Trên bàn ăn, hai anh em đại khái bàn một chút chuyện về việc Ủy ban nhân dân thành phố Đông Lâm nghĩ cách tổ chức hoạt động của buổi biểu diễn cứu tế này. Trương Mạnh Phàm sẽ đi khắp nơi để kéo nhà tài trợ về và sẽ tìm tới một vài minh tinh của Hồng Kông, Mao Cao, Đài Loan cổ vũ. Mấy buổi biểu diễn thôi, thì ít nhất cũng sẽ kéo về khoảng mấy trăm triệu.
Hiện tại việc xây dựng lại sau thiên tai của thành phố Đông Lâm, cái thiếu nhất đó là tiền. Nghe nói có thể kéo về mấy trăm triệu phí tài trợ, Trương Nhất Phàm liền do dự đồng ý.
Tên Trương Mạnh Phàm này ra vẻ nói:
- Nói thật với anh, bây giờ mấy nhà tài trợ nhỏ đóng góp đươc mấy chục triệu, em vẫn còn chưa thấy gì. Nhưng mà buổi biểu diễn lần này lại là một chuyện khác, nể mặt của anh có thể kéo được bao nhiêu thì kéo vậy.
Trương Nhất Phàm tính thầm số tiền này. Nếu như có thể giúp hắn kéo được tài trợ khoảng mấy trăm triệu thì kinh phí để xây dựng lại mười mấy tòa nhà lại sẽ được cứu rồi. Bởi vậy hắn cũng không phản đối việc Trương Mạnh Phàm muốn mở buổi biểu diễn.
Về vấn đề tuyên truyền, với lợi thế bây giờ của Hạ Vi Nhi thì cô ta đứng ở đâu đều sẽ có một đám phóng viên tới phỏng vấn thôi. Đến lúc đó chỉ cần tin tức được phát ra thì không còn phải lo về vấn đề tuyên truyền. Có những phóng viên mà kẻ hở nào cũng xâm nhập vào như họ thì chỉ cần hai ba ngày là toàn bộ người đều biết đến tin tức Hạ Vi Nhi sẽ đến thành phố Đông Lâm tham gia hoạt động biểu diễn để gây quỹ cứu tế thiên tai.
Lúc ăn cơm, Trương Nhất Phàm phát hiện thấy ánh mắt Hạ Vi Nhi nhìn hắn ta có chút né tránh. Mà cô Chu Phán Phán kia rất là kỳ lạ, hoàn toàn không còn vẻ chủ động như trước kia. Ngược lại ánh mắt cô ta nhìn Trương Mạnh Phàm có chút mờ ám.
Trương Nhất Phàm lập tức hiểu ra Chu Phán Phán đã trúng độc thủ của Trương Mạnh Phàm rồi.
Quả nhiên, trong lúc uống rượu, Trương Nhất Phàm nhìn thấy Chu Phán Phán lợi dụng lúc người ta không để ý lén lút lấy chân đá nhẹ Trương Mạnh Phàm. Hai người còn liếc mắt đưa tình.
Mà Hạ Vi Nhi vẫn giữ hình tượng ngọc nữ của mình, không có thái độ gì hết.
Uống được hồi lâu rồi, Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ nói:
- Tôi phải về rồi.
Trương Mạnh Phàm cười xấu xa, ghé tai nói với anh họ:
- Anh à, tối nay khỏi phải về đi mà. Chẳng lẽ anh không thấy ánh mắt của cô bé Hạ Vi Nhi đó sao? Nói cho anh biết bao nhiêu năm nay em không có động tới cô ta là nể mặt anh đấy.
Trương Nhất Phàm mỉm cười bóp cho cậu em họ một phen, cũng nói nhỏ lại:
- Vậy thì cậu cứ từ từ mà tận hưởng đi! Tôi phải về với Tiểu Phàm đây.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm rời khỏi, Trương Mạnh Phàm cười khinh:
- Còn giả bộ đứng đắn nữa chứ! Không phải là em không biết đâu!
Hai người con gái phía sau nhìn thấy bóng dáng của Trương Nhất Phàm rời khỏi, vẻ mặt mỗi người có nét không giống nhau.
Trương Mạnh Phàm tùy tiện nói:
- Đi nào chúng ta về khách sạn nào!
Lúc ba người họ về khách sạn. Thấy hành lang không có người, Trương Mạnh Phàm liền đưa tay ra sờ mông của Chu Phán Phán, nhẹ nhàng nhéo vài cái sau đó huýt sáo rồi bước vào phòng.
Chu Phán Phán làm ra vẻ mặt cổ quái. Nhìn thấy Hạ Vi Nhi cũng bước vào phòng của mình, cô ta liền chuồn tới chỗ của Trương Mạnh Phàm.
Sau khi Hạ Vi Nhi bước vào phòng, cửa vừa đóng lại liền nằm thẳng xuống dưới giường, mắt trơ ra nhìn lên trần nhà.
Gương mặt với cặp lông mày rậm, đôi mắt to đó của Trương Nhất Phàm lại hiện lên trước mắt. Lăn lộn trong giới giải trí bao nhiêu năm, Hạ Vi Nhi vẫn giữ được hình tượng ngọc nữ của mình, có thể nói đó là một kỳ tích.
Ra đời cùng cô ta có rất nhiều đại minh tinh. Tuy cũng nổi tiếng giống cô ta, nhưng bọn họ đều không biết đã mất đi quy tắc bao nhiêu lần rồi. Mà Trương Mạnh Phàm không hề động tới cô ta, cũng không có để cô ta bồi rượu.
Một lần khác thường nhất chính là trước mặt của Trương Nhất Phàm bị hắn ta trêu cợt một trận. Đến bây giờ cảnh tượng lần đó vẫn còn hiện rõ trước mắt. Hạ Vi Nhi lại nghĩ tới Chu Phán Phán, cô gái mới vừa vào nghề này, nóng lòng muốn được thành danh sớm đã lên giường với Trương Mạnh Phàm rồi.
Hạ Vi Nhi đang nghĩ bản thân hôm nay vẫn có thể giữ được hình tượng đẹp thế này, cũng không biết là một thứ hạnh phúc hay là bi ai nữa. Trước đó không lâu có một ông chủ của doanh nghiệp tư nhân của tỉnh Tương tuyên bố muốn chi hai triệu để mời mình cùng ăn tối.
Bị Trương Mạnh Phàm coi là đứa quê mùa. Thật ra nhiều lúc sự cao quý và đê tiện cùng tồn tại, văn minh và sự dã mãn sẽ cùng nhảy múa theo. Cái được gọi là xã hội thượng lưu cũng có đầy các nhà giàu thô tục ở khắp nơi, chính là họ có thể dùng tiền tiêu xài và làm đẹp trong thế giới văn minh này.
Hạ Vi Nhi nằm trên giường một hồi, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm để tắm rửa.
Trước gương, cởi hết tất cả quần áo. Một thân thể mềm mại tuyệt đẹp như một mỹ nữ bạch ngọc hiện ra. Hạ Vi Nhi lấy tay vỗ lên làn da mịn như da trẻ con của mình, có vẻ gì đó tự tiếc nuối, xót xa.
Cao một mét bảy mươi lăm, làm cho cô ta có cảm giác về sự ưu việt của một thiên hậu. Hạ Vi Nhi của hôm nay đã hai mươi sáu tuổi nhưng vẫn giữ được thân hình của một trinh nữ. Việc này làm cho cô ta có chút khó hiểu.
Tuy rằng tất cả những thứ này đều có được từ sự bồi dưỡng của công ty, nhưng cũng là vì tinh thần cẩn thận tỉ mỉ trong công việc một cách chuyên nghiệp từ nhiều năm này của cô.
Cả đời này, cái cô ta đắc ý nhất là khuôn mặt và thân hình của mình. Nếu như không có những điều kiện tiên quyết này thì dù cho có nỗ lực đến mấy cũng chỉ là một hạt trân châu bị dính bụi mà thôi, trăm năm cũng không thấy được mặt trời.
Hạ Vi Nhi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng búng vào cặp đùi thon dài của mình. Làn da đó liền lõm xuống và lại trở lại bình thường. Tính co dãn lạ thườngkhiến cho mỗi lần lúc cô ta tắm đều thích đến không buông tay ra khỏi.
Ở trước gương lưu luyến một khoảng thời gian dài, lại nhìn đi nhìn lại vào thân thể của mình. Có phải là có chỗ nào không được hoàn mỹ không nhỉ? Lúc này mới từ từ ngâm mình vào bồn tắm.
Trong bồn tắm xả đầy nước, nước cũng vừa đủ ấm. Hạ Vi Nhi ngâm mình vào bồn tắm, tỏ ra một vẻ mặt khó mà thể hiện ra được. Bình thường, cô ta luôn vì hình tượng của mình mà lúc nào cũng chú ý tới từng cử chỉ lời nói của mình.
Hôm nay có uống chút rượu, cô ta cảm thấy có chút ủ rũ. Ngày tháng làm minh tinh, nhìn có vẻ rất là phong độ, nhưng thực ra rất là mệt, mệt đến muốn phát điên lên được.
Khó lắm mới có thể ở lại tỉnh Tương một ngày, mai lại phải về Thâm Quyến và Hồng Kông biểu diễn để kéo tài trợ cứu tế cho thành phố Đông Lâm. Bởi vậy, cô ta rất quý trọng khoảnh khắc thư nhàn khó mà có được này.
Kỳ lạ là, tâm tư của ngày hôm nay không thể tự chủ được. Cứ nghĩ tới tên có đôi mắt to và cặp lông mày rậm đó. Thật ra lúc trước Hạ Vi Nhi rất ghét Trương Nhất Phàm, cảm thấy tên này thực sự có chút chó cậy thế chủ.
Sau khi bị hắn trêu cợt, trong lòng của Hạ Vi Nhi bắt đầu hận tên này. Thậm chí hôm đó lúc mà Trương Mạnh Phàm bảo cô ta phục vụ Trương Nhất Phàm, trong lòng cô ta bất đắc dĩ nói: “Không nghĩ ngợi gì nữa, dù sao sớm muộn cũng có ngày này, cứ coi như bị chó cắn một miếng đi”.
Kết quả, Trương Nhất Phàm lại không đụng tới cô ta.
Về sau, trong lễ đính hôn của Trương Nhất Phàm, Hạ Vi Nhi phát hiện ra, tên này khác hẳn với trong tưởng tượng của mình. Cũng không biết là tại sao suy nghĩ đến rất nhiều lần. Trong lòng của cô ta có thể dễ dàng nhớ được lại là Trương Nhất Phàm.
Hai người vốn không có bất cứ giao điểm gì, đột nhiên giữa hai người lại có vướng bận. Hạ Vi Nhi đang nghĩ, có lẽ từ lúc ông chủ nói với mình, “cô ta là một món quà mà Trương Mạnh Phàm giành tặng cho ông anh họ” thì trong lòng của cô ta đã nhớ mãi người đàn ông này rồi.
Sau khi cô ta biết được tin này, nói thật cô ta rất hận Trương Nhất Phàm. Chỉ là thời gian dài, cô ta cảm thấy mối hận này của cô ta không có bất cứ nguyên căn nào
Ngâm mình trong nước ấm rất lâu, cả người mềm nhũn ra cứ muốn nằm ở đó không động đậy. Hạ Vi Nhi liền nhắm mặt lại, cảm thấy giờ phút này đang có một cánh tay ấm áp ôm lấy mình từ từ đi tới cạnh giường.
Sau đó nhẹ nhàng bỏ mình xuống. Thậm chí cô ta cảm thấy có cảm giác như có ai hôn mình vậy. Mở mắt ra nhìn, khuôn mặt xấu hổ đến nổi có chút nóng lên. Bản thân mình đột nhiên nghĩ tới tình tiết trong lúc quay phim.
Cô ta không biết bộ dạng này của mình có được cho là tương tư không.
Nhưng toàn thân của mình có một cảm giác nóng lên đến không thể nói lên lời. Trời ạ! Tôi đang nghĩ lung tung gì vậy?
Hạ Vi Nhi ngượng ngùng từ trong nước đứng lên, lấy khăn tắm choàng lên người, sau đó vội quay về giường. Nhìn thấy điện thoại của mình đặt trên đầu giường, cô ta không thể chịu nổi, cầm lên lật đến số điện thoại của Trương Nhất Phàm.
Số điện thoại này là do Trương Mạnh Phàm nói cho cô ta biết. Có lẽ Trương Mạnh Phàm sớm đã sắp xếp sẵn. Cô ta cầm một hồi, cứ mãi không có dũng khí để gọi.
Sau khi thở dài một hơi, đôi bàn tay của Hạ Vi Nhi đặt điện thoại trước ngực.
Một lát sau, cô ta lại cầm lên khẽ cắn môi gọi qua.
- Tu—— tu—— tu——
Điện thoại đã thông rồi, lúc này Hạ Vi Nhi có chút khẩn trương, tim cứ đập liên hồi, cả cổ cũng đỏ cả lên.
Trương Nhất Phàm đang ở nhà xem thời sự, Đổng Tiểu Phàm vẫn còn đang họp chưa có về nhà. Không ngờ lúc này điện thoại vang lên, cầm lên xem là một số điện thoại lạ.
Người này sẽ là ai? Đây là số điện thoại cá nhân của mình, người bình thường hình như rất ít người biết được. Hắn ta cũng không nghĩ ngợi gì nhiều liền bắt máy. Alô—— Hạ Vi Nhi nghe thấy có người bắt máy, người nói chuyện đúng là giọng của Trương Nhất Phàm, cô ta rất là căng thẳng. Cầm điện thoại, phòng cô ta yên lặng đến nổi có thể cảm thấy nhịp tim của cô ta.
- Alô! Ai vậy?
Trương Nhất Phàm lại hỏi một câu, Hạ Vi Nhi vẫn không dám lên tiếng, chỉ cầm chặt điện thoại, có chút hoảng hốt. Trương Nhất Phàm kêu hai tiếng thấy đối phương không trả lời. Có thể là người ta gọi nhầm, thế là hắn ta cúp máy.
Hai tay của Hạ Vi Nhi nắm chặt lấy điện thoại, giống như là người bắt được trộm vậy. Căng thẳng đến nổi như tim muốn nhảy ra ngoài. Cô ra cảm thấy mình thật kỳ lạ. Làm trong giới giải trí lâu như vậy, người như thế nào, tình hình gì cô ta cũng gặp qua. Đã là hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi rồi, không ngờ lại giống như một cô bé vậy.
Hạ Vi Nhi phát hiện hình như mình đã tìm thấy cảm giác của mối tình đầu.
Nghĩ đến mối tình đầu năm mười sáu tuổi, tim của cô ta như bị dao cắt vậy. Bạn trai đầu đó có nhiều điểm rất giống với Trương Nhất Phàm, cũng có đôi mắt to và lông mày rậm. Điều đó làm cho người ta cảm thấy rất thích.
Hạ Vi Nhi tốt nghiệp trường nghệ thuật. Năm mười sau tuổi lọt vào tầm ngắm của đoàn kịch Dương Thị. Sau đó cứ làm trong đoàn kịch đó. Mối tình đầu năm mười sáu tuổi đã trở thành nỗi đau vĩnh hằng trong tim của cô ta.
Tên nam sinh có vẻ giống với Trương Nhất Phàm đó là bạn học sớm chiều có nhau với cô ta, che chở cô ta. Nhưng trong một tai nạn xe đó, cậu ta đã rời bỏ cô ta mãi mãi.
Lúc nhớ tới tên nam sinh đó, cô ta bắt đầu hoài nghi. Mình có thể nhớ kỹ tên Trương Nhất Phàm như vậy có phải là liên quan đến mối tình đầu đó không. Tuy thời điểm yêu nhau đó chỉ dừng lại ở cái nắm tay, nhưng mối tình đầu của một người, luôn làm cho người ta khắc cốt ghi tâm, cả đời khó mà quên được.
Có cảm giác kỳ lạ này với Trương Nhất Phàm, có phải là ảo giác đối với anh ta không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...