Buổi tối như đã định sẵn. Chủ tịch Ân không còn sở thích nào khác. Ông ta hát thì không khác gì tiếng giết vịt, còn nhảy thì cũng không được. Hiện giờ có người phụ nữ nào nhảy mà không đi dép cao gót chứ? Đứng bên cạnh họ thấp hơn cả nửa cái đầu, cảm thấy hết cả hứng, cho nên ông ta cũng không nghĩ đến nhảy nữa.
Đã đến cái tuổi này rồi, ông ta cũng không còn sung sức được như thanh niên nữa. Đàn ông năm mươi tuổi tuy là vẫn còn cái sở thích ôm những cô gái mới hơn hai mươi, nhưng cái nhiệt huyết yêu đương này không còn rõ ràng nữa.
Đặc biệt là khi đã ngồi lên cái chức Chủ tịch tỉnh. Nếu có việc gì không hay xảy ra thì sẽ sớm bị mất chức. Bởi vậy, những nơi hát karaoke ôm ôm ấp ấp không hợp với ông ta.
Đánh bài là một hoạt động nghệ thuật rất được xem trọng. Đặc biệt là khi đánh bài cùng người có học vấn cao như cấp trên. Quyết không thể ăn quân pháo của lãnh đạo. Trên bàn cờ không thể ăn quân pháo của lãnh đạo và trên bàn hội nghị lại càng không thể. Bởi vậy, dù là bị đồn vào nước đường cùng cũng phải xem như không biết.
Trương Nhất Phàm rất ghét kiểu đánh bài như vậy. Nhưng là người của chế độ này nên cũng khó tránh. Buổi tối có Trương Nhất Phàm, Bộ Kiên Cố, Dương Lập Thế, Đới Lập Công ở lại cùng đánh bài với Chủ tịch Ân.
Thư ký của Chủ tịch Ân và Đới Lập Công đứng sau ông ta. Trương Nhất Phàm nói: Bí thư Đới, ông chơi đi. Tôi không quen với cách chơi bài này.
Đới Lập Công không chịu:
- Bí thư Trương đừng khách sáo, đánh mạt chược cũng na ná đánh cờ, chỉ cần chơi vài ván sẽ quen ngay thôi.
Chủ tịch Ân cũng nói:
- Đồng chí Nhất Phàm đừng thoái thác nữa. Nếu đã đến đây rùi thì cùng mọi người làm mấy ván.
Lúc vừa rồi vào nhà vệ sinh Dương Lập Thế đã lặng lẽ đưa cho hắn một vạn tệ. Đây là tiền vốn để đánh bài. Bình thường bọn họ cũng đánh lớn như vậy. Trong vòng một buổi tối, định sẵn thắng thua trên dưới một vạn.
Nếu Chủ tịch Ân đã nói như vậy Trương Nhất Phàm cũng chỉ còn cách ngồi xuống đánh cùng mọi người.
Ninh Thành Cương nghe nói Chủ tịch Ân đã đến Song Giang liền về gấp trong đêm.
Lúc này, bài đã được bày nghiêm chỉnh trên bàn. Tần Xuyên đứng phía sau Trương Nhất Phàm.
Mặc dù Tần Xuyên là Trưởng ban thư ký, nhưng khi đi làm việc riêng Trương Nhất Phàm vẫn thích đưa anh ta đi cùng. Khi mới bắt đầu Bộ Kiên Cố hỏi muốn đánh bao nhiêu?
Câu hỏi này nhằm vào Trương Nhất Phàm. Bởi vì ở đây ngoài Trương Nhất Phàm là người mới ra thì còn lại đã quá quen thuộc, mọi người có sẵn câu trả lời trong lòng. Trương Lập Thế không nói gì, Chủ tịch Ân nói:
- Đánh nhỏ thôi, đánh như trước kia đi!
Người nói vô ý, người nghe có tâm. Xem ra mấy người bọn họ quá hiểu nhau rồi, thường xuyên đánh bài cùng nhau. Trương Nhất Phàm nhủ thầm: Chủ tịch Ân kiên quyết giữ mình ở lại, có lẽ là muốn nói điều gì đó hoặc là muốn mượn cớ này mỉa mai mình một phen.
Tuy nhiên, bất kể ông ta ra quân nào Trương Nhất Phàm cũng kiên quyết với nguyên tắc của bản thân. Bài trên bàn có thể nhường nhưng mẫu ruộng còn có ba phần đất ông ta đừng hòng nhúng tay vào.
