Triệu Khả Hinh mới nằm viện ba ngày đã vội xuất viện.
Hôm đó đúng vào mùng 7, cũng đúng vào ngày thứ hai bọn Liễu Hải thách thức đấu võ, đám người Trương Nhất Phàm, vốn dĩ định tối mùng 7 mới tới tỉnh Tương, nhưng do bọn Liễu Hải bị trọng thương, nên kế hoạch đành phải thay đổi.
Đưa Liễu Hải và ba tay vệ sĩ của Thẩm Kế Văn tới bệnh viện trung tâm thành phố, có Thẩm Kế Văn phái người bảo vệ, nên cũng không cần quá lo lắng. Chỉ có điều một mình Liễu Hải ở đây quá cô đơn, thật may có Bạch Khẩn gọi điện tới.
Trương Nhất Phàm dọa cô ta, khiến Bạch Khẩn chẳng màng tới sự phản đối và ngăn cấm của gia đình, cả đêm phi tới kinh thành. Nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng, trong lòng lo lắng như có lửa đốt của Bạch Khẩn, Trương Nhất Phàm xúc động nở một nụ cười.
Trên thế gian không gì vĩ đại bằng tình yêu, chỉ cần Bạch Khẩn có đủ lòng kiên trì, sự kiên quyết, thì dù có phản đối bao nhiêu chăng nữa cũng vô ích. Chẳng có người làm cha mẹ nào nỡ tuyệt tình đẩy đứa con mình dứt ruột đẻ ra đến bên bờ vực thẳm, rồi đứng đó trơ mắt nhìn nó nhảy xuống.
Giữa Liễu Hải và Bạch Khẩn, chỉ đơn thuần là khoảng cách về gia thế, người nhà họ Bạch không chấp nhận Liễu Hải, bởi vậy trong lòng họ bài xích anh ta cũng là điều dễ hiểu. Hơn nữa với thực lực tài chính của gia đình họ Bạch, lại đường đường là Trưởng phòng cơ quan chính phủ, Liễu Hải thật sự là khó lọt vào mắt xanh của ông ta.
Ở điểm này, người làm trong cơ quan nhà nước như Trương Nhất Phàm còn chẳng rõ lắm sao, có thể thấy cặp đôi Củng Phàm Tân và Tiền Tuyết Mai chính là một ví dụ sống.
Câu chuyện bi kịch tình yêu cứ thế lặp đi lặp lại ở mỗi thời đại.
Máu và nước mắt của những diễn viên chính, thế hệ này qua thế hệ khác đã làm tan chảy bao con tim đa cảm. Nổi tiếng nhất phải kể tới câu chuyện tình bất hủ của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, vạn cổ thiên thu vẫn không thể xóa nhòa. Trương Nhất Phàm nhìn đôi uyên ương, quyết định phải ra tay giúp đỡ bọn họ.
Nhiều năm nay, hắn luôn coi Liễu Hải là người anh em tốt của mình, bởi vậy, việc của Liễu Hải, Trương Nhất Phàm không thể làm ngơ.
- Bạch Khẩn, tôi giao Liễu Hải cho cô! Đợi vết thương của cậu ấy lành hẳn, hai người hãy cùng nhau về tỉnh Tương.
Trương Nhất Phàm nói với Bạch Khẩn.
Bạch Khẩn là cô gái nặng tình, lúc mới tới, thấy sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt tiều tụy của Liễu Hải, không tránh khỏi thấy đau lòng. Câu nói của Trương Nhất Phàm càng khiến cho cô ấy cảm thấy trách nhiệm như đè nặng hơn trên đôi vai.
Bạch Khẩn gật gật đầu:
- Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đưa anh ấy lành lặn trở về.
Sự khẳng định của Bạch Khẩn khiến Trương Nhất Phàm rất an lòng. Dù ở bệnh viện đã có người của Thẩm Kế Văn túc trực bảo vệ về thể xác, nhưng họ không thể xoa dịu trái tim cô đơn của một con người.
Qua trận này, Liễu Hải đã mệt rồi, mệt mỏi rồi, cái mà anh ta cần nhất trong lúc này đây là sự an ủi về tâm hồn. Nhìn thấy Bạch Khẩn, Liễu Hải đưa tay ra khỏi chăn, Bạch Khẩn nắm chặt cánh tay ấy, hai người im lặng thật lâu, thật lâu mà chẳng cất lên lời.
Trương Nhất Phàm lui ra ngoài, khẽ đóng cửa lại.
- Ui da----
Trương Nhất Phàm không cẩn thận dẫm phải chân ai đó, quay đầu lại hóa ra là Trương Thiến Thiến.
Trương Thiến Thiến đang lấm la lấm lét nhìn hai người trong phòng Liễu Hải, chẳng ngờ bị Trương Nhất Phàm dẫm phải chân. Cô ta lập tức cong môi, trừng mắt nhìn Trương Nhất Phàm đầy giận dữ.
- Tại sao em lại ở đây?
Trương Nhất Phàm nhìn sắc mặt Thiến Thiến không được tốt, càng thấy kỳ lạ.
Thiến Thiến hỏi một câu:
- Cô gái kia là ai thế?
Nhìn vẻ mặt của Thiến Thiến, Trương Nhất Phàm không nhịn được cười, vỗ vào vai cô em họ:
- Đi thôi, đừng giở trò nữa!
Thật không ngờ, Liễu Hải bỗng chốc trở thành hàng “hot”. Những cảm xúc của Trương Thiến Thiến chứng tỏ cô ta đã phải lòng người ta rồi. Chỉ có điều Trương Nhất Phàm không muốn cô ta trở thành kẻ thứ ba bất đắc dĩ, xen vào giữa chuyện tình cảm của Bạch Khẩn và Liễu Hải, chắc chắn sẽ rất đau khổ.
Tên Liễu Hải này cũng là kẻ khá ương bướng, trong chuyện tình cảm chỉ sợ mình không được độ lượng. May mà lúc này, Trương Mạnh Phàm tới, Trương Nhất Phàm dặn:
- Đừng làm phiền họ, chúng ta ngày mai sẽ trở về.
Trương Thiến Thiến buồn bã trả lời:
- Anh nghĩ đi đâu rồi, em chẳng qua là tò mò thôi, một lái xe quèn mà có con mắt tinh tường nhỉ?
Thấy bộ dạng quyết không thừa nhận của cô ta, Trương Nhất Phàm cũng chẳng muốn bới thêm chuyện ra nữa.
Trương Mạnh Phàm đi tới:
- Anh, họ đi rồi. Khi nào anh trở về?
Trương Nhất Phàm nói:
- Mai đi! Mấy người bên chú hai đi rồi à?
- Vừa mới lên máy bay, em tiễn họ đi. Chị dâu vừa tìm anh, muốn anh quay về.
Trương Mạnh Phàm nhìn thấy em gái ở đó, thắc mắc hỏi:
- Em làm gì ở đó thế? Khả Hinh xuất viện lâu rồi.
- Em … Em … Em cùng Trương Nhất Phàm tới thăm bệnh nhân không được sao?
Trương Thiến Thiến kéo tay anh họ, mắt đảo liên tục.
Về đến nhà, mấy người có việc gấp thì đều xin phép về trước, chỉ còn lại Trương Nhất Phàm và mấy thanh niên.
Tô Tú Khanh luôn hi vọng bọn họ nán lại ở kinh thành lâu hơn một chút vì hiện giờ Trương Kính Hiên sống chung với ông cụ rồi. Đổng Tiểu Phàm đang cùng mẹ nói chuyện gì đó, lúc Trương Nhất Phàm tới, thấy mặt Đổng Tiểu Phàm đỏ bừng, dáng vẻ rất thẹn thùng. Trương Nhất Phàm liền tiến tới:
- Mẹ, hai người đang nói chuyện gì thế?
Tô Tú Khanh kéo tay Tiểu Phàm, cười nói:
- Mẹ muốn Tiểu Phàm chấp nhận một yêu cầu, năm nay nhất định phải sinh cho mẹ một đứa cháu nội.
Hóa ra là việc này, chả trách vẻ mặt của Đổng Tiểu Phàm như vậy, mặt và cổ đều đỏ bừng. Trong nhà đều biết chuyện hai đứa đi đăng ký kết hôn, liền hỏi bọn họ định tính chuyện hôn sự thế nào?
Trương Nhất Phàm lắc đầu nói:
- Việc này thế nào cũng được, dù sao cũng đã có pháp luật chứng nhận rồi, để chúng con thương lượng lại đã, cũng chẳng muốn gióng trống khua chiêng làm gì.
- Thế sao được? Như thế chẳng phải đã khiến Tiểu Phàm của chúng ta chịu thiệt thòi sao?
Tô Tú Khanh lấy ra một miếng ngọc bội:
- Nào, Tiểu Phàm, đây là miếng ngọc bội mẹ đã xin Quan Thế Âm bồ tát Nam Hải ở núi Phổ Sơn cho các con. Con cũng là do mẹ cầu tự Quan Âm ở đó, đeo vào đi!
- Cảm ơn mẹ!
Đổng Tiểu Phàm cúi thấp đầu, để Tô Tú Khanh giúp cô đeo miếng ngọc bội.
Cùng mẹ hàn huyên một lúc, Đổng Tiểu Phàm kéo chồng vào phòng, khẽ hỏi hắn khi nào mới về. Hắn ta biết cô không thích cuộc sống ở kinh thành, hơn nữa ngày mai phải báo cáo rồi, những việc ở cơ quan cũng không thể bỏ được.
Trương Nhất Phàm chỉ nói với cô ta là sáng mai đi, Đổng Tiểu Phàm hạ giọng nói:
- Mấy hôm nữa ba phải đi rồi, muốn chúng ta về sớm một chút.
Trương Nhất Phàm lúc này mới nhớ, Đổng Chính Quyền được điều đi tỉnh Giang Đông, có lẽ ông ta vẫn còn có việc cần nhờ vả.
Hắn đã bảo Trương Mạnh Phàm đặt vé máy bay ngày mai, thời gian cụ thể cũng không nói trước.
Buổi tối 7h, Thẩm Uyển Vân gọi điện tới, Trương Nhất Phàm mấy người bọn họ sắp về tỉnh Tương, buổi tối do hắn chủ trì, ăn ở bên ngoài. Sự việc mấy ngày hôm nay, vẫn luôn giấu các bậc bề trên, mối quan hệ của nhà họ Trương và nhà họ Thẩm ngày càng thân thiết, Trương Nhất Phàm cũng có ý định liên kết với Thẩm Uyển Vân làm mấy việc. Thế là hắn vui vẻ nhận lời.
Bar Carmen là một trong những quán bar hiện đại nhưng cũng sôi động một cách khác thường. Tuy là thời điểm mùa xuân, nhưng việc làm ăn ở đây vẫn khá suôn sẻ.
Lúc Trương Nhất Phàm bước vào đây, lập tức xuýt xoa, bây giờ thật lắm kẻ cô đơn thì mới có cảnh tượng quán bar nhộn nhịp như vậy.
Quán bar bài trí đẹp mắt, trang nhã, rất khác biệt, mang đậm phong cách Châu Âu. Ở đây đang mở một ca khúc tiếng anh rất thịnh hành “ Yely”, phòng bao và ghế thường đều chật kín người.
Thẩm Kế Văn bước vào, búng tay một cái ở quầy rượu, người pha chế rượu đang pha rượu nói:
- Ăn sâu đâu?
Úy Tông là chủ của quán bar này, tầm 34 - 35 tuổi. Vì phát âm tương đồng mà mọi người đều thích thú gọi anh ta là “ăn sâu”.
Người pha chế rượu xin lỗi cười nói:
- Thật ngại quá, ông chủ không ở đây mấy hôm rồi.
- Chuối thật! Tên này đi đâu vậy?
- Đi Thây Tạng rồi, nửa tháng nữa mới về.
Người pha chế rượu là em họ của Úy Tông, lúc Úy Tông không có ở đây, anh ta giúp trông coi quán bar. Năm trước làm ăn tốt, em họ của anh ta cũng chưa kết hôn, nên cũng chẳng có ngày nghỉ, ngay cả đêm 30 quán bar vẫn hoạt động như thường.
Người pha chế rượu nhìn bọn Thẩm Kế Văn có ba người, liền hô lên:
- Đợi chút, để tôi tìm bàn cho các vị.
Trong quán bar có người quen Thẩm Kế Văn, lập tức tiến lại.
- Cậu Thẩm!
Thẩm Kế Văn bắt tay ông ta, cười nói mấy câu, ông ta cũng thấy bọn Thẩm Kế Văn ba người chưa có chỗ ngồi liền nhường chỗ cho bọn họ:
- Các cậu ngồi đi, ngồi đi!
Thẩm Kế Văn cũng chẳng khách sáo, giục Trương Nhất Phàm ngồi vào bàn. Vốn dĩ mấy cô em cũng phải ngồi cùng hầu rượu, nhưng Trương Nhất Phàm không đồng ý, bảo mấy cô cứ việc ở nhà tiếp Triệu Khả Hinh.
Từ khi vào cơ quan nhà nước, Trương Nhất Phàm rất ít khi lui tới quán bar.
Một người trẻ tuổi như hắn lại chẳng có những thú vui náo nhiệt của giới trẻ, có đôi lúc hắn cũng suy nghĩ, phải chăng mình đã già rồi. Cả ngày chỉ sống trong cảnh bè phái đấu đá nhau khiến cho những khí thế hừng hực của tuổi trẻ cũng dần già nua theo năm tháng.
Sau khi người đó rời vị trí, mọi ánh mắt đều hướng về Trương Mạnh Phàm:
- Đây chẳng phải đạo diễn Trương sao?
Trương Mạnh Phàm cũng được coi là có chút tiếng tăm ở chốn ăn chơi này, đạo diễn kiêm sản xuất, thêm nữa lại kết hợp cùng với Dương Thị, có rất nhiều cuốn băng ghi lại mọi sự việc mà phần lớn Trương Mạnh Phàm thực hiện.
Chị dâu trong trường hợp bình thường cũng chẳng can dự vào mấy việc cần xuất đầu lộ diện này, bởi vậy, Trương Mạnh Phàm mấy năm nay nổi như cồn, có nhiều kẻ muốn tạo dựng quan hệ với anh ta.
…
Ở một khía cạnh nào đó mà nói, cái danh đạo diễn của cậu ta phải nhờ vào chiếc ô lớn của một trong bốn đại thiếu gia Thẩm Kế Văn, lại thêm bệ đỡ tung hoành ngang dọc chốn quan trường Trương Nhất Phàm. Bởi thế mà đối phương chỉ cần thoáng qua đã nhận ra cậu ta.
Trương Mạnh Phàm gặp những người quen biết Thẩm Kế Văn, cũng phải nể vài phần, trả lời mấy câu. Thấy Trương Mạnh Phàm chẳng mấy hứng thú lắm, liền hiểu ngay ra mình không thích hợp ở lại đây, bọn họ liền xin cáo lui, cùng với mấy người ra chỗ khác.
Sau khi ba người ngồi xuống, Thẩm Kế Văn ngồi đối diện cái ly:
- Ngày mai các anh về rồi, nào, tôi kính các anh một ly, sau này chúng ta đều là anh em thân thiết. Nếu như hai vị có chuyện gì, chỉ cần hô một tiếng, Thẩm Kế Văn tôi tuyệt đối không nuốt lời.
- Nói mấy lời khách sáo ấy làm gì, sau này đối tốt với Khả Hinh một chút.
Trương Nhất Phàm cười, cụng ly hắn ta.
Ba người cùng cạn ly xong, Thẩm Kế Văn lập tức rót đầy, sau đó châm thuốc cho từng người, thấy không có ai ở đó, Thẩm Kế Văn nói nhỏ:
- Cái tên Lý Tông Huy tàng trữ ma túy ở câu lạc bộ quốc tế Thiên Hồng, chắc là phải có từng này!
- Hai nghìn gram?
Hai người bọn Trương Nhất Phàm không hề biết vụ việc liên quan đến ma túy, đưa ra con số chắc như đinh đóng cột.
Thẩm Kế Văn lắc đầu:
- Ít nhất có hai mươi kg! Theo tôi được biết, chỗ hàng này rất có khả năng chính là thứ mà phía cảnh sát liên tục điều tra từ năm ngoái đến nay.
Trương Nhất Phàm thấy biểu hiện của Thẩm Kế Văn thì trong lòng cũng lờ mờ đoán ra vài phần. Thẩm Kế Văn đã giở trò với Thiên Hồng Quốc Tế, cái tên Lý Tông Hán tàn ác naỳ thật ác độc, còn tên Phương Tấn Bằng cũng khốn nạn chẳng kém. Còn có cả tên Lý Tông Huy nữa, thật giống tay trùm sò xã hội đen miệng ngậm xì gà, ôm một cô ả xinh đẹp, trên mặt nở nụ cười vừa lạnh lùng lại đầy tàn ác, cái bộ dạng đó khiến Trương Nhất Phàm thấy thật chướng tai gai mắt.
- Chẳng nhẽ cậu có biện pháp gì?
Trương Nhất Phàm hỏi.
Thẩm Kế Văn nói:
- Tạm thời thì chưa có, nhưng mà nếu Mạnh Phàm chịu ở lại đây một thời gian, tôi có thể sẽ có hy vọng.
Trương Nhất Phàm đã hiểu ra, Thẩm Kế Văn biết rằng Trương Mạnh Phàm nghe lời Trương Nhất Phàm, bởi vậy chỉ cầnTrương Nhất Phàm đồng ý, Trương Mạnh Phàm đương nhiên sẽ ở lại đây.
Trương Mạnh Phàm uống một ngụm rượu:
- Tôi có thể giúp được gì?
Thẩm Kế Văn cười đầy nham hiểm:
- Còn nhớ hai bông hoa ở club không?
Trương Mạnh Phàm luôn luôn quan tâm tới những cô gái đẹp, nếu không thì sao cậu ta có thể có con mắt tinh tường để chọn lựa diễn viên lên hình? Trong cuộc thách thức, ngoài sự dũng mãnh của Liễu Hải là đáng ghi nhận ra còn có hai bông hoa đẹp bên cạnh Lý Tông Huy.
Thẩm Kế Văn chậm rãi nói:
- Hai cô ả sớm đã có suy nghĩ dấn thân vào khu ăn chơi này, nếu như có thể lợi dụng họ thì sẽ dễ dàng biết được bức màn phía sau của Thiên Hồng Quốc Tế. Có lẽ cũng dễ dàng tìm được số hàng mất tích kia ở chỗ bọn họ.
Trên thế giới này, có thể khiến người con gái can tâm tình nguyện hiến dâng tất cả thì chỉ có hai thứ. Thứ nhất là tiền bạc, thứ hai là danh tiếng. Nếu như có một cơ hội, để cho mấy cô ả một bước thành sao, chắc chắn rất nhiều cô gái không muốn lãng phí cơ hội này. Thẩm Kế Văn chính là muốn dùng chiêu này.
Hai người Trương Nhất Phàm đã hiểu ra, hắn hỏi Trương Mạnh Phàm:
- Cậu có thể ở lại đây mấy ngày không?
Trương Mạnh Phàm biết suy nghĩ của gã, muốn nhân cơ hội này đè bẹp uy phong của Lý Tông Huy và Phương Tấn Bằng, đóng cửa câu lạc bộ quốc tế Thiên Hồng, bởi thế mà cậu ta lập tức đồng ý.
- Tôi nghe lời anh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...