Thành phố Song Giang xuất hiện kẻ buôn ma túy, Trương Nhất Phàm liền lập tức ra chỉ thị bằng mọi giá phải tiêu diệt sạch bọn này ngay trong trấn Song Giang. Mục đích quan trọng trước mắt chính là dồn toàn lực truy bắt bọn này, tuyệt đối không để cho số ma túy này lọt ra ngoài để tránh nguy hại cho xã hội.
Trương Nhất Phàm đứng dậy nói với hai người:
- Cục trưởng Diệp, nếu vụ chuyện này được xác thực, các cô sẽ lập được công lớn, có thể báo cáo lên sở Công an tỉnh, thậm chí lên cả trung ương.
Nhóm Diệp Á Bình nghe thấy những lời này của Trương Nhất Phàm trong lòng reo lên, đồng thanh hứa với Bí thư Trương. Bằng mọi giá quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ.
Cảnh này giống như cảnh các chiến sỹ trên chiến trường, nhìn nó làm người ta thấy phấn chấn.
- Nếu đã vậy, thì Cục trưởng Diệp này, lập tức triển khai hành động, thông báo cho tất cả các đồn công an phối hợp lực lượng. Mong nhận được tin tốt lành của các bạn.
- Rõ thưa Bí thư Trương!
Diệp Á Bình lên tiếng đáp.
Hai người ra khỏi nhà khách, Diệp Á Bình nói với Liễu Hải:
- Đội trưởng Liễu này, mặc dù chức trách của cậu là quản lý trị an nhưng chuyện lần này tôi hy vọng cậu sẽ phối hợp với đội cảnh sát hình sự.
Diệp Á Bình nhìn anh ta ý sâu sa:
- Trong cả cục Công an này, xét về thân thủ thì chẳng ai bằng cậu cả.
Liễu Hải lái xe, nghiêm túc trả lời:
-Yên tâm đi Cục trưởng Diệp, tôi biết mức độ nặng nhẹ mà.
Liễu Hải mới được điều đến Cục Công an thành phố Song Giang, vừa đến đã nhận chức Đại đội trưởng đội trị an, cho nên một số người không phục. Diệp Á Bình nhìn thấy thế nên đương nhiên là biết. Chỉ là mọi việc đều phải làm tuần tự, từng bước một, thâm ý của bản thân, chắc là Liễu Hải cũng hiểu.
Trước mắt chỉ có thể khẳng định những người này và cô gái mát xa đã chết kia có quan hệ với nhau, rút cuộc ma túy có phải được vận chuyển đến từ bên ngoài hay không vẫn chưa có căn cứ xác thực. Diệp Á Bình về đến cục, dặn dò Liễu Hải, lập tức liên hệ với Sở Công an tỉnh Quảng Đông xem có tư liệu gì của mấy người này không.
Một công an đang trực ban của Sở Công an tỉnh Quảng Đông nhận được fax từ thành phố Song Giang tỉnh Hồ Nam liền reo lên:
- Tin tốt, tin tốt!
Một cảnh sát đang ngái ngủ hỏi với giọng uể oải:
- Gì đấy? Uống nhầm thuốc à? Hưng phấn đến mức này.
- Cậu xem này, mấy tên này chạy đến tỉnh Hồ Nam rồi, lập tức báo cáo cấp trên.
- Gì cơ?
Tên cảnh sát đang ngái ngủ lập tức tỉnh táo lại ngay. Thời gian gần đây họ luôn truy lùng tin tức của vụ án buôn bán ma túy với số lượng lớn, điều tra mãi mà mấy tên tội phạm xảo quyệt này đột nhiên biến mất.
Mấy tên này buôn lậu một số ma túy từ Việt Nam sang, lặng lẽ đem qua biên giới. Mấy ngày nay đội phòng chống tội phạm buôn bán ma túy vì việc này mà không ngủ yên. Đột nhiên có fax từ tỉnh Hồ Nam chuyển tới tin tốt lành này, làm sao mà không hưng phấn cho được.
Từ bức ảnh được fax đến thì ba người trong số bọn chúng có thể khẳng định là đang là tội phạm lẩn trốn, tin tức truyền đến suốt đêm. Sở Công an tỉnh Quảng Đông lập tức trả lời công an thành phố Song Giang.
Đồng thời fax thông tin cá nhân của ba người trong số đó cho họ, và bày tỏ sẽ phái hai cảnh sát phụ trách vụ này phối hợp điều tra với Công an thành phố Song Giang.
Thân phận của năm tên nghi phạm này được chứng thực Liễu Hải rất vui mừng nhưng mày Diệp Á Bình thì lại cau mày giữ tợn hơn. Lúc đầu khi chưa xác định được danh tính những người này trong lòng cô có chút lo lắng. Đương nhiên kết quả tốt nhất chính là những người này không còn ở trong địa phận thành phố Song Giang nữa.
Làm nghề này, ai không phải liều mạng, nhỡ ở thành phố Song Giang này có xảy ra sự vụ gì thì chức Cục trưởng cục công an của bà ta cũng khó lòng mà giữ được.
Cho nên, Diệp Á Bình càng phải cẩn thận hơn. Lúc này cô bảo Liễu Hải tập hợp tất cả cảnh sát, lặng lẽ giăng một tấm lưới vô hình ở địa phận thành phố Song Giang.
Đồng thời, bà ta báo cáo tin tức này với Bí thư Trương. Trương Nhất Phàm đang ngồi ăn tối với Ôn Nhã trong phòng, nghe được báo cáo của Diệp Á Bình, gật đầu:
- Tất cả sẽ làm theo sự sắp xếp của cô. Đừng đánh rắn động cỏ nhé.
Cúp máy xong, Trương Nhất Phàm cũng cảm thấy trọng trách trên vai mình càng ngày càng nặng. Thành phố Song Giang này đúng là quá nhiều việc đau đầu. Vụ này chưa qua vụ khác đã đến, sao không có lấy một ngày an bình nhỉ?
Tâm trạng Thu Phi Tuyết hôm nay khá tốt. Trương Nhất Phàm đối xử với cô tốt như vây, lại còn cho cô năm trăm tệ mua quà cho ông bà nội. Đang định mua ít đồ về nhà nhưng thấy trời đã về chiều, hàng quán bên đường đã dọn về nhà sạch cả rồi nên cô đành từ bỏ ý định này.
Ông nội Thu Phi Tuyết ngày xưa là hiệu trưởng một trường tiểu học, giờ về hưu, họ đã chuyển ra khỏi trường về sống ở thôn Cao Bình này. Đi từ đường quốc lộ vào tầm khoảng một dặm là đến nhà ông nội cô.
Sắp tới nhà thì từ xa cô đã nhìn thấy đèn trong phòng sáng trưng, trong lòng thấy hơi kỳ lạ. Thường ngày ông bà rất tiết kiệm. Giờ trời vẫn hơi sáng, giờ này thường ngày họ sẽ không bao giờ bật đèn cả, chẳng lẽ trong nhà có khách?
Đi đến gần chưa vào trong nhà đã nghe thấy tiếng người nói, hình như là bố về rồi.
- Ông, bà cháu về rồi.
Thu Phi Tuyết gọi lớn đẩy cửa vào nhà thấy trong nhà có vài người da ngăm ngăm đen đang ngồi, bốn người, vẻ mặt không thân thiện chút nào, có ba người trán dô, mắt sâu làm người ta nhìn mà khó chịu.
Mấy người này đang đánh bài, hút thuốc, làm căn phòng ngập chìm trong khói thuốc. Một người nhìn thấy Thu Phi Tuyết đi vào liền hỏi:
- Cô gái này là ai?
Giọng nói người này không chuẩn, nghe như là giọng người tỉnh ngoài. Thu Phi Tuyết chưa đi xa bao giờ nên nghe không ra họ là người ở đâu, nhưng nhìn thấy căn phòng hết sức bừa bộn là đã thấy khó chịu rồi.
