khỏi Ủy ban Xây dựng, chính là muốn tránh khỏi cái mũi dùi này, trốn đến một nơi không có tranh đoạt, sống những ngày tháng yên ổn.
Mà mục đích cuối cùng của bọn họ là muốn đưa Tống Vũ Hà lên. Phương Nghĩa Kiệt vẫn không nói gì, anh ta cũng ngại nói giúp cho vợ, nhưng đến lúc bỏ phiếu, anh ta chắc chắn sẽ ủng hộ cho Tống Vũ Hà thôi.
Trương Nhất Phàm không lên tiếng, chính là hy vọng bọn họ sẽ để lộ động cơ thực sự, giờ thì hắn hiểu rồi, Ngô Liên Binh từ chức, chỉ sợ cũng là bất đắc dĩ?
Đúng vào lúc đó, di động của Trương Nhất Phàm vang lên.
- Mọi người cứ thảo luận tiếp đi.
Hắn cầm điện thoại bước ra khỏi phòng họp, giọng Liễu Hải từ trong điện thoại vọng ra:
- Anh Phàm, em nhìn thấy hai tên Lý Tông Hán và Phương Tấn Bằng.
- Bọn họ ở Song Giang làm gì?
Trương Nhất Phàm suy nghĩ về ý đồ ẩn đằng sau.
Liễu Hải trả lời:
- Theo điều tra của em, bọn họ đến Song Giang để đầu tư, tổng giám đốc trước đây của tập đoàn Hoa Long là Lư Khoái Phi có qua lại với bọn họ, còn có cả tên Cừu Cương kia nữa.
Sau khi Liễu Hải phát hiện ra hai bọn họ, liền lập tức tiến hành bí mật điều tra.
- Tôi biết rồi!
Trương Nhất Phàm cúp máy, lúc quay trở lại phòng họp, quan sát mọi người một lượt rồi nói:
- Vị trí chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng cứ để đồng chí Tống Vũ Hà đảm nhận đi!
- Hả? ——
Trương Nhất Phàm đột nhiên thay đổi phương án và sách lược, khiến tất cả mọi người đều sửng sốt. Tần Xuyên lại càng không thể hiểu nổi, tuy nhiên, nếu lão đại đã ủng hộ, anh ta cũng đành ủng hộ theo mà thôi.
Rất nhiều người cũng không hiểu được, tại sao Trương Nhất Phàm vào thời điểm mấu chốt lại đột nhiên bỏ phiếu ủng hộ?
Thật nghĩ không thông mà.
Ngay cả Phương Tử Kiệt cũng liên tục nhìn hắn, cái ánh mắt không thể tin nổi này, như thể vợ anh ta và Trương Nhất Phàm có gian tình vậy. Thật sự rất nghi ngờ động cơ khiến Trương Nhất Phàm làm như vậy.
Nếu vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng này đã do Tống Vũ Hà tiếp nhận, thì chức vụ Cục trưởng cục Điện lực kia đương nhiên sẽ rơi lên đầu Tằng Chí Hoành. Ngay khi mọi người còn đang cho rằng đương nhiên phải như vậy, Trương Nhất Phàm trong lòng cười nhạt, cất cao giọng nói:
- Còn về phần chọn người cho vị trí Cục trưởng cục Điện lực, tôi tiến cử một người, Phó cục trưởng Triệu Thanh Sơn.
Triệu Thanh Sơn là cán bộ kỳ cựu của cục Điện lưc, tuổi tác cùng xấp xỉ Tằng Chí Hoành. Ông ta ở vị trí Phó Cục trưởng này cũng được khoảng tám năm rồi. Không ngờ rằng vận may đã đến, như thể phần mộ của tổ tiên tự dưng vượng khói, ông ta được chọn một cách thật khó hiểu.
Trương Nhất Phàm đề xuất cái tên này, đương nhiên nhận được sự ủng hộ của đại đa số. Phương Nghĩa Kiệt rất có ý tứ, như thể đang cảm kích tấm lòng đại nghĩa thâm sâu của Trương Nhất Phàm, nên cũng tán thành đề nghị này. Đới Lập Công khổ không nói nổi, thật không ngờ sự tình lại thành ra thế này. Nhưng là không thể cứu vãn, nên ông ta chỉ còn cách trơ mắt đứng nhìn cái vị trí này rơi xuống đầu Triệu Thanh Sơn mà thôi.
Còn Tằng Chí Hoành một lòng muốn thoát ra khỏi vòng tròn tranh đấu này, muốn được hưởng thanh bình yên ổn, đã đổi vị trí cho Tống Vũ Hà. Ông đã không muốn làm Cục trưởng, sợ gánh vác trách nhiệm, lại sợ đắc tội với người, vậy thì đừng làm nữa, rút lui đi thôi!
Tằng Chí Hoành biết được kết quả này, thật muốn nhảy lầu tự tử.
Người ta biếu quà chạy chức, càng chạy càng lên, còn mình biếu quà chạy chức, thì ngược lại, bị đẩy xuống phàm trần, biến thành yêu quái.
Trương Nhất Phàm biết Tằng Chí Hoành biếu quà mình, chắc chắn đã qua nhà Đới Lập Công. Hắn cảm thấy rất gai mắt với cách làm này của Đới Lập Công, muốn đứng phía sau màn thao túng, coi mọi người là kẻ ngốc sao?
“Một Trưởng ban tổ chức như lão lại dám giở trò trước mắt ông đây! Hẳn là chán sống rồi.”
Lão Đới Lập Công này không hề đáng tin! Trương Nhất Phàm trong lòng thầm tính toán.
Kết quả của Hội nghị thường vụ hôm nay, có người vui kẻ buồn. Ngoài Triệu Thanh Sơn, còn có một người nữa cũng rất vui, đó chính là Chủ nhiệm mới của Ủy ban Xây dựng, Tống Vũ Hà.
Khi tan họp, Phương Nghĩa Kiệt liền lập tức gọi cho vợ, báo ngay tin này cho cô. Tống Vũ Hà đã sớm muốn đá Tằng Chí Hoành đi, nhưng cô ta tuyệt đối không ngờ rằng, hạnh phúc lại đến nhanh như vậy!
Sau khi dập máy, Tống Vũ Hà đột nhiên thấy hưng phấn khó tả. Mặc dù việc cô ta lên chức Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng chỉ là vấn đề sớm hay muộn, nhưng tin vui đến bất ngờ như vậy, thật khiến cho cô ta kích động một cách lạ kỳ.
Dạo này Hồ Lôi vẫn ở tại thành phố Song Giang, vì muốn đặt trụ sở công ty bất động sản của mình tại Song Giang này mà rất cố gắng. Không nghĩ tới lại nhận được điện thoại của Tống Vũ Hà. Tống Vũ Hà đang ở văn phòng, vui vẻ hỏi:
- Hồ Lôi, cậu đang ở đâu?
Hồ Lôi đang nằm ườn trong khách sạn, lười biếng trả lời:
- Chị hai à, sao tự dưng lại nghĩ tới tôi vậy? Có phải cái vị kia nhà chị không thỏa mãn được chị không, rỗng tuếch mà.
Tống Vũ Hà mắng một câu:
- Cút ngay, đừng có mà được lợi rồi lại còn ra vẻ! Mau cho tôi biết cậu ở đâu?
- Còn có thể ở đâu chứ, chỗ cũ đó.
Hồ Lôi vừa nói xong, Tống Vũ Hà đã cúp máy.
- Gì mà như trực thăng vậy?
Hồ Lôi lẩm bẩm một câu, rồi ném điện thoại ra giường.
- Đinh đoong —— Đinh đoong ——
Hơn mười phút sau, chuông cửa chợt vang lên.
- Ai thế?
Hồ Lôi ra mở cửa, liền thấy Tống Vũ Hà đội mũ che đến hơn nửa khuôn mặt, xuất hiện ở cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...