Quan Đạo Thiên Kiêu

Ngày 2 tháng 12 năm 1999, trời nắng.

Tô Tú Khanh và Liễu Mỹ Đình ngồi trong phòng khách nói chuyện, Liễu Hồng đang trong nhà bếp làm bữa sáng.

Chuyện của Đổng Chính Quyền và Liễu Mỹ Đình, Tô Tú Khanh sớm đã biết, ban đầu dì Ngô cũng vì chuyện này mà ly hôn với Đổng Chính Quyền. Đổng Chính Quyền là bạn tốt cùng sống chết với Trương Kính Hiên, chuyện hôn nhân của ông ấy, Tô Tú Khanh đương nhiên sẽ không can thiệp.

Tuy rằng hai người này lần đầu tiên tiếp xúc với nhau, hai người nói chuyện cũng khá hợp.

Nhìn thấy Liễu Hồng rất cần mẫn ở trong nhà bếp tháo vát làm bữa sáng, Liễu Mỹ Đình liền đứng dậy:
- Giáo sư Tô, bà cứ ngồi chơi, tôi vào giúp Liễu Hồng.

Tô Tú Khanh gật đầu, cầm mấy bộ quần áo trẻ em vừa chuẩn bị xong giơ lên ngắm. Liễu Mỹ Đình đi vào nhà bếp, Liễu Hồng lập tức nói:
- Dì à, dì đừng vào đây, đã xong cả rồi, dì đi xem Tiểu Phàm đã dậy chưa.

Hơnbảy giờ sáng, Đổng Tiểu Phàm vẫn như thường lệ dậy vào lúc này.

Khi Liễu Hồng đi lên lầu, Đổng Tiểu Phàm vừa tỉnh dậy, ngủ một đêm, đầu tóc có hơi rối một chút. Khi cô vừa mặc xong quần áo, ngồi dậy chải đầu, đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, đứa bé trong bụng đạp một cái, Đổng Tiểu Phàm a lên một tiếng, liền tựa xuống bàn trang điểm.

- Tiểu Phàm, sao vậy!
Liễu Hồng hơi hoảng hốt, lập tức đỡ Đổng Tiểu Phàm

Nhìn thấy mặt cô tái xanh, một tay ôm bụng, liền nâng bụng của cô lên:
- Có phải là đau rồi không?

Đổng Tiểu Phàm bất lực gật gật đầu:
- Chị Liễu Hồng, em… em cảm thấy có gì đó không ổn.

- Không phải là sắp sinh rồi chứ!
Liễu Hồng khá có kinh nghiệm, khi cô chuẩn bị đỡ Đổng Tiểu Phàm lên giường, Đổng Tiểu Phàm nhẹ nhàng phẩy phẩy tay:
- Chảy rất nhiều nước.

Liễu Hồng cúi đầu xuống nhìn, phát hiện trên ghế Đổng Tiểu Phàm đang ngồi, một vệt nước ướt sũng:
- Không được rồi, e rằng vỡ nước ối rồi, chị lập tức gọi điện đến bệnh viện.

Gần đây Đổng Tiểu Phàm đọc sách, có biết một chút về việc sinh con, cô bỗng nhiên biết mức độ nghiêm trọng của việc vỡ nước ối.

- Em đừng cử động, chị đỡ em nằm xuống giường.
Liễu Hồng đỡ cô dậy, từ từ đi đến bên giường, sau đó mới dùng gối lót mông.

- Dì Tô, dì Liễu, nhanh lên, Tiểu Phàm sắp sinh rồi.


Liễu Hồng vội vàng xuống lầu gọi hai người, sau đó mới nhấc điện thoại gọi 120.

Hai người Tô, Liễu nghe thấy Đổng Tiểu Phàm sắp sinh, lập tức chạy lên lầu.

- Tiểu Phàm, Tiểu Phàm!

- Mẹ, dì Liễu, con không sao, hai người nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc cho đứa bé, có thể sắp sinh rồi.
Đổng Tiểu Phàm nằm đó không dám động đậy, Tô Tú Khanh nói:
- Cái này thì con yên tâm đi, chúng ta đã chuẩn bị từ trước rồi.

Hai người cùng chăm sóc Đổng Tiểu Phàm, trong lòng căng thẳng vô cùng.

