Quan Đạo Thiên Kiêu

Vốn hắn muốn đến bến xe ngầm điều tra, vì sáng nay đã hỏi Triệu Vĩ một số tình hình của thành phố Song Giang. Triệu Vĩ cũng không dám giấu diếm, liền trình bày chi tiết việc thành phố Song Giang trị an không tốt.

Nơi loạn nhất ở thành phố Song Giang là nhà ga, Trương Nhất Phàm lúc này mới quyết định đến ga xe lửa. Không ngờ chuyện lại khéo thế này, khi hắn gọi điện cho Hà Tiêu Tiêu, bất ngờ nghe được lời này.

Đối phương kiêu ngạo như thế, quả là coi trời bằng vung, ngông cuồng tự cao tự đại, có chút mùi vị ngang ngược nhất đời.

Trương Nhất Phàm không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Hà Tiêu Tiêu trước mắt ở đâu?

Vì thế, Trương Nhất Phàm lập tức gọi điện thoại cho Liễu Hồng, hỏi cô có biết Hà Tiêu Tiêu đi đâu hay không, Liễu Hồng đang cảm thấy kỳ lạ, Tiêu Tiêu không ở công ty sao?

Gọi điện thoại đi hỏi cô trợ lý, mới biết được Tiêu Tiêu ngày hôm qua đã đặt vé tàu đi Song Giang, Liễu Hồng hỏi thăm rõ ràng, lập tức đem tin này bí mật nói với Trương Nhất Phàm.

Tiêu Tiêu ngồi xe lửa đến gặp mình! Không xong rồi! Nhà ga này loạn như vậy, cô ấy chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi.

Trương Nhất Phàm gọi Triệu Vĩ ra, chỉ có điều vì anh ta khá quen nơi này, không ngờ tòa nhà Thành ủy nhiều người đáng nghi như vậy. Bọn họ dồn dập suy đoán, bí thư mới muốn đi đâu?

Tình hình của thành phố Song Giang, trong lòng mọi người biết rõ, nhất là trị an bất ổn, nào là xe chạy như ăn cướp, giật túi, ngáng chân, xảo trá vơ vét tài sản , dụ dỗ lừa gạt. Những hiện tượng này xuất hiện liên tiếp không ngừng.

Thành phố phát triển rồi, kinh tế năng động vượt trội, công nghệ tình dục cũng thăng hoa, một số phòng gội đầu, viện mát xa, các loại động mại dâm trá hình, mọc lên như nấm sau mưa, phát triển nhanh chóng.

Nơi nổi danh làng chơi nhất thành phố Song Giang là phố hoa, đây là một dãy phố đêm sầm uất nhất, mấy trăm cửa hàng, phòng gội đầu, viện mát xa, trung tâm tắm hơi …..

Người của văn phòng Thành ủy dĩ nhiên là biết, lãnh đạo mới tới thông thường, đều thích đi dạo khắp nơi, làm quen môi trường một chút. Nhưng khi đa số lãnh đạo ra ngoài, thường tiền hô hậu ủng, xe cảnh sát mở đường, công an hộ tống, đi thị sát một cách hoành tráng.

Thật sự, đây gọi là thị sát, tình hình thông thường đều sẽ có thông báo trước, rồi sau đó lãnh đạo mới đi xem, chẳng qua là tình thế, chứ không nhìn thấy bất cứ thứ gì đáng giá.

Trương Nhất Phàm ra ngoài như vậy, hắn liệu có bí mật đi? Bởi vậy, những người này trong lòng đều tự đoán.

Khi xe chạy đến nhà ga, có thể nói là người chật kín chỗ, xung quanh nhà ga, chật ních cửa hàng, đa số là quán cơm, cửa hàng nhỏ linh tinh. Thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy một hai hàng, xa một chút còn có cửa hàng quần áo, bách hóa các loại.

Người lái xe dừng xe ở bên đường quảng trường, Trương Nhất Phàm nhìn qua cửa kính xe, đánh giá bầu trời đục ngầu này. Vài đội viên phiên trực mặc quần áo, đội mũ kê-pi, ẩn hiện trong đám người.

Tiêu Tiêu thực sự ngồi xe lửa đến đây thật sao? Nhìn đồng hồ, sớm đã qua thời gian chạy xe. Xung quanh quảng trường đều không nhìn thấy bóng dáng Hà Tiêu Tiêu.


Trương Nhất Phàm dám chắc, cô tuyệt đối không ở đây, nếu không thì dung nhan và tư sắc xuất chúng của Hà Tiêu Tiêu, bất kể là đứng đâu cũng đều là hạc giữa bầy gà, thoạt nhìn là có thể nhận ra.

Khi đi xem quảng trường một lần nữa, có vài người nhổ đàm, đang bị phiên trực đội bắt lấy. Trương Nhất Phàm nhìn thấy bọn họ đang rất nhanh, rút ra một tấm phiếu gọi là hóa đơn phạt tiền, thu tiền rồi lại mất tích. Lẳng lặng ẩn vào góc nào đó, đợi con mồi kế tiếp xuất hiện.

Trong cửa hàng thương phẩm phía cạnh cửa ra vào đang xảy ra cãi nhau, hình như là lúc một người khách gọi điện thoại công cộng, không cẩn thận làm nghiêng mấy vật đặt bên cạnh máy điện thoại, rơi xuống đất.

Chủ quán rống lên một câu:

- Làm thế nào vậy?

Sau đó thấy gã nổi giận đùng đùng chạy đến, nhặt lên nghe thử một chút.

- Đồ rơi hỏng rồi, anh nói phải làm sao đây?

Người khách gọi điện cũng không nói rõ, vừa rồi mình vô ý huých một cái, không ngờ lại rơi nhiều đồ xuống như vậy. Giờ đồ rơi hỏng rồi, chủ quán bắt anh ta bồi thường, thế là hai người cãi nhau.

Vài người thanh niên chơi bài cạnh đó đứng lên, bao vây người khách kia, thấy đối phương không chịu nghe lời, mấy người liền vây lại. Thế là cãi nhau ở trước cửa hàng, làm rất nhiều người đến xem.

Trương Nhất Phàm nhìn những chuyện này, lắc đầu, nhà ga này đúng là loạn! Thật không còn gì để nói.

Triệu Vĩ luôn quan sát vẻ mặt của cấp trên, nhìn thấy Trương Nhất Phàm lắc đầu, trong lòng thầm nhớ. Bí thư rất không hài lòng về chuyện này!

Lúc này, điện thoại trên người Triệu Vĩ reo lên, anh lén lút nghe. Trong điện thoại vang lên tiếng của cục Công an thành phố Lưu Bá Lâm:

- Bí thư Lý, Bí thư Trương hôm nay có việc sao?

Triệu Vĩ đã chuyên trách chức thư kí đã được hơn một năm, đương nhiên biết mục đích gọi điện của Lưu Bá Lâm, sau khi nhìn mắt Trương Nhất Phàm, anh ta nói nhỏ:

- Không, chỉ đi dạo trong thành phố thôi! Có điều, an ninh ở nhà ga không ra sao cả, anh có muốn tự mình đến xem không!

Sao lại đến nhà ga? Chỗ đó người qua kẻ lại, hạng người tam lưu cửu giáo đều có, hơn nữa cũng không dễ quản lý. Lưu Bá Lâm đã làm Cục trưởng Công an được bốn năm, đương nhiên biết nhà ga này là dạng điểu gì.


Trước kia, cũng có người nhắc tới việc này, anh ta cũng phái người đi nắm bắt. nhưng không quá vài ngày, lại trở về ban đầu. Vậy là anh ta lệnh cho nhà ga tự lập một đội chấp hành pháp luật.

Không ngờ nhà ga cũng biết tăng thu nhập, an ninh bọn họ không quản, chỉ biết phạt tiền. Nói cái gì mà vì vệ sinh thành phố, hễ là phun đàm, ném giấy, đầu mẩu thuốc lá , đều phạt tiền, lúc này mới có phiên trực cần mẫn của đội viên của trạm xe lửa như thế.

Nghe nói Bí thư Trương đến nhà ga, Lưu Bá Lâm liền kêu khổ không ngớt, nhà ga vẫn luôn là nỗi đau của anh ta. Trước đây ở các cuộc họp lớn nhỏ, đã không ít người phê bình, lẽ nào Bí thư mới tới, lại muốn đem nhà ga ra xử trảm?

Một tay đội viên mắt híp, nhìn thấy một chiếc xe dừng bên này, đã đỗ rất lâu rồi, vẫn không rời đi, người trên xe cũng không xuống, gã nhìn biển số xe rồi đi tới.

Hôm nay Trương Nhất Phàm định ngầm điều tra, đến xem xung quanh thành phố Song Giang, thế nên cũng không đi xe treo biển của Thành ủy. Tên mắt híp ngó láo liên vài lần, đẩy điếu thuốc trên miệng ra khóe miệng, dùng sức vỗ vào động cơ xe:

- Làm gì đây, làm gì đây! Nộp phí đỗ xe!

Ông Tống hạ cửa kính xe, nhìn tay đội viên này, liếc mắt một cái:

- Ở đây bắt đầu thu phí dừng xe từ bao giờ vậy?

Tên mắt híp nhìn thấy một ông Tống trung niên hơn bốn mươi tuổi, ăn vận bình thường, liền không để tâm. Nhìn con người ông ta, chắc là lái xe, có thể là đến đón người!

Tên mắt híp hiển nhiên là không muốn buông tha cơ hội này, bình thường là một vài chủ xe giàu có đỗ xe ở đây, họ tiến lên dọa nạt, xưng là thu phí dừng xe gì đó, người ta cũng sẽ không so đo với bọn họ.

Thu năm đồng mười đồng, đối với bọn họ mà nói, chim sẻ tuy nhỏ cũng là thịt. Một ngày thu phí mấy trăm chiếc xe đến dừng xe, thu nhập cũng vô cùng khả quan.

Hơn nữa chốn nhà ga này, xe đi đi lại lại rất nhiều, một ngày cũng vài nghìn chiếc. Tuy rằng không thể chiếc xe nào cũng thu tiền, nhưng có thể thu bao nhiêu được bấy nhiêu, dù sao đây cũng là khoản thu nhập thêm.

Tên mắt híp nghe thấy tiếng ông Tống không lộ ra vẻ gì, trong lòng liền không thích:

- Đoạn đường của nhà ga quý giá như vậy, thu phí đã xem là rẻ với ông rồi, ông đây gọi là đỗ xe trái quy định, biết chưa? Không lằng nhằng, hai mươi đồng.

Ông Tống dù sao cũng coi như là lái xe của Bí thư Thành ủy, nếu đổi lại trước kia, ông đã cho tên kia một cái tát từ lâu rồi, chỉ là có Trương Nhất Phàm ở đây, ông không dám lỗ mãng. Bởi vì ông ta vẫn chưa hiểu ý đồ của Bí thư Trương, nếu như mình làm quá sẽ gây phản cảm không tốt.

Nhưng lại không thể để bí thư nhìn thấy mình yếu đuối như vậy, ông Tống liền trừng mắt nhìn:


- Đưa văn kiện của các người ra đây xem!

- Văn kiện? Thu phí dừng xe còn có văn kiện sao? Thế ông đến khách sạn ăn cơm, tới lúc tính tiền cũng phải xem văn kiên à?

Tên mắt híp ngó nghiêng vài người trong xe, thấy còn hai người thanh niên khác, đoán chừng cũng không làm quan gì.

Lúc này, Triệu Vĩ nhìn thấy Trương Nhất Phàm không biểu lộ gì, liền đoán phải chăng cấp trên, muốn xem năng lực ứng xử của hai người, bởi thế, anh ta xuống xe:

- Anh muốn làm gì? Có thẻ hành pháp không?

Tên mắt híp thấy anh ta mang theo một túi văn kiện, mặc một bộ đồ tây rất nghiêm chỉnh, cách nói chuyện rất có thế, trong lòng liền có chút chột dạ. Nhưng, từ xưa tới nay bọn họ cáo mượn oai hùm, cầm lông gà làm lệnh tiễn, thành ỷ thế hiếp người. Tính mắt chó nhìn người.

Nếu Triệu Vĩ muốn hù dọa gã, cũng không dễ dàng như vậy. Gã cầm mũ, chỉ vào phù hiệu đeo trên cánh tay:

- Nhìn thấy chưa? Ông đây là chấp pháp đội, chấp pháp đội! Chỉ cần là chuyện ở nhà ga này, bọn ông đều có thể quản!

Trương Nhất Phàm không kiên nhẫn:

- Ông Tống, đi thôi!

Ông Tống gọi Triệu Vĩ:

- Bí thư Triệu, đi thôi.

- Này, phí dừng xe chưa nộp, người đã muốn đi sao?

Tên mắt híp chặn ở phía trước, ông Tống chịu không nổi nữa, mở cửa ra bước xuống. Đẩy gã mạnh một cú. Mắng câu, không biết sống chết!

- Con mẹ mày! Mày còn dám đánh người?

Tên mắt híp đứng lên, lấy ra cái còi làm càn thổi to vài tiếng, bảy tám tên đội viên từ xung quanh lập tức chạy đến.

Càng lúc càng ồn ào, Trương Nhất Phàm cười lạnh một tiếng.

Ông Tống còn chưa lên xe, vài người liền bao vây lại. Tên mắt híp kêu lên:

- Cái con mẹ mày, còn dám đánh ông, có tin hôm nay ông đập tan cái xe này không.


- Cậu dám!

Trương Nhất Phàm đẩy cửa ra, lạnh lùng nói.

- Mày là ai?

Tên mắt híp nhìn Trương Nhất Phàm.

- Vừa rồi lái xe của mày đánh người, mày có biết không?

- Tôi thấy đánh thôi chưa đủ! Loại người như các cậu, chết chưa hết tội, chứ đừng nói là đánh, phải giết các người, cũng không tiếc! Đúng là coi trời bằng vung!

- Mày, thằng ranh này điên rồi!

Vài đội viên nghe thấy Trương Nhất Phàm nói những lời này, rất nhiều người cũng không vui . Thằng ranh này quả là lớn giọng, nói chúng ta coi trời bằng vung?

Tên mắt híp dường như rất mất mặt, vừa bị đẩy ngã, giờ lại bị người khác giáo huấn. Gã liền quê quá hóa khùng, chỉ vào kia chiếc xe nói:

- Các anh em, đập chiếc xe này cho ta, hôm nay ta mời anh em ăn lẩu.

Vài người định động thủ, thì ba chiếc xe cảnh sát đến, dừng một tiếng ở phía trước. Lưu Bá Lâm mang theo mười mấy người nhảy xuống xe.

- Các anh muốn làm gì? Định tạo phản à?

- Lại là tên khốn này!

Lưu Bá Lâm xông lên, một chân đạp qua. Tên mắt híp còn chưa phản ứng lại, người đã bị bay ra ngoài. Sau đó anh ta hét lớn một tiếng:

- Đưa tất cả về đồn.

Đã lâu không tức giận như vậy, Lưu Bá Lâm vẻ mặt căng thẳng, nhìn thấy ba người Trương Nhất Phàm đứng đó, thiếu chút nữa là xảy ra va chạm với phiên trực đội, Lưu Bá Lâm liền lau mồ hôi, cũng may, đến đúng lúc. Anh lập tức ngượng ngùng cười nói:

- Bí thư Trương! Ngài không sao chứ!

Trương Nhất Phàm nhìn Tên mắt híp kia thực sự là căm tức, liền nói câu:

- Cái thứ này thật đáng ghét!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui