Mười hai giờ năm mươi lăm phút, người thay thế mới là Triệu Khả Tình, mặc áo cưới của chị, cùng với Thẩm Kế Văn xuất hiện ở khách sạn Shangri-La, cả hội trường bỗng nhiên xôn xao hẳn lên.
Người mới cuối cùng cũng đến rồi, một sự thay đổi thật thần kỳ, Triệu Khả Tình và Triệu Khả Hinh vốn là hai chị em, hai người cũng có chút gì đó giống nhau, hơn nữa ngoại trừ họ hàng thân thích ra, rất nhiều người nhận không ra người nào là chị, người nào là em.
Sự xuất hiện của người mới, khiến cho những người vốn đang trầm ngâm, trong nháy mắt tiếng pháo vang lên, từng người bắt đầu phấn khích lạ thường. Hai ông cụ sau khi nhìn thấy Trương Khả Tình, trước tiên là sững người, sau đó Trương lão gia nhanh chóng có phản ứng.
- Được! Được ~ được!
Ông ấy nói liên tục ba chữ, ánh mắt trìu mến dừng lại ở Triệu Khả Tình, không ngờ một người tung hoành ngang dọc lâu như ông lại xúc động như vậy. Trương Mạnh Phàm đứng bên cạnh, xấu hổ cúi đầu xuống, len lén nhìn Thẩm Uyển Vân một cái, hai người không tự chủ được tránh đi.
Trong lòng Trương Nhất Phàm vừa cảm thấy xúc động, vừa thấy áy náy, quyết định của Triệu Khả Tình đã gây sốc nặng tâm hồn của những người trẻ tuổi. Đặc biệt là Trương Nhất Phàm, hắn không thể ngờ rằng, một cô gái trông có vẻ mong manh như Triệu Khả Tình, trong khoảnh khắc quan trọng nhất lại suy nghĩ sâu sắc như vậy.
Bản thân là đàn ông nhà họ Trương, chẳng lẽ lại không bỏ ra một chút gì sao? Hắn nhìn về phía anh cả và Trương Chấn Nam, nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của anh cả, cũng không kìm nổi mà run lên.
Là con gái của nhà họ Trương, chắc chắn phải hiên ngang lẫm liệt. Cách làm của Triệu Khả Tình, đáng để mình nghĩ lại. Sau này có nên càng vì gia tộc này mà đảm nhận trọng trách mình phải làm?
Đổng Tiểu Phàm ở bên cạnh cảm động đến nỗi suýt khóc, cô nắm chặt tay Trương Nhất Phàm, mím cái miệng nhỏ lại, bộ dạng rất xúc động.
Nghi thức đính hôn của Thẩm Lão Nhị và Triệu Khả Hinh tuy là đã bỏ lỡ đúng mười hai giờ, nhưng hai người họ cuối cùng cùng trong mấy phút cuối này, đến kịp buổi lễ, cũng xem như hoàn hảo rồi.
Hai ông cụ nhà Trương Thẩm nắm chặt tay của cô dâu, chú rể, có phần vui sướng. Lễ đính hôn lần này, cuối cùng vẫn được tổ chức một cách náo nhiệt vui vẻ. Không ngờ nghi thức vừa xong, đúng lúc chuẩn bị khai tiệc, bảo vệ của Tổng Bí thư báo cáo, Tổng bí thư đến rồi!
Sự xuất hiện của Tổng Bí thư khiến cho không khí vốn đã sôi nổi lập tức lên đến cao trào.
Thấp thoáng sau mấy người bảo vệ, Tổng Bí thư đã vào đến đại sảnh, rất nhiều người nhốn nhao tự nhường thành một lối đi, Tổng Bí thư đi thẳng đến trước mặt hai ông cụ, bắt tay với hai người họ.
Rất nhiều người không khỏi phấn khích sau khi nhìn thấy Tổng Bí thư. Đây là lần đầu tiên Trương Nhất Phàm nhìn thấy khuôn mặt và giọng nói của Tổng Bí thư ở khoảng cách gần như vậy. Tổng Bí thư trông rất uy nghiêm, cẩn thận và tỉ mỉ, từ kiểu tóc cho đến trang phục, quả thực giống được khắc nên từ một khuôn mẫu đúng mực vậy, không có một chút hỗn độn nào.
Khi Tổng Bí thư đi vào đại sảnh cũng có hai nhân viên bảo vệ không rời ông ấy nửa bước. Sau khi Tổng Bí thư đi vào, vẫn giữ một nụ cười nhân từ mà khoan dung.
- Buổi lễ náo nhiệt như vậy, sao lại không mời tôi được chứ? Haha…
Sau khi bắt tay với hai ông cụ, lại bắt tay cũng với vài vị khách chính yếu, ông ta mới quay người lại:
- Tôi chỉ đến đây xem xem, mọi người cứ tự nhiên, tự nhiên, đừng vì tôi mà làm xáo trộn kế hoạch của mọi người.
Nhìn thấy Tổng Bí thư vẫy vẫy tay với mọi người, khách khứa mới ngồi xuống.
Thẩm Kế Văn có nằm mơ cũng không nghĩ đến, Tổng Bí thư lại tặng họ bao lì xì, cầm bao lì xì này, mặt hai người lập tức đỏ bừng lên. Có người lập tức đi lên trước, chụp hình cho Tổng Bí thư và hai vợ chồng. Góc chụp đó chính là cảnh Tổng Bí thư tặng lì xì cho hai người.
Tổng Bí thư nhìn hai người, liên tục nói:
- Rất tốt, rất tốt!
Sau đó, Tổng Bí thư uống với mọi người ly rượu, uống xong mới vẫy tay từ biệt.
Câu lạc bộ quốc tế Thiên Hồng.
Lý Tông Huy và Phương Tấn Bằng vẫn đang uống rượu, hai người vừa bơi được một vòng thì quay về, hai chị em kia cũng lên bờ, mỗi cô ngồi bên cạnh một người. Lý Tông Huy một tay quàng lấy eo của người chị, búng búng vào cái bụng khiêu gợi của cô, cười mắng:
- Thật là đến bây giờ tôi cũng chưa phân biệt được người nào là chị, người nào là em cả.
Phương Tấn Bằng đẩy đẩy gọng kính, nhìn hai chị em một lúc, kéo áo ngực của cô gái ngồi bên cạnh mình nhìn một cái, lúc này mới nói:
- Tôi biết, đây là cô em.
- Chó nhật, không phải là cậu đã đánh dấu chứ!
Lý Tông Huy nhìn bộ dạng xấu xa đáng khinh của anh ta, cười lớn nói:
- Chẳng lẽ ở đây có ẩn ý gì, tôi cũng xem xem?
Thế là anh ta kéo mạnh một cái, lập tức kéo toạc cái áo ngực mỏng của cô chị, một đôi bồng đào màu trắng hiện ra.
Người chị hậm hực nói:
- Anh xấu thật, làm người ta xấu hổ chết đi được.
Nói xong, lúc sắp cột lại dây, Lý Tông Huy nhíu mày nói:
- Làm gì vậy? Làm gì vậy? Phương thiếu gia xem một chút thì sẽ chết sao?
Cô gái lập tức không dám cột lại nữa, mặc cho sợi dây mỏng manh ở đó, một bên ngực tràn đầy sức sống đang run rẩy giữa không trung.
Lý Tông Huy không phải là một người dịu dàng, anh ta dứt khoát kéo luôn bên kia xuống, thế là hai bên đều lộ ra hết, giống như một cặp bánh bao trắng nõn trông rất dễ thương.
Những nhân viên đứng xa xa, lập tức lui xuống, cả một bể bơi, chỉ còn lại bốn người. Lý Tông Huy chỉ vào người em đang nằm trong lòng Phương Tấn Bằng:
- Cô cũng cởi luôn đi, để chúng tôi xem thử rốt cuộc thì khác nhau ở chỗ nào?
Câu nói đầy uy vũ, khiến cho người ta không dám từ chối.
Người em không chịu làm, nũng nịu nói:
- Phương thiếu gia, Lý thiếu gia bắt nạt em, chẳng lẽ anh mặc kệ sao?
Phương Tấn Bằng cũng không phải là con chim tốt gì, đều là cá mè một lứa với Lý Tông Huy. Bình thường hai người cũng không ít lần chơi mấy trò đùa kiểu này, hơn nữa anh ta cũng muốn khoe khoang một chút trước mặt Lý Tông Huy, nói rõ rằng khả năng quan sát của mình lớn hơn anh ta.
Thế là Phương Tấn Bằng chỉ cười không nói gì, Lý Tông Huy liền quát một tiếng:
- Mẹ kiếp, còn giả vờ trong sáng gì nữa, lời của ông đây, không nghe thấy hay sao?
Người em có chút sợ hãi, không nũng nịu nữa, ngoan ngoãn kéo sợi dây trên vai xuống.
Một bộ ngực đầy đặn giống như người chị lộ ra trong không trung, Lý Tông Huy nhìn đi nhìn lại một lúc:
- Này, đồ nói dối? Có chỗ nào khác nhau đâu? Đến cả nốt ruồi còn giống nhau.
Nhìn kĩ thì trên ngực phải của hai chị em này, chỗ nhũ hoa đều có một nốt ruồi to bằng hạt gạo, nhưng mà vị trí của nốt ruồi này, hình dáng, lớn bé đều hoàn toàn giống nhau. Lý Tông Huy trợn tròn mắt.
Hai chị em cũng đã chơi qua trò chơi này, trước hai người Lý Tông Huy, đã có người cởi sạch hai người họ, đã từng so sánh rất kĩ, cũng không phát hiện ra có chỗ nào khác nhau.
- Haha… Anh tự xem đi, tôi nói ra thì không còn hay nữa.
Phương Tấn bằng cười đắc ý.
- Mẹ kiếp, tôi không tin là không tìm được chỗ khác nhau.
Lý Tông Huy tức giận, vỗ vào đùi của người chị ngồi bên cạnh mình:
- Cởi hết quần áo ra!
Người chị không biết làm sao, chỉ mặc đồ bơi tất cả cũng đều cởi rồi. Người em nhìn chị một cái, bĩu môi, cũng cởi sạch sẽ. Hai người đứng gần nhau, cao thấp, gầy mập, chỗ lớn chỗ nhỏ, màu da. Mẹ nó, đều là một khuôn mà ra, làm sao có thể phân biệt được ai là chị, ai là em.
Lý Tông Huy tức giận nói:
- Điểu nhân Phương Tấn Bằng, anh giỡn mặt tôi, nhắm mắt lại, để tôi cho họ thay đổi vị trí.
Phương Tấn Bằng cũng nhắm mắt lại thật, Lý Tông Huy để hai chị em không mặc gì chạy mấy vòng, sau đó đi ra từ nơi mà hai người không nhìn thấy.
- Đồ nói dối, bây giờ anh mà đoán đúng, tôi cho anh hai trăm nghìn tệ!
Lý Tông Huy không phục mà nói.
- Là anh nói đấy!
Phương Tấn Bằng cười méo miệng:
- Nói là làm, hai trăm nghìn tệ!
Sau đó anh ta kéo một trong hai đến ngồi lên đùi của mình, người còn lại ngồi bên cạnh Lý Tông Huy, Phương Tấn Bằng đẩy gọng kính, cười thần bí:
- Người anh ôm là em gái.
- Xì —— Không ba hoa chứ!
Lý Tông Huy nhìn kĩ, không phát hiện ra người mình đang ôm với người ban nãy có gì khác nhau chứ, hơn nữa hai chị em này là do anh ta phát hiện trong câu lạc bộ, là mình muốn họ qua đây, đặt ở đây để góp vui cho hai người.
Bởi vì gặp hai chị em này không lâu, bản thân cũng không phát hiện được bí mật này, anh ta làm sao biết được chứ? Lý Tông Huy không phục, hỏi hai chị em:
- Các cô tự nói đi, ai là chị, ai là em?
- Em là chị!
Cô gái ngồi trên đùi Phương Tấn Bằng đứng dậy.
- Em là em!
Cô gái ngồi trên đùi Lý Tông Huy gật gật đầu.
Lý Tông Huy nhìn hai người, trong lòng nghĩ rằng hai người này nhất định không dám lừa mình, nhưng anh ta cũng không cam tâm, nhớ ngay đến lúc nãy cái tên Phương Tấn Bằng nhìn ngực của người ta mới phân biệt được lớn bé, thế là anh ta nhéo nhéo vào ngực của người em, làm cho người ta cắn chặt môi, đau đến nỗi không dám phát ra tiếng.
Với kinh nghiệm quen bạn gái như Lý Tông Huy, không ngờ lại không phân biệt được khác nhau ở chỗ nào, anh ta buồn bực nói:
- Nói đi, làm sao anh phân biệt được?
- Nhận thua đi chứ?
Phương Tấn Bằng cười nham hiểm, đưa tay ra:
- Hai trăm nghìn tệ!
- Mẹ kiếp, thấy tiền thì mắt sáng ra.
Lý Tông Huy không nói gì cả, lập tức rút ra một quyển chi phiếu trên chiếc ghế bên cạnh, điền qua loa vào tờ chi phiếu.
Lúc đưa vào tay Phương Tấn Bằng, anh ta còn mắng một câu:
- Anh sẽ chết trong con mắt tiền đấy.
Phương Tấn Bằng cười nham hiểm nói:
- Bây giờ tôi sẽ nói cho anh đáp án, anh đừng tức chết đấy.
- Mẹ nó, đừng có phí lời nữa.
Lý Tông Huy dường như rất muốn biết đáp án, tên này rốt cuộc là có tuyệt chiêu gì? Bình thường trong số các công tử nhà giàu, Lý Tông Huy tự xưng là Lão đại, còn Phương Tấn bằng thì sao, thích khoe khoang một chút tài lanh, đối với danh hiệu của bốn thiếu gia của Bắc Kinh, mình hơi bị mất hạng, trong lòng có chút gì đó không phục.
Tuy rằng hai người là đồng minh, nhưng anh ta cũng không vô tình mà thua hai người, chứng tỏ bản thân là Lão tứ của Bốn thiếu gia Bắc Kinh, cũng không kém gì trước mặt bọn họ, đây cũng xem như là một chút hư vinh nho nhỏ của Phương Tấn Bằng vậy!
Thế là gã vuốt ve eo của người chị, búng tay vào tờ chi phiếu, thoải mái nói:
- Thưởng cho hai người, cầm lấy!
Một tờ chi phiếu hai trăm nghìn tệ, anh ta có thể dễ dàng tặng người ta vậy ư.
- Cám ơn Phương thiếu gia, cám ơn Lý thiếu gia.
Người chị cũng rất thông minh, lập tức tươi cười với hai người, cám ơn Lý Tông Huy.
Xong việc, Phương Tấn Bằng mới thần bí mà nói:
- Anh nhìn kĩ đi, vài sợi lông ở ngay chỗ ấy của người em, đã bị tôi thắt lại rồi.
- Ha ha ha ha…
Phương Tấn Bằng nói xong liền cười lớn.
Lý Tông Huy nhìn thật kĩ, hai chị em không mặc gì, bên trong đùi của người em, bên cạnh có vài sợi lông, quả nhiên là bị cái tên này thắt lại.
- Chó nhật!
Lý Tông Huy mắng mấy câu, Phương Tấn Bằng sau khi công bố đáp án, đến cả hai chị em ở đấy, cũng không ai ngờ rằng, cái tên Phương Tấn Bằng lại nghĩ ra chủ ý ghê gớm như vậy, thắt lông ở chỗ bí hiểm đó.
Cái thắt này làm mình mất hai trăm nghìn tệ, Lý Tông Huy lại mắng vài câu:
- Anh thật là bỉ ổi, không ngờ lại làm trò bịp bợm này.
Phương Tấn Bằng cười nói:
- Binh bất yếm trá (chiến tranh không ngại dối lừa), cái mà chúng ta muốn là kết quả, bất luận anh dùng thủ đoạn gì, chỉ cần đạt được mục đích là được, không phải sao?
Lý Tông Huy gật đầu:
- Được, tôi phục anh rồi! Mẹ kiếp, sợi lông ngắn như vậy, anh cũng có thể thắt được, rốt cuộc thì anh có bị cận thị không vậy?
- Haha…
Một câu nói của Lý Tông Huy làm cho những người ở đó cười chảy cả nước mắt.
Lúc ấy, điện thoại của Lý Tông Huy đổ chuông, cô em kia liền đứng dậy, cầm điện thoại qua cho anh ta, Lý Tông Huy cười hì hì nhận điện thoại. A lô!
- Anh Huy! Nghi thức đính hôn của bọn Thẩm Kế Văn hoàn thành rồi, Tổng Bí thư còn đích thân đến buổi lễ!
Trong điện thoại vang lên một âm thanh vội vã, mặt Lý Tông Huy đột nhiên biến sắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...