Lúc Diệp Á Bình nghe được tin tức này cảm thấy thật không ngờ, Bí thư mới lại mạnh mẽ như vậy, cứng rắn đưa bà ta lên vị trí Cục trưởng Công an, điều này đối với bà ta mà nói có ý nghĩa gì đây? Đã lăn lộn trong cái chế độ này mười nấy năm, trong lòng bà ta rất rõ.
Ở bên trong rất nhiều cán bộ các cấp cục, vị trí Cục trưởng Cục Công an này so với các cán bộ cấp cục khác đều thấp hơn nửa cấp. Nếu tái đắc cử vị trí Bí thư Đảng ủy Công an sẽ được đảm nhiệm vị trí Ủy viên thường vụ thành ủy, không kém so với chức vụ Phó Chủ tịch thành phố là mấy, huống chi bà còn kiêm cả chức Phó Chủ tịch thành phố.
Bí thư mới có phải cố ý muốn kéo bà vào Ủy viên thường vụ? Diệp Á Bình có phần kích động, gọi điện thoại tới người cha quân nhân già. Cha của Diệp Á Bình là thiếu tướng quân khu ở tây nam, trong quân đội cũng có chút danh tiếng.
Đột nhiên nhận được điện thoại của con gái, ông cười ha hả rồi nói:
- Người thanh niên này khá lắm, có lòng can đảm, nếu hắn dám to gan sử dụng con, con cũng đừng sợ, cứ rộng mở cánh tay đi! Không chừng sau này nhà chúng ta còn có thể có một nữ Chủ tịch tỉnh đấy.
- Cha, điều này mà cha cũng dám nghĩ tới. Phó Chủ tịch thành phố cách Chủ tịch tỉnh xa cả vạn dặm ấy chứ!
- Sợ cái gì, bối cảnh của Trương gia ở Lĩnh Nam không phải dễ dàng gì, lão già này đã lăn lộn nhiều năm như vậy, cũng chỉ là một con rối ngang bằng với người ta, chỉ cần con quan hệ tốt với tên Bí thư mới kia thì sao phải sợ hắn mượn gió bẻ măng chứ? Tuy nhiên, đảm nhiệm chức vụ Cục trưởng Công an ở thành phố Song Giang khá nhiều áp lực, con cần chú ý nhiều hơn!
Cha Diệp Á Bình gác máy, ha hả cười nói:
- Tên tiểu nử này đúng là không có gì không dám làm! Ôi! Không ngờ ngay cả việc đem xương cốt của lão già này đi cũng tính toán cả rồi. Đúng là cao nhân!
Diệp Á Bình vào cục Công an, cần dứt khoát chỉnh đốn, nếu không một đội ngũ như vậy tuyệt đối không thể hoàn thành nhiệm vụ mà tổ chức giao cho được.
Nhận được quyết định bổ nhiệm, bà đi đến văn phòng bí thư, nghe Lý Vỹ nói, bà ngay lập tức nhìn thấy Bí thư Trương đang phê duyệt văn kiện.
Lúc Diệp Á Bình đi tới, gọi tên Bí thư Trương, sau đó bà liền không kìm nổi nhìn Trương Nhất Phàm thêm vài lần. Thật sự tên tiểu tử này rất trẻ tuổi, nhưng hắn đã ngồi được vào vị trí mà nhiều kẻ khát khao thèm muốn, nắm giữ vận mệnh của hàng triệu người của thành phố Song Giang này.
Nếu không nhìn đến hai hàng lông mày đậm của Trương Nhất Phàm, trên người hắn còn phát ra hơi thở trầm ổn, Diệp Á Bình còn coi hắn như lứa đàn em của mình. Làm em trai thì ngại Trương Nhất Phàm quá non nớt.
Nhưng chính một người trẻ tuổi như vậy lại trở thành lãnh đạo trực tiếp của bà ta.
- Chị ngồi đợi một phút nữa, tôi xem nốt văn kiện này.
Trương Nhất Phàm nói rồi lại cúi đầu xem bản văn kiện trong tay, Diệp Á Bình ngồi đó nhìn không chớp mắt. Trong lòng bà ta luôn tò mò, thành phố Song Giang trong tay vị Bí thư trẻ tuổi này không biết sau này sẽ đi về đâu?
Khoảng năm phút sau, Trương Nhất Phàm mới đặt bản văn kiện trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Diệp Á Bình:
- Đồng chí Á Bình, trị an của thành phố Song Giang trước mắt như vậy chắc hẳn chị rõ ràng hơn tôi, bên công an đúng là gánh nặng đường xa rồi!
Từ miệng Trương Nhất Phàm là một loạt những lời nói không ngờ đến. Diệp Á Bình gật đầu:
- Tôi kiên quyết phục tùng sự sắp xếp của tổ chức, cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
Thấy Diệp Á Bình tin tưởng như vậy, Trương Nhất Phàm không khỏi khẽ cười, quả không hổ danh là con cháu nhà tướng. Trương Nhất Phàm ghi nhận ở người phụ nữ này chính là tinh thần không dài dòng dây dưa, không hề do dự thiếu quyết đoán.
Thực ra Diệp Á Bình đối với trị an ở thành phố Song Giang cũng có sự phê bình kín đáo, trước kia có người đề cập đến chuyện này, Cục Công an thành phố cũng trải qua một trận đả kích lớn, nhưng quả là lực bất tòng tâm, muốn mà không làm được.
Trương Nhất Phàm uống ngụm trà nhìn Diệp Á Bình nói:
- Chị có ý kiến gì về công tác trị an trước mắt của thành phố Song Giang không?
Diệp Á Bình biết Bí thư Trương đang muốn khảo nghiệm bà ta, muốn xem qua quan điểm của mình. Vì thế bà ta liền gật đầu, còn nghiêm túc nói:
- Thành phố Song Giang sở dĩ như vậy, hoàn toàn là do một số nhân viên chấp pháp không tuân thủ pháp luật, chiều chuộng quá nên hóa hư. Đối với những kỹ xảo của họ tôi cũng có biết một phần. Một vài người còn trở thành tay sai, ô dù của những phần tử bất hợp pháp kia. Trước kia Cục Công an thành phố quen dùng mánh khóe, bất kể bắt được tội danh gì, chỉ cần đưa tiền là có thể giải quyết vấn đề, chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có, do đó đã nuôi dưỡng cho những phần tử phạm pháp khinh thường pháp luật, từ đó những kẻ đó càng ngày càng làm càn, càng ngày càng không tuân thủ pháp luật. Trị an ngày càng chuyển biến xấu, gây nên hậu quả như ngày hôm nay. Cho nên tôi cho rằng việc cấp bách không phải lập tức triển khai hoạt động truy quét mà cần điều chỉnh tận gốc vấn đề trong nội bộ hệ thống công an.
- Đúng vậy! Vấn đề mấu chốt là ở bên trong chứ không phải ở bên ngoài, quan điểm này của chị rất đúng đắn!
Trương Nhất Phàm gật đầu tán thưởng. Diệp Á Bình có thể có cái nhìn với trị an của thành phố Song Giang thấu đáo như vậy đủ để thấy cô có đủ bản lĩnh.
Hắn hướng ra bên ngoài gọi:
- Thư ký Lý, gọi Liễu Hải đến!
Không lâu sau, Liễu hải sớm chờ ở phòng khách đi đến. Trương Nhất Phàm chỉ vào Liễu Hải nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, vị này là một phần hậu lễ tôi chuẩn bị cho chị, một mãnh tướng của Phòng Công an huyện Ngũ Dương, Liễu Hải, xin giao cho chị.
Thủ tục giấy tờ của Liễu Hải hôm qua mới chuyển qua đây, Diệp Á Bình nhìn Liễu Hải trong lòng liền nghĩ Bí thư Trương coi trọng y như vậy, nhất định y có chỗ hơn người, vì thế cô không khỏi nhìn chăm chăm Liễu Hải.
Diệp Á Bình chính thức nhậm chức, Lưu Bá Lâm bị bắt về vườn.
Cục cựu cán bộ có một vị cục trưởng mới tới, chính là cục trưởng tiền nhiệm của Cục Công an Lưu Bá Lâm.
Đột nhiên từ thiên đường rơi thẳng vào địa ngục, Lưu Bá Lâm từng có ý nghĩ muốn chết đi cho xong.
Trên thực tế, từ lúc mở hội nghị thường vụ lần trước, Trương Nhất Phàm nói chuyện cho y ra đi. Hoàn cảnh Song Giang như vậy, bản thân đã biểu hiện như vậy, đi hay không đi đây!
Lưu Bá Lâm không trả lời được, Trương Nhất Phàm muốn y viết tỉ mỉ phương án, nhưng kết quả là Lưu Bá Lâm vẫn không viết nổi. Ba ngày rồi vẫn không có lấy chút phản ứng.
Y một lòng một dạ muốn được đề bạt lên trên, nhưng không ngờ Trương Nhất Phàm liền nóng giận ngay lập tức phế bỏ chức cục trưởng của y, rồi điều y tới cục Cựu cán bộ. Tuy rằng đều là cục trưởng của một cục, nhưng giữa hai bên quá chênh lệch, quả thực có thể khiến người ta nhảy lầu tự tử.
Trong một đêm, từ một cục trưởng Cục Công an biến thành cục trưởng Cục Cựu cán bộ, Lưu Bá Lâm khóc không ra nước mắt. Ngày hôm sau phải đi tìm tên Phó giám đốc Công an sở để kể khổ.
Đài truyền hình thành phố và tòa soạn báo đưa tin về hội nghị thường vụ lần này, thành phố Song Giang có một vị nữ Cục trưởng cục Công an.
Sau khi Diệp Á Bình nhậm chức, lập tức tiến hành điều chỉnh tận gốc hệ thống công an, Liễu Hải được bổ nhiệm làm Đại đội trưởng đội trị an. Tất cả các cán bộ quan trọng trong đồn công an đều bị di dời, nên lên thì lên, nên hạ thì hạ, trong thời gian hơn một tháng ngắn ngủi, hệ thống công an đã tiến hành một lần thay máu.
Với việc Diệp Á Bình nhậm chức, Bộ Kiên Cố cũng khá đắc ý, nước cờ lần này xem ra y đi không tồi. Sau khi Trương Nhất Phàm bổ nhiệm Diệp Á Bình làm Phó Chủ tịch thành phố kiêm Cục trưởng Cục Công an, công việc tự nhiên chẳng phân biệt rõ được, nhiệm vụ hàng đầu của cô vẫn là chủ quản cục công an. Chính phủ mặt này liền dần dần cho lưu hành một hình thức, chính là bảo lưu lại một chức vụ Phó Chủ tịch thành phố.
Bộ Kiên Cố liền phân chia công việc của bà ta ra, dần điều chỉnh. Cho nên lần này tại hội nghị thường vụ y cũng không hề thiệt thòi. Điều duy nhất y không thích chính là Dương Lập Thế, tuy rằng giữa y và Lưu Bá Lâm không có giao tình gì nhưng y không thể mò đến vị trí cục trưởng cục Công an được.
Mấy ngày nay, y vẫn muốn đưa Hoàng Hồng Sâm đi lên, không ngờ bị Trương Nhất Phàm cướp đao đoạt quyền, cướp lấy một chức vụ trọng yếu như cục trưởng Cục Công an như vậy.
Làm một công an kỳ cựu, đã từng nhiều năm làm cục trưởng phải rất vất vả mới leo lên được vị trí Bí thư Đảng ủy Công an này, sao y có thể không rõ dụng ý của Trương Nhất Phàm chứ? Bước tiếp theo chính là khai đao với y. Khiến cho mình phải rời bỏ chức Bí thư Đảng ủy Công an này, Diệp Á Bình chừng nửa năm là có thể bình ổn hệ thống chính trị, tiến vào ủy viên thường vụ.
Bởi vậy Dương Lập Thế rất buồn bực, lén lút gọi mấy cuộc điện thoại lên tỉnh, sau khi nghe được thông tin về Trương Nhất Phàm lại có chút kiêng dè, Dương Lập Thế càng quýnh lên, lo lắng đến mức sinh bệnh.
Chẳng mấy chốc đã vào thành phố Song Giang được một tháng rồi, Trương Nhất Phàm cũng không dừng việc điều chỉnh văn phòng Thành ủy, ở thành phố Song Giang cũng không có người có thể tín nhiệm, Tần Xuyên từ thành phố Đông Lâm điều tới, đảm nhiệm chức vụ Trưởng ban thư ký Thành ủy thành phố Song Giang, kiêm chánh văn phòng, Từ Yến được điều chỉnh làm Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, làm Phó chủ nhiệm.
Ngô Lý Mậu trực tiếp ra khỏi Thành ủy, đi xuống phía dưới đảm nhiệm chức Trưởng phòng ở một thị xã. Ngô Lý Mậu biết mình bị lưu đày nhưng cũng không có cách nào.
Tần Xuyên tiếp quản công tác của Ngô Lý Mậu, lên làm Trưởng ban thư ký Thành ủy, đây cũng là do Trương Nhất Phàm cảnh giác với những người ở văn phòng Thành ủy. Đừng tưởng rằng tôi không thể nắm được các người thế nào, không nghe lời thì chỉ có thế ngoan ngoãn dẹp sang một bên.
Phó trưởng ban thư ký Thành ủy mới thăng chức Thạch Đông tự biết tiếp nhận Ngô Lý Mậu trong vô vọng, gần đây lão đã thành thật hơn nhiều. Đối với Trưởng ban thư ký mới lão cũng có đôi chút lảng tránh.
Từ Yến bị đề bạt làm Phó trưởng ban thư ký, trên thực tế là thoái vị nhường cho Tần Xuyên, hiện tại Tần Xuyên đã trở thành đại nội tổng quản hậu cung của Trương Nhất Phàm. Dưới một người mà trên vạn nguời.
Từ Yến đương nhiên không dám tỏ vẻ bất mãn, Trương Nhất Phàm điều chỉnh như vậy, coi như là cũng đã khách khí với cô ta lắm rồi. Chủ yếu là cô ta trong thời gian Trương Nhất Phàm mới đến, biểu hiện cũng có thể chấp nhận được, bởi vậy mới có thể ngồi được trên chiếc ghế Phó trưởng ban thư ký này.
Không đến một tuần sau khi Tần Xuyên đến, Diệp Á Bình điều chỉnh nhân viên bên trong hệ thống công an đã thích hợp, cô đem kế hoạch công tác mà cô đã khổ tâm nghiên cứu báo cáo với Trương Nhất Phàm.
Đây là một mũi nhọn chĩa vào phạm vi thành phố Song Giang, công phu soạn thảo nên một bản báo cáo. Trương Nhất Phàm nhận báo cáo trên tay, nhìn đến dòng chữ bắt mắt viết trên văn kiện, chống lại “lưỡng đoạt nhất đạo”, chống lại nạn lừa đảo và các hành vi trái pháp luật.
“Lưỡng đoạt nhất đạo” chỉ cướp bóc, cướp đoạt, trộm cướp (bao gồm trộm cướp trong nhà và trộm cướp xe máy) và ba loại vụ án chiếm đoạt tài sản có tỷ lệ phát sinh cao.
Mà thành phố Song giang chỉ cần một luồng gió lớn, đến bình ổn những kẻ phạm tội đầy kiêu ngạo. Nhất là khu vực nhà ga xe lửa kia, bị mọi người gọi là tâm bệnh. Những phần tử phạm tội đó động cơ gây án rõ ràng, lợi dụng đặc điểm đông người qua lại, ngang nhiên tiến hành hành vi cướp bóc lừa gạt.
Trương Nhất Phàm nhìn bản kế hoạch công tác này, ngay lập tức ký tên.
Ở thành phố Song Giang, một trận hành động rầm rộ đã bắt đầu. Mục tiêu trọng điểm chủ yếu tập trung ở những nơi tập trung đông người như nhà ga, bến xe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...