Đứa bé sắp ra đời rồi, thằng ba sắp được làm bố rồi! Tô Tú Khanh nắm chặt tay của Đổng Tiểu Phàm:
- Tiểu Phàm, không sao đâu, thả lỏng một chút. 

Đổng Tiểu Phàm cắn răng gật gật đầu:
- Ừm!

Trong giờ phút này, trong lòng của Đổng Tiểu Phàm rất căng thẳng, không phải còn ba ngày nữa mới tới ngày sinh sao? Tên khốn kiếp sao giờ còn chưa về!

Nghĩ đến việc mình sắp làm mẹ, trong lòng Đổng Tiểu Phàm vô cùng hồi hộp, rất hồi hộp. Do vỡ nước ối, phía dưới có chút ướt, dính vào người thật khó chịu, lại càng không dám nhúc nhích, cô nắm chặt tay của mẹ chồng, càng nắm càng chặt.

- Tiểu Phàm, không cần vội, Liễu Hồng đi gọi điện thoại rồi, họ lập tức sẽ đến!
Liễu Mỹ Đình an ủi nói.

- Cái thằng ba này, sao giờ còn chưa về nữa? Để tôi gọi điện thoại cho nó!
Tô Tú Khanh đứng dậy, lập tức gọi điện cho Trương Nhất Phàm.

Trương Nhất Phàm đang trên đường, nghe thấy giọng của mẹ, lập tức có một dự cảm, Tiểu Phàm sắp sinh rồi!

Quả nhiên mẹ nói rất gấp trong điện thoại:
- Thằng ba, con về mau chút đi, Tiểu Phàm sắp sinh rồi.

- Mẹ, con biết rồi, con đang trên đường về!

Cái thằng này sao không biết về sớm hơn chút chứ? Từ thành phố Song Giang về tỉnh thành, cũng phải mất ba tiếng đồng hồ! Tô Tú Khanh lại có chút lo lắng:
- Đi đường cẩn thận, đừng có lái nhanh quá!

- Không sao, con biết rồi, mẹ yên tâm đi!
Trương Nhất Phàm gác máy, nghe thấy vợ sắp sinh, trong lòng lại càng sốt ruột hơn.


Vốn dĩ là Liễu Hải sẽ đưa hắn về, nhưng Trương Nhất Phàm suy nghĩ Liễu Hải có công việc của mình, không còn là tài xế như trước kia nữa. Hắn bèn không để Liễu Hải đưa đón, một mình lái xe về tỉnh thành.

Hắn lái xe đến một trăm ba mươi, bốn mươi cây số một giờ, chiếc Audi màu trắng chạy như bay trên đường cao tốc.

Ở nhà Trương Nhất Phàm tại tỉnh thành, xe cấp cứu của bệnh viện nhân dân tỉnh đã đến, vài nhân viên đặt Đổng Tiểu Phàm lên cáng, Liễu Hồng đi cùng, xe cấp cứu bi bo bi bo, rất nhanh chạy vào bệnh viện Nhân dân thành phố.

Liễu Mỹ Đình và Tô Tú Khanh không kịp gọi xe, liền tự mình gọi taxi đi đến bệnh viện. Băng Băng và Hà Tiêu Tiêu nhận được điện thoại của Liễu Hồng, nói Đổng Tiểu Phàm sắp sinh, hai người vội vàng đi đến bệnh viện Nhân dân.

Viện trưởng bệnh viện Nhân dân và Trương Kính Hiên là bạn cũ, nhận được điện thoại nghe nói con dâu của bạn cũ sắp sinh, ông ta lập tức chạy đến. Lúc này còn mười phút nữa thì đến giờ làm việc.

Viện trưởng đích thân ra tay, họp các bác sĩ phụ khoa giỏi nhất lại, ngay lập tức tiến hành các bước kiểm tra đối với thai phụ.

Nữ bác sĩ tiến hành kiểm tra báo cáo:
- Sản phụ bị vỡ nước ối, siêu âm cho thấy thai nhi hoàn toàn bình thường, chỉ có điều muốn sinh con thuận lợi thì e rằng có chút khó khăn, lại là đứa con đầu, chắc phải tiến hành mổ lấy con.

