Sàn đấu võ quyền anh của Lý Tông Huy, thiết lập tại tầng ba phòng ngầm, như vậy người ở trong vây quanh xem hò thét chói tai thế nào, hò hét thế nào, bên ngoài câu lạc bộ hoàn toàn không nghe thấy bất kì âm thanh nào cả. Mà muốn vào phòng ngầm, cũng có đường chuyên biệt, nếu không có người dẫn đường của câu lạc bộ, đến cửa người ngoài cũng không biết ở đâu.
Đám người Trương Nhất Phàm theo thang máy vào, nơi tầng ngầm không lớn, ánh sáng đủ. Trương Nhất Phàm nhìn kĩ nơi này, toàn bộ nhìn giống như một cái nồi đáy bằng. Bốn mặt thiết kế hình cung, võ đài ở giữa đài bằng nơi thấp nhất, xung quanh đều là ghế người xem cao cao.
Chỉ có điều, võ đài ở đây có thể điều chỉnh, có khả năng nâng cao hay hạ thấp. Khi số người xem ít, võ đài sẽ được chỉnh đến góc độ song song với tầm mắt, giảm bớt sự mệt mỏi khi nhìn xuống hay ngẩng lên.
Hôm nay là một trận đấu tuyệt mật, người xem chỉ có những người đi vào này.
Đèn sáng trắng, chiếu khắp nơi sáng như ban ngày, Lý Tông Huy nhìn đám người Trương Nhất Phàm cười lạnh lùng, vỗ bàn tay, ánh mắt nhìn chăm chú vào người vừa nói là Trương Chấn Nam:
- Không hổ là tinh anh của họ Trương, được, hôm nay chúng ta đánh cuộc một trận. Mỗi trận 10 triệu! Chúng mày có bao nhiêu người, đều tính!
Thẩm Kế Văn hôm nay chuẩn bị, tiền không cần quan tâm, anh gọi anh họ Thẩm Kế Phương tới, có y ở đây ngang với đem theo một ngân hàng. Mà trong thẻ của Trương Nhất Phàm cũng có tiền, nhưng hắn không thể ngờ, tiền cược lớn như vậy.
Hà Tiêu Tiêu cho vào trong thẻ của hắn không quá 1 triệu, còn có một thẻ tín dụng, hạn ngạch lớn nhất không thể vượt quá tiền triệu. Trương Chấn Nam bình thường không thiếu tiền, khi anh ra ngoài trong ví thường có 10 vạn 8 ngàn.
Nhưng phải bỏ ra tiền triệu thì anh ta không có nhiều tiền thế. Nhưng Trương Mạnh Phàm, trước có nghe chuyện về phương diện này, trên người mang theo bản chi phiếu, phỏng chừng 20 30 triệu đều không vấn đề.
Nhưng theo cách nói của Lý Tông Huy, đến 11 người, ý là đấu 11 trận, loại đặt cược này thật lớn. Một bên thua không chỉ thua mất 1 triệu, mà còn thua trận đấu, càng có khả năng thua mất mạng.
Ai cũng biết, đấu hắc quyền là một trò chơi chí mạng không có giới hạn! Vốn là sản phẩm của người phương Tây theo đuổi kích động, không ngờ dần dần được sự tiếp nhận của một số người phương Đông, bắt đầu kiểu cuộc đấu đẫm máu để kích thích này.
Ván bài lớn thế này, với Trương Nhất Phàm và Trương Chấn Nam mà nói, hoàn toàn là một trận chơi khác thường trong đời, nhưng hai anh em đã ở thế cưỡi lên lưng hổ thì khó xuống. Trương Chấn Nam tin, hai cảnh vệ của mình, đều là cao thủ trong nghìn dặm chọn được một, đối phó với hạng hai hạng ba, không thành vấn đề.
Lý Tông Hán và Phương Tấn Bằng không biết từ lúc nào từ phía sau chợt xuất hiện, xa xa nghe thấy Lý Tông Hán nói:
- Chúng mày nếu sợ rồi, có thể không chơi lớn như vậy. Có điều, hôm nay thằng đập xe của tao phải tự đánh 3 cái bạt tai, gọi tao 3 tiếng ông nội.
Trương Nhất Phàm nhìn, phát hiện đối phương mới đến 3 người, còn lại đều là mười mấy người phục vụ trong câu lạc bộ.
Thẩm Kế Văn phẫn nộ chửi:
- Nói nhảm ít thôi, bắt đầu đi! Ông đây không có thời gian cùng chúng mày chơi suốt đêm!
Hai vệ sĩ Thẩm Kế Văn dẫn theo, cũng là từ trong quân đội ra, tài năng không vừa! Nhưng trong số những người này, chưa từng đấu qua hắc quyền. Thẩm Kế Văn trong lòng hung hăng chửi: Không ngờ thằng rùa rụt cổ súc sinh kia hôm nay chơi độc với mình!
Khi nhìn thấy Phương Tấn Bằng xuất hiện, Thẩm Kế Văn tức khắc hiểu được, mấy thằng súc sinh họ Lý họ Phương, bắt đầu nhằm vào hai nhà họ Trương họ Thẩm, vì thế trong lòng y càng khẳng định, lần tai nạn xe khi mình đính hôn rất có thể có liên quan đến bọn nó.
Chỉ khổ là không có chứng cứ, có điều hôm nay bọn chúng muốn chơi to một chút, mình cũng không sá gì. 11 trận, bên mình không thể đều thua được! Chỉ là, có thể đánh chỉ có 4 người, y không phát hiện Liễu Hải có gì khác, cũng là người bình thường như mình.
Bốn người này, ý rằng mỗi người đánh 3 trận, liệu họ chịu nổi không?
Lý Tông Huy vỗ tay, mấy cô gái uốn éo vòng eo khêu gợi chậm chậm đi đến. Lý Tông Huy cười nói:
- Cần các em không? Không cần cũng tính phí!
Lập tức có nhân viên phục vụ bưng khay tới đem một ít trái cây, đồ uống: hoa quả, champagne, bia… đến trước mặt mọi người. Một cặp chị em sinh đôi từ phía sau xuất hiện, nhanh chóng ngồi bên Lý Tông Huy và Phương Tấn Bằng.
Lý Tông Huy ôm một cô nói:
- Chúng mày có thể thương lượng một chút xem phái ai lên đấu!
Lúc này, giữa đài đấu không biết từ lúc nào đã xuất hiện một tay cao lớn thô kệch, nhìn vô cùng dũng mãnh. Trên vai trần, trước và sau người đều xăm hình rồng hổ.
Nhìn thấy người này, Liễu Hải cười, y ghé bên tai Trương Nhất Phàm nói khẽ:
- Thường thường người ra đấu trước, bộ dạng cao to đều là những tay vô dụng!
Trương Nhất Phàm cũng cho là phải, vì thế hai người đều không lên tiếng, khi Thẩm Kế Văn bảo một vệ sĩ của mình xuống, Trương Chấn Nam đột nhiên nói:
- Anh hai, trận này để tôi!
Thẩm Kế Văn nhìn Trương Chấn Nam gật đầu đáp:
- Vậy thì làm phiền!
Một cảnh vệ của Trương Chấn Nam nhận găng tay, nhún người nhảy vọt lên đài!
Người cảnh vệ này Trương Chấn Nam khá thích, tài năng và khả năng phản ứng của hai thân tín đều không tồi, sức bật cũng khá kinh người, do vậy Trương Chấn Nam quanh năm đều mang theo hai người bọn họ bên mình. Y tự tin, người cảnh vệ của mình dư sức đối phó với đối thủ như thế này.
Ngoài ra y cũng nghĩ, đối phương cao to tráng kiện như vậy, thực lực hai vệ sĩ của Thẩm Kế Văn sa sao? Trong lòng Trương Chấn Nam cũng không biết, do đó, y không hi vọng trận đầu rơi vào cảnh thua sĩ khí!
- Sao không có trọng tài?
Trương Mạnh Phàm đột nhiên hỏi.
- Ha ha…
Lý Tông Huy gảy xì gà cười mặc nhiên:
- Ở chỗ này của tao chỉ có sống chết, kẻ sống làm vua, kẻ thua làm giặc, trọng tài tới có tác dụng gì?
- Ác độc!
Trương Mạnh Phàm chửi, mấy người khác không khỏi có chút biến sắc. Lý Tông Huy lấy tính mạng người khác để đùa bỡn!
- Con chó này thật độc!
Thẩm Kế Văn cũng mắng.
Chỉ có điều Thẩm Kế Phương ngồi đó, không nói năng gì. Đừng nhìn y tuy chỉ là một thương nhân, nhưng dường như nhìn đã quen cảnh này. Trương Nhất Phàm và anh cả ngồi ở đó, chăm chú nhìn biễn biến trên võ đài.
Đám người Lý Tông Huy ngồi ở nơi cách mọi người không đến 2 mét, mấy người mang vẻ mặt trêu tức nhìn mọi người.
Y yên lặng nhìn rất lâu, ánh mắt dừng trên người Trương Nhất Phàm, đột nhiên hỏi:
- Mày chính là Trương Nhất Phàm?
Trương Nhất Phàm nhìn y một cái quả nhiên đáp:
- Đúng vậy! Anh em chúng mày có chiêu trò gì cứ việc giở ra, chúng tao sẽ tiếp.
Lý Tông Hán nhảy dựng lên, chỉ vào Trương Nhất Phàm và Liễu Hải:
- Ông đây hôm nay bắt chúng mày từ đây bò ra ngoài! Hừ! Dám đập xe của ông!
Trương Mạnh Phàm đáp lại:
- Mày tự xưng ông, vậy ông nội của mày gọi làm sao?
- Mày…
Lý Tông Hán không trả lời được, tức giận chỉ Trương Mạnh Phàm nói:
- Có bản lĩnh đợi một lát sẽ xem hành động thực! Cho chúng mày biết chứ chết viết thế nào!
- Câm miệng!
Lý Tông Huy quát một tiếng, Lý Tông Hán lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng. Xem ra Lý Tông Huy người đứng đầu trong 4 tay thiếu gia thủ đô thật có uy tín, em tran của y thêm phần kính sợ y, như chuột gặp phải mèo.
Lý Tông Huy lúc này mới nói:
- Các người đã đến đây, cũng cần nói cho biết quy củ của nơi này. Chú hai nhà họ Thẩm là khách quen ở đây, tôi không cần nói nhiều nữa, các người là lần đầu tới, tôi nói rõ một lượt. Đây là một trận đấu giữa những người thế hệ sau chúng ta, bất luận thắng thua thế nào, đều không quan hệ gì đến gia tộc.
Lý Tông Huy đột nhiên thay đổi thần sắc, trở nên cẩn thận, uy nghiêm.
Y nhìn mọi người lần nữa, trong lòng cũng dự tính hậu quả của sự việc, dù sao Trương Chấn Nam là quân nhân, quân hàm thiếu tướng, ý của y nói như vậy rất rõ ràng, không ai đem chuyện nói ra ngoài. Nếu chơi không nổi, y sẽ không hầu tiếp!
- Giờ vẫn chưa bắt đầu, đâm lao thì phải theo lao, tao cho chúng mày thời gian 3 phút suy xét! Nếu không đánh cược, chúng mày có thể chọn cách nhận lỗi với em trai tao, sau này bất luận ở đâu gặp nó, phải lùi 3 dặm! Bày tỏ tôn kính!
- Không được! Còn phải gọi ba tiếng ông nội!
Lý Tông Hán nhảy dựng lên kêu oa oa.
Trương Mạnh Phàm lập tức đáp:
- Thằng súc sinh, kêu cái gì?
- Gọi ông nội__
- Mẹ kiếp! Tao không có cháu như mày, đừng gọi bậy!
Trương Mạnh Phàm so ngón tay giữa. Hừ 1 tiếng.
Lý Tông Huy sắp nhảy dựng lên,
- Thằng chó chết! Dám chiếm lợi của ông đây! Anh, phí lời với chúng làm gì, bắt đầu đi!
Hai người trên võ đài, bốn mắt nhìn nhau, sát khí đằng đằng, hai người đều ở tư thế chờ thời cơ hành động.
Lý Tông Huy liếc mắt nhìn một cái, Lý Tông Hán lập tức ngoan ngoãn im miệng, ngồi tại chỗ. Nhưng tên này vẫn không cam lòng, còn hướng nhìn Trương Mạnh Phàm trừng trừng mấy lần, rồi mới thân thiết ôm lấy cô gái bên cạnh.
Ở đây, tự nhiên lấy Trương Chấn Nam đứng đầu, Trương Chấn Nam cũng không muốn tham dự tranh giành cấu xé nhau vô nghĩa giữa đám con nhà quyền thế này. Chỉ có điều hôm nay tên đã lên dây, không thể không bắn. Sự việc đến nước này, mọi người dường như đều không có đường lui rồi.
Vả lại, anh ta cũng không quen nhìn anh em Lý Tông Huy và Phương Tấn Bằng kiêu ngạo như vậy, có chủ ý đánh vào thói kiêu căng của bọn chúng. Lý Tông Huy đã nói rõ rồi, Trương Chấn Nam liền trầm giọng nói:
- Bắt đầu đi!
Thay cho bình thường, Lý Tông Huy cũng sẽ lười đôi co với người ta, nhưng lai lịch đối phương không nhỏ, hơn nữa thanh thế của họ Trương ở Lĩnh Nam trong chính quyền không thua kém gì họ Lý. Hai ngày trước trong tiệc đính hôn của Thẩm Kế Văn và Triệu Khả Hinh, Tổng bí thư còn tự mình đến dự, đủ có thể thấy thế lực của họ Trương ở thủ đô, tuyệt không dễ làm lung lay!
Bởi vậy, y mới nói rõ, bất kể thắng bại thế nào, đều không liên quan gì đến gia tộc!
Thấy mọi người đều không dị nghị gì, Lý Tông Huy ừ một tiếng, người trung niên mặc áo trắng đeo nơ phía sau hướng lên võ đài hô:
- Trận đấu bắt đầu!
Đài đấu từ từ nâng lên, giống như một sân khấu lớn có thể nâng lên hạ xuống. Từ từ, từ từ, rồi mau chóng đến vị trí song song tầm mắt mọi người. Người ngồi ở ghế khán giả đủ gần có thể nhìn thấy nhất cử nhất động trên võ đài.
Cảnh vệ của Trương Chấn Nam cởi áo khoác, chỉ mặc áo ba lỗ, lộ ra cánh tay rắn chắc và cơ bắp sung mãn sức lực. Lý Tông Huy lập tức chau mày, chẳng ngờ người cảnh vệ này chỉ cao khoảng 1m7, dáng vẻ sau khi cởi áo không ngờ khiến người ta ngạc nhiên đến vậy!
Hai người trên đài nổi giận gầm lên một tiếng! vung vung găng đấm to lớn, song song đánh tấn công đối phương.
Theo tiếng gầm giận dữ, không khí trở nên căng thẳng, biểu hiện trên mặt mỗi người đều nghiêm túc, hai mắt như thần, chuyên chú nhìn nhất cử nhất động trên đài đấu!
Trương Nhất Phàm để ý, trên mặt Lý Tông Huy và Phương Tấn Bằng từ đầu đến cuối mang một điệu cười lạnh không thể nhận biết được, lơ đễnh không để ý, ôm gái trong lòng, dường như việc sống chết của hai người trên đài với chúng như không có gì đáng kể.
Còn Trương Nhất Phàm không thể không lo lắng, mười một trận đấu, mấy người của mình có thể kiên trì đến cuối không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...