Liễu Hải vừa mở cửa, nhìn thấy một đám người đứng ngoài cửa, thân hình cao to của Chu Đỉnh Thiên đập vào mắt.
- Mấy người kiếm ai?
Liễu Hải đề phòng hỏi.
- Anh Thiên, chính là bọn họ!
Chiều hôm nay một tên bị Liễu Hải đánh đến nổi mặt xanh mũi thũng đứng ra, chỉ tay vào Liễu Hải hét lớn.
Nhâm Tuyết Y từ trong nhà chạy ra, nhìn thấy mấy tên hung thần đầy sát khí, không khỏi thấy sợ trong lòng. Nhất là nhìn thấy ba tên truy lùng mình lúc chiều cũng ở đây, nhịp tim sớm đã nhảy loạn cả lên.
Tuy nhiên, cô cũng lấy hết can đảm hỏi một câu:
- Các người là ai?
Sau khi Chu Đỉnh Thiên nhìn thấy hai người, không khỏi cười lạnh lùng một cái, ánh mắt nhìn lướt qua bộ ngực nhô lên của Nhâm Tuyết Y đến thân thể của Liễu Hải:
- Các người là người của tờ báo Tỉnh phải không?
Bộ dạng của Chu Đỉnh Thiên, nhìn có vẻ như là một đại ca xã hội đen. Trên mặt toát lên một vẻ mặt lạnh lùng khắc nghiệt, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng phát sáng lấp lánh, kế bên lại mang theo một đám người, toàn bộ tạo dáng so với những đại ca xã hội đen trong những bộ phim truyền hình không có gì khác lắm.
- Phải thì đã sao? Nếu mấy người dám làm loạn, tôi lập tức gọi cảnh sát đấy.
Nhâm Tuyết Y cầm lấy di động, cảnh giác nhìn bọn họ. Chu Đỉnh Thiên mỉm cười một cái, thật không nghĩ được một cô gái này suy nghĩ ngây thơ thế, nếu sợ cảnh sát, thì chính mình đã không đến đây. Không lẽ cô ta không biết được nơi này ai là người có một mẫu ruộng còn có ba phần đất?
Liễu Hải ngăn cản Nhâm Tuyết Y lại, chính mình đứng ngay ở cửa, tư thế như một đàn ông đứng giữ quan ải.
Một tên có tóc húi cua mang vẻ mặt hung hăng, rất khí phách chạy tới, đập tay rất mạnh lên vai của Liễu Hải:
- Thằng nhóc, biết điều một chút, tránh ra!
Hừ!
Chỉ có điều y chưa nói hết câu, Liễu Hải đã ra chân đá thẳng vào đầu gối của y một cái, tên tóc húi cua lập tức bụp một tiếng quỳ xuống.
Ây da ——
- Ngươi…
Mấy người nhìn thấy Liễu Hải hoành hành như thế, không ngờ anh ta dám không nể mặt Chu Đỉnh Thiên, ra tay đánh người, bọn họ liền xông lên đánh. Phải cho tiểu tử này biết tay!
Chu Đỉnh Thiên nhìn ra Liễu Hải không phải bình thường, ho lên một tiếng, giơ tay lên ngăn cản, một vài người lập tức lui ra phía sau.
Nhâm Tuyết Y âm thầm đứng phía sau Liễu Hải lấy làm lạ, rõ ràng nhìn thấy Liễu Hải đứng bất động ở đây, người này vì sao lại lễ phép như thế, cư nhiên lại quỳ xuống cung kính anh ta?
Vài người nhân viên phục vụ khách sạn, đứng xa xa nhìn thấy bên kia không khí không ổn lắm, làm cho họ sợ lén lút mà chạy trốn vào trong.
- Biết điều một chút đi, hôm nay tôi qua đây không phải để đánh nhau.
Chu Đỉnh Thiên lớn tiếng nói với Liễu Hải.
Liễu Hải mới lùi xuống một bước, cho bọn họ đi vào.
- Không được —— Anh Liễu Hải.
Nhâm Tuyết Y nhìn Chu Đỉnh Thiên bước vào, trong lòng có chút sợ hãi. Liễu Hải an ủi một câu:
- Yên tâm đi, bọn họ không dám làm gì cô đâu?
Khi Chu Đỉnh Thiên tiến vào, vài người đằng sau lưng cũng muốn đi vào, Liễu Hải trừng mắt, bọn chúng liền đứng im ở cửa.
Chu Đỉnh Thiên đi vào phòng, quan sát vài lần, tuỳ tiện ngồi xuống sô pha, từ từ điềm tĩnh đốt một điếu thuốc. Nhìn vẻ mặt có chút căng thẳng của Nhâm Tuyết Y, còn có vẻ mặt nghiêm túc của Liễu Hải, gã ta cười cười:
- Ngồi đi, chúng ta nói điều kiện.
Liễu Hải không nói chuyện, chỉ cho Nhâm Tuyết Y một ánh mắt ra hiệu, Nhâm Tuyết Y liền chạy qua đó:
- Ngươi có gì thì mau nói, nói xong thì mau cút.
Chu Đỉnh Thiên cũng không gấp gáp, chỉ vỗ tay vỗ tay, ở ngoài lập tức có một thuộc hạ tay cầm một hộp đồ chạy vào, nhìn thấy Liễu Hải đứng ngay ở cữa vào, y liền sửng sốt một chút. Chu Đỉnh Thiên nhìn y nói vài câu, người này liền đứng ở cửa mở cái hộp ra, bên trong chứa rất nhiều tiền. Một sấp một sấp, toàn bộ đều tiền loại mệnh giá một trăm nhân dân tệ mới.
- Đây là hai trăm ngàn, đem những gì mấy bữa nay các người thu thập được đưa cho ta, các người có thể cầm lấy số tiền này rời khỏi đây. Chỉ cần mấy người rời khỏi Giao Châu, đối với việc này không được nửa câu hé miệng, sau này mọi người bình an vô sự.
Chu Đỉnh Thiên mang một tác phong của một đại ca xã hội đen lấy uy, chậm rãi nhả ra một hơi khói thuốc.
Chuyện này, Nhâm Tuyết Y mới là nhân vật chính, Liễu Hải chỉ có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho cô. Nhâm Tuyết Y nhìn thấy số tiền đó, đầu lưỡi cũng líu lại. Mọi người đều xuất thân từ nhà nghèo, phải nói là đối với tiền không động lòng thờ ơ, giống như làm cho chính bản thân rất vĩ đại vậy.
Hơn nữa nhiều năm qua, cô cũng đã cảm nhận đủ mùi vị của người nghèo, vì thế khi nhìn thấy nhiều tiền như thế, mắt liền sáng lên, hiện lên một tia vui vẻ sung sướng. Nhưng rất nhanh ảm đảm trở lại, khôi phục lại thần sắc bình thường.
- Tôi không biết mấy người đang nói những gì, mấy người mau đi đi!
Nhâm Tuyết Y lạnh lùng nói.
Hừ! Chu Đỉnh Thiên cười lạnh một tiếng, vẻ mặt vừa rồi của Nhâm Tuyết Y, gã ta hoàn toàn thấy hết, vì thế gã khẳng định cô gái này là kẻ thiếu tiền. Chỉ có điều không để biểu lộ ra ngoài mặt, chỉ là ngại trước mặt đồng nghiệp mà thôi.
Vì thế gã ta đứng lên, bộ dạng giống như nắm chắc phần thắng trong tay:
- Như vậy đi, cho hai người thời gian một đêm, ngày mai ta lại quay lại tìm hai người.
Lúc Chu Đỉnh Thiên đi qua trước mặt của Nhâm Tuyết Y, cố ý dừng lại nhìn vào mắt cô một cái. Nói đùa giỡn một câu:
- Cô thật là xinh đẹp!
Khuôn mặt của Nhâm Tuyết Y đột nhiên đỏ lên, dậm bàn:
- Tôi à ——
- Ha ha…
Chu Đỉnh Thiên cười lớn một tràng, dẫn theo người giúp việc của gã ta nghênh ngang đi ra.
Liễu Hải đưa đến cửa, lập tức đứng bên cửa sổ, chăm chú theo dõi mọi quang cảnh phía dưới cửa sổ bên ngoài khách sạn.
Nhâm Tuyết Y lập tức đi vào phòng thu dọn quần áo và một số đồ vật quan trọng của mình, cô vừa thu dọn vừa nói:
- Anh Liễu Hải, mau, chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này!
Liễu Hải nhìn qua cửa sổ, thấy Chu Đỉnh Thiên đi lại bên ngoài khách sạn, chậm rãi lắc đầu:
- Không còn kịp nữa rồi.
Không cần phải nói, nơi này đã bị bọn họ phái người theo dõi rồi, bây giờ mà rời khỏi nơi đây, nhất định sẽ bị bọn họ ngăn cản lại. Những người vừa rồi là ai? Dám kiêu ngạo như thế, Liễu Hải điện thoại cho Trương Nhất Phàm, báo cáo lại tình hình ở nơi này.
Trương Nhất Phàm nói:
- Trước tiên hai người hãy quay về đây đi!
Hắn muốn có chứng cứ ở trong tay hai người, có thể chứng minh sự sụp đổ của chiếc cầu lớn Giao Châu có uẩn khuất gì trong đó, điều tra ngầm đến đây kết thúc, lúc đó chỉ cần những chứng cứ có trong tay của Nhâm Tuyết Y, báo cáo ra ngoài một cách chi tiết.
Tự nhiên sẽ sản xuất ra một loại sức ép lý luận, không chỉ chính phủ Giao Châu mà còn Tỉnh Ủy, họ cũng sẽ là đối tượng cho loại áp lực này, nổ lực làm ra một số chuyện để chứng minh được mình trong sạch.
Trương Nhất Phàm lo lắng chính là sự an toàn của hai người, bởi vì loại điều tra ngầm này nhất định sẽ có tính nguy hiểm. Thời gian trước đó, một số nhà báo có lương tâm, khi họ phát hiện và muốn công báo một số âm mưu nội bộ đen tối, chuyện bị giết hại không phải chưa gặp qua, bởi vậy, Trương Nhất Phàm không muốn hai người họ lưu lại nơi mạo hiểm như thế.
Bản tin đầu tiên của Nhâm Tuyết Y phát biểu trên báo, chỉ là trần thuật lại một sự thực hiển nhiên, cầu Giao Châu thời gian xây dựng chưa được nửa năm, tự nhiên sụp đổ rồi, bởi vậy làm cho rất nhiều người nghi ngờ chính phủ Giao Châu.
Nếu lần thứ hai trong bản tin lần theo dấu vết này, lại xuất hiện một số tin tức mang tính bùng nổ, đem tình trạng biết được của ngày hôm nay, toàn bộ công bố đại chúng, ắt phải lại tạo thành một loại lý luận áp lực to lớn.
Nhất là có một số ít dân chúng chứng kiến, vào lúc cây cầu lớn bị gãy, nhìn thấy có xe cộ và người đi đường rơi xuống nước, mà những người và xe cộ rớt xuống nước cuối cùng kết quả như thế nào? Chỉ cần bản tin đăng tin tức này ra, Tỉnh Ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh nhất định sẽ không khoang tay đứng ngoài quan sát.
Trương Nhất Phàm muốn chính là loại kết quả này, vì thế, hắn thông báo cho hai người rút lui.
Liễu Hải là người xuất thân từ quân ngũ, anh ta rất lanh lợi và nhạy bén, ít có người có thể so sánh được, bởi vậy, lúc Nhâm Tuyết Y thu dọn đồ đạc, anh ta đứng trước cửa hô lên một câu:
- Nhân viên phục vụ, vào đây đổi giùm tôi cái khăn trải giường.
Hai người chạy đến cửa phòng cũng chính là thuộc hạ do Chu Đỉnh Thiên sắp xếp ở trong này, bọn họ nghe thấy Liễu Hải gọi phục vụ thay khăn trải giường, không khỏi trộm cười lên:
- Má nó, tiểu tử này thật là mạnh bạo, ngay cả khăn trải giường cũng làm bẩn.
- Không phải đâu, mà là nước của nữ kia quá nhiều. ha ha…
- Này, ngươi nhìn thấy chưa, người phụ nữ chân dài không phải là xấu, hồi nãy anh Thiên nhìn chằm chằm vào ngực cô ta, muốn chảy cả nước miếng đấy.
Hai người ở đó có ý nghĩa không tốt trộm cười lên.
Không bao lâu, bọn họ nhìn thấy nhân viên phục vụ đẩy xe thay khăn trải giường đi ra, hướng về phía thang máy, hai người cũng không để ý, tiếp tục hi hi ha ha hút thuốc.
Chốc lát sau, hai người lại nghe trong phòng truyền ra một trận tiếng ồn ào, rất nhanh thì nghe thấy người phụ nữ khóc sướt mướt reo lên:
- Hai trăm ngàn, đúng, em thích hai trăm ngàn đó, anh có cái gì? Nếu anh có hai trăm ngàn, chúng ta đã không cần phải liều mạng như thế rồi?
Hai người này ló đầu ra, một người trong bọn họ hỏi:
- Bọn họ cãi nhau rồi?
- Hình như là vậy.
Hai người cẩn thận nghe một chút, một người khẳng định nói:
- Thật sự là cãi nhau rồi, người phụ nữ hình như đang nói, tôi lấy của hắn hai trăm ngàn đó, thế thì đã sao?
- Ha ha… phụ nữ đúng là tiện nhân!
Hai người cười mắng vài câu, tiếp tục dựa vào nhau hút thuốc.
Đột nhiên, cửa phòng đối diện đột nhiên bị ầm một tiếng mở ra, bọn họ liền nhìn thấy Nhâm Tuyết Y ôm mặt chạy ra.
- Người phụ nữ kia chạy rồi kìa!
- Kệ cô ta? Chỉ cần đàn ông kia còn ở đây, hành lý của bọn họ còn ở đây, thì cô ta chạy được đến đâu?
Hai người cũng không để ý, tiếp tục ngồi xuống chổ này hút thuốc nói chuyện phiếm.
Mười phút sau, một trong hai người trong lúc vô ý nhìn xuống dưới lầu, vừa đúng lúc nhìn thấy Liễu Hải bọn họ đi lên chiếc xe theo đường ngầm ga xe chạy ra, đã đi đến đường lớn ngoài khách sạn rồi.
- Không được rồi! Bọn họ chạy rồi.
- Đùa cái quái gì thế! Thằng đàn ông không phải còn đang ở trong phòng sao.
Một người khi mỉm cười, có chút không tin.
- Đi xem xem! Nếu không chạy mất rồi, chúng ta có thể ăn đòn chịu không nổi đâu.
Hai người chạy ào vào phòng của bọn họ Nhâm Tuyết Y, phát hiện hành lý của Liễu Hải toàn bộ không cánh mà bay. Nhân viên phục vụ không có mặc đồng phục đang làm vệ sinh.
- Bọn họ đi đâu cả rồi?
Một tên hung tợn nói.
Nữ phục vụ rất kỳ lạ nhìn hai người họ, lắc lắc đầu. Riêng một người thì rống lên:
- Mau đuổi theo! Nếu không sẽ không kịp đâu.
Hai người lập tức chạy như điên ra ngoài.
Nhân viên phục vụ còn đang ngẩn ngơ, suy nghĩ trăm lần vẫn không hiểu được bộ dạng của hai người họ. Hơn nữa ngày mới phản ứng lại, mắng vài câu bệnh thần kinh.
Vừa rồi người đàn ông ở trong phòng này, muốn vô vào đây, lấy năm trăm đồng để mua đồng phục làm việc của cô. Lúc đó cô còn chưa hiểu hết, đối phương liền nói mượn chiếc xe đẩy của cô dùng một chút. Sau đó lại nghe thấy người phụ nữ này, tự biên tự diễn, một người tự ngồi chửi nhau, một lúc sau lại phát ra tiếng đàn ông, một lúc sau lại phát ra tiếng phụ nữ, chửi mắng nữa ngày, cô ta tự mình bụm mặt, khóc sướt mướt chạy ra ngoài.
Người điên, hôm nay gặp toàn một lũ điên.
Tuy nhiên, vì thân phận của năm trăm đồng, nên cô đã nhận lời.
- Cái gì? Chạy rồi, các người ăn *** à!
Chu Đỉnh Thiên nghe được tin tức này, hung dữ mà chửi lên, nhìn thấy mấy người đứng đằng sau lưng, không khỏi nổi lên cơn giận dữ:
- Còn đứng đây làm gì hả, còn không mau đuổi theo! Một lũ vô tích sự!
Giao lộ Giao Châu, trên chiếc xe Audi màu đen thời thượng, Nhâm Tuyết Y ha ha cười không ngừng, cô chỉ vào Liễu Hải đang mặc bộ đồ đồng phục của nhân viên phục vụ, cười đến nỗi bụng cũng đau rồi.
Liễu Hải trừng mắt nhìn cô ta:
- Còn cười nữa, còn cười nữa tôi sẽ quăng cô xuống xe à.
Nhâm Tuyết Y cố gắng bụm lấy mặt mình lại:
- Tôi không cười nữa là được chứ gì?
Liễu Hải một bên cởi quần áo, một bên lái xe, rất nhanh đã khôi phục lại bộ dạng chính của mình.
Nhâm Tuyết Y nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, không nhịn được khen ngợi một câu:
- Anh Liễu Hải, không nghĩ tới anh có thể đánh được, còn có thể có nhiều mưu trí. Chiêu kim thiền thoát xác này, sử dụng thật tuyệt đỉnh.
Liễu Hải mặt đỏ lên, ngại ngùng nói:
- Đi theo anh Nhất Phàm, học được nhiều tự nhiên sẽ biết sử dụng thôi!
- Đây cũng là Trương chủ nhiệm dạy anh à?
Nhâm Tuyết Y kinh ngạc nhìn Liễu Hải, có chút không tin mà hỏi han.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...