Chủ tịch Ân vứt một quân bài ra nói:
- Tôi nói trước, chơi bằng chính sức mình, không được nhường. Mọi người cần phải chơi hết mình. Không ai được bỏ cuộc giữa chừng.
Xem ra, Chủ tịch Ân rất có khí phách quân tử.
Cũng giống lúc trước Trương Nhất Phàm chơi bài cùng Lâm Đông Hải. Lâm Đông Hải thích chơi đến cùng. Nếu như có người bỏ cuộc giữa chừng ông ta sẽ mắng ngay.
Lật bài lên, mọi người đều chẳng có tâm trạng nào mà bài với bạc. Hơn nữa, cũng cần cân nhắc cẩn thận hàm ý trong lời nói vừa rồi của Chủ tịch Ân.
Chủ tịch Ân vuốt bài trong tay:
- Hỏi mọi người một câu: những người ở trong chế độ này như chúng ta, mọi người nói cần ngồi lên vị trí nào mới thật sự được coi là làm quan?
Có người nói Chủ tịch huyện, có người nói Chủ tịch tỉnh, cũng có người nói phải leo cao hơn tỉnh, ít nhất là phải leo lên sở.
Chủ tịnh Ân còn cầm con bài trong tay, ông ta lắc lắc đầu:
- Sai! Tất cả đều đã lầm.
Ông ta đẩy bài lên:
- Sai lầm!
Khi lấy bài mới, Chủ tịch Ân tùy ý nói:
- Thật ra, vị trí Bí thư thành ủy là tốt nhất, không cao cũng không thấp. Trên có thể hiểu rõ tỉnh sở, dưới lại có thể biết được chuyện ở huyện. Bí thư thành ủy là một chức vụ rất quan trọng. Thế nhưng, cho dù bò lên được chức này, cũng không phải là một bước lên thẳng mây xanh, mà là đừng lại ở đó. Cũng có những người như sao rơi xuống, mây hoa xuất hiện. Điều này là vì sao?
Mọi người đều hiểu ông ta lại bắt đầu giảng bài học chính trị rồi. Trương Nhất Phàm không hề hé răng. Cầm thêm quân bài nữa lên.
Chủ tịch Ân hào hứng nói:
- Chỉ cần một suy nghĩ của Bí thư thành ủy cũng đủ để một cán bộ có thể lên voi hay xuống chó. Một quyết sách có thể ảnh hưởng đến sự giàu nghèo của dân chúng. Điều này tôi đã được cảm nhận sâu sắc. Nhớ năm đó...
Lại một lượt bài nữa được chia ra, Dương Lập Thế lấy được quân pháo. Cầm hai trăm tệ đưa vào. Chủ tịch Ân không nhận. Dương Lập Thế đặt trước mặt ông ta. Chủ tịch Ân làm như không thấy gì, tiếp tục vứt bài xuống.
Bộ Kiên Cố liếc mắt sang nhìn Trương Nhất Phàm, suy nghĩ những lời vừa rồi của Chủ tịch Ân.
- Thế nhưng, rất nhiều người đã bò lên được chức này, cũng không phải là một bước lên thẳng mây xanh, mà là đừng lại ở đó. Cũng có những người như sao rơi xuống, mây hoa xuất hiện. Điều này là vì sao?
Chủ tịnh Ân là muốn mỉa mai Trương Nhất Phàm sao? Lời nói như có ý nhắc nhở. Làm việc phải có chừng mực, không nên đùa quá mức.
Trương Nhất Phàm đương nhiên cũng hiểu ra, nhưng mặt của hắn vẫn tỏ ra như không có gì. Làm như tâm tư của hắn đã dồn cả vào ván bài này. Chăm chú nhìn vào những quân bài trong tay. Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn mọi người.
Đánh được vài vòng, Trương Nhất Phàm tỏ ra như không biết đánh bài, lại xuống mấy quân pháo. Chủ tịch Ân cười lên:
- Bí thư Nhất Phàm, xuống hết pháo. Xem ra cậu vẫn chưa nắm bắt được quy luật trò chơi này. Nếu thật sự không thể tiếp tục đồng chí Đới Lập Công có thể tiếp ứng cho cậu?
Trương Nhất Phàm ngẩng đầu lên, giữ trên môi nụ cười:
- Không sao, chúng ta đánh bài vui là chính, không vì thắng thua. Còn có thể nghe được sự dạy bảo của Chủ tịch Ân, có được không ít lợi ích mà.
Mọi người đều phá lên cười. Cũng phải, cũng phải. Đới Lập Công cũng hiểu những lời nói thâm độc vừa rồi của Chủ tịch Ân. Đây chẳng phải là tự đẩy mình vào thế đối lập với Trương Nhất Phàm thì là gì? Đúng là Chó Nhật. Muốn nâng người của mình cũng đâu cần phải giẫm lên người khác như vậy.
Đới Lập Công đứng sau ông ta, hận không thể cho ông ta một nhát dao.
Tuy nhiên, khuôn mặt của ông ta vẫn mang theo nụ cười khiêm tốn:
- Bí Thư Trương là người tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi. Chơi trò này với tôi còn mới hơn bí thư Trương. Thế nên tôi mới đứng nhìn mà không nói gì.
Đới Lập Công cũng không còn cách nào mới đến đây xã giao. Loại quan to như Chủ tịch Ân, người khác muốn lấy lòng còn không kịp, thì ông ta làm sao có thể lảng tránh? Vừa rồi cũng muốn vuốt mông ngựa. Nhưng đột nhiên phát hiện không được. Câu nói vừa rồi của Chủ tịch Ân rất có khả năng làm mình đắc tội với Trương Nhất Phàm. Vì thế ông ta nhanh chóng bổ sung một câu nịnh bợ. Chơi Mạt chược thì có gì mà tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi chứ, chó má! Mọi người đều hiểu câu nói vừa rồi là để lấy lòng, thanh minh với Trương Nhất Phàm. Tôi tuyệt đối không có ý cướp lấy địa vị của anh.
Trong lòng chủ tịch Ân chỉ có Dương Lập Thế. Bởi suy cho cùng Dương Lập Thế mới đứng về phe của ông ta.
Lại sắp sửa bắt đầu một vòng mới. Trương Nhất Phàm cầm bài lên:
- Chơi mạt chược, thật ra cũng có quy tắc của nó. Giống như tỉnh Tương của chúng ta cũng có cách chơi của tỉnh Tương, tỉnh Quảng có cũng có cách chơi của tỉnh Quảng. Mỗi nơi có một đặc điểm riêng, nếu như anh nói một cách, tôi lại nói một cách khác thì không thể hòa hợp được. Cho nên, tôn trọng quy tắc trò chơi là rất quan trọng. Chủ tịch Ân, ông nói có đúng không?
Mặt Dương Lập Thế biến sắc, Trương Nhất Phàm có ý ám chỉ ông ta không tôn trọng quy tắc trò chơi!
Chủ tịch Ân hơi sửng sốt, trên mặt lóe hiện lên một nét xấu hổ, chợt cười lên một cái:
- Đồng chí Nhất Phàm nói thật có lí. Tôn trọng quy tắc trò chơi là rất quan trọng.
Lúc này, Ninh Thành Cương cũng về tới nơi .
Sau khi ông ta bước vào, lập tức cười cùng Chủ tịch Ân, đổi điếu thuốc cho Chủ tịch Ân và xin lỗi ông. Chủ tịch Ân cười nói:
- Thành Cương, tốt lắm, ngồi sang bên cạnh xem đi, nhân tiện còn học tập. Bí Thư Nhất Phàm đã ù liền hai ván rồi. Cậu ấy là tay mới đấy!
Ninh Thành Cương mặt đỏ ửng lên, gật đầu nói vâng.
Thật không ngờ Trương Nhất Phàm vừa lật con bài trong tay thì lại ù.
- Thật ngại quá, lại ù rồi.
Chủ tịch Ân nhíu mày:
- Bí thư Nhất Phàm, vừa rồi anh cố ý giả bộ không biết đánh đúng không? Thắng lợi tối nay đều đã về tay anh hết rồi.
- Đâu có, đâu có. Chỉ là may mắn mà thôi.
Trương Nhất Phàm vẫn rất khiêm tốn nhặt bài lên.
Ninh Thành Cương có vẻ buồn bực với câu nói ám chỉ ông ta của Chủ tịch Ân. Trương Nhất Phàm chỉ là một tay mới vậy mà lại đánh tốt như vậy, còn ông ta đã là tay lão luyện ở Song Giang cũng nên lấy chút thành tích ra để chứng mình với mọi người.
Ninh Thành Cương đứng sau Chủ tịch Ân nói:
- Để tôi học tập.
Đới Lập Công liền nhường chỗ cho Ninh Thành Cương một mình sô pha ngồi hút thuốc.
Tiếp theo, ván bài trở lên đầy ý nghĩa. Sau khi Chủ tịch Ân ù một ván thì Bộ Kiên Cố cùng ù một ván. Dương Lập Thế không ù ván nào. Không phải ông ta không muốn ù mà là không thể ù.
Sau đó, Trương Nhất Phàm lại lên được hai quân Tự ma làm Chủ tịch Âu không thể ngờ tới.
- Bí Thư Nhất Phàm lại lên nhầm rồi đúng không, luôn là Tự ma, cũng không để cho người khác được ù một ván.
Trương Nhất Phàm cười:
- Chơi bài cũng cần có nghệ thuật. Tôi vừa phát hiện ra bí quyết đánh bài.
Bộ Kiên Cố nói:
- Anh mới chơi được bao lâu mà đã biết bí quyết?
Chủ tịch Ân cũng nhìn hắn, dường như đang đợi câu trả lời của hắn. Trương Nhất Phàm cười:
- Khi bắt đầu chơi, Chủ tịch Ân có phần may mắn luôn ù lớn. Thế nên tôi mới nghĩ. Vì sao mọi người thì ù còn tôi thì không? Sao đó tôi mới phát hiện chơi loại bài này nếu có thể ăn được thì nhất định phải ăn, có thể phỗng thì phải phỗng. Chỉ cần chú ý theo dõi ván bài thì sẽ có hy vọng ù. Nếu không tôn trọng quy luật đánh bài thì không thể ù rồi.
- Ha ha...
Mọi người phá lên cười. Chủ tịch Ân gật gật đầu, nhìn Trương Nhất Phàm với ánh mắt là lạ.
Chơi tới 11 giờ, ván bài kết thúc. Trương Nhất Phàm và Bộ Kiên Cố rời khỏi đó trước. Dương Lập Thế và Ninh Thành Cương còn ở lại thêm.
Ba người ngồi trong phòng của Chủ tịch Ân hút thuốc. Lúc lâu sau, Chủ tịch Ân mới nói:
- Hai người không cần phải quá lo lắng, ít nhất hắn cũng không đến mức ra tay với hai người.
Câu nói này chủ yếu là nhằm vào Dương Lập Vị. Gia thế của Trương Nhất Phàm ông ta có thể không biết? Nhưng đã ngồi đến vị trí của ông ta cho dù thế nào cũng không thể tỏ ra yếu thế trước mặt kẻ vãn bối như Trương Nhất Phàm. Hôm nay đánh bài với hắn phát hiện hắn cũng không tồi chút nào. Nếu hắn cố ý nhằm vào Dương Lập Thế, chỉ e rằng ngay cả bản thân Chủ tịch Ân cũng khó mà can thiệp.
Vừa rồi thái độ của hắn rất rõ ràng. Chỉ cần không đi ngược với quy tắc trò chơi thì vấn đề sẽ không trở lên phức tạp. Nhưng Dương Lập Thế lại muốn đưa con trai vào thì e rằng sẽ gặp khó khăn.
Dương Lập Thế cũng muốn giữ mẫu ruộng ba phần đất cho mình nhưng ông ta khó mà giữ được. Bộ Chính trị pháp luật ít nhất có cục công an sẽ không nghe theo ông ta. Hơn nữa, Trương Nhất Phàm còn muốn đẩy ông ta xuống để đưa Diệp Á Bình lên Ủy ban thường vụ.
Bước này cũng là một xu thế tất yếu. Cho nên Dương Lập Thế gọi điện thoại cho lão lãnh đạo cũng như ngậm một ngụm nước đắng trong miệng. Chủ tịch Ân thật đã từ chỗ Tùng Hải quay về đây.
Khi ông ta muốn trấn áp Trương Nhất Phàm thì phát hiện Trương Nhất Phàm không hề đơn giản như ông ta vẫn tưởng. Không chỉ là ở thành tích chính trị của hắn mà còn là cách đối nhân xử thế của hắn. Không ngờ làm cho Chủ tịch Âu không thể tìm ra nhược điểm của hắn.
Nếu thật cần phải động đến Trương Nhất Phàm ông ta cần suy tính kỹ lưỡng.
Gia thế của nhà họ Trương không thể tùy tiện động đến. Một gia đình có chỗ đứng khá vững chắc. Cần cân nhắc cẩn thận, cho dù có hiềm khích đi nữa thì cũng không thể công khai đối phó.
Hai người gật gật đầu, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, liền lên tiếng xin phép ra về. Sau khi rời khỏi khách sạn, hai người nhìn thấy một hình bóng hết sức quen thuộc. Phó trưởng ban thư ký Từ Yến vội vàng đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...