Ông nội đi từ phòng sau lên bảo:
- Phi Tuyết cháu về rồi à. Đây là những người bạn của bố cháu.
- Bố cháu về rồi à?
Thu Phi Tuyết quan sát mấy người này thấy một tên có ánh mắt hung dữ còn một tên thì có ánh mắt u ám đang nhìn cô nên cô hơi chột dạ.
- Bố cháu đi mua đồ ăn, chắc là sắp về rồi.
- Ồ, vậy cháu đi giúp bà nấu ăn.
Thu Phi Tuyết hơi sợ nên chạy ngay xuống bếp.
Mấy người lại chơi bài, có thằng nói nhỏ:
- Con bé này cũng ngon đấy.
Một thằng khác trừng mắt:
- Câm ngay, đánh bài của mày đi.
Thu Văn Chương đã về. thoáng vẻ lôi thôi trước kia, mặc một bộ comple mới mua, tóc cắt gọn gàng, trông trẻ hơn phóng khoáng hơn trước kia rất nhiều. Ông ta cùng với một người thanh niên nữa xách đồ ăn và rượu đi vào nhà, ném vài túi trầu cau lên bàn:
- Các cậu ngồi chơi, tôi đi hỗ trợ nấu ăn.
Nhìn thấy Thu Văn Chương đi vào bếp, một thằng nhìn thằng còn lại, người thanh niên gật đầu, mấy người này có vẻ rất thần bí, cũng không biết họ định làm gì.
Đợi người thanh niên ngồi xuống một người hỏi:
- Lão ta có tin tưởng được không đấy?
- Yên tâm đi. Chúng tôi là bạn lâu năm rồi.
Người thanh niên cầm một gói cau lên bóc ra ném vào miệng:
- Lão ta nếu không quá thật thà thì vợ lão cũng không chạy theo người khác, đến giờ vẫn còn nợ hơn hai mươi nghìn tệ tiền vay nặng lãi, yên tâm đi, không sao đâu.
Một tên khác hỏi nhỏ:
- Tình hình bên ngoài thế nào?
Người thanh niên nhai trầu trả lời:
- Không thấy có động tĩnh gì cả, nhưng thi thể của đứa con gái kia xem chừng đã được cảnh sát phát hiện rồi.
Tay đàn ông da ngăm đen có đôi mắt chim ưng bên cạnh bình tĩnh nói với người thanh niên:
- Khẩn trương liên hệ người mua rồi rời khỏi chỗ này ngay.
Tay thanh niên gật đầu:
- Long này, chút nữa chúng ta cùng đi.
Bàn bạc xong không ai nói với ai câu nào nữa mấy người lại tiếp tục đánh bài, đánh năm cây người Quảng Đông gọi là đấu bò.
Thu Văn Chương ở trong bếp, ông cụ chạy vào hỏi nhỏ:
- Văn Chương này, bọn họ là ai đấy?
Thu Văn Chương đang thái đồ ăn, đích thân vào bếp:
- Bố à, bố không phải lo đâu. Đây là mấy người bạn của Sơn Kê, con cũng mới gặp họ lần đầu.
- Con thấy bọn họ không giống người tốt tí nào, thằng nào cũng đằng đằng sát khí.
Thu Phi Tuyết chêm vào.
- Câm ngay trẻ con không được nói linh tinh, ra ngoài.
Thu Văn Chương trở về lần này khác trước rất nhiều, Thu Phi Tuyết lần đầu thấy gã hung dữ như vậy, lại còn nổi cáu lên nữa chứ.
- Hừ, con sang nhà A Lệ chơi.
Thu Phi Tuyết tức tối đi ra khỏi bếp.
Thu Văn Chương hỏi:
- Mày đi đâu?
- Không cần bố lo!
Thu Phi Tuyết trả lời giọng giận dữ, đi nhanh ra cửa. Tên da ngăm đen nháy mắt với người thanh niên, gã liền đứng lên đuổi theo cô:
- Tiểu Tuyết em đi đâu đấy, anh đi cùng em!
Thu Phi Tuyết thấy tên đáng ghét này đi theo mình liền dừng lại, đứng chắn ở cửa không đi nữa.
Ăn tối xong, Thu Phi Tuyết thấy bọn này đứa nào cũng rất quái dị, nếu không đằng đằng sát khí thì cũng lưu manh côn đồ, không thằng nào tử tế cả làm cô không muốn ở nhà nữa.
Lúc này người thanh niên đứng dậy, rút ra một nghìn tệ đưa cho ông nội:
- Bác ạ, chúng cháu có thể sẽ ở lại nhà bác vài ngày, làm phiền bác quá, đây là chút lòng thành ạ.
Ông cụ không chịu nhận, Thu Văn Chương trừng mắt:
- Sơn Kê cậu làm gì thế hả? Coi thường Thu Văn Chương tôi à? Cậu cất tiền đi, cất ngay đi.
- Ôi dào, anh Văn Chương anh không phải thế, anh cũng không giàu có gì, sinh hoạt phí chúng tôi cũng phải đóng góp chứ. Hơn nữa việc mấy anh em chúng tôi ở đây vài ngày anh đừng nói cho ai biết đấy nhé.
- Biết rồi, biết rồi.
Thu Văn Chương cầm tiền, mắng Thu Phi Tuyết:
- Còn làm gì đấy mau đi ngủ đi.
Thu Phi Tuyết không đáp mà lặng lẽ đi về phòng. Phòng ngủ của cô ở trên lầu, lúc cô lên lầu còn có người lấy cớ đi ra ngoài để theo dõi, thấy cô lên lầu thật mới quay vào phòng đánh bài tiếp.
Những người này chắc chắn không phải là người tốt đẹp gì, hừ.
Thu Phi Tuyết ngồi trên giường nghĩ, đột nhiên nhanh trí nhẹ nhàng mở cửa sổ, nhảy xuống theo lối từ cửa sổ tầng hai thông lên sườn núi một mình chạy trong đêm.
Trương Nhất Phàm đang ngồi nói chuyện với Ôn Nhã trong phòng, vẫn còn sớm, mới hơn tám giờ, hai người đều không có thói quen đi ngủ sớm.
Cô vốn định ngày mai sẽ đi không ngờ lại vừa nhận được điện thoại của khách hàng nói là bạn bà ta cũng muốn nhờ cô kiện giúp, cho nên kế hoạch về Thông Thành của cô lại bị đổ bể.
Hai người cô nam quả nữ ngồi như thế trong phòng nói chuyện trên trời dưới bể, trong tâm hai người đều giống nhau chỉ có điều không ai dám mở miệng ra nói trước.
Ôn Nhã ngẩng đầu lên nhìn hắn, không hiểu sao cô đột nhiên nhớ lại chuyện tối hôm qua liền cười một mình, làm Trương Nhất Phàm không hiểu sao nhưng cũng cười theo cô.
Cười cười, Trương Nhất Phàm liền tiến lại, ngồi bên cạnh cô, đặt tay lên vai cô, thấy Ôn Nhã không cự tuyệt, hắn liền mạnh dạn kéo cô gần lại, Ôn Nhã dựa hẳn vào người hắn.
Đây là một ám hiệu rõ ràng cũng là một tín hiệu nổi bật. Khi tay một người đàn ông đặt trên vai một cô gái mà cô không cự tuyệt thì việc này coi như là ok rồi.
Tay Trương Nhất Phàm di chuyển xuống dưới dừng lại ở vòng eo thon của Ôn Nhã, Ôn Nhã ngẩng đầu lên ánh mắt gợi tình nhìn hắn, đột nhiên một đôi môi xinh xắn kiều diễm rất mạnh mẽ cũng rất dứt khoát chu ra, Trương Nhất Phàm không do dự, cúi đầu từ từ hôn lên đôi môi gợi cảm của Ôn Nhã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...