Vở kịch trong phòng khiến tinh thần thật thoải mái. Tằng Hào Hiểu sau khi nhận được cuộc điện thoại bí ẩn liền vội vàng đi đến phòng karaoke ngay. Vẻ mặt Tằng Hào Hiếu rất thoải mái, vui vẻ mở cửa phòng
Khuôn mặt của Tiền Tuyết Mai biểu hiện một cảm giác thỏa mãn vừa sung sướng vừa hạnh phúc. Uống thuốc xong Củng Phàm Tân xong tự nhiên thấy uy mạnh lạ thường, động tác vô cùng mạnh mẽ. Tiền Tuyết Mai hoàn toàn bị say mê trong loại dục sinh ấy.
Nhìn thấy Tằng Hào Hiếu, Tiền Tuyết Mai thoáng chút bối rối, tuy nhiên nét mặt lập tức trở lại như cũ, càng kêu la lớn hơn. Tằng Hào Hiếu có là một thằng ngốc đi nữa thì cũng phải phát hỏa khi nhìn thấy cảnh tượng này, liền đập mạnh cửa chạy vội ra ngoài.
Tiền Học Lễ không ngờ lại lấy cô gái hư hỏng để đối phó với mình. Tằng Hào Hiếu trong lòng rất tức giận, trong phút chốc bùng lên dữ dội. Nghĩ tới bộ dạng trụy lạc lúc nãy của Tiền Tuyết Mai, Y liền tức giận hung hăng đá mạnh hòn đá ven đường.
Trong vài năm sau, trong tâm trí của Tằng Hào Hiếu lúc nào cũng hiện lên hình ảnh cơ thể Củng Phàm Tân ra sức ôm lấy thân thể của Tiền Tuyết Mai. Mỗi lúc như vậy Tằng Hào Hiếu không còn hứng thú trong chuyện phòng the nữa, khiến cho Y ngoài ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa tìm được ý chung nhân.(đây là chuyện sau này, tạm thời không đề cập đến)
Hai ngày sau, tổ tuần tra liền đi Giao Châu, trong cuộc họp Tiền Học Lễ vô tình chạm mặt Giám đốc sở thương mại Tằng. Cũng muốn đi tới chào hỏi một câu dù sao hai gia đình sau này cũng là thông gia.
Không ngờ sau khi giám đốc sở Tằng và mọi người chào hỏi xong liền xoay người bước vào trong xe đi luôn cũng không thèm nhìn lão một cái. Nụ cười trên mặt của Tiền Học Lễ lập tức cứng đờ lại mãi nửa ngày sau vẫn chưa hồi tỉnh.
Thông gia tương lai đột nhiên trở mặt khiến Tiền Học Lễ suy nghĩ trăm lần cũng không thể giải đáp nổi, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mẹ nó, ông đây đã có ý gả con gái cho nó, nó lại còn muốn trở mặt nữa.
Ngươi không phải là một cán bộ cấp Giám đốc sở sao? Ông ở cấp trên so với ngươi không thấp, có thể nhìn rõ cả nhà ngươi. Còn không phải muốn thả dây dài để câu con cá lớn? Tiền Học Lễ có thể leo lên địa vị này bối cảnh phía trước đã không có gì có thể cản trở được.
Hơn nữa Đổng Chính Quyền cũng nhận thấy lão là người tương đối dao động, tính nguyên tắc không mạnh mới không cất nhắc ý kiến của lão. Loại người như Tiền Học Lễ phỏng chừng cả đời cũng chỉ dừng lại chức Giám đốc sở thôi.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Tiền Học Lễ không ngần ngại lấy con gái ra để tiến thêm một bước nữa. Người ta đều ở trên lão, về cơ bản đều là cấp Thứ trưởng vậy mà cấp bậc của lão vẫn chỉ dừng lại ở chức Giám đốc sở.
Nói khó nghe một chút, Trương Nhất Phàm là cấp dưới thế mà đã là cấp giám đốc sở rồi, bởi vậy trong lòng lão thấy tức giận bất bình. Ở phòng giám sát Trương Nhất Phàm duy nhất là trường hợp ngoại lệ, ngoại trừ hắn ra tất cả cán bộ sống chết chống đỡ cũng không qua nổi chức Phó giám đốc sở, thậm chí có người vẫn chỉ là phó phòng.
Giống như Tiền Tuyết Mai đi làm đã 2 năm nay rồi phải lăn lộn không ít mới được chức Trưởng phòng, dù sao cũng được coi là bộ máy cấp tỉnh. Cứ lấy một người tuỳ thích ra so với người khác cũng là cao lắm rồi. Có điều sự việc hôm nay khiến Tiền Học Lễ cảm thấy vô cùng ấm ức.
Lão đương nhiên không biết cô con gái rượu của mình đã ở trong phòng cùng với Củng Phàm Tân, hai người đã làm việc bất chính với nhau. Để xem Tằng Hào Hiếu trở về sẽ nói gì.
Sau khi về đến nhà trong lòng càng cảm thấy buồn phiền hơn. Mẹ kiếp đúng là không thể chấp nhận được, ông đây cũng là chân đắc lực của Đổng Chính Quyền. Tuy rằng ông ta đã được điều chuyển đi rồi nhưng những cán bộ vẫn còn ở lại tỉnh Tương không phải là ít.
Nghĩ đến đây, lão liền nảy ra một sáng kiến, hay là ta thân thiết với Trương Nhất Phàm. Hắn chẳng qua đến để giám sát phòng mạ vàng phỏng chừng năm rưỡi thì lại bị điều đi nơi khác thôi. Hiện tại hắn là thuộc hạ của mình tìm cách lôi kéo hắn xem có thể kéo hắn vào trong chuyện này được không.
Trước đây tuy rằng Tiền Học Lễ đi theo Đổng Chính Quyền nhưng y cũng giao du với những nhân vật bên ngoài của các bè phái lớn. Nghĩ đến đây trong lòng lão cảm thấy đỡ hơn chút ít.
Sau khi thông suốt mọi chuyện, lão càng cảm thấy quan hệ con người với con người thật ghê tởm, hoá trang thành đuôi chó sói. Con gái của mình chẳng phải rất thân với Trương Nhất Phàm sao? Trước kia cũng ít nhiều qua lại với hắn, mình là bố mượn chút thân cây để leo lên, tốt xấu gì để đến khi quen thuộc rồi hãy nói.
Đội Trương Nhất Phàm đi Giao Châu, Chu Chí Phương lại là bí thư của Giao Châu. Tiền Học Lễ về cơ bản cũng đoán ra được. Tất cả đều ủng hộ công việc của Trương Nhất Phàm ở huyện Giao Châu thôi
Phương đông không sáng thì phương tây sáng, đây cũng là tính cách của Tiền Học Lễ, ông đây không bị treo cổ ở trên cây đâu.
Cả đội Trương Nhất Phàm lần này đi tới Giao Châu thân phận rất khác biệt. Có thể nói bây giờ hắn đã là một khâm sai đại thần cầm thượng phương bảo kiếm, xe cảnh sát dẫn đường, phía sau còn có xe đi theo, cứ một tổ bốn xe thành một đội xe nhỏ, chẳng mấy mà đến Giao Châu.
Tố cáo Ngưu Ái Vũ là một người thần bí, công việc và cuộc sống thường ngày của người này đối với Ngưu Ái Vũ tương đối thân thuộc, hơn nữa với mỗi sự việc cũng đều có căn cứ cả, giống như mỗi lần gã ta đều ở hiện trường vậy.
Bởi vậy, đội Trương Nhất Phàm đến xem xét sẽ vô cùng thuận lợi. Khi bốn chiếc xe vừa dừng lại ở ngay toà nhà thành uỷ Giao Châu, Chu Chí Phương đang nằm nghỉ trên giường trong khu biệt thự thì có điện thoại của Lưu Nhất Hải gọi đến.
Cho biết người của Uỷ ban kỷ luật tỉnh đến rồi, Chu Chí Phương lập tức bật dậy. Vốn dĩ cũng anh hùng khí phách lắm vậy mà cũng khiến lão sợ tới mức người mềm nhũn ra, lão ngồi dậy hỏi:
- Bọn họ có nói gì không vậy?
Lưu Nhất Hải đáp:
- Người đến là chủ nhiệm đội kiểm tra giám sát, có vẻ là người chức to, chỉ phái thư ký đi truyền lời thôi. Ông mà không tới khả năng người đó sẽ không lộ diện đâu.
Làm cái trò gì vậy? Sao lại nhất định bắt mình ra mặt thì mới chịu lộ diện, giả vờ bí mật chăng. Người ở Uỷ ban kiểm tra tỉnh Chu Chí Phương đều quen biết hết, rốt cuộc lần này là ai đến chứ?
Chu Chí Phương trong lòng liền cảm thấy thiếu tự tin, tim đập liên hồi, cũng không biết người của Uỷ ban kỷ luật đến có phải nhằm vào mình không. Chu Chí Phương liền vội vội vàng vàng, chắc có nguyên nhân gì đó chứ cũng không hẳn là những tin đồn vô căn cứ. Lão ở Giao Châu làm Bí thư thành uỷ này vơ vét cũng không ít, một số người trước đây bị lão làm cho thê thảm nhất định đòi đi tố cáo lão .
Kết cục người đó bị lão xử cho phải đến bệnh viện tâm thần, vợ của người ta sau khi đi cầu cứu lão cũng bị lão cho đi luôn. Đối phương làm gì được lão, kéo dài đến hai ba năm sau khiến cho kẻ đó lên trời không có đường, dưới đất cũng không có nhà mà ở, rốt cuộc cũng chẳng làm gì được.
Hơn nữa con trai lão Chu Đỉnh Thiên cũng dùng thủ đoạn giống lão, nghe nói cũng làm nhiều việc không tốt. Hiện Chu Đỉnh Thiên là kẻ đứng đầu đảng Thái Tử nổi tiếng xấu xa ở Giao Châu, cho nên tất cả những nhóm côn đồ không một ai không dám nghe lời của nó.
Bên cạnh là vợ lão Lưu Linh là một nhân vật nổi tiếng trên truyền hình, lấy Chu Chí Phương này được gần hai năm nay. Lưu Linh ở trên giường đang định cởi quần áo ra không ngờ Chu Chí Phương từ trên giường nhảy xuống, vừa mặc quần áo vừa nói:
- Có việc gấp, em hãy ở đây đợi anh, không được đi bất cứ chỗ nào đấy.
Lưu Linh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy Chu Chí Phương mặc quần áo rồi vội vội vàng vàng đi. Ả đoán là đã xảy ra đại sự rồi, bởi vì bình thường Chu Chí Phương từ trước tới bây giờ không bao giờ tự mình mặc quần áo cả. Mỗi lần ra khỏi giường đều để cho người hầu mặc quần áo, đổi dày cho như một ông lớn vậy.
Thân là người đứng đầu Giao Châu, Chu Đỉnh Thiên lại gần như một tay che lấy trời, chuyện to chuyện nhỏ đều do lão quyết định. Đi theo lão đã hai năm nay trong mắt của Lưu Linh Chu Chí Phương là người rất bình tĩnh, ung dung thong thả. Hay là hôm nay có chuyện lớn đã xảy ra rồi?
Hai năm nay Lưu Linh đi theo Chu Chí Phương nơi đó cô nhận được không ít lợi ích. Mua nhà, mua xe, tìm việc làm cho em trai, đưa bố mẹ vào trong thành sống cuộc sống hiện đại. Tất cả đều do Chu Chí Phương cung cấp cho ả. Đương nhiên ngoài tất cả những thứ trên ra Chu Chí Phương còn ban tặng cho ả một động nòng nọc, gần như mỗi tuần đều đến, đã đến thì phải làm. Lưu Linh cũng bị lão dày vò từ một người con gái trở thành một người đàn bà.
Nhưng ả cũng nghe nói, đã làm quan nếu không phạm tội thì thôi, một khi việc phạm tội đã bị bại lộ rồi thì cả đời bọn họ chỉ có thể ngồi trong trại giam thôi. Hơn nữa có khả năng còn hại cả những người phía sau lưng nữa, vì vậy ả liền xoay người dậy, cầm những vật đáng giá của mình chuẩn bị chạy trốn ra ngoài.
Chu Chí Phương vừa bước lên xe đột nhiên nghĩ ra một vấn đề, liền lập tức gọi điện đến Uỷ ban kỷ luật Tỉnh định thăm dò một chút tình hình gần đây ở Uỷ ban kỷ luật. Không ngờ đối phương tự mình nói ra:
- Chí Phương ơi, cán bộ kỷ luật các anh ở Giao Châu làm người ta lo lắng quá! Anh là bí thư mà làm không tốt công việc của mình rồi!
Tuy rằng chỉ là một câu nói rất đơn giản nhưng khiến cho bộ dạng Chu Chí Phương như vừa uống được thuốc an thần vậy, hắc hắc vài tiếng đã hiện rõ nụ cười trên mặt. Cuối cùng đã tìm hiểu rõ ràng rồi, hoá ra không phải đến nhằm vào mình.
Vì thế lão liền gọi điện về biệt thự, nhưng gọi đến nửa ngày mà vẫn chẳng có ai nghe máy. Chu Chí Phương liền nhíu mày:
- Mẹ nó, con hồ ly tinh lẳng lơ này lại đi đâu mất rồi?
Đang chuẩn bị gọi lại lần nữa, thì bên kia đã gọi lại. Lưu Linh cẩn thận hỏi:
- Là bí thư Chu phải không?
- Làm gì mà nửa ngày cũng không nghe điện thoại. Buổi tối ở nhà chờ tôi.
Thấy Chu Chí Phương rất tức giận, Lưu Linh liền vuốt ngực giải thích:
- Em đi vệ sinh
Cúp điện thoại xong, Lưu Linh vuốt ngực lẩm bẩm:
- Kỳ lạ thật, sao lại không bị bắt nhỉ?
Ôi , tối nay lại phải hầu lão nữa rồi, nói rồi Lưu Linh từ từ đưa tay xuống phía dưới.
Vừa tới Thành uỷ, Chu Chí Phương liền vuốt vuốt mấy sợi tóc lơ thơ trên đầu, rất nhanh phát hiện ra mấy chiếc xe của Uỷ ban kỷ luật trong đó có một chiếc xe cảnh sát viết ba chữ rất to phía trên: Phòng cảnh sát điều tra.
Có mấy nhân viên đội mũ cảnh sát đứng ở đó rất uy nghiêm khiến cho người bình thường không dám tới gần mà chỉ đứng nhìn từ phía xa.
Chu Chí Phương hít một hơi thật sâu, không biết rốt cuộc vị nào đã phạm tội mà tất cả đều kéo đến Uỷ ban kỷ luật tỉnh. Lúc này Lưu Nhất Hải và Lão Mã phó bí thư Thành uỷ đều đã có mặt ở đó đợi rồi.
Người của Uỷ ban kỷ luật kề cà ngồi trên chiếc xe đỗ ở giữa sân trụ sở nhất định không chịu xuống. Lưu Nhất Hải nhìn thấy Chu Chí Phương mới tiến đến trước xe nói:
- Đồng chí thủ trưởng, Chu bí thư của chúng ta tới rồi.
Lúc này trong xe liền hừ lên một tiếng, cửa xe mở, một người thanh niên mắt to mày rậm bước xuống.
Hả…..
Mấy người đều vô cùng ngạc nhiên, sao có thể là Trương Nhất phàm được? Đã rơi vào tay hắn thì vàng có giấu ở dưới bùn cũng phải lôi ra, không phải phân thì cũng là phân thôi.
Trương Nhất Phàm bỏ qua tất cả cái nhìn ngạc nhiên của mọi người, nghiêm nghị nói:
- Bí thư Chu quả là người bận rộn.
Hắn phải ròng rã đợi suốt bốn mươi phút rồi.
- Thật ngại quá đã để ngài đợi lâu, tôi vừa mới thị sát ở một xí nghiệp trở về.
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Bí thư Chu thật khiêm tốn, đi thị sát mà thư ký cũng không mang theo
Chỉ một câu nói đã khiến sắc mặt của Chu Chí Phương lập tức tái nhợt đi. Tuy nhiên xưa đâu bằng nay Trương Nhất Phàm là người của ủy ban kỷ luật tỉnh, không còn là chủ tịch thành phố Đồng Lâm nữa. Mặc dù hai cấp bậc vẫn giống nhau nhưng người ta muốn bóp chết ngươi thì chỉ cần tùy ý giơ tay ra thì ngươi cũng chịu không nổi rồi.
Cán bộ bình thường, người nào dám nhảy múa trước mặt Uỷ ban kỷ luật chứ? Có bản lĩnh thì thử xem? Trừ khi ngươi giống Bao công, công chính liêm minh, nếu không rơi vào tay bọn họ không chết cũng bị lột da .
- Mời Trương chủ nhiệm vào bên trong văn phòng ngồi.
Chu Chí Phương lần đầu tiên cúi mình trước đối thủ, ăn nói khúm núm, trong lòng dường như hỗn độn cả năm loại mùi vị nhưng đều không thấy cảm giác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...