Quan Đạo Thiên Kiêu

Cuối cùng cũng được nghỉ tết, Trương Nhất Phàm trở về tỉnh thành ngày hai mươi chín tháng chạp, cũng giống như lần trước, cả gia đình đoàn tụ với nhau, không khí càng thêm sôi nổi.

Đổng Tiểu Phàm với thân phận danh chính ngôn thuận, cũng đoàn tụ cùng với mọi người chờ đón giao thừa.

Ngày ba mươi, cả nhà đi máy bay đến thủ đô.

Hai năm rồi chưa đến thủ đô, làm cho Trương Nhất Phàm có cảm giác như cách xa mấy thế kỷ. Sự thay đổi của thủ đô thật sự quá lớn, hai năm trước vẫn còn vài mảnh đất trống, đột nhiên giờ đây giống như nấm mọc sau cơn mưa, xuất hiện rất nhiều tòa nhà chọc trời.

Nhìn thấy từng khối xi măng như mọc lên vô số kể, Trương Nhất Phàm cảm thấy có cảm giác như không gian bị bó hẹp, cảm thấy không gian sống của mình càng ngày càng thu nhỏ. Trước mắt ngoài những mảng tường xi măng ra, thì không khí cũng bị điều đó làm cho vẫn đục.

Lại một lần nữa hít thở mùi vị của phương Bắc, trong lòng Trương Nhất Phàm không ngờ lại có một áp lực nho nhỏ. Trước đây khi còn nhỏ, mình đã rất thích thủ đô rồi. Vẫn còn nhớ lúc còn nhỏ, thường hay nghe những bạn nhỏ hát những ca khúc xưa “Tôi yêu Bắc Kinh…, mặt trời mọc..., lãnh tụ vĩ đại.., chỉ dẫn chúng ta tiến lên phía trước…”

Niềm vui thời thơ ấu, không ngờ bị những áp lực trước mắt dần dần thay thế. Thấy Trương Nhất Phàm đứng ngẩn người bên cửa sổ, Đổng Tiểu Phàm nhẹ nhàng đến bên cạnh, dịu dàng nói:

- Anh đang suy nghĩ gì vậy?

- Không có gì, chỉ đột nhiên nhớ lại chuyện lúc còn nhỏ thôi.

Trương Nhất Phàm nhìn xa xăm, không biết như thế nào, lại nhớ đến Thẩm Uyển Vân, mười bốn năm trước, mình cũng ở trên mảnh đất này, đã quen với một cô gái nhỏ. Cũng không ngờ đến việc gặp lại cô ấy bao nhiêu năm xa cách, Thẩm Uyển Vân thì mãi mãi không quên chuyện này, không ngờ còn tìm được mình nữa.

Lúc này, Thẩm Uyển Vân cũng quay trở về thủ đô chăng?

Nhìn thấy cô vợ nhỏ bé đáng yêu bên cạnh mình, Trương Nhất Phàm đưa tay khoát lên bả vai cô. Đổng Tiểu Phàm cũng không nói gì, lần này cùng Trương Nhất Phàm trở về thủ đô, trong lòng không thể nào yên tâm được. Cho dù cô đã là con dâu được gia đình nhà họ Trương chấp nhận, không biết thế nào mà trong lòng luôn cảm thấy bất an.

Bởi vì Đồng Tiểu Phảm nghe nói rằng, ông nội là một người rất nghiêm túc, đối với các thế hệ sau của nhà họ Trương đều rất nghiêm khắc. Ông nội thích nhất là Trương Chấn Nam. Vì vậy, khi Trương Chấn Nam ở trong bộ đội cho dù có xảy ra chuyện gì, dù có bận đến mấy, khi tết đến, anh ta cũng không dám quên việc này.

Về chúc tết ông nội, là việc đại sự hàng đầu trong năm mới của anh ta, mà Trương Nhất Phàm hai năm không về nhà, cũng không biết ông nội có thái độ gì không.

Đổng Tiểu Phàm ngẩng đầu lên, nhìn rõ từng đường nét trên mặt Trương Nhất Phàm:

- Đồ hư hỏng này, tại sao em luôn cảm thấy trong lòng bồn chồn lo lắng, giống như có việc gì đó đang xảy ra.

Trương Nhất Phàm an ủi nói:

- Không có gì đâu, đừng lo lắng nhiều.

Thật sự, trong lòng Trương Nhất Phàm cũng có cảm giác này, nhưng hắn không thể không an ủi Đổng Tiểu Phàm được.

Hay ở chỗ là tại sao lần này đến thủ đô, hai người đều có cảm giác kỳ lạ? Trương Nhất Phàm trong lòng cũng có chút lo lắng, nhưng lại cố tình không nói ra vấn đề này đang diễn ra ở đâu?


Ông nội muốn khi ăn cơm tối, mới quay về. Tuy là năm mới, nhưng ông vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Theo thói quen bình thường, mọi người sẽ tập trung lúc sáu giờ, đợi ông nội trở về, sau đó mới bắt đầu bữa cơm.

Bữa cơm tất niên hàng năm, đều ăn cơm ở nhà, ông nội không thích giúp người, chạy đến khách sạn lại thêm phiền phức, ông cũng không thích khi ăn cơm lại có không khí loạn xạ bát nháo như vậy.

Nếu là năm mới, thì phải ra dáng của một năm mới. Trong buổi tối nay, mọi người không được nói đến chuyện chính sự, chỉ được nói chuyện riêng về gia đình của mình.

Khi hai người đang đứng bên cạnh cửa sổ yên ắng nói chuyện, thì có người đến gõ cửa. Trương Nhất Phàm ơi một tiếng:

- Mời vào, cửa không khóa.

Chưa đến vài giây, Trương Mạnh Phàm đã đẩy cửa đi vào, sau khi nhìn thấy hai người, cười cười đánh tiếng chào hỏi:

- Anh, chị dâu.

Nghe thấy Trương Mạnh Phàm gọi mình là chị dâu, Đổng Tiểu Phàm thoáng đỏ mặt, Trương Mạnh Phàm mỉm cười:

- Chị không phải sao? Gọi chị một tiếng chị dâu sao còn đỏ mặt? Bao lì xì của em đâu?

Trương Nhất Phàm mắng thằng em một câu:

- Chú bao nhiêu tuổi rồi? Vẫn không biết xấu hổ hay sao mà đòi lì xì? Chú còn lớn hơn Tiểu Phàm một tuổi đấy, không biết xấu hổ là gì àh?

- Lớn hơn em cũng mặc kệ, chỉ cần là chị dâu, thì phải có bao lì xì. Chỉ sợ anh cưới về cô bé ba tuổi thì cũng là chị dâu của em. Chị dâu, chị nói có đúng không? Bao lì xì này chị không cho em là không được đâu?

Trương Mạnh Phàm là người cà lơ phất phơ, rất thích nói đùa. Nhưng theo tập quán của gia đình họ Trương, thì bao lì xì này của Đổng Tiểu Phàm không thể thiếu. Tuy nhiên, Đổng Tiểu Phàm cũng không thiệt thòi, đợi đến lúc ăn cơm. Chỉ cần là bậc cha chú, mỗi người đều có một phần.

Mà Đổng Tiểu Phàm lì xì cho em út, đây cũng là một thói quen. Nghe thấy Trương Mạnh Phàm nói như vậy, Đổng Tiểu Phàm liền rút trong bóp ra một bao lì xì. Cô đã chuẩn bị sẵn trong bóp, vốn định bụng mỗi bao lì xì bỏ vào một vạn tám trăm tám mươi tám đồng, nhưng Trương Nhất Phàm nói với cô ấy rằng, ông nội không thích bày vẽ, nên cô ấy chỉ bỏ tám trăm tám mươi đồng mà thôi.

Có thể bước vào phạm vi gia đình họ Trương, ai cũng đều không thiếu tiền, khi tết đến phát bao là xì thì đó chỉ là hình thức mà thôi, mọi người cần sự vui mừng.

- Cám ơn chị dâu. Vẫn là chị dâu hào phóng nhất, anh hai quá nhỏ mọn.

Trương Mạnh Phàm cầm lấy bao lì xì, cười ha ha cất ngay vào túi. Ai ngờ, ngoài của bước vào mấy cô chị em họ của Trương Nhất Phàm.

Trương Thiến Thiến và hai cô con gái của cô tiến đến, cả ba cùng đồng thanh:

- Chị dâu, chúc mừng năm mới, cung hỉ phát tài, bao lì xì lấy ra đi!


Mấy cô gái so với Đổng Tiểu Phàm sàn sàn tuổi nhau, con gái lớn của cô là Triệu Khả Hinh, lớn hơn Đổng Tiểu Phàm, sắp ba mươi rồi, vẫn chưa kết hôn. Cô con gái nhỏ là Triệu Khả Tình cũng mới hai mươi bốn tuổi, mấy cô gái tập hợp lại với nhau, đồng loạt tiến đến.

Nhìn thấy trò quỷ của ba cô gái, phỏng chừng như đã có thông đồng trước với nhau, Đổng Tiểu Phàm rút trong bóp ra ba cái bao lì xì, đang chuẩn bị phát cho mỗi người một cái, không dự đoán được Trương Thiến Thiến lại nhanh tay giật lấy trong tay, còn cười ha hả nói:

- Cám ơn chị dâu, khách sáo như vậy, mới có chút xíu mà cho ba cái.

Sau đó, cô ta cười ha ha nói:

- Xin vui lòng nhân cho.

- Này, cô không trơ tráo như vậy chứ? Định cướp àh!

Trương Nhất Phàm hét lên với Trương Thiến Thiến, Trương Thiến Thiến giơ giơ bao lì trong tay lên.

- Chị dâu không lo, anh đau lòng làm gì?

Đổng Tiểu Phàm đành chịu, buộc lòng phải phát cho mỗi người một cái. Triệu Khả Hinh không nhận:

- Chị dâu, như vậy thật không công bằng, Thiến Thiến cầm ba cái rồi, chúng em cũng muốn.

Hai chị em nhà này cùng giơ tay ra, Đổng Tiểu Phàm quay lại nhìn Trương Nhất Phàm một cái, Trương Nhất Phàm nói:

- Đừng để ý đến bọn giặc này.

- Trò quỷ ma!

Hai người làm mặt quỷ với Trương Nhất Phàm, nhưng Đổng Tiểu Phàm vẫn bù thêm cho hai người hai bao lì xì.

- Cám ơn chị dâu.

Hai chị em nhà này cầm lấy bao lì xì, bộ dạng rất là phấn khởi.

Lúc này, chị dâu cả là Dương Lam Lam từ bên ngoài bước vào.

- Làm gì mà vui đến thế?


Chị ta nhìn thấy ba cô gái cầm nhiều bao lì xì như vậy, thì cười nói:

- Mấy đứa không được trêu chọc Tiểu Phàm như vậy! Làm người ta ngại kìa.

Đổng Tiểu Phàm thẹn thùng đỏ mặt, bị chị dâu cả nói một tiếng, thì mặt càng thêm đỏ lựng.

Triệu Khả Hinh bước qua, nói với chị dâu cả:

- Chị dâu, còn bao lì xì của em đâu?

Chị dâu cả liền đánh vào tay cô nàng một cái.

- Nếu năm tới em kết hôn, chị sẽ cho em một bao lì xì lớn, mười vạn hay hai mươi vạn tùy em lên tiếng. Không có bạn trai, thì đừng đòi bao lì xì của chị nhé.

Triệu Khả Hinh năm nay đã hai mươi tám tuổi rồi, lớn hơn so với Đổng Tiểu Phàm, bạn trai thì cũng có được mấy người, nhưng không chịu kết hôn. Nghe chị dâu nói như vậy, cô ấy cảm thấy khó xử.

- Chị không phải đang làm khó em dấy chứ? Em chắc chắn sẽ không gả đi đâu hết.

Chị dâu cả năm nay mới ba mươi tuổi, là một phụ nữ phong nhã hào hoa, nhưng chị ấy lại kết hôn sớm, con đã sáu tuổi rồi. Nghe Triệu Khả Hinh nói như vậy, chị ấy trừng mắt nhìn:

- Mẹ em nói rồi, năm nay em không kết hôn, thì sẽ kiếm một người nào đó gả em cho người ta.

- Chị đó, đã hai mươi tám tuổi rồi, còn lười không chịu lấy chồng, muốn ở nhà tranh tài sản với em àh.

Triệu Khả Tình cười cười nói.

- Em cũng vậy mà, không còn nhỏ nữa, em nhìn Tiểu Phàm kìa, người ta hiện tại đang hạnh phúc tràn trề cảm nhận cuộc sống của vợ chồng son.

Chị dâu cả còn nói với Triệu Khả Tình hai câu, Triệu Khả Tình liền chu cai miệng bé xinh lên nói:

- Tại sao lại nói sang em rồi, em mới bao nhiêu tuổi đâu? Không thể so với chị ấy được. Chị ấy là không ai lấy, còn em sau này phải xếp hàng mà chọn ấy chứ?

Mọi người đùa giỡn được một lúc, Trương Mạnh Phàm ở trước mặt chị dâu cả rất thành thật, cũng không nói nhiều. Trương Thiến Thiến thì biểu lộ vẻ mặt vui sướng khi thấy người ta gặp nạn, nhìn chị em Triệu Khả Hinh cười quái dị.

Triệu Khả Tình liền nói.

- Cô em Thiến Nhi là xấu nhất, xem em vui ra mặt kìa. Ông nội nói rồi, năm nay đã hứa gả cô em cho cậu Ba của nhà họ Thẩm rồi, đến lúc đó xem cô em còn cười được không?

- Đừng có hù em đi, nếu hứa thì cũng không đến lượt em, có hai chị em chị đứng đầu rồi mà!

Trương Thiến Thiến còn không thèm để ý, mọi người đang lúc vui vẻ, thì mẹ của Nhất Phàm đến.

- Đi ra đi, ông nội về rồi đấy.

Vì thế, mọi người cùng nhau ra khỏi cửa, tiến đến phòng ăn.


Hai năm không gặp ông nội, tinh thần ông vẫn như vậy, dường như không bao giờ biết mệt mỏi. Đợi mọi người đến đầy đủ, Trương Kính Hiên và chú Hai, còn anh cả là Trương Chấn Nam, cùng với chú rể Triệu Minh Thành cùng ngồi một bên đang nói chuyện gì đó.

Mọi người sau khi mời ông nội an tọa, ông nội nhìn thấy anh em con cháu đông đủ, trên mặt lộ ra ánh cười hiền từ. Cuối cùng, ánh mắt ông dừng lại trên người Trương Nhất Phàm.

- Nhất Phàm àh, hình như hai năm rồi con không đến thăm gia ta đúng không, không ngờ con còn bận rộn hơn ta nữa.

Trương Nhất Phàm bước đến, rất thành tâm nói:

- Con xin lỗi ông nội, có một số việc bị bỏ lỡ rồi. Là Nhất Phàm không đúng, ông nội cứ cốc vào đầu con đi.

- Đầu không phải để cốc, người ta sẽ cho rằng ta là đại địa chủ ngày xưa.

Ông nội khoát tay.

- Việc của con ta đã nghe Kính Hiên nói rồi, hôm nay chúng ta không nói chuyện này nữa, ăn cơm trước đi!

Ông cụ đưa ra một câu, cũng không tỏ thái độ gì, trên mặt xem ra không có bất cứ ý kiến khen chê gì cả, Trương Nhất Phàm lại cân nhắc về tấm lòng của ông nội. Nhưng mà ông cụ chỉ nói nửa câu chứ không nói nguyên văn, cũng không biết trong lòng ông đang nghĩ gì.

Trong lúc ăn cơm, Trương Nhất Phàm nhìn ông nội mấy lần, vẫn chưa tìm ra được đáp án. Bởi vì người đông quá, đàn ông thì cùng ngồi chung với ông nội một bàn, còn phụ nữ thì ngồi ở bàn khác.

Trong gia đình nhà họ Trương, phụ nữ không được uống rượu. Nhưng trên thực tế, mấy cô gái cô nào tửu lượng cũng cao? Nhưng các cô chỉ ở bên ngoài mới làm càn như vậy, trước mặt ông nội thì ai cũng giống như mèo ngoan.

Trương Nhất Phàm nhìn lén Đổng Tiểu Phàm, Đổng Tiểu Phàm đúng lúc cũng đang nhìn hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, Đổng Tiểu Phàm bĩu môi, làm mặt xấu với Trương Nhất Phàm.

Ông nội đột nhiên hỏi một câu:

- Đây là vợ sắp cưới của cháu àh?

Tuy ông cụ không chỉ đích danh, nhưng mọi người ai cũng biết, ông nội đang hỏi Trương Nhất Phàm?

Trương Nhất Phàm lập tức trả lời:

- Vâng! Cô ấy tên là Đổng Tiểu Phàm, là con gái của chú Đồng.

- Mười mấy năm không gặp, đã lớn như thế này rồi àh.

Bộ dạng của ông cụ hình như lại đang nhớ về những năm tháng trước đây, thì thầm tự nói một câu:

- Đây là cô gái thật sự rất tốt!

Khi Trương Nhất Phàm tổ chức lễ đính hôn, ông nội không có mặt, hôm nay gặp nhau, vì vậy ông vẫn còn khá xa lạ với Đổng Tiểu Phàm, đánh giá vài lần, thì có ý cũng khen ngợi.

Vợ chưa cưới của mình có thể được ông nội thừa nhận, trong lòng Trương Nhất Phàm lanh lợi trở lại, không kìm được nhìn về phía Đổng Tiểu Phàm của mình khẽ mỉm cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui