Mấy ngày nay Thẩm Uyển Vân ở thành phố Đông Lâm, Trương Nhất Phàm thì ra sức lôi kéo các nhà tài trợ, ngày Hạ Vi Nhi đến thành phố Đông Lâm biểu diễn để lấy tiền cứu trợ cũng đang đến gần. Các tờ báo lớn và đài truyền hình đều đưa tin về việc này.
Buổi chiều, Trương Nhất Phàm đã hẹn với Trợ lý Kim về khoản tiền không hoàn lại dùng để xây dựng lại khu vực bị nạn. Lý Gia Minh tiên sinh khá coi trọng trận lũ gây ảnh hưởng nghiêm trọng tại Giang Nam lần này. Ngoài việc quyên góp các đồ dùng cứu nạn trị giá hàng trăm ngàn, ông còn tài trợ khoản tiền một trăm triệu để cứu nạn.
Trợ lý Kim lần này đến Trung Quốc, chủ yếu là đại diện cho Lý tiên sinh đến làm từ thiện ở địa khu Đông Lâm. Thẩm Uyển Vân cũng nhân cơ hội Trợ lý Kim đến Trung Quốc mà đến đây viết bài.
Trương Nhất Phàm và Trợ lý Kim cũng có thể coi như chỗ quen biết cũ, bởi vậy, hắn quyết định đích thân đến tỉnh đón tiếp. Cùng đi đương nhiên có Trưởng ban thư ký và thư ký chuyên trách, còn có xe cảnh sát mở đường, cùng nhóm phóng viên ở các tờ báo và đài truyền hình tỉnh.
Tại sân bay, lần đầu tiên Trương Nhất Phàm phô trương lớn như vậy, tiền hô hậu ủng. Đám người Trương Nhất Phàm đợi đến đúng giờ chuyến bay từ Hong Kong đến Trung Quốc hạ cánh. Một lát sau, đã thấy Trợ lý Kim đeo kính mắt viền vàng, oai phong xuất hiện trước mắt mọi người.
Các phóng viên vừa nhìn thấy, những ánh đèn flash cùng tiếng bấm máy ảnh vang lên không ngừng. Trương Nhất Phàm còn chưa kịp đi tới, các phóng viên đã cầm micro lao lên, đặt câu hỏi cho Trợ lý Kim.
Trợ lý Kim khoát tay với đám phóng viên, bước đến chỗ Trương Nhất Phàm, hai người vừa bắt tay, ngay lập tức, các phóng viên liền vội vàng tiếp tục, lại chụp ảnh, lại mồm năm miệng mười đặt câu hỏi.
Trợ lý Kim nói với đám phóng viên:
- Mọi người có thể yên lặng một chút cho chúng tôi nói chuyện riêng một chút, sau đó các vị sẽ tiếp tục đặt câu hỏi được không?
Ngay sau đó mọi người đều yên lặng, Trợ lý Kim bắt tay Trương Nhất Phàm, cười nồng nhiệt:
- Hôm nay còn có một niềm vui bất ngờ nữa. Anh đoán xem, tôi đưa ai đến đây này.
- Chắc không phải Lý tiên sinh chứ?
Sau khi Trương Nhất Phàm hỏi, mới nhận ra câu hỏi của mình hơi kì lạ. Cho dù là Lý tiên sinh có đến đây thật, cũng tuyệt đối không bao giờ đi sau lưng Trợ lý Kim. Trong bất kỳ trường hợp nào, chỉ cần có mặt Lý tiên sinh, Trợ lý Kim sẽ luôn luôn cung kính đứng bên cạnh ông.
Trợ lý Kim cười, quay về phía sân bay hô:
- Viện Viện, cháu có thể ra đây!
Rất nhanh chóng, Âu Dương Viện Viện liền mỉm cười, thò cổ ra xuất hiện trước mắt Trương Nhất Phàm.
- Viện Viện?
Trương Nhất Phàm thật không thể tin được, lần này cả Âu Dương Viện Viện cũng đến đây. Hai năm trời không gặp, Âu Dương Viện Viện đã trở thành một cô gái rất xinh đẹp. Cô gái xinh đẹp trước mặt và cô bé ngốc nghếch lúc trước dường như là hai người khác nhau. Hơn nữa cô được sinh ra ở một gia tộc lớn như nhà họ Lý, tuy vẫn còn mang theo nét nghịch ngợm đáng yêu, nhưng vẫn có thể mơ hồ cảm thấy khí chất của một quý tộc trong xã hội thượng lưu tỏa ra trên người cô.
Cô bé này đã trưởng thành, đã chín chắn rồi. Trương Nhất Phàm nhìn Âu Dương Viện Viện cười cười, những suy nghĩ trong đầu hắn còn chưa rõ rệt, Âu Dương Viện Viện đã kêu lên một tiếng.
- Anh Nhất Phàm!
Thật không ngờ, không ngờ, không ngờ ngay trước mặt bao nhiêu người, cô lao vào lòng Trương Nhất Phàm.
Tách tách….Tách tách….Một vài phóng viên thông minh đã ngay chụp ảnh ngay lập tức. Đây chính là cơ hội hiếm có, lại chính là một tin tức tuyệt vời, có thể làm bùng nổ cơn bão tin tức. Đại tiểu thư Hong Kong thích Quyền Chủ tịch thành phố trẻ tuổi, chẹp chẹp, thật là hay!
Thẩm Uyển Vân tỏ ra một vẻ mặt kì quái, cô đã sớm biết tình tình cô bé kia, nhưng vẫn cảm thấy ngại ngùng trước hành động bất ngờ của cô bé. Thật là một cô gái dũng cảm!
Nhưng tất cả mọi người đều không để ý rằng hành động này xuất phát từ tận đáy lòng của một cô bé ngây thơ hồn nhiên. Sau khi trở về Hong Kong, Âu Dương Viện Viện đương nhiên không thể quên được ân nhân cứu mạng Trương Nhất Phàm. Hơn nữa, trong khoảng thời gian ở nhà Trương Nhất Phàm, cô cũng rất thích người anh trai mày rậm mắt to này.
Trong gia đình, việc cô sà vào lòng các bậc bề trên trong nhà làm nũng cũng là chuyện hết sức bình thường.
- Viện Viện!
Trương Nhất Phàm tỏ ra xấu hổ, cho dù hắn đã có chuẩn bị rất kĩ từ trước, hắn cũng muốn gặp Âu Dương Viện Viện, nhưng hắn thật sự không ngờ, tính tình cô vẫn còn trẻ con ngây thơ như vậy. Vừa rồi hắn còn định khen cô đã trưởng thành, đã chín chắn, nhưng xem ra, kết luận này đưa ra còn hơi sớm!
Hắn vỗ vỗ bả vai Âu Dương Viện Viện, nói cho cô biết rằng có rất nhiều người đang nhìn! Âu Dương Viện Viện lúc này mới nhớ ra mình đang ở sân bay, không khỏi đỏ mặt, nhưng vẫn giữ chặt tay Trương Nhất Phàm không chịu buông.
Thấy các phóng viên đang chụp ảnh, cô còn giơ tay lên vẫy, cười rất vui vẻ.
Khi cô nhìn thấy Thẩm Uyển Vân, liền ngoan ngoãn gọi một tiếng:
- Chị Uyển Vân!
Thẩm Uyển Vân bước lên một bước, kéo tay cô:
- Viện Viện, chúng ta ra xe trước đi! Anh Nhất Phàm và Kim tiên sinh còn có rất nhiều chuyện để nói với nhau.
Thẩm Uyển Vân liếc nhìn Trương Nhất Phàm một cái, dẫn Âu Dương Viện Viện ra xe trước.
Trương Nhất Phảm có vẻ hơi khó chịu, hắn nghĩ lần này mình lại nổi tiếng rồi, xem ra rất khó ngăn chặn miệng lưỡi của những tay phóng viên này. Có những kẻ trời sinh ra đã thích đi thêm thắt tin tức, không có chuyện gì cũng có thể bịa đặt ra để viết bài, huống hồ hôm nay lại là chuyện có chứng cứ hẳn hoi.
Tuy nhiên hắn cũng chẳng muốn đi tính toán với bọn họ, nói với Trợ lý Kim:
- Kim tiên sinh, chúng ta ra xe đi!
Khi Kim tiên sinh bước lên xe, có rất nhiều phóng viên vây quanh chiếc xe.
- Kim tiên sinh, ngài có thể tiết lộ một chút về lý do lần này ngài trở về Trung Quốc không?
- Kim tiên sinh, lần này ngài quay lại Trung Quốc có phải để thay mặt cho tập đoàn nhà họ Lý tiếp tục phát triển đầu tư hay không? Hay đây chính là chủ ý của ngài?
- Kim tiên sinh…
Kim tiên sinh cười rất hiền từ, cũng không nói gì, chỉ vẫy tay về phía đám đông nhà báo, xoay người chui vào trong xe.
- Chủ tịch thành phố Trương, cô gái vừa rồi có phải là cháu gái của người giàu nhất Hong Kong, Lý Gia Minh tiên sinh không?
- Chủ tịch thành phố Trương, ngài là vị Quyền Chủ tịch thành phố trẻ tuổi nhất ở tỉnh Tương, lần này Kim tiên sinh đến Trung Quốc, có phải lại sắp có dự án đầu tư quan trọng nào không?
- Chủ tịch thành phố Trương, ngài và cháu gái Lý tiên sinh có quan hệ gì vậy? Nhìn hai người rất giống người yêu!
…
Trương Nhất Phàm phất phất tay với các phóng viên, nói:
- Các vị muốn biết chuyện gì thì cứ đến cuộc họp báo!
Sau đó hắn cũng leo lên xe, Liễu Hải lập tức khởi động xe, đoàn người rời khỏi sân bay.
Các số báo ra buổi chiều cùng ngày và ngày hôm sau đều đồng loạt đăng tin, còn đăng cả mấy tấm ảnh chụp Âu Dương Viện Viện nhào vào lòng Trương Nhất Phàm. Sau đó lại có một vài phóng viên tự suy đoán, phát huy trí tưởng tượng vô cùng phong phú, khiến câu chuyện giữa Trương Nhất Phàm và Âu Dương Viện Viện trở nên vô cùng hấp dẫn.
Sau khi quay lại thành phố Đông Lâm, Trợ lý Kim và Âu Dương Viện Viện được sắp xếp ở tại khách sạn tốt nhất thành phố - khách sạn Kim Dương Quang, có cảnh sát bảo vệ hai bốn trên hai bốn giờ.
Buổi biểu diễn của Hạ Vi Nhi ở thành phố Đông Lâm để lấy tiền cứu tế đang được tích cực chuẩn bị. Trương Nhất Phàm cũng vì chuyện xây dựng lại sau thiên tai, ngày hôm sau hắn liền cùng với Trợ lý Kim đến huyện Tế Châu thị sát.
Huyện Tế Châu lần này phải hứng chịu trận lũ lớn, mấy trường học bị sập, ngày hôm nay bọn Trương Nhất Phàm cũng đến vì những ngôi trường bị sập đó.
Bí thư Huyện ủy Tế Châu Đoạn nghe nói Chủ tịch thành phố Trương đi cùng thương nhân Hong Kong đến đây thị sát, liền lập tức cùng với bốn vị lãnh đạo lớn nhất huyện Tế Châu đến đầu huyện đón tiếp.
Sau khi mọi người ăn trưa ở nhà khách huyện Tế Châu, buổi trưa cũng không nghỉ, liền đi thẳng đến nơi chịu thiệt hại nặng nhất, trường trung học xã Hòe Hoa. Xã Hòe Hoa cách huyện Tế Châu hai mươi km, không phải là một xã giàu có.
Mà hai khu lớp học của trường trung học xã Hòe Hoa vẫn được xây bằng gạch mộc, qua nhiều năm, đã trở nên hư hại từ lâu. Cũng may khi trận lũ lần này ập tới, trường học đã cho học sinh nghỉ, nên không có ai bị thương vong.
Lần này đến đây thị sát, Trương Nhất Phàm đã nói phải đơn giản gọn nhẹ, ai ngờ sau khi đến huyện Tế Châu, vẫn có rất nhiều người theo sau. Hơn mười chiếc xe ô tô, xếp thành hàng dài, từ từ đi về phía trường trung học xã Hòe Hoa.
Khi ăn cơm trưa, Bí thư Đoạn đã cho người đi thông báo cho Hiệu trưởng trường trung học xã Hòe Hoa và Bí thư, Chủ tịch xã, còn có cả Trưởng phòng giáo dục huyện Tế Châu.
Nhận được thông báo đích thân Chủ tịch thành phố đến xã Hòe Hoa, Bí thư, Chủ tịch xã, cả Hiệu trưởng trường ngay lập tức dẫn theo một vài thành viên quan trọng trong bộ máy lãnh đạo, chuẩn bị đón tiếp từ sớm.
Đoàn người nhanh chóng nhìn thấy những bức tường bao cũ nát, cả những cánh cửa phòng học lung lay. Sau khi đoàn xe tiến vào, Bí thư và Chủ tịch xã dẫn đầu ra đón ở đầu xe.
Tần Xuyên lập tức rời khỏi ghế lái phụ, đi xuống mở cửa xe cho Chủ tịch thành phố Trương. Trương Nhất Phàm bước xuống xe, đoàn người liền tiến lên chào:
- Xin chào Chủ tịch thành phố Trương!
Trương Nhất Phàm gật gật đầu, nhìn về phía đống gạch vụn cách đó không xa. Lúc này, Trợ lý Kim cũng đã xuống xe, cũng chào hỏi mọi người. Sau đó, đoàn người theo sự chỉ dẫn của Bí thư Huyện ủy Tế Châu, Bí thư xã, Chủ tịch xã đi vào khu lớp học vừa bị sập.
Hai khu lớp học giờ chỉ còn lại một đống gạch vụn, còn vài bức tường đổ nát, những chiếc bàn còn có thể dùng được thì đã sớm được mang ra bên ngoài. Hiệu trưởng trường trung học xã Hòe Hoa là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, người cao gầy. Ông ta nói với mọi người, nơi này trước đây đã từng là hai khu lớp học, có hai mươi mấy gian phòng học.
Trong trường tổng cộng có hơn sáu trăm học sinh, hiện giờ trường học không còn, các học sinh chỉ có thể tạm thời chuyển tới trường học bên cạnh để học.
Nhóm Trương Nhất Phàm lại nhìn khu ký túc xá của học sinh và khu nhà tập thể, còn cả khu ký túc xá cho nhân viên. Mấy khu nhà ở này cũng không thể gọi là tốt, chỉ là những khu nhà hai tầng xây bằng gạch mộc, đi lên sàn tầng trên còn có thể nghe thấy tiếng bước chân giậm bình bịch.
Hơn nữa các phòng tầng hai bằng gạch mộc, việc cách âm và cách trần không được tốt, đi vài bước, bụi bẩn sẽ rơi xuống dưới. Cho nên, các giáo viên ở tầng dưới chỉ có thể dùng nhựa đóng lên trần nhà để che.
Trường học ở những năm chín mươi rồi, nhưng không ngờ còn không nhìn thấy cả cửa kính, rất nhiều phòng của giáo viên, nhân viên, nhất là khu ký túc xá của học sinh, đều dùng nhựa che. Đến mùa hè, trường học sẽ tháo bỏ lớp nhựa, mùa đông thì đem đóng lại.
Tình cảnh trường học như vậy, Trương Nhất Phàm nhớ lại, khi ở nhà bà ngoại cũng đã từng nhìn thấy. Nhưng không ngờ, ở Tế Châu cũng có thể nhìn thấy một trường học tồi tàn như thế. Nếu không phải vì trận lũ lần này thì không chừng những học sinh ở đây sẽ còn tiếp tục phải chịu đựng cảnh này bao nhiêu năm nữa.
Trợ lý Kim đến quan sát mọi thứ, một cô gái đi bên cạnh ông ta, cầm máy ảnh, chụp ảnh liên tục. Cô gái này là thư ký của trợ lý Kim, cô có nhiệm vụ ghi chép lại tình hình nơi đây, Trợ lý Kim nói:
- Tôi sẽ chuyển những tài liệu này lại cho Lý tiên sinh. Nếu Lý tiên sinh đồng ý, chúng tôi sẽ xây dựng lại ngôi trường này. Tuy nhiên, tôi có một yêu cầu nho nhỏ, đó là phải đổi tên trường học này thành trường trung học Gia Minh.
Lúc Trợ lý Kim nói chuyện này vẫn nhìn Trương Nhất Phàm. Mọi người xung quanh đều thầm nghĩ:
- Tay Trợ lý Kim này thật sự quá hàm hồ, chỉ sợ đây không phải là ý của Lý tiên sinh. Có khi ông ta vì muốn làm vui lòng ông chủ của mình nên tự ý quyết định như vậy chăng?
Chỉ có điều, người ta quyên tặng tiền xây dựng trường học, chẳng qua chỉ muốn lưu lại chút tiếng tăm, việc này có gì không được?
Nhưng Hiệu trưởng và Chủ tịch xã Hòe Hoa lại có vẻ không vui, trong lòng bọn họ nghĩ rằng, chỉ vì một khu phòng học mà cả tên cũng phải đổi, chẳng phải đã thành trường học tư nhân của Lý Gia Minh hay sao? Tuy nhiên, hai người thấy Chủ tịch thành phố và Bí thư Huyện ủy đều không lên tiếng, bọn họ cũng không thể nói được gì.
Trợ lý Kim nói:
- Lý tiên sinh có một nguyện vọng, chính là tự tay xây dựng một trường học. Nếu các vị đồng ý, tôi nghĩ sau này trường trung học Gia Minh nhất định sẽ trở thành trường học tốt nhất huyện Tế Châu. Cho dù là điều kiện học tập hay là phương tiện dạy học, đều sẽ trở thành một trường học hạng nhất.
Trợ lý Kim nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Chủ tịch thành phố Trương, anh cảm thấy đề nghị của tôi thế nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...