Bụng Đổng Tiểu Phàm càng ngày càng lớn, còn khoảng một tháng nữa là sinh.
Đã lâu không gặp, Thẩm Hoành Quốc đột nhiên đến văn phòng Trương Nhất Phàm. Sau khi đóng cửa lại, Thẩm Hoành Quốc trực tiếp nói:
- Nhất Phàm, cậu là niềm hy vọng của hai nhà Thẩm Trương, hiện tại đời thứ ba của hai nhà, chỉ có hai anh em nhà cậu được như vậy, tuổi trẻ tài cao bây giờ cũng không có nhiều. Bọn tiểu tử Thẩm Kế Văn, chỉ biết những cái lợi trước mắt, tầm nhìn thiển cận, khó mà thành đại sự đươc. Giờ hai nhà đã kết liên minh, cậu càng nên đảm đương trách nhiệm quan trọng này.
Thẩm Hoành Quốc đột nhiên nói câu này làm cho Trương Nhất Phàm cũng không rõ ý định của ông. Ông có ý gì chứ? Lẽ nào lại muốn đưa mình ra bên ngoài? Chính xác, Trương Nhất Phàm ở phòng Giám sát kiểm tra kỷ luật rất khó phát huy năng lực.
Mấy tháng trước Trương Kính Hiên cũng từng nói qua, đợi một năm rưỡi, sẽ đưa hắn lên, không cần giằng co với những người trung gian ở tỉnh ủy. Hay là lúc này thật sự muốn đưa mình về cơ sở?
Thẩm Hoành Quốc hút điếu thuốc.
- Theo quan sát của tôi trong khoảng thời gian này, hơn nữa thêm ý của lão gia hai nhà, quyết định để cậu đến cơ sở rèn luyện vài năm.
Quả nhiên bị mình đoán trúng, trước kia ông cụ không hề tán thành mình đến xã, thị trấn nhỏ, nhưng không ngờ phản ứng của Trương Nhất Phàm ở cơ sở vẫn rất tốt, vì vậy nên âm thầm để ý đến nhất cử nhất động của hắn ở thành phố Đông Lâm.
Ở Trương gia có nhiều vãn bối như vậy, Trương Nhất Phàm trổ hết tài năng, trở thành đối tượng chú ý của lão gia. Vốn ông cụ hiểu rõ nhất là anh cả, mà căm hận nhất chính là Trương Mạnh Phàm, cả ngày không có việc gì, toàn làm mấy việc linh tinh, lại muốn theo ngành giải trí, bị ông cụ cho rằng đang làm mấy việc vô tích sự.
Mấy năm nay, Trương Kính Hiên dần dần nổi lên, cũng được ông cụ để mắt tới, nhưng hắn không hề nghĩ đến nhà họ Thẩm, ông cụ cũng để ý đến mình, hắn liền cảm thấy Thẩm Hoành Quốc đang ám chỉ mình.
Tuy nhiên, mọi việc xảy ra rất nhanh, chuyện Thẩm Hoành Quốc nói không đến hai hôm sau người trong Ban tổ chức cán bộ đã đến tìm hắn.
Bí thư Thành ủy thành phố Song Giang vì bệnh chảy máu não phải nhập viện, toàn thân bị tê liệt, trong khi đó Chủ tịch thành phố Song Giang Hứa Đỉnh đang học tập ở trường Đảng, hiện tại thành phố Song Giang đang cần một người kỳ tài.
Được sự khuyến khích, thảo luận nghiên cứu của các ủy viên thường vụ tỉnh ủy, cuối cùng Phương Cảnh Văn rơi vào tình cảnh ảm đạm, trơ mắt nhìn nơi mình đã xây dựng nên bị Thẩm Hoành Quốc và Tạ Kiến Đông liên thủ cướp mất. Vì sự việc lần trước của Giao Châu, Tạ Kiến Đông và Thẩm Hoành Quốc đã đạt được thỏa thuận, người lần này là do Thẩm Hoành Quốc đề cử.
Đương nhiên, việc Thẩm Hoành Quốc làm là theo ý của lão gia nhà họ Thẩm, đúng lúc Trương Kính Hiên cũng đang ở đó, khi mấy người tán gẫu đến tình thế của tỉnh Tương, nhân tiện bàn đến vấn đề này.