Viện truởng lập tức tìm đến người nhà sản phụ, bàn bạc với đám người Tô Tú Khanh. Viện trưởng nói:
- Tình hình là như vậy, chúng ta hãy nghĩ đến sự an toàn của hai sinh mạng, quyết định tiến hành phẫu thuật sinh mổ cho sản phụ. Nếu như không có ý kiến gì, xin mời ký tên vào giấy cam kết!

Trong bệnh viện, người nhà bệnh nhân ký tên là một quá trình tất yếu, mọi người tromg lòng đều biết rõ, chỉ là ai sẽ ký tên đây? Trương Nhất Phàm không ở đây, Tô Tú Khanh liền đứng dậy:
- Tôi ký vậy!

Ban nãy vừa gọi điện thoại cho thằng ba, nó đang trên đường đến, chắc phải hơn một tiếng nữa mới có thể tới tỉnh thành, sau khi vào thành phố, xe trong thành phố nhiều, đi lại sẽ càng chậm hơn.

Việc này tuyệt đối không thể kéo dài, Tô Tú Khanh ký tên vào bản cam kết, Tiểu Phàm lập tức sẽ được đưa vào phòng phẫu thuật.

Đổng Tiểu Phàm nhìn mọi người, nói với bác sĩ:
- Có thể đợi thêm một chút không!

Hà Tiêu Tiêu và Liễu Hồng biết rằng, cô muốn đợi Trương Nhất Phàm đến rồi mới vào phòng phẫu thuật, nhưng bác sĩ nói, cô bây giờ vỡ nước ối rồi, không thể chậm trễ nữa. Nếu Liễu Hồng không dùng gối lót dưới mông , nước ối ra quá nhiều, tình hình sẽ càng nguy hiểm hơn.

Hai người liền chạy đến, nắm tay Đổng Tiểu Phàm:
- Tiểu Phàm, đừng sợ, không sao đâu, anh Nhất Phàm sẽ về nhanh thôi!

Bốn bàn tay nắm chặt lại với nhau, Đổng Tiểu Phàm buồn bã gật đầu, lúc này bác sĩ mới đẩy cô vào phòng phẫu thuật.

Bên ngoài phòng sinh, mấy người ôm chặt nắm tay đặt trước ngực, trên mặt vừa phấn khởi lại vừa lo lắng. Hà Tiêu Tiêu đứng bên cửa sổ, trong lòng căng thẳng:
- Chị Liễu Hồng, Tiểu Phàm cô ấy sẽ không có chuyện gì chứ!


Liễu Hồng khẽ cười một cái:
- Xem em căng thẳng kìa, sau này em cũng sẽ có ngày này!

Hà Tiêu Tiêu buồn bực nhíu mày, giơ nắm tay lên đẩy cô một cái:
- Chị Liễu Hồng này, chị lại chọc em rồi!
Hai người đang nói, Băng Băng chạy đến:
- Hai người nói gì vậy?

Hà Tiêu Tiêu mặt đỏ bừng, rất ngại ngùng, Liễu Hồng cười cười nói:
- Không có gì, chị đang nói Tiêu Tiêu đừng quá căng thẳng, thời điểm cô ấy thật sự căng thẳng vẫn chưa đến đâu!

Băng Băng mỉm cười:
- Ôi, các chị nói xem, lần này Tiểu Phàm sinh là trai hay gái?

Liễu Hồng liếc mắt nhìn Băng Băng một cái:
- Chị biết là em hy vọng cô ấy sinh con trai.

- Tại sao?
Băng Băng nhìn chị họ với vẻ kì lạ, Liễu Hồng cười:
- Nếu như Tiểu Phàm sinh là con trai, sau này Kim Tỏa nhà bọn em có thể gả cho thằng bé rồi.

- Chị…
Băng Băng và Hà Tiêu Tiêu không kìm được sững người một cái, tuy nhiên lại mỉm cười:
- Ý hay đó, sao em không nghĩ đến chứ? Nhưng mà Kim Tỏa nhà em lớn hơn thằng bé khoảng một tuổi, không biết thằng bé này về sau có đồng ý không?

Sau khi Đổng Tiểu Phàm vào phòng phẫu thuật, tâm trạng của mọi người cũng từ từ thoải mái hơn, không còn vẻ căng thẳng như hồi mới đến. Liễu Mỹ Đình và Tô Tú Khanh thì không ngừng gọi điện thoại, nói với người thân về tình hình ở đây.

