Trương Nhất Phàm nhìn cô ta một cái, phát hiện ra cô ta trông không đến nỗi xấu. Khi cô ta bỏ kính râm xuống, đại khái nhận ra tuổi tác cô ta.
Ngoại trừ khuôn mặt kia, làn da trên cơ thể cô ta hơi đen giống như kiểu thường xuyên phơi nắng. Trên người mặc áo phông, dưới mặc chiếc quần bảy phân, hai khuyên tai rất to chói lọi ánh sáng, ước chừng đường kính phải bảy centimet.
Nhìn dáng vẻ của cô ta, Trương Nhất Phàm cơ bản khẳng định cô ta là kiểu con nhà giàu mới nổi.
Mà Trương Nhất Phàm không có nhiều thiện cảm lắm với những người như thế, các cô này lúc bình thường nhàn rỗi thích đùa cợt người khác. Nhưng lúc vừa rồi lưu ý biển số xe của đối phương mới phát hiện ra cô ta đang lái một chiếc xe mang biển số của Quảng Đông.
Chiếc xe Lali Pháp giống như của cô ta rất ít khi thấy ở tỉnh Tương. Trương Nhất Phàm trong lòng đang suy đoán thân phận của cô ta.
Cô gái mở âm thanh trên chiếc xe thật lớn, lúc lái xe, thân mình còn lay động theo tiết tấu âm nhạc. Nhìn Trương Nhất Phàm bằng ánh mắt đầy khiêu khích.
Trương Nhất Phàm chẳng thèm để ý đến cô ta, sau khi cầm thẻ liền tiếp tục tăng tốc đi vào làn đường cao tốc.
Ở trên đường, Tô Như Hồng gọi điện thoại tới, báo cáo tình hình tiến triển cuộc gặp lần thứ hai với ông Tiêu cho Trương Nhất Phàm. Ông Tiêu là người tinh anh, từ khi bị lừa đến địa khu Giao Châu, Trưởng phòng Ngưu hàng ngày đều phái người theo ông ta, ngày nào cũng ở khách sạn xa hoa, buổi tối lại tìm cho ông ta một tiểu thư để giải khuây.
Những đãi ngộ mà Giao Châu đưa ra cho ông ta, quả thực là đã vô cùng lý tưởng rồi. Hai ngày trước lại đi đến địa điểm sẽ chuẩn bị xây dựng trạm thủy điện thủy lợi để khảo sát, nhưng mà Ông Tiêu vẫn không tỏ thái độ gì.
Sự nhẫn nại của Trưởng phòng Ngưu nhanh chóng bị sụp đổ, nhưng ông ta vẫn phải nghe theo sự sắp xếp của Bí thư Thành ủy, bằng bất cứ giá nào cũng phải đạt được dự án này.
Mà Ông Tiêu lại âm thầm có cuộc gặp mặt lần hai với Tô Như Hồng, hai người cũng trao đổi được một ít thông tin. Theo sự nhìn nhận của Tô Như Hồng thì Ông Tiêu là con cáo già, mặc dù lần gặp thứ hai này hai người có chút tiến triển mang tính chất thực tế, nhưng Ông Tiêu căn bản vẫn không đề xuất đến việc sẽ đến thành phố Đông Lâm để xem xét hiện trường tình hình thực tế.
Hôm qua, cuối cùng cũng có cơ hội, Tô Như Hồng đưa ông ta tới sông Tế Thủy. Đi cùng cô còn có Bí thư huyện ủy Tế Châu. Từ hoàn cảnh và chính sách đầu tư ở hai địa phương cho thấy, vị trí địa lý và triển vọng phát triển của thành phố Đông Lâm Có phần mạnh hơn.
Nhưng về chính sách của Giao Châu so với địa khu Đông Lâm lại ưu đãi, rộng rãi hơn nhiều. Bởi vậy Ông Tiêu vẫn còn chần chứ không quyết định. Hôm qua Ông Tiêu rời khỏi khách sạn Vịnh Nước Cạn, nói là đi ra ngoài đi dạo. Không ngờ ông ta vừa đi ra bên ngoài khách sạn liền lên xe Tô Như Hồng, trưởng phòng Ngưu đã đem chuyện này nói lại cho Chu Chí Phương.
Nhưng đối phương lại là nhà đầu tư vạn lần không thể đắc tội, đành phải để ông ta đi đến thành phố Đông Lâm. Ông Tiêu trong lòng càng hiểu thêm rõ về thân phận của mình, hiện tại hai bên chính phủ đều nhất định nhất định phải cướp được dự án của doanh nghiệp quốc tế Hoàn Á.
Đương nhiên, làm người chấp hành của tập đoàn Hoàn Á ở Đại lục, kết quả ông ta vừa lòng nhất là môi trường đầu tư ở thành phố Đông Lâm và chính sách rộng rãi ở địa khu Giao Châu.
Ông Tiêu với kinh nghiệm lâu năm, biết rằng nếu muốn đạt được mục đích của mình, nhất định phải học Thái cực quyền của người Trung Quốc. Hai chính quyền cứ tranh đấu, cuối cùng người được lợi nhất tự nhiên là doanh nghiệp quốc tế Hoàn Á.
Ông Tiêu chính là tính toán lợi ích như thế, hơn nữa gần đây những ngày ở Giao Châu thật sự rất thích, mỗi ngày đều có cán bộ đi cùng, có người đẹp làm bạn. Cho dù hàng ngày đều cùng phía Giao Châu đi đàm phán, nhưng hiệu quả rất thấp.
Nghe Tô Như Hồng báo cáo, Trương Nhất Phàm suy nghĩ một chút:
- Cô tiếp xúc nhiều hơn với ông ta vài lần nữa, nhưng mà về phần chính sách, chúng ta đã nhượng bộ đến mức cuối cùng, không có mức thấp hơn nữa đâu.
Trương Nhất Phàm biết rằng, chỉ cần phía mình nới tay một chút, tập đoàn Hoàn Á lại lấy điều kiện này đi đàm phán với Giao Châu. Sau đó phía bên Giao Châu thấy chính phủ Đông Lâm mở ra cái lỗ hổng này, bọn họ sẽ có thể hạ thấp những tiêu chuẩn trong chính sách.
Còn tập đoàn Hoàn Á vẫn tiếp tục dùng tiêu chuẩn bên Giao Châu cò kè mặc cả với bên mình. Bởi vậy Trương Nhất Phàm ra mệnh lệnh cấp thiết cho Tô Như Hồng. Về phần chính sách tuyệt đối không thể nới lỏng hơn. Nhưng vẫn phải duy trì sự nhiệt tình, tiếp tục tiếp xúc với ông ta, thể hiện rằng thành phố Đông Lâm rất hứng thú với dự án này.
Tô Như Hồng đến bây giờ vẫn không hiểu được, Trương Nhất Phàm bảo mình lôi kéo tập đoàn Hoàn Á là vì sao, nhưng cô phải chấp hành mệnh lệnh của chủ tịch thành phố.
Mà Trương Nhất Phàm cũng vừa mới ra quyết định, bởi vì hắn vừa nhận được điện thoại của Ôn Nhã. Ôn Nhã nói cho hắn một tin tức thật khiến người ta hưng phấn.
Đoàn đại biểu tập đoàn Âu Phil là đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Hoàn Á đến Thượng Hải. Ôn Nhã và con gái của chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Âu Phil có mối quan hệ rất tốt. Mà lần này đại biểu tập đoàn Âu Phil tới Thượng Hải chính là bạn của Ôn Nhã.
Cô ta đến, Trương Nhất Phàm tìm thấy một tia hy vọng khác.
Bởi vậy hắn vội vàng chạy về thành phố Đông Lâm.
Tập đoàn Âu Phil cũng giống như một doanh nghiệp nhà nước của một Hoa kiều, cạnh tranh cùng tập đoàn Hoàn Á nhiều năm. Hai công ty vẫn chẳng phân thành bại, vẫn đấu đá với nhau từng chi tiết nhỏ một.
Lần trước triển lãm thu hút đầu tư của thành phố Đông Lâm ở Thâm Quyến, đại biểu của tập đoàn Âu Phil đóng tại Trung Quốc, không hề coi trọng việc này. Nhưng con gái vị Chủ tịch Hội đồng quản trị nghe nói tập đoàn Hoàn Á chuẩn bị tiến quân vào thị trường Trung Quốc đại lục, cô ta liền có ý đồ luôn.
Cô ta muốn đánh bại dự án phát triển của tập đoàn Hoàn Á ở đại lục, mà Ôn Nhã là bạn bè duy nhất của cô ở Đại lục, hai người quen nhau khi còn ở Anh quốc.
Bởi vậy sau khi cô ta đến Đại lục liền lập tức gọi điện thoại ngay cho Ôn Nhã.
Ôn Nhã nhận được điện thoại của Emi, vô cùng bất ngờ, sau đó nghe được Emi hỏi thăm mình về tình hình đầu tư dự án thủy điện của tập đoàn Hoàn Á vào Trung Quốc đại lục, cô đã nghĩ ngay đến Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm không ngờ trên đường đã đụng phải đứa con gái dở hơi đó.
Chỉ có điều kẻ dở hơi kia lúc hạ tốc độ liền bị cảnh sát giao thông cản lại. Nhìn cô gái kia bị cảnh sát giao thông giữ lại, Trương Nhất Phàm cười cười, lúc sắp đi còn nghe cô gái kia tức giận hét to:
- Gọi chủ tịch thành phố các anh tới đây! Tôi là khách của thành phố Đông Lâm các anh đó.
Nghe câu này, Trương Nhất Phàm không nhịn được nhíu mày, thật là lớn giọng mà, còn kêu Chủ tịch thành phố đến gặp cô? Tiếc rằng Chủ tịch thành phố biết cô, cô không biết Chủ tịch thành phố.
Cô gái còn rít gào, rút từ trong túi ra một xấp tiền:
- Phạt tiền, phạt tiền, các anh không phải muốn đòi tiền sao? Cầm tiền rồi cút đi cho tôi, làm mất thời gian của bổn tiểu thư, các anh không bồi thường nổi đâu đấy!
Cô gái kia tiện tay vứt luôn tiền xuống, khiến cho mấy cảnh sát giao thông dở khóc dở cười. Ở đâu ra cô gái không nói đạo lý như cô ta? Nhưng cảnh sát giao thông thành phố Đông Lâm cũng không dám giống như trước kia, cầm tiền mà không quan tâm chuyện gì.
Thời gian trước bị Trương Nhất Phàm khua trống khua chiêng chỉnh đốn một trận như vậy, rất nhiều người đều co vòi lại, cũng không dám hoành hành ngang ngược, chém chặt dân chúng nữa. Nhìn thấy nhiều tiền hư vậy, bọn họ vẫn thành thật chấp pháp, đem xe tạm giữ lại.
Cô gái tức giận ném một câu:
- Bố không cần xe này nữa, các anh muốn xử lý thế nào thì cứ xử lý.
Sau đó cô ta liền thở phì phò vung cửa, đi đến bên xe Trương Nhất Phàm, kéo cửa xe hắn ghé mông vào ngồi.
- Đưa tôi đến khách sạn Tiểu Hoa Thiên.
Trương Nhất Phàm châm thuốc, nhìn cô mỉm cười, đưa cho mười ngàn:
- Rất xin lỗi, tôi không có thói quen hầu hạ người khác, cô tự bắt xe đi đi!
- Này, đồ công tử bột, làm người không được ném đá xuống giếng chứ? Tốt xấu chúng ta cũng là cùng đường. Coi như tôi đụng phải xe anh, xem bổn tiểu thư ở nơi này giống như con chim nhỏ không có người quen, anh cho tôi quá một đoạn đường thì có gì ghê gớm chứ?
Lại bảo mình là công tử bột, Trương Nhất Phàm hận là không thể tóm được cô ta, đánh thật mạnh vào mông cô ta. Vừa đúng lúc này, điện thoại của Trương Nhất Phàm kêu lên, hắn cũng không để ý cô gái này, lấy điện thoại ra trả lời một tiếng.
Là điện thoại của Ôn Nhã gọi tới:
- Anh đến chưa? Emi không có nhiều thời gian đâu, anh mau mau về đi.
- Tôi tới rồi, cô đang ở đâu?
- Tôi cùng với cô ấy ở Tiểu Hoa Thiên, anh tới rồi gọi điện thoại cho tôi nhé.
Ôn Nhã nói địa chỉ cho hắn.
Sao lại là Tiểu Hoa Thiên? Tiểu Hoa Thiên là khách sạn bốn sao mà thành phố Đông Lâm mới xây dựng, thuộc vào dạng quán rượu kiêm khách sạn của thành phố, bởi vậy gọi là Tiểu Hoa Thiên.
Hắn nhìn vào mắt cô gái, bóp tắt tàn thuốc:
- Cô còn không xuống xe? Tôi phải đi rồi!
Cô gái kia hung hăng nhìn trừng trừng vào hắn, mắng một câu nhỏ mọn! Sau đó nói những lời khiến Trương Nhất Phàm rất buồn bực. Đợi bà lớn rồi, nhất định sẽ lấy tiền bao ngươi, sau đó chơi cho ngươi chết!
Thật không hiểu nổi nha đầu này sao lại gọi mình là công tử bột. Trương Nhất Phàm cũng lười không muốn so đo, nhìn cô ta nổi giận đùng đùng, mới lái xe hướng về phía Tiểu Hoa Thiên.
Khi đến Tiểu Hoa Thiên, Ôn Nhã đang chờ hắn ở đại sảnh. Sau khi hai người đi vào thang máy, Ôn Nhã nhìn vào gương trong thang máy, trông thấy bóng của hai người đang đứng, bất giác cười cười một cách kỳ quái.
Trương Nhất Phàm hỏi cô ta cười gì?
Ôn Nhã mặt đỏ lên, lắc đầu nói:
- Không có gì.
Sau đó cô thay đổi đề tài.
- Emi là Tổng giám đốc điều hành của Âu Phil ở Đại lục lần này. Lần này cô ấy nhằm vào dự án đầu tư của tập đoàn Hoàn Á, anh rốt cuộc cũng có người để cò kè mặc cả rồi.
Trong thang máy hai phút ngắn ngủi, Ôn Nhã đã nhanh chóng đem chuyện sâu xa của hai công ty giới thiệu ngắn gọn cho Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm cười hỏi:
- Vì sao lại nói cho tôi những chuyện này? Cô không sợ bán đứng bạn bè sao?
Ôn Nhã trừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt có chút không tự nhiên.
Hai người ra khỏi thang máy. Ôn Nhã dẫn hắn tới phòng của Emi:
- Emi lần này bí mật đến thành phố Đông Lâm. Bởi vậy hành tung của cô không để cho người ta biết được, cho nên chuyện này yêu cầu cần bí mật.
Vừa rồi nghe Ôn Nhã giới thiệu, Trương Nhất Phàm cơ bản nắm trong lòng bàn tay. Ôn Nhã ấn chuông cửa, từ trong một cô gái phương Tây mắt xanh tóc vàng đi ra. Nhìn cô gái phương Tây xinh đẹp này, Trương Nhất Phàm có chút hối hận đã đến khách sạn này.
Emi cũng sững sờ như vậy, Ôn Nhã rõ ràng nói với mình là dẫn chủ tịch thành phố Đông Lâm tới. Theo những hiểu biết của cô về tình hình trong nước, bình thường một cán bộ thành phố ít nhất cũng phải trên dưới bốn mươi tuổi. Người thanh niên trước mắt này, chắc là trợ lý hoặc là thư kí của Chủ tịch thành phố?
Bởi vậy trong mắt Emi hiện lên một chút thất vọng, cảm thấy mình đến thành phố Đông Lâm không được coi trọng.
Trương Nhất Phàm giơ tay chào:
- Chào cô, tiểu thư Emi! Tôi là Chủ tịch thành phố Đông Lâm, Trương Nhất Phàm, chào mừng cô đến đầu tư ở thành phố Đông Lâm của chúng tôi. Tôi thay mặt cho đại biểu thành phố Đông Lâm hoan nghênh cô!
Emi đưa bàn tay mềm mại, mân mê mái tóc vàng đẹp đẽ, nghe Trương Nhất Phàm tự giới thiệu, không khỏi lộ ra vẻ mặt mỉm cười nói:
- Chủ tịch thành phố trẻ tuổi, thật vui vì được biết ngài!
Sau đó ba người vào phòng khách của Emi ngồi xuống.
Bởi vì xuất hiện bí mật, Emi không mang theo cả trợ lý, một mình lặng lẽ bay tới tỉnh Tương. Sau đó Ôn Nhã ra sân bay đón cô, trực tiếp đưa vào Tiểu Hoa Thiên ở.
Hai người gặp mặt, Trương Nhất Phàm tuyệt đối không nghĩ tới, đối phương lại là một cô gái tóc vàng xinh đẹp như vậy. Emi cũng thật không ngờ chủ tịch thành phố Đông Lâm lại trẻ tuổi như vậy. Cô rất thích giao tiếp với những người trẻ tuổi, rất thích tinh thần phấn chấn bồng bột của tuổi trẻ. Bởi vậy những người bên dưới Emi, tất cả đều mang một sắc trẻ tuổi.
Đây chỉ là lần gặp gỡ không chính thức, hai người đều không mang theo trợ thủ. Emi đã đem ý tưởng đầu tư của Âu Phil nói cho Trương Nhất Phàm. Khiến cho Trương Nhất Phàm lại một lần nữa giật mình, cô gái tóc vàng xinh đẹp này lại có thể nói tiếng Trung lưu loát như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...