Thẩm lão gia tự nhiên lại có ý tốt nhường cho cơ hội này, Thẩm Hoành Quốc lại ngoan ngoãn tuân theo ý lão gia, vì thế chuyện tốt như vậy mới đến lượt Trương Nhất Phàm. Nếu không Thẩm Hoành Quốc sao lại nói một câu như vậy, lần này Trương Nhất Phàm đảm nhiệm chức Bí thư thành ủy Song Giang là căn cứ vào quan sát của ông.
Ý của ông là muốn nói với Trương Nhất Phàm, vị trí này của ngươi là ta giúp ngươi có được, sau này tiểu tử nhà ngươi được chú ý rồi thì nhớ chiếu cố đến người họ Thẩm bọn ta một chút.
Sau khi nói chuyện với người của Ban tổ chức cán bộ, Trương Nhất Phàm vẫn nói câu: “Tất cả mọi việc đều theo sự sắp xếp của tổ chức”.
Thời gian cấp bách, chỉ có ba ngày để Trương Nhất Phàm hoàn tất các công tác chuẩn bị.
Về đến nhà, Trương Nhất Phàm nói chuyện này với Đổng Tiểu Phàm. Đổng Tiểu Phàm chau mày, nhăn nhó nói:
- Không thể được! Con sắp ra đời rồi, anh lại muốn chạy đi đâu nữa?
Nhưng cô cũng biết đây là việc chẳng đặng đừng. Quy củ trong thể chế, cô không phải là không rõ. Trương Nhất Phàm có thể có cơ hội như vậy, đổi lại là người khác sẽ không do dự chút nào cả.
Trương Nhất Phàm ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai.
- Yên tâm đi, anh sẽ thường xuyên về thăm em và cục cưng mà. Đợi sau khi em sinh xong, thì chúng ta cùng nhau dọn đến Song Giang.
Đổng Tiểu Phàm nhếch cái miệng nhỏ, có chút bất đắc dĩ.
Liễu Hồng nghe nói Trương Nhất Phàm vừa được điều đi, lần này lại là làm Bí thư thành ủy, ngay lập tức vui vẻ nói:
- Anh chờ chút, tôi đi làm mấy món ngon, hôm nay ăn mừng một bữa.
Trương Nhất Phàm nói:
- Thôi ra ngoài ăn đi! Ngày nào chị cũng đủ vất vả rồi.
- Không sao đâu, ăn ở bên ngoài không yên tâm đâu, còn không sạch sẽ bằng ở nhà.
Trương Nhất Phàm đi qua, thấy dáng vất vả của Liễu Hồng, không khỏi nói:
- Liễu Hồng, vất vả cho chị rồi.
Liễu Hồng nghe xong đột nhiên thấy cay ở sống mũi, câu nói của Trương Nhất Phàm là cảm kích mình sao? Cảm động đến sắp khóc rồi, cô quay người đi, cười ngại ngùng.
- Nói cái gì thế! Sao lại khách sáo vậy chứ.
Ngụ ý là cậu khách sáo quá làm tôi thấy ngại đó.
Trương Nhất Phàm cũng không nói gì nữa, quay lại phòng khách, nghe Đổng Tiểu Phàm nói:
- Gọi điện thoại cho chị Tiêu Tiêu đi!
- Ừ!
Trương Nhất Phàm lấy di động ra, gọi cho Hà Tiêu Tiêu.
Vì Liễu Hồng bận chăm sóc Tiểu Phàm, việc của công ty rất nhiều, Hà Tiêu Tiêu bận tới không thở nổi. Nhưng vì để em gái an tâm dưỡng thai, cô cũng cảm thấy không hề gì.
Nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm, cô lập tức trả lời:
- Vâng, đúng giờ em sẽ tới!
Vừa mới cúp điện thoại, Hồ Lôi lại gọi đến,
- Nhất Phàm, tối nay đi ăn một bữa đi!
Trương Nhất Phàm nói:
- Đi ra ngoài không được đâu, hay là cậu đến đây đi?
Tên tiểu tử Hồ Lôi này cười vô tâm.
- Được thôi, vậy tụi em qua bên đó!
Sau khi Băng Băng sinh con, rất ít khi đi ra ngoài, bây giờ đứa bé cũng đã hơn tám tháng rồi, trong nhà có hai người giúp việc nữa. Còn có bố mẹ của Băng Băng cũng qua giúp đỡ, bởi vậy, hai người đó một chút áp lực cũng không có.
Đợi lúc hai người tới, Trương Nhất Phàm phát hiện Băng Băng mập ra không ít. Nhưng mà da dẻ vẫn hồng hào như xưa, vậy là rất tốt. Hình dáng thay đổi một chút, nhìn so với trước càng đầy đặn hơn. Bầu ngực căng tròn, mặc áo số lớn mà vẫn có thể cảm giác được bên trong đang nhảy ngược nhảy xuôi.
Mông to lên cũng không ít, Trương Nhất Phàm lặng lẽ thè lưỡi, còn Hồ Lôi làm mặt hề.
Hồ Lôi nở nụ cười gian xảo:
- Anh thì hiểu cái quái gì chứ, như vậy càng có thể co giãn, ấn xuống vẫn có thể đàn hồi lại! Ha ha…
Sau đó hắn liền đùa giỡn, vỗ vào mông Băng Băng hai cái, làm cho Băng Băng cầm dao gọt hoa quả đuổi theo hắn.
- Chị họ!
Băng Băng chào hỏi, sau đó đi nói chuyện với Đổng Tiểu Phàm.
Hồ Lôi nhìn Trương Nhất Phàm.
- Nghe nói anh lại thăng chức à? Như thế nào vậy? Phải đi Song Giang à?
Thật sự là chuyện gì cũng không thể giấu được Hồ Lôi, Trương Nhất Phàm đưa gã điếu thuốc.
- Cậu làm sao nghe được tin này vậy?
- Chuyện này còn cần phải hỏi thăm sao? Ở Cuộc họp Thường vụ bọn họ làm ồn ào đến vậy, Phương Cảnh Văn có thể hôn mê rồi. Ha ha…
Hồ Lôi cười lớn.
Phương Cảnh Văn là người của Chu Chí Phương bị đá đến Giao Châu, con trai lớn của ông ta lại ở Cổ Dương, làm Chủ tịch thành phố không thành. Lần này Thẩm Hoành Quốc, vị Phó Bí thư này lại liên thủ với Tạ Kiến Đông, cực lực xa lánh người nhà họ Phương, đẩy Trương Nhất Phàm lên. Ông ta làm sao có thể không bực mình được chứ.
Tranh luận sôi nổi như vậy ở Cuộc họp Thường vụ thì làm sao có thể tránh khỏi tin tức lọt ra ngoài được, Hồ Lôi biết chẳng có gì là lạ cả.
- Vị trí địa lý của thành phố Song Giang cũng không tồi, chỉ có điều trị an thì không được tốt. Nhất là những nơi như nhà ga, bến xe thường có rất nhiều băng đảng tập trung.
Hồ Lôi đối với Song Giang thì rất quen thuộc, liền đem những tình hình mà mình biết nói với Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm biết rằng, đây mới chính là lý do chính mà hôm nay gã đến nhà mình. Vì anh em, tên tiểu tử Hồ Lôi này tuyệt đối không hai lời, chính xác trăm phần trăm.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu:
- Tôi biết nên xử lý thế nào!
Bí thư Thành ủy thành phố Song Giang đột nhiên bị bệnh, Chủ tịch thành phố còn đang học tập chưa kịp về, mấy vị Phó Chủ tịch bên dưới nói ra nói vào rất nhiều. Bao nhiêu đôi mắt nhòm ngó vào vị trí Chủ tịch thành phố, mà Phó Chủ tịch thường trực thành phố lại không trấn áp được bọn họ, cho nên bất kể là trị an xã hội hay vận mệnh chính trị đều không hề lý tưởng tí nào cả.
Nhưng kinh tế của thành phố Song Giang lại khá phát triển, người giàu có rất nhiều, tập trung nhiều người vãng lai, cho nên hạng người nào cũng có. Trương Nhất Phàm sau khi nhậm chức, nhất định sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề.
Cho nên Hồ Lôi liền cố ý chạy tới đây nói cho hắn biết sơ qua về tình hình thành phố Song Giang. Bởi vì Tập đoàn Hồ thị có sản nghiệp ở Song Giang, trước kia Hồ Lôi đã từng lăn lộn làm ăn ở đấy.
Cũng tốt, từ thành phố Song Giang đến tỉnh thành chỉ có ba giờ ngồi xe, cũng không phải quá xa, cuối tuần về nhà một lần cũng tiện.
Lúc hai người đang nói chuyện, Tiêu Tiêu đến.
Bởi vì công ty chính đặt ở tỉnh thành nên Hà Tiêu Tiêu thuê một phòng trọ ở ngay cạnh công ty. Một tuần có hai ba lần về đây chơi, cùng Tiểu Phàm trò chuyện, dạo bộ,..v.v…
Sau khi Hà Tiêu Tiêu vào, lập tức đi đến nhà bếp giúp Liễu Hồng.
Nhìn thấy trong nhà có khách, Hà Tiêu Tiêu hỏi nhỏ:
- Sao Hồ thiếu gia cũng đến đây à?
Liễu Hồng nói:
- Anh Nhất Phàm được thăng chức, nghe nói được điều đến làm Bí thư Thành ủy thành phố Song Giang, cho nên bọn họ đang ngồi nói chuyện.
- Hả! Bí thư Thành ủy!
Hà Tiêu Tiêu lập tức phấn khích lên, không thể nào? Lợi hại quá! Hình tượng Trương Nhất Phàm trong lòng cô vẫn rất cao.
Bí thư Thành ủy ba mươi tuổi, đối với Hà Tiêu Tiêu mà nói, càng kinh ngạc đến không ngờ. Nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn xem Trương Nhất Phàm là sinh mạng của mình, hiện giờ hắn lại thăng chức như vậy, sao có thể không vui cho được?
Tuy rằng cấp bậc trước mắt của Trương Nhất Phàm không thay đổi, nhưng ít nhất cũng là quan to ở địa phương, là nhân vật số một, so với việc ở lại trong tỉnh thành là hai việc khác nhau. Hơn nữa, ở địa phương, hắn càng có cơ hội thể hiện bản lĩnh của mình hơn.
Ở Uỷ ban kiểm tra kỷ luật của thành phố, xây một cái nhà vệ sinh cũng phải đụng đến mấy cấp Giám đốc sở, vv… nhất là Uỷ ban nhân dân tỉnh thành, cái gì là Bí thư, Phó Bí thư đủ mọi cấp. Trương Nhất Phàm ở đây, căn bản chẳng có cảm giác gì đáng nói về sự ưu việt.
Hà Tiêu Tiêu tự nhiên càng hy vọng, Trương Nhất Phàm sớm có thể thực hiện được lời thầy bói tiên đoán, nói Trương Nhất Phàm trước tuổi ba mươi sáu, nhất định sẽ thăng chức rất nhanh tiến vào trung ương.
Tuy rằng chỉ là lời thầy bói nói lấy lòng Trương Nhất Phàm nhưng Hà Tiêu Tiêu vẫn nhớ rất kỹ trong lòng.
Sau khoảng một giờ, hai người đã làm cơm xong, lúc Hà Tiêu Tiêu bê đồ ăn ra bàn, đồng thời gọi mấy người Trương Nhất Phàm vào ăn cơm.
Hồ Lôi nhìn thấy cô, mắt sáng lên. Vị này từng bị mình tặng cho Trương Nhất Phàm làm lễ vật, bây giờ đã hoàn toàn thay da đổi thịt, chim trĩ biến phượng hoàng rồi. Vì thế gã đùa giỡn một câu:
- Tiêu Tiêu, lâu rồi không gặp, em thật là càng ngày càng đẹp đó!
Tiêu Tiêu nói: “Đâu có, chẳng phải vẫn như trước sao, ngược lại Hồ thiếu gia ngày càng trẻ ra, lại còn đẹp trai nữa chứ, khiến cho những chú vịt con xấu xí như chúng tôi không dám nhìn thẳng vào”.
- Nếu em là vịt con xấu xí thì Băng Băng nhà anh chẳng phải là chim cánh cụt sao!
Hồ Lôi nói chưa dứt lời, lập tức nghe thấy tiếng của Băng Băng:
- Anh muốn ám chỉ ai là chim cánh cụt hả? Anh muốn chết phải không, nhìn thấy gái đẹp là vẫy đuôi hả.
Cô đỡ Đổng Tiểu Phàm ngồi xuống, lao cả người lên.
Trong nhà ăn vang lên những tiếng la hét của Hồ Lôi:
- Cứu mạng với! Có người mưu sát chồng…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...