Quan Đạo Thiên Kiêu

Chẳng lẽ là Thẩm Uyển Vân quá im lặng, biểu hiện ra ngoài rất dịu dàng, hay là để cho mình cảm thấy có chút không bình thường? Trương Nhất Phàm không hiểu rõ, chỉ là lúc hắn nhẹ nhàng chạm vào cơ thể mềm mại vẫn còn chưa kịp cởi áo khoác thì Thẩm Uyển Vân đã bổ nhào lên…

Vội vội vàng vàng…ôm chặt Trương Nhất Phàm, sau đó thì mãnh liệt, hung hăng hôn.

Thời khắc này, dường như nhớ lại ngày trước, lúc hai người lần đầu tiên yêu nhau điên cuồng, chiếc mồm nhỏ của Thẩm Uyển Vân giống như con dê con bị đói quá, cố gắng tìm sữa mẹ.

Lại giống như một người mới chưa thuộc nghề, dốc sức mong muốn cân bằng sự bất an trong lòng, rất nhanh chóng, đôi môi mềm mại của cô ta từ bên tai trườn qua nóng bỏng ấn trên miệng của Trương Nhất Phàm.

Hút, hút chặt!

Đầu lưỡi linh hoạt, giống như một con rắn luồn qua luồn lại trong miệng của Trương Nhất Phàm.

Tất cả, đều hết lực như vậy.

Hai người hôn này, thơm này, cũng không biết là rốt cục ai đốt ai, thời khắc này, giống như một đống, càng đốt càng cháy, càng đốt càng kích thích.

Điên cuồng, đó nhất định là vốn quý của tuổi trẻ, chỉ có trong thời đại của họ, mới có thể tỏa phát ra ánh hào quang nồng nhiệt nhất thế giới. Ánh hào quang đó chính là yêu!

Còn nhớ Hồ Lôi từng nói câu này, hai người chưa yêu ở với nhau, ôm có chặt nữa, cũng không có cảm giác, hôn có sâu nữa, cũng chẳng có cảm xúc, khi bạn ôm cô ấy, cô ấy lại đang nghĩ đến tiền ở trong túi bạn.

Tối nay ngủ cùng em một đêm, xem có thể phiêu đến thế nào!

Hồ Lôi từng chơi không biết bao nhiêu gái. Gã ta có tư cách nói câu này. Do đó câu nói này lần nữa trở thành chân lý được mọi người công nhận.

Người đàn ông chốn quan trường, ai mà chẳng gặp dịp thì chơi, ai mà chưa từng bạ đâu nói đấy? Ai không có thời khắc đam mê phù phiếm? Do đó, họ lĩnh hội sâu sắc hàm ý câu nói nổi tiếng này của Hồ Lôi.

Ôm rồi hôn rồi, trời sáng vừa cười là xong. Đây là sự khác biết giữa vợ và bồ.

Thẩm Uyển Vân mặc dù không phải vợ mình, nhưng cảm giác của họ lại không giống vợ con.

Trương Nhất Phàm cảm nhận được, Thẩm Uyển Vân của tối nay đặc biệt có lực, ôm chặt lấy mình, không muốn rời một khắc. Dần dần, dần dần, trên nền nhà phòng tắm, lại có thêm chút quần áo.

Trong thời khắc vô tri vô giác, hai người đã sớm chỉ trút bỏ quần áo lót dính người. Mà Trương Nhất Phàm trên mình chỉ còn mỗi của quý. Quần áo trút bỏ sạch không còn dấu vết. Đây mới là cảnh giới một loại yêu!


Khi mọi thứ đều thăng hoa, tất cả đều quên lãng, cả thế giới chỉ có hai người trong mắt nhau.

Ôm rồi, hôn rồi, hai người càng kích động. Hai người hôn nhau rất lâu. Trương Nhất Phàm chậm rãi ngồi xổm xuống, từ từ trườn từ cổ xuống.

Đôi bàn tay to sờ chính xác vào khuy áo lót sau lưng Thẩm Uyển Vân, nhẹ nhàng sờ, cởi rồi, “bật” – mở ra rồi!

Một chiếc áo lót còn nóng hổi màu đen của cô gái, rơi xuống đất, đôi tay Trương Nhất Phàm sờ vào hai điểm cao nhất, dùng lực nắm lấy. Thẩm Uyển Vân lập tức mềm nhũn. Không có chút sức lực.