Hồ Lôi từ thang máy chạy đến:
- Tiểu Phàm sinh chưa? Trai hay gái?

Băng Băng trừng mắt nhìn anh ta một cái:
- Nhỏ tiếng một chút, mới vào thôi.

Hồ Lôi suỵt một cái:
- Hy vọng là con trai, như vậy thì Kim Tỏa nhà ta sẽ là hoa đã có chủ.

Tiêu Tiêu nói đùa một câu:
- Cái này thì phải xem thằng bé có thích ngự tỷ hay không?

- Xì! Tôi và ba của nó giống như anh em vậy, thằng bé mà dám không nghe lời, đánh chết nó!
Nghe xong lời này của Hồ Lôi, mấy người liền bật cười.

Lúc này, hai người Liễu, Tô cũng gọi điện thoại xong:
- Các cháu đến rồi à!


Cái tên Hồ Lôi miệng lưỡi ngon ngọt này, cười hì hì nói:
- Chúc mừng hai bác, sắp làm bà ngoại, bà nội rồi!

Liễu Mỹ Đình mặt đỏ lên, nhìn Hà Tiêu Tiêu một cái, Tô Tú Khanh đang rất vui, nghĩ đến sắp tới sẽ có một đứa cháu gái hay cháu trai sẽ ra đời, trên mặt nở nụ cười giống như hoa vậy.

- Ấy! Sao anh Phàm vẫn chưa về nhỉ, anh ấy cũng thật là, vợ sắp sinh rồi, công việc quan trọng hay là vợ sinh con quan trọng chứ?
Hồ Lôi quan sát một hồi, mới phát hiện Trương Nhất Phàm chưa đến, thế là anh ta sờ điện thoại, chuẩn bị gọi thì Tô Tú Khanh nói:
- Dì vừa gọi rồi, nó sắp vào thành phố rồi.

Hồ Lôi chỉ còn biết đặt điện thoại xuống, thúc giục cũng chưa chắc là chuyện tốt, nói vậy chứ một người sắp làm bố như hắn, chắc chắn còn sốt ruột hơn mình.

Một đám người tụ tập trước cửa phòng sinh, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra, mấy người lập tức vây lấy bác sĩ:
- Bác sĩ, có tin gì không?

Vị bác sĩ ấy nhìn họ một cái:
- Các vị là?

- A, người nhà của Đổng Tiểu Phàm ở giường số 05.

Nghe thấy người nhà của sản phụ ở giường số 05, vị bác sĩ này liền cười:
- Các vị bình tĩnh, đích thân viện trưởng cũng ở trong ấy! Các bác sĩ phụ khoa giỏi nhất của bệnh viện đích thân phẫu thuật, không sao đâu. 

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, liền quay về chỗ ngồi.

Bác sĩ kêu lên một câu:
- Người nhà sản phụ ở giường 27 đến chờ ở phòng bệnh.

Tiếng kêu này của cô, lập tức có một đám người ào ào đi xuống lầu.

Mười phút sau, cửa phòng phẫu thuật lại mở lần nữa. Một bác sĩ trẻ tuổi mặc chiếc áo blouse trắng đứng ngay cửa kêu lớn:
- Người thân của Đổng Tiểu Phàm giường 05 đâu ạ? 

Tiểu Phàm ra rồi, Tiểu Phàm ra rồi!

Mấy người lại chạy đến vây lấy:
- Bác sĩ, sao rồi? Con trai hay con gái? 

Nữ bác sĩ trẻ tuổi kéo khẩu trang xuống, nhìn mọi người với vẻ mặt lúng túng:
- Các vị là người thân của sản phụ giường số 05?

Sau khi có đáp án chắc chắn, bác sĩ mới lắc đầu:
- Phẫu thuật có chút phức tạp, viện trưởng nhờ tôi đi thông báo với mọi người, có thể sẽ xảy ra vấn đề ngoài ý muốn.

- Hả ——
Trái tim mọi người như bị thắt chặt lại, kích động lạ thường, Hồ Lôi liền xông đến, nắm lấy vai của nữ bác sĩ:
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cô nói mau đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui