Từ trong phòng Bí thư Trương đi ra, Vương Phú Nhân thở dài. Lúc trên xe trở về, Vương Mộ Tuyết hỏi:
- Ba, sao rồi?
Vương Phú Nhân lấy khăn ra lau mồ hôi. Vương Mộ Tuyết cảm thấy kỳ lạ, có nóng gì đâu chứ? Cô cẩn thận quan sát, phát hiện sau áo ba ướt đẫm mồ hôi.
Vương Mộ Tuyết lắc đầu không thể tin nổi, Trương Nhất Phàm thực sự lợi hại như vậy sao? Không ngờ hắn có thể làm cho Chủ tịch tập đoàn Hoa Long đã hơn năm mươi tuổi mà ở trước mặt hắn sợ đến toát cả mồ hôi.
- Giải quyết xong chưa ạ?
Tuy rằng nhìn thấy sắc mặt của ba sau khi đi ra thoải mái hơn lúc vào, nhưng cô vẫn rất lo lắng hỏi.
Vương Phú Nhân đem túi xách đưa cho con gái, gật gật đầu:
- Về trước rồi nói chuyện sau đi! Vị Trương bí thư này thật không đơn giản.
Vương Mộ Tuyết gắt một tiếng:
- Trên đời đúng là nhiều tham quan! Làm quan không có ai tốt cả, làm như vậy không phải là vì tiền hay sao chứ?
Vương Phú Nhân nhìn con gái một cái:
- Con tự xem trong túi đi.
Tài xế cho xe chạy đi:
- Chủ tịch Hội đồng quản trị Vương, đi đâu ạ?
- Về công ty!
Vương Phú Nhân lên tiếng, lúc này, Vương Mộ Tuyết mở túi xách của ba ra xem, cô ta lập tức kinh ngạc kêu lên:
- Sao vậy, anh ta không lấy tiền à? Hay là chê ít?
Vương Phú Nhân không nói gì, hơn nữa vẻ mặt lại rất suy tư. Vương Mộ Tuyết lẩm bẩm nói:
- Tên Trương Nhất Phàm này thật đáng ghét! Hừ! Hy vọng ngươi đừng bao giờ rơi vào trong tay ta.
- Con đừng nói xằng nói bậy!
Vương Phú Nhân đột nhiên mở miệng:
- Người này vẫn là đại nhân đại lượng, nếu không phá đổ tập đoàn Hoa Long chỉ cần một cú điện thoại là đủ.
- Hắn thực sự có năng lực như vậy sao? Con vẫn không tin. Làm quan có được mấy người tốt chứ?
Vương Mộ Tuyết lầu bầu nói:
- Cũng không biết cậu làm sao trêu vào hắn, người này hẳn là thành phần khá giả.
- Đừng nói nữa, việc này tất cả đều là từ cậu con, ngang ngược, tự cao tự đại.
Vương Phú Nhân mắng một câu:
- Đúng là tự cao tự đại, ếch ngồi đáy giếng, tầm nhìn hạn hẹp.
Vương Mộ Tuyết không hiểu gì cả, sao hôm nay ba lại mắng cậu suốt vậy. Cậu làm sai gì chứ, vì người mà lao tâm lao lực, dù sao ở tập đoàn Hoa Long nhiều năm như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao mà!
Sắp đến công ty, lúc xuống xe, Vương Phú Nhân nói:
- Mộ Tuyết, con đừng về Thẩm Quyến nữa, làm tổng giám đốc tiêu thụ đi!
- Ba à!
Vương Mộ Tuyết còn chưa kịp phản ứng gì, Vương Phú Nhân đã xuống xe, cầm lấy áo khoác đi vào văn phòng.
Ba muốn mình đảm nhiệm chức tổng giám đốc tiêu thụ, như vậy so với Lư Khôi Dương còn lớn hơn một bậc sao? Lư Khôi Dương là cháu trai đích tôn của Lư Khoái Phi, đảm nhiệm chức giám đốc tiêu thụ. Vương Phú Nhân đột nhiên lại thêm một tổng giám đốc tiêu thụ, như vậy có ý gì chứ.
Thư ký chủ tịch hội đồng quản trị đang chỉnh đốn lại tư liệu, Vương Phú Nhân đột nhiên đi vào:
- Thông báo đến tất cả các cổ đông, chiều nay tổ chức đại hội cổ đông lâm thời.
Tập đoàn Hoa Long là một doanh nghiệp gia tộc, cái gọi là cổ đông chính là các thành viên của đại gia tộc Vương thị, trong đó có rất nhiều người đều làm việc ở công ty. Chỉ có số ít người lớn tuổi là không đảm nhiệm bất cứ chức vụ gì.
Thư ký nhận được mệnh lệnh, lập tức đi thông báo với tất cả các cổ đông buổi chiều họp.
Vương Mộ Tuyết đến lúc này vẫn không thể nào hiểu được rốt cuộc ba mình và Trương Nhất Phàm đã nói những gì. Xem vẻ mặt của ông ấy, dường như mọi việc rốt cuộc đã có hướng giải quyết, hình như kết quả không nằm trong tầm mong đợi.
Ba giờ chiều, trong phòng họp của tập đoàn Hoa Long, hơn mười vị trong ban giám đốc đang ngồi. Tất cả mọi người đều châu đầu ghé tai thì thầm to nhỏ, đoán xem rốt cuộc là có chuyện gì cần công bố.
Vương Phú Nhân tinh thần phấn khởi đi vào, đặt quyển sổ lên bàn họp. Sau khi nhìn lướt qua thấy mọi người đến đông đủ, ông ta cất cao giọng nói:
- Bây giờ tuyên bố một thông báo bổ nhiệm. Đồng chí Vương Mộ Tuyết chính thức trở thành tổng giám đốc tiêu thụ, chủ trì toàn bộ công tác tiêu thụ hằng ngày. Bổ nhiệm từ hôm nay có hiệu lực, bộ phận nhân sự phát văn kiện.
Vương Phú Nhân đột nhiên thêm một chức vụ tổng giám đốc tiêu thụ, hơn nữa tổng giám đốc tiêu thụ này lại là Vương Mộ Tuyết con gái ông ta, nghe được tin này, tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ. Con gái Chủ tịch Hội đồng quản trị làm Tổng giám đốc tiêu thụ, hơn nữa Vương Mộ Tuyết cũng không có đủ năng lực. Người cảm thấy không thoải mái nhất chính là Lư Khoái Phi, việc tiêu thụ trong nội địa từ trước đến giờ là do cháu trai gã quản lý, Vương Phú Nhân lại đặt ở trên đầu cháu của gã thêm một người lãnh đạo trực tiếp, sau này Lư Khôi Dương bất kể là có việc gì đều phải báo cáo với Vương Mộ Tuyết.
Xem ra anh rể là không tín nhiệm mình rồi, Lư Khoái Phi tuy không nói ra nhưng trong lòng rất không thoải mái.
Việc thứ hai Vương Phú Nhân tuyên bố, quyết định buông tha cho khu đất ở thôn Cao Bằng. Tin tức này công bố ra khiến cho tất cả các cổ đông đều ồ lên, rất nhiều người tỏ vẻ nghi ngờ. Nhất là mấy người mà Lư Khoái Phi cầm đầu, lớn tiếng hỏi:
- Tại sao? Anh rể, đây không phải là em rất vất vả mới làm được sao, giá đất chỉ bằng 50% giá cả trên thị trường. Bỏ năm trăm mẫu đất này, liệu lần sau còn có cơ hội như vậy nữa không?
Không ngờ Vương Phú Nhân liền ngắt lời:
- Tôi là cổ đông lớn nhất, các người có thể có những lựa chọn riêng cho mình. Bây giờ trước mắt chỉ có hai con đường, một là tất cả mọi người cùng đồng tâm hiệp lực lại, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này. Một cách khác là các người có thể lựa chọn ra đi, các người cũng có thể ấn định giá cổ phiếu trên thị trường 1 ăn 1, đem cổ quyền cho công ty mượn.
- Vương Phú Nhân, ngươi muốn độc chiếm à? Được thôi, chúng tôi rời khỏi ban giám đốc, xem ngươi gây sức ép như thế nào nữa.
Mấy người lớn tuổi đều tỏ vẻ tức giận bất bình. Có mấy người lập tức rời khỏi.
Giá cổ phiếu trước mắt của tập đoàn Hoa Long rất thấp, nhân khí rõ ràng không đủ, mà mấy hạng mục quyết định đầu tư cũng không có tin tức. Vương Phú Nhân ngoài khảo sát không hề có một chút thành tích gì. Mảnh đất vừa mới tới tay, không ngờ ông ta lại buông ra. Bởi vậy đám cổ đông này tức giận, bất bình, cũng có chút nản chí.
Bây giờ Vương Phú Nhân đưa ra, giá cả là 1 ăn 1, mua lại cổ phần trong tay bọn họ, giá này so với lúc mới phát hành còn cao hơn một đồng.
Từ lúc Hoa Long tham gia thị trường chứng khoán tới nay, cuối năm ngoái đã tiền hành một lần mở rộng cổ phần, tài sản trong tay mỗi người, tương đương gấp hai lần khi nhập cổ phần. Bây giờ lấy giá 1 ăn 1 để mua lại, bởi vì cổ đông không giống như buôn bán lời một phen, còn muốn nhiều hơn nữa.
Lư Khoái Phi tính toán, cổ phần của mình ở công ty cũng có giá trị trên dưới năm triệu, nếu lấy tỉ lệ 1.1 tiến hành thu mua thì gã sẽ kiếm được năm triệu bảy. Bởi vậy, gã cũng đứng lên:
- Anh rể, em cũng muốn rút!
Vương Phú Nhân không ngờ Lư Khoái Phi lại có ý định này, gã có thể là ba cổ đông của tập đoàn Hoa Long. Cổ đông lớn nhất của tập đoàn Hoa Long là Vương Phú Nhân, thứ hai là vợ ông ta, cổ đông thứ ba là Lư Khoái Phi cũng muốn rút lui, Vương Phú Nhân nhìn gã một hồi lâu rồi nói:
- Được rồi!
Thị trường chứng khoán công bố tin tức, tập đoàn Hoa Long mở hội nghị quyết định, từ hôm nay sẽ tạm dừng.
Vương Mộ Tuyết nghĩ mãi không hiểu, vì sao sau khi từ chỗ Trương Nhất Phàm trở về, ba mình lại đột nhiên đưa liên tiếp hai, ba quyết định như vậy. Cô đi vào văn phòng của ba:
- Ba, ba đang làm gì vậy? Vì sao phải làm cho mấy người bên cậu rút cổ phần?
Vương Phú Nhân vốn là muốn đuổi những cổ đông lộn xộn đi, hoàn toàn không có ý nghĩ là Lư Khoái Phi cũng sẽ rút lui. Như vậy tính ra, tài chính của mình sẽ không đủ. Đang trong tình huống không có cách giải quyết thì nhìn thấy con gái đi vào.
Vương Phú Nhân lộ ra vẻ mệt mỏi:
- Không phải ba ép cậu, là mọi người không muốn ngồi cùng một thuyền với ba!
- Cậu làm sao lại như vậy được chứ?
Vương Mộ Tuyết đặt mông ngồi trên ghế sô pha:
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?
- Còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ có mặt dày mày dạn đi cầu xin người khác thôi.
Vương Phú Nhân thở dài.
- Cầu xin người khác? Còn có thể xin ai chứ? Cổ quyền mua lại ít nhất là hơn hai trăm triệu, ngân hàng cũng chưa chắc đã cho vay!
- Xem ra chỉ có cách đi cầu xin hắn.
Vương Phú Nhân lẩm bẩm nói.
Trương Nhất Phàm ngồi trong phòng, lúc tới giờ ăn, Phát hiện Thu Phi Tuyết cô bé này hôm nay không thấy xuất hiện. Kỳ lạ, không biết có chuyện gì?
Bởi vì việc ăn, ở, đi lại của Trương Nhất Phàm đều do một tay Thu Phi Tuyết phụ trách, cho nên những lúc bình thường, nếu lãnh đạo không gọi thì giám đốc nhà khách ít khi tới quấy rầy, mọi việc đều dặn dò cấp dưới.
Bụng đói rồi, vừa mới đi ra cửa thì nhìn thấy Ôn Nhã trở về.
Mấy hôm nay Ôn Nhã luôn có mặt ở tòa, nghe nói vụ án sắp kết thúc rồi. Đang muốn hỏi Ôn Nhã, cô ấy đến phòng mình cũng không dám vào, liền dừng lại ở cửa.
- Đứng ở cửa làm gì vậy?
- Đói bụng rồi hả.
Trương Nhất Phàm rất khâm phục Ôn Nhã, cho dù giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần qua một đêm thì ở trên mặt của cô ấy không còn tìm thấy dấu vết nào nữa.
Biểu hiện bình tĩnh của Ôn Nhã, khiến cho Trương Nhất Phàm rất kỳ lạ, lẽ nào cô ta ngoài bệnh mộng du ra, còn có chứng dễ quên nữa sao?
Đọc sách nhiều rồi, từ tiểu học đến đại học, lại đến thạc sĩ, Ôn Nhã cũng có thể coi là thành phần trí thức. Nhưng Trương Nhất Phàm lại thấy đáng tiếc cho cô, ngoại trừ chứng chỉ tốt nghiệp, chứng chỉ cấp bậc ra, còn có bệnh mộng du, chứng dễ quên nữa, thật đáng thương cho cô gái.
Ôn Nhã phát hiện Trương Nhất Phàm nhìn mình có hơi cổ quái, liền nghiêng nghiêng đầu thử xem:
- Làm gì vậy? Em ở đâu không đúng à?
Trương Nhất Phàm xoa xoa đầu, cười ngượng ngùng, xem ra Ôn Nhã đúng là quên thật rồi. Hay là cô thật không biết, tối hôm đó mình đã giấu cái gì trong quần.
Nhìn Ôn Nhã, Trương Nhất Phàm tự nhiên có ý tưởng cổ quái: “Nên giữ cô ấy lại làm luật sư chuyên trách!”
- Đi, chúng ta đi ăn cơm thôi.
Trương Nhất Phàm nhìn Ôn Nhã mời.
- Được thôi!
Ôn Nhã mở cửa phòng ra.
- Hôm nay sao lại tốt vậy, mời em ăn cơm nữa?
Cô ta vừa cười vừa thay quần áo.
Lúc Ôn Nhã cởi áo ngoài ra, trong lúc vô ý mới phát hiện, hóa ra bộ ngực của cô cũng rất vĩ đại. Con gái hai mươi sáu hai mươi bảy, cái gì nên to đều to ra rồi. Sau khi nhìn Ôn Nhã thay đồ, dáng người rất tuyệt vời, Trương Nhất Phàm cảm giác bản thân mình có chỗ nào đó đang phản ứng lại.
Thật vô sỉ, làm sao có thể như vậy được chứ?
Trương Nhất Phàm hơi ngượng ngùng lui ra, hút điếu thuốc, đứng ở hành lang đợi Ôn Nhã.
Cô dọn đồ đứng dậy, lúc nào cũng chậm, Ôn Nhã ở trong phòng đến hơn mười phút mới đi ra. Trương Nhất Phàm liền bực mình, “không phải chỉ thay đồ thôi sao? Cũng lâu vậy hả?
Lúc hắn quay lại nhìn Ôn Nhã, phát hiện tóc cô cũng có chút thay đổi, kẹp thành đuôi ngựa. Trên cổ còn đeo thêm một vòng cổ bằng bạch kim.
Viên ngọc ở vòng cổ rất đẹp, đó là một hạt ngọc bích màu xanh lam. Dưới ánh sáng phát ra những tia rất đẹp.
Ôn Nhã tuy rằng chỉ làm một kiểu tóc đơn giản, nhưng Trương Nhất Phàm lưu ý một chút, cô ta đối với tóc hình như rất tùy tiện, kỳ thật làm rất đơn giản. Trương Nhất Phàm cũng không biết nói sao cho phải, chỉ là cảm thấy, cô ta tối nay hơi đặc biệt một chút.
Trước kia, rất ít khi chú ý cô ta chú ý đến cách ăn mặc, tối nay, thật sự là có một chút không ngờ. Một cô gái xõa tóc trên vai và tóc buộc cao cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
Trương Nhất Phàm càng nhìn Ôn Nhã kỹ hơn, kỳ thật, mặt cô cũng khá xinh.
- Để anh phải đợi lâu rồi!
Ôn Nhã khẽ mỉm cười, đem túi sách đưa qua.
- Cầm giúp em một lát!
Cảm giác này giống như hai người đang yêu vậy, Trương Nhất Phàm hơi động lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...