Đường Vũ sinh tuổi tuất. Bẩm sinh có khứu giác nhạy bén hơn những người bình thường.
Ngày thứ ba đến Hải Nam, đã nhanh chóng tìm được Nguyễn Anh Tư đang tắm nắng ở Sanya. Thấy Đường Vũ như thần tiên từ trên trời rơi xuống. Đến Nguyễn Anh Tư một người rất có tố chất cũng cảm thấy phải kinh ngạc.
Đường Vũ trình lệnh bắt người. Nguyễn Anh Tư tỏ ra rất bình tĩnh, dường như đã lường trước được sự việc này sớm muộn gì cũng sẽ xảy đến với mình hoặc là cũng có thể cô ta đã đợi cái ngày này lâu lắm rồi.
Sau khi áp giải Nguyễn Anh Tư trở về huyện Sa. Nguyễn Anh Tư đã thừa nhận mình có quan hệ với Lê Quốc Đào. Nhưng việc Lê Quốc Đào uống thuốc không có quan hệ gì tới cô ta cả.
Sống trong xã hội như thế này thì một người đàn ông và một người phụ nữ có nảy sinh quan hệ tình cảm cũng không có gì là đáng ngạc nhiên. Đường Vũ cười lạnh lùng nói:
- Cô có thể không khai, nhưng chúng tôi cũng đã có đủ căn cứ để đưa cô ra tòa.
Nghe vậy, Nguyễn Anh Tư không nói thêm lời nào.
Vì thế, Đường Vũ ném tất cả những tài liệu mà Ôn Nhã đã điều tra được về Nguyễn Anh Tư ném ra trước mặt cô ta.
Nhắc tới Đông Kiến Thành, mặt Nguyễn Anh Tư liền biến sắc, sau đó không ngừng lắc đầu:
- Tôi không quen anh ta, không hề quen anh ta.
Xem ra, Nguyễn Anh Tư đã có chút dao động. Đường Vũ liền đem chuyện trinh thám của mình nói ra:
- Mấu chốt bản án nhận hối lộ của Núi Nam Vân đều nằm ở Lê Quốc Đào, vì thế Đông Kiến Thành cũng không thể ngồi vững. Vậy nên gã đã để cô ra mặt hẹn Lê Quốc Đào. Lê Quốc Đào khi được cô hẹn hò ở khách sạn trong lòng sớm đã sung sướng nghĩ tới chuyện đó. Nhân lúc đó cô mới hạ độc vào cốc nước mà gã uống.
- Loại thuốc kích thích mà cô đã bỏ vào cốc nước của Lê Quốc Đào cũng có thể là nguyên nhân làm cho người đang hưng phấn đột ngột chết. Chúng tôi đã điều tra hồ sơ của Lê Quốc Đào. Gã không hề có bất cứ biểu hiện bất thường nào. Xảy ra tình trạng như thế này chỉ có thể là do cô đã hạ độc gã. Làm cho gã điên cuồng mà chết!
Nguyễn Anh Tư mỉm cười một cái:
- Đây chỉ là suy luận của các người, không hề bất cứ chứng cứ nào chứng minh.
- Không thành vấn đề, chúng tôi đã tìm được một chứng cứ có sức thuyết phục ở nhà của Lê Quốc Đào. Chính là bản ghi chép về giao dịch giữa gã và Đông Kiến Thành. Cho dù cô thông thừa nhận, Đông Kiến Thành cũng khó mà thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật.
Đường Vũ cười khểnh nhìn Nguyễn Anh Tư.
- Không thể nào, tuyệt đối không thể!
Nguyễn Anh Tư lẩm bẩm.
- Gã đã hết hy vọng rồi còn cô thì khác. Cô vẫn còn trẻ. Nếu lòng cô cũng muốn chôn cùng gã. Tôi cũng không cản. Nhưng cô hãy suy nghĩ cho kỹ làm như vậy có đáng hay không?
Một lát sau, cô ta nói với Đường Vũ:
- Có thể cho tôi điếu thuốc không?
Đường Vũ đưa mắt nhìn sang người cảnh sát bên cạnh, lập tức có người đưa điếu thuốc cho cô ta. Sau đó mới châm lửa cho cô ta. Nguyễn Anh Tư hút vài hơi, cô ta dùng tay vuốt vuốt mấy sợi tóc dài rồi ngẩng đầu lên nhìn Đường Vũ:
- Lê Quốc Đào là do tôi hại chết, không liên quan tới Đông Kiến Thành. Các người tha cho anh ấy đi.
Đường Vũ sửng sốt, thật không sao hiểu nổi vì sao Nguyễn Anh Tư lại muốn che dấu cho Đông Kiến Thành? Rốt cuộc con cáo già Đông Kiến Thành đã cho cô ta uống cái gì? Lại có thể khiến một cô gái như thế này có thể chết thay cho gã.
Nhưng Đường Vũ không lên tiếng, chỉ bảo người cảnh sát bên cạnh ghi lại những điều Nguyễn Anh Tư vừa nói. Những lời mà Nguyễn Anh Tư nói cũng giống những suy đoán của Đường Vũ.
Chỉ có điều, cô ta không nói ra mà dấu trong lòng. Đợi sau khi cô ta nói hết, Đường Vũ mới nở nụ cười kỳ quái. Nguyễn Anh Tư không khó hiểu nhìn gã:
- Anh cười cái gì?
Đường Vũ hút điếu thuốc, chậm rãi nói:
- Câu chuyện của cô cũng không tồi. Nhưng cô thật đã coi chúng tôi là lũ ngốc rồi. Cô và Lê Quốc Đào không thù không oán. Động cơ giết ông ta của cô là gì?
Nguyễn Anh Tư sững sờ, phát hiện mình vòng vo một lúc giờ đâu lại trở về đó rồi. Cô ta đã không có động cơ giết người thì có nói thế nào cũng không có người tin là cô ta đã giết người.
Đường Vũ vẫn cười. Lúc này Nguyễn Anh Tư mới phát hiện mình đã lỡ lời.
Đường Vũ đứng lên tiến lại gần chỗ Nguyễn Anh Tư:
- Thật ra, người tri ân báo đáp như cô thật không nhiều. Đông Kiến Thành cứu cô quả là không sai. Bảy năm trước nếu không có gã cứu cô trong cơn bệnh nặng thì có lẽ cô dã chết. Người nhà cô cũng không thể sống thoải mái. Tôi có thể nói cô là một cô gái tốt. Thật lòng tôi rất thích loại người như cô.
- Nhưng toàn bộ vụ án, cô chỉ là người chịu tội thay. Nếu thật phải truy cứu trách nhiệm. Cô nhiều lắm chỉ bị ngồi tù vài năm rồi sẽ được ra ngoài. Cô còn trẻ. Cô còn có thể sở hữu cuộc sống tươi đẹp hơn nhiều. Cuộc sống của cô không nên sầu khổ như vậy. Hoảng sợ, trông chờ một lão già đã quá nửa đầu hoa râm. Đông Kiến Thành đã phạm bao nhiêu tội ở cái huyện Sa này? Đã nhận bao nhiêu hối lộ? Tham ô bao nhiêu tiền? Số tiền này là ở đâu mà có? Vụ tai nạn mỏ quặng thiếc đã làm mấy chục thợ mỏ phải chết chôn. Những việc làm kinh tởm như vậy mà bọn họ cũng có thể làm ra được. Cô bảo vệ bọn chúng như vậy có đáng không?
Đường Vũ đi quanh Nguyễn Anh Tư vài vòng, rồi tiếp tục nói:
- Lê Quốc Đào đáng chết, Đông Kiến Thành cũng không ngoại lệ. Nhưng tội của bọn chúng, chúng tôi nói không thì không giải quyết được cần phải có chứng cứ. Chúng phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Cô che dấu cho bọn chúng như vậy thật có tội với lương tâm của mình. Có tội với những công nhân đã bị chôn thân dưới hầm mỏ. Cô có thể thoái mái sống, có thể phơi mình dưới ánh nắng bên bờ biển. Nhưng còn bọn họ thì sao? Những con người đã nằm lại dưới lòng đất. Những đồng tiền mà họ phải đổi bằng mồ hôi nước mắt của chính mình đã bị bọn người như Lê Quốc Đào, Đông Kiến Thành tham ô rồi. Nếu những người đó là anh chị em của cô, là người thân của cô thì cô sẽ nghĩ thế nào?
- Còn cả cái chết mờ ám của Chủ tịch huyện Ôn. Ông ấy là một chủ tịch tốt. Một lòng làm việc phục vụ quần chúng. Vậy mà kết quả lại bị người ta hãm hại và phải chết oan. Việc này cô từng nghĩ qua chưa?
Đường Vũ nhìn về phía Nguyễn Anh Tư gào lên.
Dọa Nguyễn Anh Tư co rúm người lại, cô ta đột nhiên bịt tai lại nói:
- Đừng nói nữa, xin đừng nói nữa! Tôi xin hàng! Tôi xin khai hết!
Chiến thuật tâm lý cuối cùng cũng có tác dụng. Đường Vũ ném tàn thuốc đi:
- Vậy chúng ta bắt đầu lại! Tiểu Ngô, nghi âm khẩu cung.
Đường Vũ bước ra ngoài chỉ giữ lại mấy cảnh sát trung thực bên trong để ghi lại khẩu cung của Nguyễn Anh Tư.
Qua khoảng một tiếng đồng hồ, Tiểu Ngô cầm khẩu cung của Nguyễn Anh Tư ra ngoài, giao cho Đường Vũ. Đường Vũ cười nhạt dặn dò:
- Các cậu hãy canh giữ cô ta cẩn thận.
Đợi Tiểu Lục đi khỏi Đường Vũ liền gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm, đem toàn bộ sự việc kể cho Trương Nhất Phàm nghe.
- Các cậu vất vả rồi!
Trương Nhất Phàm hiểu rằng những ngày này vì phá vụ án này mà Đường Vũ mất ăn mất ngủ. Về đến huyện Sa, lại thẩm vấn suốt đêm. Cuối cùng thì giờ cũng có kết quả.
Mấy ngày này Đông Kiến Thành rất lo lắng. Gọi cho Nguyễn Anh Tư mấy lần điện thoại điện thoại vẫn luôn trong tình trạng tắt nguồn. Suốt ba ngày qua, không có bất cứ tin tức gì của cô ấy. Đông Kiến Thành thật đứng ngồi không yên.
Một nỗi buồn bực cứ luôn luẩn quẩn trong đầu gã. Có thể nào đã xảy ra chuyện gì với Anh Tư? Từ khi vụ án bị phát hiện Đông Kiến Thành thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy mình ở phủ Diêm Vương, bị xiềng xích trói chặt. Từng bước từng bước lết tới chảo dầu phía trước.
Đột nhiên giữa đó, Lê Quốc Đào đầu tóc rối bù, mặc một bộ quần màu trắng, áo rách tung tóe. Nhào về phía gã.
Đông Kiến Thành ngồi nhổm dậy, toàn thân lạnh toát. Giấc mộng này đã liên tục ám ảnh gã một thời gian dài. Bởi vậy, Đông Kiến Thành rất lo lắng cho tình hình của Nguyễn Anh Tư.
Thật đúng với câu nói: không làm chuyện trái lương tâm không sợ ma quỷ gõ cửa. Đông Kiến Thành tự biết mình đã làm bao nhiêu chuyện không sạch sẽ. Bởi vậy, chỉ cần nghe thấy tiếng gõ cửa trong lòng liền hoang mang.
Mấy ngày nay đi làm, cũng luôn nghĩ thần nghĩ quỷ. Nếu nghe thấy tiếng xe cảnh sát, gã đều rùng mình sợ hãi.
Nhưng chuyện gì phải đến rồi cũng sẽ đến chỉ có điều là đến sớm hay muộn mà thôi. Ngày thứ tư dùng điện thoại mà không liên lạc được với Nguyễn Anh Tư thì cảnh sát đã gõ cửa.
Thấy Đường Vũ cùng hai đồng nghiệp khác xuất hiện trước cửa nhà. Đông Kiến Thành ngã khụy xuống sô pha. Hết rồi, lần này thì hết thật rồi!
- Trưởng ban Đông, đây là lệnh bắt người. Chúng tôi nghi ngờ ông có liên quan tới vụ án giết người. Mời ông theo chúng tôi về đồn hỗ trợ điều tra làm rõ vụ án!
Đông Kiến Thành gật gật đầu, không nói một lời theo cảnh sát về đồn.
Vụ án của Đông Kiến Thành không chỉ là một vụ án kinh tế bình thường mà còn dính dáng tới án hình sự. Con cáo già lăn lộn quan trường bao nhiêu năm nay đến cùng cũng không chịu thừa nhận có liên quan đến cái chết của Lê Quốc Đào.
Vì thế Đường Vũ phải cho người dẫn Nguyễn Anh Tư tới. Đông Kiến Thành mặt mũi tối sầm, không một chút tức giận. Nguyễn Anh Tư là người mà gã tín nhiệm nhất. Rất nhiều bí mật của gã Nguyễn Anh Tư là người rõ nhất. Đông Kiến Thành hiểu rằng nếu cô ta đã khai ra thì mình cho dù có phủ nhận cũng vô ích.
Thấy Nguyễn Anh Tư bị giải đi, Đông Kiến Thành tan lát cõi lòng. Dường như cả thân hình trong nháy mắt đã già đi cả mấy chục tuổi.
Lại một con sâu mọt nữa bị lật đổ. Đông Kiến Thành thừa nhận việc gã là chủ mưu trong việc vu oan cho Ôn Trường Phong. Nhưng sống chết gã cũng không chịu nói người chủ mưu đứng sau. Hơn nữa cái chết của Ôn Trường Phong vẫn là một bí mật ly kỳ, cứ hỏi một đằng gã lại trả lời một nẻo.
Sau lưng Đông Kiến Thành, tuyệt đối vẫn còn tồn tại một kẻ chủ mưu khác. Chỉ là ai cũng không thể tưởng tượng ngay ngày thứ hai sau khi bị bắt gã đã tự sát.
Người nhà Đông gia làm náo loạn cả lên. Bọn họ đến Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố gây rối, nói Công an huyện bức cung tra hỏi đến chết người! Bởi vậy, Phòng công an huyện Sa phải chịu áp lực vô cùng lớn.
Thư Á Quân biết được tin tức này, buồn bực bồn chồn không yên đi tới đi lui trong phòng làm việc. Trong hơn một năm ngắn ngủi, Lê Quốc Đào đã chết, Đông Kiến Thành tự sát. Thư Á Quân đổ hết thảy thù hận lên đầu của Trương Nhất Phàm.
Nếu không phải là hắn làm mưa làm gió ở huyện Sa thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Thư Á Quân hung hăng quẳng chén trà xuống đất. Trương Nhất Phàm, tao thề không đội trời chung với mày!
Thư ký Vương ngồi trong phòng làm việc nghe được loảng xoảng tiếng chén rơi không khỏi hốt hoảng. Tim đến không có bệnh cũng sinh bệnh. Gã phát hiện trong khoảng thời gian gần đây Chủ tịch Thư càng ngày càng nóng tính, động một tí là mắng người!
Đường Vũ rất tiếc nuối. Đông Kiến Thành dù chết cũng không chịu khai ra kẻ chủ mưu đằng sau. Tuy rằng vụ án tham ô và án oan của Ôn Trường Phong ở huyện Sa đã được hé mở. Nhưng nguyên nhân cái chết của Ôn Trường Phong đến giờ vẫn chưa có bất cứ manh mối nào.
Sau khi Đông Kiến Thành tự sát đã ảnh hưởng không nhỏ tới giới quan trường ở thành phố Đông Lâm. Bọn họ có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng vụ án của Lê Quốc Đào sau nửa năm ngủ yên lại có người lặng lẽ đào lên.
Lê Minh Huy đang trong thời gian thi hành hình phạt tù giờ mới hiểu: thì ra mình đã bị con cáo già Đông Kiến Thành dắt mũi. Chỉ đáng tiếc là con cáo già đó đã chết. Nếu không gã thật muốn trốn khỏi trại giam mà tìm đến tính sổ với Đông Kiến Thành.
Lại thêm một cán bộ nữa liên quan tới vụ án vu oan Ôn Trường Phong. Ôn Nhã không cảm thấy vui mừng hơn. Cô ta quyết định sẽ quyết điều tra tới cùng. Một ngày nguyên nhân cái chết của cha cô ta chưa được làm sáng tỏ thì một ngày cô ta chưa dừng việc điều tra vụ án này lại.
Trong khoảng thời gian này người phải lo lắng nhất vẫn là Thư Á Quân. Gã luôn cảm thấy có một thanh gơm đang thường trực ở cổ gã. Bất cứ lúc nào cũng có thể đâm cho gã một nhát. Gã phát hiện căn nguyên của nỗi sợ hãi này lại xuất phát từ chính trong lòng gã.
Lại một tuần nữa không lên được chùa Pháp Hoa. Gã quyết định ngày mai sẽ đem Phương Mĩ Lệ lên chùa lễ phật. Chỉ mong Bồ Tát có thể giải tỏa giúp gã nỗi sợ hãi trong lòng.
Chỉ có điều gã không ngờ là trong chính ngày hôm đó lại xảy ra chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...