Phòng tắm không có bồn tắm. Tiếng nước xối xả, hai người đứng dưới vòi nước nóng, ôm rất chặt, từng dòng nước chảy xuống. Tưới từ trên mặt xuống mũi chân.

Đồng hồ trên tường chỉ 10strong5, hai người từ trong phòng tắm đi ra, trên người không mặc bất cứ quần áo gì.

Trong ngôi nhà một phòng khách hai phòng ngủ, đèn trang trí màu hồng trong phòng ngủ, thêm hai người không mặc quần áo.

Một trận mất hồn qua đi, Trương Nhất Phàm ngã trên người Thẩm Uyển Vân, chẳng muốn cử động. Mặc dù đã giao hàng, Thẩm Uyển Vân vẫn ôm hắn, không cho hắn xuống.

Trước ngực đôi bầu ngực bị ép thành hình dạng của chiếc bánh mỳ loại to. Trương Nhất Phàm cúi đầu nhìn:

- Nó bị bẹp rồi.

Thẩm Uyển Vân thẹn thùng nhìn hắn, rồi lại ôm càng chặt hơn.

- Đừng nhúc nhích, đợi lát nữa làm thêm một lần.

Thẩm Uyển Vân dịu dàng nói.

- Được thôi!

Trương Nhất Phàm cười hihi nhéo vào mặt cô ta một cái.

- Sao, em không vui à? Có tâm sự à?


Thẩm Uyển Vân sửng sốt một chút, vội vàng lắc đầu. Đâu có!

Có điều, ánh mắt của cô ta có chút gì mờ ám, làm cho Trương Nhất Phàm có chút hoài nghi.

Hôm nay cô ta làm sao ấy? Thẩm Uyển Vân của tối nay, biểu hiện không giống bình thường, hai người nghỉ ngơi một lát. Trương Nhất Phàm sợ trọng lượng của mình đè bẹp cô ta, bèn nói:

- Hay là anh xuống nhé!

- Không được, cứ phải để thế này.

- Anh sợ đè bẹp em mất.

Thẩm Uyển Vân lắc đầu, tức là không muốn hắn xuống:

- Không sao!

Thế là, hai người nói chuyện một hồi, tán gẫu xong, Trương Nhất Phàm biểu hiện mạnh mẽ vốn có của người trẻ tuổi. Hắn vẫn không nói gì, Thẩm Uyển Vân thì cảm nhận được:

- Nó to rồi.

Trương Nhất Phàm hôn cô ta một cái, đến màn dạo đầu cũng không có, đột nhiên đẩy mạnh.

- Muốn chết, à

Thẩm Uyển Vân gắt giọng.

- Muốn chết thì cùng chết!

Sau đó Trương Nhất Phàm hùng phong tái chấn, sát khí đằng đằng, dọc ngang tung hoành. Giống như một anh hùng thời cổ đại, ngựa đứng dao ngang, giết khiến Thẩm Uyên Vân cuống quýt kêu không ngừng.

Cuối cùng, lại một lần nữa giao hàng, hai người mồ hôi đầm đìa, ngay cả ga giường cũng ướt hết. Lúc Trương Nhất Phàm trườn từ người cô ta xuống, trên mặt trên cổ Thẩm Uyển Vân đỏ lựng. Đặc biệt là trước ngực dấu vết bị hôn đỏ, là đặc biệt nổi bật.


Trương Nhất Phàm trên người cũng có dấu đỏ, dấu răng ở trước ngực và dấu móng tay ở phía sau, rất rõ, rất rõ. Thẩm Uyển Vân nằm ở đó, không cử động, miệng kêu:

- Em sắp chết rồi!

Nghỉ ngơi một chút. Thẩm Uyển Vân nhìn thấy Trương Nhất Phàm ngồi ở đó dáng vẻ không muốn về, liền hỏi một câu:

- Đêm nay anh không đi à?

Đồng hồ trên tường đã chỉ 11h50, cô ta có chút lo lắng, giờ này Trương Nhất Phàm không về. Liệu Đổng Tiểu Phàm có nghi ngờ không?

Trương Nhất Phàm châm điếu thuốc, ánh mắt rọi lên thân thể bóng mượt của Thẩm Uyển Vân:

- Đêm nay không về nữa, ở lại phục vụ em!

- Thật không?

Trên mặt Thẩm Uyển Vân lóe ra tia vui mừng, lập tức trèo dậy từ trong tủ quần áo thay ga trải giường.

Sau đó cô ta vội vàng nằm lại xuống giường, cả quá trình, hai chân của cô ta kẹp chặt, dường như sợ rơi cái gì đó, khiến Trương Nhất Phàm nhìn thấy điệu bộ đó, không khỏi cười thầm.

Đêm khuya, hai người không một chút mỏi mệt. Thẩm Uyển Vân gối đầu lên đùi của Trương Nhất Phàm, thò tay vuốt ve người đàn ông này. Hai người lâu rồi không qua đêm cùng nhau, Trương Nhất Phàm cho dù lại đây, cũng vội vàng đi.

Tối nay chắc chắn là một buổi tối đẹp, có thể ôm người mình yêu bình yên ngủ.

Trương Nhất Phàm hút xong thuốc, nhìn thấy Thẩm Uyển Vân lóe đôi mắt xinh đẹp, trong nháy mắt, dáng vẻ đó thật đáng yêu. Hắn không kìm được thò tay vuốt ve tấm lưng của cô ta:

- Còn chưa ngủ à?

Nhìn đồng hồ trên tường, đã gần 2h. Thấm thoát đã trôi qua hai tiếng. Thẩm Uyển Vân lắc lắc đầu, dịu dàng lạ thường, cô ta thò tay sờ chỗ đó của Trương Nhất Phàm:

- Còn được nữa không?

Có một truyện cười, đàn ông thích nhất đàn bà nói câu, em muốn! Đàn ông cũng sợ nhất đàn bà nói câu: Em vẫn muốn.

Hai lần rồi, Thẩm Uyển Vân vẫn còn yêu cầu, Trương Nhất Phàm có chút kinh ngạc nhìn cô ta, nâng mặt cô ta:

- Chỉ cần em không sợ thì anh dám!


Thẩm Uyển Vân cười:

- Chỉ cần anh dám, em không sợ!

Hai người không thiết mạng sống, thật đúng với câu nói kia. Ngẫm trước đây, các nhân vật phong lưu, đều chơi thâu đêm!

Tối nay, nhất định sẽ thâu đêm nhé!

Trương Nhất Phàm nghĩ đến đó, đột nhiên cảm thấy, mình nên cảm ơn Lưu Hiểu Hiên, nếu không phải cô ấy sắc cho mấy thang thuốc, mình e rằng không có nổi sức lực này!

Lúc vào lại lần nữa, Thẩm Uyển Vân kinh ngạc nhìn hắn, trong miệng liên tục kêu ra âm thanh a a.

Đợi Trương Nhất Phàm đưa vào hẳn, cô ta cuối cùng cũng thờ phào nhẹ nhõm, nhìn Trương Nhất Phàm cười cổ quái:

- Anh lợi hại hơn trước đấy!

Trương Nhất Phàm tự nhiên không dám nói cho cô ta, là mình phải tẩm bổ ở chỗ Lưu Hiểu Hiên, hắn chỉ cười trêu:

- Đương nhiên rồi, bây giờ bớt một người chia hoa hồng!

- Ha ha…

Nghe đến câu này, Thẩm Uyển Vân phát ra một loạt tiếng cười dễ nghe, cười đến nỗi trước ngực đôi cầu trắng rung lên không ngớt, thật sự quyến rũ.

Thật khó để nhịn cười, Thẩm Uyển Vân vuốt ve vòm ngực của Trương Nhất Phàm nói:

- Không ngờ anh lại hài hước thế, lúc ở văn phòng đâu có thấy? Hôm nay biểu hiện tốt, thưởng một cái.

- Thưởng cho anh cái gì?

Thẩm Uyển Vân cười nói:

- Thưởng cho anh tối nay thâu đêm, không được dừng!

- Em nói nhé! Vậy thì sẽ giết!

Trương Nhất Phàm đột nhiên nhấn thêm một phát, cảm giác đó giống như khi người ta lái xe, đạp mạnh chân ga, động lực gấp mười lần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui