Cứu chữa gấp chỉ là một phương pháp cứu trợ cuối cùng thôi, còn xây dựng lại sau tai nạn mới là công việc cực kỳ nặng nề.
Nhưng điều khiến Trương Nhất Phàm không thể hiểu rõ chính là tại sao năm nào cũng cứu trợ cứu tế. Năm nào cũng vậy mà không thể trị tận gốc.
Những báo cáo phản hồi lại đều là những vấn đề về lâu năm không tu sửa, hoặc thiếu kinh phí của các con sông. Cũng không biết bao nhiều là tiền của mỗi năm rót xuống đã đi đâu cả?
Mưa lớn lần này, Tế Châu gặp phải tai họa nghiêm trọng nhất. Chủ yếu là việc vỡ đê của sông Tế Thủy, làm cho một diện tích lớn của mười mấy thôn trang đều bị bao phủ bởi hồng thủy. Toàn bộ dân chúng bị nạn của khu Đông Lâm đã đạt mức trăm mấy ngàn người. Con đường bị nước sông làm sụp xuống, nước sông chạy vô số kể.
Đợi sau khi hồng thủy qua đi thì cả vùng đất trở thành một đống hỗn độn. Huyện Tế Châu cũng lập tức triển khai công tác xây dựng lại sau tai nạn. Nhưng do vấn đề nguồn vốn lại trở thành vấn đề làm cho Bí thư Đoàn đau đầu. Bởi vậy Bí thư Đoàn xin chỉ thị của thành phố, mong có thể hỗ trợ gom góp tài chính, mau chóng để khôi phục việc xây dựng lại sau tai họa.
Khu vực Đông Lâm trong những tai họa lần này cũng không phải nghiêm trọng nhất. Nhưng phải làm sao mới có thể lấy được nhiều tiền hơn từ Sở tài chính của tỉnh. Những nhà lãnh đạo lớn của khu bị tai nạn liền bắt đầu thể hiện thần thông của mình. Đối với Sở tài chính của tỉnh mà nói, số tiền để cứu tế từ Trung ương rót xuống, quyên vào chỗ nào đều là quyên góp cả. Về phần làm sao để quyên, ai mà cần nhiều hơn thì phải dựa vào bản lĩnh của người đó thôi.
Khu vực Đông Lâm, trong thảm họa lũ lụt lần này đã đóng cửa hết mười sáu ngôi trường. Trong đó có năm trường trung học và mười một trường tiểu học, trong ba huyện và hai thành phố bởi vì sông Tế Thủy vỡ đê. Lại tình hình tai nạn nghiêm trọng của huyện Tế Châu, hai mươi mấy thôn trang đều bị nhấn chìm trong nước, toàn bộ huyện với hơn trăm ngàn người đều bị dời đi.
Tình hình của thành phố Đông Lâm vẫn được cho là tốt. Trừ phía dưới đập chứa nước Thư Gia có mấy chỗ bị lở đất ra thì nơi khác, ngoại trừ các ngôi nhà của người dân bị đỗ ngẫu nhiên thì không hề có sự cố lớn nào phát sinh nữa.
Ở thành phố đưa báo cáo ra. Sau khi trình lên tỉnh, Trương Nhất Phàm quyết định, tốt nhất vẫn phải tranh thủ một chút. Dựa vào giao tình giữa mình và Giám đốc Bộ của Sở tài chính thì nên tranh thủ một chút nguồn vốn cứu trợ không phải là việc khó.
Vì thế, buổi chiều Trương Nhất Phàm liền vội tới tỉnh gọi điện thoại hẹn Giám đốc sở Bộ.
Giám đốc sở Bộ nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm liền mỉm cười nói:
- Tôi biết người như các cậu, không có chuyện gì thì sẽ không gọi tới. Chắc hẳn là liên quan đến số tiền của tỉnh mà tới đúng không?
- Chú Bộ nói sao chứ, chỉ là hôm nay cháu rảnh rỗi quay về tỉnh nên gọi điện cho chú báo cho chú biết một tiếng thôi mà!
- Báo cáo thì cậu nên đi tìm Tiểu Phàm thì đúng hơn. Không cần phải tới chỗ ta để báo cáo đâu. Nếu cậu đã không có việc gì khác thì ta cúp máy đây.
Giám đốc sở Bộ đương nhiên là biết được dụng ý của Trương Nhất Phàm. Khu vực Đông Lâm lần này cũng nằm trong danh sách cứu trợ tài chính của tỉnh. Chẳng qua là, ông ta không muốn bỏ qua cho Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng như vậy. Nếu không thằng ranh này cũng cho rằng phần tiền này dễ lấy quá.
Tuy mình và Trương Kính Hiên có giao tình sâu đậm nhưng công việc ra công việc, nên ta phải giải quyết theo việc công thôi! Giám đốc sở Bộ cũng đã từng có mặt trong bữa đính hôn của Trương Nhất Phàm. Ông ta có ấn tượng rất sâu sắc với tên nhóc này, vả lại Đổng Tiểu Phàm lại làm ngay tại Sở tài chính của tỉnh.
- Ha ha… chú Bộ đã bận như vậy vậy thì tối con sẽ ghé qua nhà của chú vậy!
Trương Nhất Phàm cười cười cũng không gấp gáp. Đối với Giám đốc sở Bộ thì hắn ta cũng rất hiểu rõ. Người này thích uống chút rượu, ngẫu nhiên ca hát, đánh mạt chược thôi chứ không có sở thích nào khác.
Nghe nói Trương Nhất Phàm sẽ tới nhà mình, Giám đốc sở Bộ đành bỏ ý định muốn cúp máy. Người như ông ta ghét nhất là người ta tìm đến nhà. Từ khi ngồi vào chức Giám đốc Sở tài chính này, người có thể tới nhà ông ta ngồi một lát thực sự rất ít.
Hắn nói với Trương Nhất Phàm:
- Có chuyện gì cậu nói mau đi, lát nữa tôi còn phải họp nữa.
Trương Nhất Phàm cũng không cần nói vòng vo với ông ta nữa, nói thẳng vào vấn đề:
- Tối nay cháu muốn mời chú ăn bữa cơm, chú Bộ không từ chối cháu chứ?
Bây giờ đồng hồ của Giám đốc sở Bộ mới có hai giờ rưỡi. Vừa mới vào làm, có thể buổi họp này cũng không quá lâu nên ông ta liền đáp lại:
- Đợi họp xong nói tiếp vậy.
Trương Nhất Phàm cân nhắc không biết nên tặng gì cho Giám đốc sở Bộ mới phải phép. Vừa đúng lúc đó Trương Mạnh Phàm gọi điện tới nói là anh ta đang ở tỉnh thành, Trương Nhất Phàm thấy kỳ lạ hỏi:
- Sao em lại tới tỉnh thành?
Trương Mạnh Phàm có vẻ thần bí cười nói:
- Tối có rảnh không? Hai anh em chúng ta đi uống vài chén.
- Sao em biết anh đang ở tỉnh thành chứ?
Trương Nhất Phàm vừa mới về tỉnh thành, chưa có về tới nhà.
Trương Mạnh Phàm nói:
- Vừa nãy em gọi điện thoại cho chị dâu, chị ấy nói chiều nay anh quay về.
Vì thế Trương Nhất Phàm nói:
- Thật không may, tối nay anh có hẹn rồi, e rằng không rảnh rồi.
- Có hẹn rồi? Sao vậy được? Ngày mai bọn em về lại Thâm Quyến rồi. Tối nay làm sao thì cũng phải gặp mặt cái đã?
Trương Mạnh Phàm cứ thế cố chấp, làm Trương Nhất Phàm thấy có chút kỳ quặc. Cũng không biết là thằng quỷ này đang làm cái trò gì, hắn nói thật một câu:
- Anh hẹn với chú Bộ rồi, tính bàn với ông ấy một chút về khoản tiền cứu tế.
- Thì ra là chú Bộ, vậy thì chúng ta cùng đi nào. Lại không phải là người ngoài. Đợi đến tối gặp mặt rồi còn có một niềm vui bất ngờ đó. Bây giờ tạm thời không nói cho anh biết đâu.
Trương Nhất Phàm cũng không để ý, đợi đến hơn sáu giờ chiều, hắn ta lại gọi cho Giám đốc sở Bộ lần nữa.
Trong điện thoại Giám đốc sở Bộ nói:
- Nhất Phàm à, hôm nay chú Bộ thực sự không được rảnh. Mấy ngày nay hội nghị lớn nhỏ không ngừng diễn ra, đều là nói về vấn đề nguồn vốn cho việc xây dựng lại sau tai nạn. Chuyện của cậu ta đã ghi nhớ rồi, có thể đưa bao nhiêu ta sẽ tận lực giúp đỡ. Bữa ăn này chúng ta khỏi cần phải ăn nữa, đợi đến tối ta còn phải tiếp tục họp nữa.
Thấy Giám đốc sở Bộ nói vậy, Trương Nhất Phàm có vẻ ngại ngùng không quấy rầy nữa.
Nếu Giám đốc sở Bộ đã không được rảnh vậy thì gọi Đổng Tiểu Phàm và em họ cùng gặp mặt nhau đi! Trương Mạnh Phàm đến tỉnh thành từ khi nào, thực sự Trương Nhất Phàm không hề hay biết.
Lúc hắn gọi điện cho Đổng Tiểu Phàm, cô ta cũng nói là tối không được rảnh phải họp. Bảo hắn ta tự giải quyết vấn đề ăn cơm.
Vì thế Trương Nhất Phàm chỉ đành đi một mình tới phòng bao mà Trương Mạnh Phàm đã đặt sẵn. Không ngờ trong phòng bao này có hai cô gái là Hạ Vi Nhi và Chu Phán Phán.
Hai người nhìn thấy Trương Nhất Phàm bước vào liền đứng lên chào hỏi.
Trương Nhất Phàm nhìn qua thằng em họ. Đây là niềm vui bất ngờ mà em tính dành cho anh sao?
Gần đây Hạ Vi Nhi thường xuất hiện liên tiếp trên truyền hình. Chu Phán Phán cũng là một tài năng trẻ có chút tiếng tăm. Nhưng so với Hạ Vi Nhi thì Chu Phán Phán còn kém xa, cùng lắm cũng chỉ bằng minh tinh hạng ba.
Trương Nhất Phàm lúc này mới nhớ ra, mấy ngày nay trên ti vi có nổi lên một buổi biểu diễn. Nhưng mà nhớ rõ hình như buổi biểu diễn đã kết thúc vào ngày hôm qua. Có thể là họ vẫn còn ở lại tỉnh thành có chút việc!
Đều là mấy người quen của mình. Trương Nhất Phàm liền chào hỏi với họ. Trương Mạnh Phàm liền kêu phục vụ lại gọi món.
Cuối cùng thì Chu Phán Phán cũng đạt được ước mơ thành sao của mình. Tuy không phải là người nổi tiếng gì nhưng ít nhất làm cho cô ta nếm được hương vị trở thành sao. Lại lần nữa nhìn thấy Trương Nhất Phàm, Chu Phán Phán có vẻ thành thục hơn rất nhiều.
- Xin chào anh Nhất Phàm! Đây là chị Vi Nhi, anh còn nhớ chị ấy chứ?
Giọng điệu của Chu Phán Phán rất ngọt ngào. Lần trước Trương Nhất Phàm có nhìn thấy trên ti vi. Đó chính là buổi biểu diễn cá nhân của Hạ Vi Nhi, cũng là lần đầu tiên Chu Phán Phán lên màn hình.
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Cô Vi Nhi là một đại minh tinh nổi tiếng như vậy, gần như là ai nấy đều biết đến. Em hỏi như vậy không phải có ý muốn mắng anh sao?
Ở trước mặt của Trương Nhất Phàm, Chu Phán Phán cũng không thẹn thùng mà cô ta còn có vẻ rất là gan dạ. Lần trước còn nghĩ hết biện pháp để hấp dẫn Trương Nhất Phàm.
Hạ Vi Nhi mỉm cười nói:
- Chủ tịch thành phố Trương cứ nói đùa, trong mắt anh, Vi Nhi chẳng qua chỉ là một đứa con gái bình thường.
Hạ Vi Nhi và Chu Phán Phán không giống nhau. Trước mặt của Trương Nhất Phàm cô ta trước giờ luôn tỏ ra ngại ngùng. Đặc biệt là mấy năm trước lúc ở Thâm Quyến bị Trương Nhất Phàm trêu cợt một lần. Chuyện đó cả đời cô ta cũng luôn nhớ trong lòng.
Bởi vì đó là lần đầu tiên cô ta cởi hết sạch đồ trước mặt một người đàn ông. Trương Mạnh Phàm vì bảo vệ cô ta, trước giờ luôn cho cô ta diễn những vai trong sáng. Trong giới nghệ thuật, Hạ Vi nhi cũng đã trở thành một ngọc nữ nổi danh rồi.
Chính vì như vậy, lần bị Trương Nhất Phàm trêu cợt đó mới làm cho cô ta nhớ mãi không quên, cả đời cũng không dám quên. Từ những ý nghĩa khác mà nói, cô ta có chút sợ Trương Nhất Phàm.
Thấy ánh mắt sáng ngời của Trương Nhất Phàm, trong lòng cô ta có chút chột dạ. Dường như mình lại cởi rất sạch, trần như nhộng đứng trước mặt hắn. Thật ra lần trước lúc thay Trương Nhất Phàm chủ trì nghi thức đính hôn, cô ta đã cố gắng lấy hết dũng khí. Mặc dù như vậy, lúc ấy cô ta vẫn lộ ra một chút khiếp sợ.
Chẳng qua, sau khi hát ca khúc đó, Hạ Vị Nhi mới hoàn toàn được thả lỏng.
Chính trong lúc ba người tán gẫu với nhau, Trương Mạnh Phàm đã gọi thức ăn rồi.
Cậu ta nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Anh à, tối nay uống rượu gì, anh nói đi!
Trương Nhất Phàm nhìn thấy có hai người con gái liền nói:
- Uống rượu vang đi!
Hắn biết được với tính cách của Trương Mạnh Phàm, nếu không uống chút rượu, hắn sẽ không qua nổi ải này đâu.
Trương Mạnh Phàm là một người tinh tường, nhìn thấu được tâm tư của hắn ta nói:
- Uống rượu vang gì chứ, đừng tiếc thương hai cô này. Tửu lượng của hai cô còn cao hơn cả anh đó.
Chu Phán Phán cũng xen vào một câu nói:
- Dạ, đặc biệt là chị Vi Nhi, có thể nói là ngàn chén không say đó ạ.
Trương Nhất Phàm liền nói:
- Tùy vậy, các người là khách, tối nay tôi làm chủ.
Vì thế Trương Mạnh Phàm liền gọi rượu Ngũ Lương.
Đợi phục vụ viên đi xuống, Trương Mạnh Phàm mới tiếp cận tới nói:
- Anh à, anh biết tại sao hôm nay em lại gọi anh tới không?
Trương Nhất Phàm đang uống nước trà, lắc đầu.
Trương Mạnh Phàm liền cười nói:
- Đồ ngốc này, em dẫn bọn họ đến để giúp anh lập chiến tích đây. Thành phố Đông Lâm có phải trong lần thảm họa lũ lụt này bị tổn thất rất nghiêm trọng đúng không?
Cậu ta nói như vậy, Trương Nhất Phàm liền hiểu ra, nói:
- Em muốn mở một buổi biểu diễn để gây quỹ cứu tế thiên tai phải không?
- Ha ha…
Thấy Trương Nhất Phàm đoán đúng rồi, Trương Mạnh Phàm liền cười ầm lên nói:
- Lần này mở buổi diễn ở tỉnh thành cũng rất có hiệu quả. Bởi vậy em với chị dâu thương lượng qua rồi, quyết định mượn cơ hội này mở thêm một buổi biểu diễn để gây quỹ cứu tế nạn thiên tai. Như vậy một công đôi việc. Anh sẽ không từ chối chứ?
- Biểu diễn gây quỹ gì chứ, anh nghĩ em tính mở một cuộc quảng bá miễn phí thì có.
Trương Nhất Phàm mỉm cười, không biết làm sao mà mặt của Hạ Vi Nhi chợt đỏ lên.
Trương Mạnh Phàm xì một tiếng:
- Anh thật là không biết tốt xấu, thật là chó cắn Lã Động Tân đó! Nếu như anh thực sự xem thường tiểu thư Hạ Vi Nhi của chúng ta thì sớm muộn gì anh cũng hối hận đến chết đó! Anh có biết là vé vào cổng để xem buổi biểu diễn của cô ấy là bao nhiêu không hả?
Trương Nhất Phàm lắc lắc đầu. Hắn ta trước giờ không quan tâm chuyện này.
Trương Mạnh Phàm đưa hai ngón tay ra:
- Hai trăm hả?
Trương Nhất Phàm hỏi.
- Hứ! Anh thật là quá cổ lỗ sỉ mà. Vé cổng bình thường cũng đã hai ngàn một vé rồi! Khu khách quý không nói làm gì, anh tính thử xem, cứ mỗi buổi biểu diễn với mấy ngàn tấm vé vào cổng thì thu vào được bao nhiêu?
Trương Nhất Phàm tính đại khái. Nếu như dựa vào năm ngàn chỗ ngồi của khu thể dục thể thao của thành phố Đông Lâm mà nói phải thu vào khoảng hơn mười mấy triệu vé. Hắn thầm lè lưỡi, không khỏi nhìn Hạ Vi Nhi một cái. Thân phận của cô bé này cao như vậy rồi sao? Tùy ý mở một buổi biểu diễn cũng hơn chục triệu rồi.
Trương Mạnh Phàm nói:
- Việc này không bao gồm tài trợ. Đến lúc đó công ty của chúng ta triển khai hoạt động sẽ kéo được một số tài trợ, ít nhất có thể hơn con số này.
Trương Mạnh Phàm đưa năm ngón tay ra nói:
- Một buổi biểu diễn mà không có được năm ngàn thì anh cứ đánh chết em đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...