Quan Đạo Thiên Kiêu

Thời gian này Trương Nhất Phàm đã ra tay ở thành phố Đông Lâm như vậy, đã có rất nhiều người đã bị hắn động chạm đến. Đặc biệt là từ sau khi đường dây nóng của Chủ tịch thành phố được khai thông, thì tất cả những cuộc điện thoại gọi đến, cứ hễ một cuộc gọi đến thì lại cho điều tra, xem xét và lại cho xử lý, giải quyết luôn.

Bởi vậy, dân chúng thành phố dần dần đã có niềm tin đối với Chủ tịch thành phố . Trước đó dân chúng có một câu nói: nếu đi tin vào mấy ông quan chức kia không bằng đi tin có lợn mẹ leo cây. Nhưng trải qua sự chỉnh đốn thẳng tay của Trương Nhất Phàm, mọi người đã thu lại lời nói đó.

Thậm chí có người còn gọi hắn là Chủ tịch thành phố cứng rắn.

Trương Nhất Phàm làm như vậy đã nhận được sự ủng hộ của dân chúng, đồng thời cũng đã đắc tội với không biết bao nhiêu người.

Có điều kỳ quái là, trong thời gian này, Bí thư Phạm lại rất khiêm tốn. Mặc cho Trương Nhất Phàm hoặc mọi người thỏa sức gây sức ép, lên giọng, ông ta vẫn luôn giữ một thái độ rất hòa nhã.

Nhưng Trương Nhất Phàm lại luôn có cảm giác, sự khiêm tốn của ông ta hình như là đang cố ý lảng tránh cái gì đó.

Hiện tại địa khu Đông Lâm, Bí thư Lâm quản lý huyện Thông Thành, Bí thư Phạm quản lý huyện Tế Châu. Uông Viễn Dương và Đường Vũ đến huyện Ngũ Dương, một mình Trương Nhất Phàm ở lại thành phố Đông Lâm. Toàn bộ địa khu Đông Lâm về cơ bản là thuộc trong phạm vi nắm quyền của Trương hệ.

Mặc dù bọn họ mấy người này đều có liên quan đến Trương hệ, ít ra thì bọn họ cũng là một nhánh trong cây đại thụ đó. Nhưng đó cũng là thế lực của Trương Nhất Phàm. Đối với địa khu Đông Lâm mà nói đã trở thành một thế lực rất hùng mạnh rồi.

Bọn Lý Khánh Tùng, Lã Cường, Vương Bác của huyện Sa, hầu hết đều là người của Trương Nhất Phàm. Ở thành phố cấp 1 cũng có rất nhiều người đã bắt đầu mon men hướng về phe của Trương Nhất Phàm.

Trương Nhất Phàm ở thành phố Đông Lâm xem như đã lăn lộn và phát triển nhanh chóng, chính vì thế hắn đã dốc hết sức cho việc phát triển kinh tế và thiết lập mạng lưới giao thông.

Buổi chiều sau khi tan họp, Tần Xuyên vội vội vàng vàng chạy tới, thì thầm gì đó bên tai Trương Nhất Phàm:

- Chủ tịch thành phố Trương, lúc nãy Trưởng phòng xúc tiến đầu tư thương mại Tô có gọi điện thoại đến nói khách đã bị người của Giao Châu tiếp đón đi rồi.

- Đi máy bay nào?

Nghe nói khó khăn lắm mới dẫn về được nhà đầu tư này, không ngờ lại bị người của Giao Châu tiếp dẫn đi. Trương Nhất Phàm bỗng nhiên nói tục một câu. Trông thấy Chủ tịch thành phố đang nổi giận, Tần Xuyên bèn giải thích:

- Khi Trưởng phòng xúc tiến đầu tư thương mại Tô đến sân bay, khách vừa xuống máy bay thì bị người của phía Giao Châu lấy danh nghĩa của Phòng xúc tiến đầu tư thương mại thành phố Đông Lâm mà tiếp dẫn đi rồi. Trưởng phòng Tô đang ở sân bay để chờ chuyến bay tiếp đuổi theo.

- Thật là khốn nạn!


Trương Nhất Phàm chửi một câu. Tần Xuyên cũng không hiểu là hắn đang chửi Tô Như Hồng hay là chửi những người của phía Giao Châu.

Trưởng phòng xúc tiến đầu tư thương mại là bà Tô Như Hồng, năm nay 37, 38 tuổi. Trước đó không lâu được Trương Nhất Phàm đề bạt lên, vừa mới ngồi ở cái ghế Trưởng phòng đó chưa đầy nửa năm.

Tô Như Hồng cũng là nữ trưởng phòng đầu tiên của phòng xúc tiến đầu tư. Con người này năng lực rất tốt, tài ăn nói giỏi, làm việc khiến người ta rất an tâm. Trông bà ta có một phong thái rất mạnh mẽ. Lúc đầu vì Trương Nhất Phàm thấy năng lực làm việc của bà ta rất mạnh nên mới cứng rắn đề bạt cho bà ta lên.

Không ngờ lần này lại để xảy ra chuyện như vậy.

Khách lần này là do phòng xúc tiến đầu tư thành phố Đông Lâm thu hút được trong lần triển lãm thu hút đầu tư ở Thâm Quyến. Đó là một người Hoa đến từ Malaysia, ông ta nhìn thấy được điều kiện đầu tư của thành phố Đông Lâm nên đã có ý định muốn mở một dự án về phát điện bằng sức nước ở Đại lục.

Mà huyện Tế Châu của thành phố Đông Lâm vừa vặn lại đáp ứng đúng điều kiện này, lưu lượng nước hàng năm của sông Tế Thủy mạnh gấp 3 lần sông Liễu Thủy. Hơn nữa lại hàng năm không thay đổi, cứ chảy cuồn cuộn như vậy.

Mọi người lúc đầu chỉ đàm phán sơ bộ trong cuộc triển lãm thu hút đầu tư ở Thâm Quyến mà thôi, còn cụ thể công việc hợp tác ra sao vẫn còn chưa định hình. Hôm nay đối phương muốn đến thành phố Đông Lâm để nói chuyện cụ thể về việc hợp tác. Không ngờ khách vừa mới xuống máy bay thì đã bị đoàn đại biểu của địa khu Giao Châu lấy danh nghĩa của thành phố Đông Lâm đã tiếp dẫn đi mất.

Điều khiến cho Trương Nhất Phàm phẫn nộ nhất chính là hành vi vô sỉ của Phòng xúc tiến đầu tư thành phố Giao Châu. Hắn muốn gọi điện thoại để chất vấn Ủy ban nhân dân thành phố, nhưng suy nghĩ một hồi rồi lại thôi.

Địa khu thành phố Giao Châu và địa khu thành phố Đông Lâm đều gần nhau, đều là địa khu kéo dài theo dãy núi Ngưu Lan, có một điều kiện địa lý tương đồng với nhau. Nếu như địa khu Giao Châu đã làm tốt công tác cướp trên tay như vậy thì chắc chắn bọn họ cũng đã đưa ra những điều kiện ưu đãi nhất.

Nếu như dự án này mà tọa lạc ở Giao Châu, thì đối với cả thành phố Đông Lâm mà nói sẽ là một sự tổn thất rất lớn. Bởi vì nếu như trạm thủy điện, thủy lợi này mà khánh thành, thì không những có thể cam đoan cung cấp điện cho cả thành phố Đông Lâm mà hơn nữa còn có thể cung cấp một nguồn điện lớn cho các vùng lân cận.

Mà giá điện của địa khu Đông Lâm bình quân sẽ bị giảm xuống hai hào. Tuy chỉ là hai hào, nhưng nó lại là một nguồn lợi nhuận khổng lồ. Chính vì thế, lúc đầu khi Tô Như Hồng biết được tin tức này báo cáo cho Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm liền lập tức vỗ bàn, dốc toàn lực để ủng hộ hạng mục này.

Ai nào có thể ngờ, vào đúng lúc then chốt thì lại xảy ra chuyện. Cũng không hiểu Phòng xúc tiến đầu tư thành phố Giao Châu lấy được tin tức từ đâu mà lại nhảy ra cướp khách đúng lúc như thế.

Hiện tại Bí thư Thành ủy thành phố Giao Châu là Chu Chí Phương. Trương Nhất Phàm không muốn giao tiếp với con người này, hơn nữa nói lý với ông ta có khi mình còn bị mất mặt, không biết chừng lại còn khiến cho người ta chế nhạo, nói rằng mấy người của thành phố Đông Lâm các người thật không có bản lĩnh, vô tác dụng.

Tô Như Hồng 4 rưỡi chiều liền về đến văn phòng Chủ tịch thành phố. Sau khi vào cửa, Tô Như Hồng liền lập tức lên tiếng xin lỗi:

- Tôi xin lỗi, đều do tôi nhất thời sơ sẩy, xin Chủ tịch thành phố Trương cứ trách phạt!

Trương Nhất Phàm sa sầm nét mặt, nghe thấy câu nói này hẳn không vui vẻ gì. Nếu như tôi đề bạt cô lên chỉ để xử phạt cô thì lúc đầu hà tất gì tôi phải tốn công tốn sức thế làm gì?


Hắn liếc Tô Như Hồng, một người phụ nữ 38 tuổi, vóc dáng vẫn giữ được rất ổn, khuôn mặt được trang điểm kỹ càng khiến cho bà ta như trẻ lại rất nhiều.

Nếu như chỉ nhìn vào vóc dáng bề ngoài và khuôn mặt thì chắc hẳn ai cũng sẽ đoán bà ta chỉ khoảng trên dưới 30. Một người phụ nữ 38 tuổi, rất thành thục, rất thùy mị. Trương Nhất Phàm liếc bà ta một cái rồi trầm giọng nói:

- Bọn họ có thể cướp người đi, cô không thể cướp người về được sao?

Tô Như Hồng thầm nghĩ:

- Chủ tịch thành phố đã đưa cho mình vấn đề nan giải. Người ta đã đi Giao Châu, tôi làm sao mà đi cướp lại được cơ chứ?

Chỉ có điều Trương Nhất Phàm cũng không nói gì nhiều với bà ta, chỉ có câu:

- Không được làm mất mặt người của thành phố Đông Lâm chúng ta, cô mau đi cướp người về đây cho tôi!

Từ trong văn phòng của Chủ tịch thành phố đi ra, lòng Tô Như Hồng nặng như đeo đá.

Bà ta biết mình là hạng nữ nhân, từ miệng của Phó phòng xúc tiến đầu tư mới biết, nếu như không có sự đề bạt của Trương Nhất Phàm, thì cả đời này bà ta cũng bao giờ có thể ngồi được ở cái vị trí đó.

Lúc đầu khi bà ta ngồi vào vị trí đó, Tô Như Hồng liền nghĩ, nhất định mình phải làm việc cho thật tốt, phải làm cho ra thành tích, cho dù có mất mặt mình cũng không được để cho Chủ tịch thành phố Trương mất mặt được.

Mang theo mối tâm sự đó, trong vòng nửa năm nay, Tô Như Hồng thật sự làm việc rất cố gắng, cũng đã làm nên khá nhiều cống hiến cho Phòng xúc tiến đầu tư cho thành phố Đông Lâm này.

Từ chỗ của Quyền Chủ tịch thành phố đi ra, đã đến giờ tan ca, Tô Như Hồng không còn một chút tâm trạng nào cả, lẳng lặng thẫn thờ ngồi ở văn phòng, tìm cách làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ này.

Phó chánh văn phòng La Hạo là một người gần 30 tuổi, thuộc thế hệ trẻ của Phòng xúc tiến đầu tư này. La Hạo là người được Tô Như Hồng đề bạt lên, những lúc tài xế vắng mặt, La Hạo liền trở thành tài xế của Tô Như Hồng luôn.

Ở phòng xúc tiến đầu tư, La Hạo cũng được coi là nhân vật thân tín của Tô Như Hồng. Đã quá giờ tan ca, La Hạo chuẩn bị về nhà, khi đi ngang qua văn phòng của Trưởng phòng, trông Tô Như Hồng vẫn chưa về, anh ta liền gõ cửa:

- Trưởng phòng Tô, sao cô vẫn chưa về?


Tô Như Hồng hay tay đang ôm đầu, đang nghĩ về vấn đề nan giải đó.

Sau khi nhìn thấy La Hạo, Tô Như Hồng liền thuận miệng đáp:

- Ồ, tôi có chút chuyện, mọi người cứ về trước đi!

La Hạo là người cẩn thận, hôm nay Phòng xúc tiến đầu tư khó khăn lắm mới dẫn về được mối làm ăn, không ngờ lại bị phía Giao Châu cướp đi mất. Tin tức này đã được truyền đi.

Trong phòng xúc tiến đã có kẻ đang cười cô ta, La Hạo trông thấy cô ta đang đau đầu chuyện này, liền khuyên nhủ:

- Trưởng phòng Tô, dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra như vậy, cô cũng đừng quá nghĩ ngợi nhiều nữa.

Không ngờ đột nhiên Tô Như Hồng nói:

- Cái gì mà nói sự việc đã như thế này rồi chứ. Người ta bị cướp đi trước mắt mình, hiện giờ không hiểu có bao nhiêu kẻ đang cười vào mũi tôi đây này.

La Hạo biết lúc này tâm trạng của cô ta không được tốt, nên cũng không so đo làm gì. Ngược lại, anh ta còn mơ hồ đoán được ngọn nguồn nguồn cơn của nó, khỏi phải nói, Trưởng phòng Tô chắc đã bị cấp trên trách mắng rồi.

La Hạo là người được Tô Như Hồng đề bạt lên làm Phó chủ nhiệm. Tô Như Hồng trông thấy tay Chủ nhiệm cũ đã hơn 50 tuổi, tuổi già sức yếu nên cũng muốn đưa La Hạo lên thay thế. Đương nhiên La Hạo hiểu ý của lãnh đạo, chính vì thế mà trong công việc, anh ta lúc nào cũng đặt công việc lên trên hết, không dám có chút sai lầm nào.

Tô Như Hồng dù soa cũng là người bình tĩnh, sau khi nổi cáu, bỗng nhiên phát hiện ra mình đã có chút thất thố, liền nói với La Hạo:

- Cậu đi trước đi, tôi muốn yên tĩnh một chút.

Phía Giao Châu đã cố ý cướp khách đầu tư, chắc chắn bọn họ đã chuẩn bị đâu vào đó cả rồi. Nói không chừng lúc này bọn họ đã đàm phán hòm hòm rồi cũng nên. Vì hoàn cảnh địa lợi của Giao Châu khá tốt, so với Đông Lâm có nhiều điểm thuận lợi hơn.

Hơn nữa bọn họ cũng có thủy hệ rất phát đạt, điều kiện xây dựng thủy lợi đầy đủ. Nếu muốn chuyện này được xoay đổi Càn Khôn thì nhất định trong đêm hôm nay, phải tìm đến người khách đến đầu tư Malaysia đó, nói cho ông ta toàn bộ âm mưu của phía Giao Châu mà thôi.

Nếu không thì tất cả sẽ không còn kịp nữa. Chỉ cần bọn họ đạt được hiệp nghị rồi thì cho dù mình có muốn cướp đầu tư về thì cũng nghe chừng khó hơn lên trời.

- Sao cậu còn chưa đi?

Tô Như Hồng ngẩng đầu lên vẫn còn thấy La Hạo đứng đó.

La Hạo nói:

- Không sao, tôi ở lại một chút cũng được. Dù sao thì ở nhà cũng không có chuyện gì.


La Hạo biết áp lực của Tô Như Hồng rất lớn, lại xảy ra chuyện như vậy khó tránh khỏi sự tức giận. Hơn nữa trong phòng còn nhiều Phó phòng còn mong Tô Như Hồng xảy ra chuyện.

Tô Như Hồng cẩn thận nghĩ ngợi, vị trí của mình ở Phòng xúc tiến đầu tư này không ngờ lại có lắm người đố kỵ đến vậy. Nhưng bà ta là một người phụ nữ cứng rắn, chính vì thế mà lại càng muốn xử trí việc này làm sao cho viên mãn nhất.

Bà ta liền nói với La Hạo:

- Tối nay cậu đi công tác với tôi nhé?

La Hạo gần như đồng ý mà không cần phải suy nghĩ. Anh ta biết nếu như Tô Như Hồng muốn anh ta đi thì chắc chắn là có ý của bà ta.

- Thế thì tôi đi lấy xe.

Khi La Hạo đi xuống lầu, tìm điện thoại để gọi điện về cho vợ, sau đó lái xe đến, chờ Tô Như Hồng ở dưới.

Tô Như Hồng cũng không còn cách nào khác, đành phải đi Giao Châu để thử vận may.

Cũng may đã cùng nhau đàm phán với vị đại biểu của ông Malaysia kia vài lần, nên Tô Như Hồng cũng có được số điện thoại của ông ta, đến Giao Châu sẽ liên hệ.

Trông thấy Tô Như Hồng xuống tầng, La Hạo lập tức chạy ra mở cửa sau cho bà ta.

- Đi Giao Châu!

Tô Như Hồng chỉ nói một câu đơn giản vậy, rồi khoanh hai tay trước ngực. Bà ta đang nghĩ sau khi đến Giao Châu rồi sẽ làm cách nào để hẹn cho được ông Tiêu đó ra ngoài, tìm một nơi nào đó để bàn chuyện hợp tác.

Ông Tiêu là thương gia của Malaysia. Bố của ông ta là người Hoa, mẹ là người gốc Malaysia. Ông Tiêu là người lai, nên rất to cao, có râu quai nón.

Ông ta là một đại biểu của doanh nghiệp Hoàn Á nổi tiếng quốc tế có trụ sở tại Trung Quốc, có toàn quyền quyết định khai thác và phát triển thị trường ở Trung Quốc đại lục. Trước đó không lâu ông ta đến Thâm Quyến, trông thấy đoàn người Tô Như Hồng của phòng xúc tiến đầu tư thành phố Đông Lâm, ông ta liền cầm tài liệu giới thiệu của phòng xúc tiến đầu tư thành phố Đông Lâm về Malaysia để nghiên cứu.

Chủ tịch Hội đồng quản trị của doanh nghiệp quốc tế Hoàn Á trông thấy được cơ hội làm ăn, nên quyết định đầu tư một nhà thủy lợi ở Đại lục. Trong phương diện ngành sản xuất phát điện thì doanh nghiệp Hoàn Á là doanh nghiệp vô cùng nổi tiếng. Ở Afghanistan và Nam Phi đều có những dự án mang tính hợp tác như vậy, chủ yếu là kinh doanh sản xuất điện.

Mà trong ngành sản xuất thủy lợi, điều kiện bảo vệ môi trường, hiệu suất phát điện cao nhất, giá thành phát điện thấp nhất. Máy vận hành nhanh, điều hành cũng vô cùng dễ dàng. Chính vì thế mà Chủ tịch Hội đồng quản trị của doanh nghiệp Hoàn Á đã nhắm trúng dự án ở Trung Quốc.

Ông Tiêu sẽ đại diện cho doanh nghiệp quốc tế Hoàn Á giải quyết tất cả mọi công việc liên quan. Tối hôm nay Tô Như Hồng dự định đi gặp ông Tiêu này, sau đó sẽ gặp riêng ông ta để cùng nói chuyện.

Ngoài ra, bà ta cũng không thể nghĩ ra được một phương án nào hữu hiệu hơn cả. Buổi tối 8 giờ, xe đi vào khu thành phố Giao Châu. Tô Như Hồng mới cẩn thận gọi điện cho ông Tiêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui