Thẩm Uyển Vân ôm ngang thắt lưng của Trương Nhất Phàm, hai người ôm chặt lấy nhau, phần nhô lên trước ngực bị đè đến mức xẹp lép, thậm chí bị biến dạng, Thẩm Uyển Vân cũng không thèm quan tâm, ngược lại càng ôm chặt hơn.
Đợi Trương Nhất Phàm hút xong thuốc, cô mới nói:
- Anh có biết trong thời gian này em đã đi đâu không?
- Về Bắc Kinh?
Trương Nhất Phàm đoán là chỉ có khả năng này là lớn nhất.
- Ừ!
Thẩm Uyển Vân gật gật đầu, cười một cách thần bí:
- Nói cho anh biết một bí mất, tỉnh Tương sắp có biến động lớn rồi.
Trương Nhất Phàm ngồi thẳng lên, đây là một vấn đề chính trị khá nhạy cảm, tin tức của Thẩm Uyển Vân chắc là không thể sai được. Nếu Tỉnh Tương xảy ra biến động lớn, phỏng chừng những lãnh đạo quan trọng sẽ bị dời đi, nếu nói như vậy, ba của hắn cũng rất có khả năng nằm trong số đó.
Thấy Trương Nhất Phàm có vẻ trầm mặc, Thẩm Uyển Vân nói nhỏ nhẹ:
- Chuyện này còn chưa được quyết định mà, nhưng khả năng xảy ra là rất lớn, ba của anh có thể sẽ được điều đi tỉnh khác làm bí thư.
Thật đúng như bản thân đã lường trước, nếu Trương Kính Hiên bị điều đi khỏi tỉnh Tương, Trương Nhất Phàm sẽ phải đối mặt với một thách thức mới. Không có người trên tỉnh làm chỗ dựa, ai còn chịu đứng dưới trướng của hắn chứ? Bản thân còn một số ý tưởng vẫn chưa thực hiện được, chắc cũng chẳng còn cơ hội để thực hiện nữa. Tất cả đều phải dựa vào sức lực bản thân giống như trước kia.
Tin tức có thể đến được tai Thẩm Uyển Vân rồi truyền ra ngoài, chỉ sợ lúc này mọi việc đã được định đoạt cả rồi. Quan trọng là lúc nào bắt đầu có biến động, sẽ biến động như thế nào? Chi tiết cụ thể bọn họ vẫn còn đang cân nhắc mà thôi.
Thẩm Uyển Vân làm việc luôn có chừng mực, đừng thấy cô bình thường thích cùng bản thân nói những chuyện không đâu, nhưng nói đến những vấn đề quan trọng, cô luôn rất nghiêm túc.
- Anh đang lo lắng gì vậy?
Thẩm Uyển Vân lật người, ôm lấy Trương Nhất Phàm hỏi.
- Không có, bọn họ có biến động cũng tốt, vừa khéo để anh có được một không gian tự do cho mình.
Trương Nhất Phàm nghĩ thông rồi, bản thân hắn lúc trước quyết định xuống huyện làm việc, chẳng phải vì muốn tu luyện bản thân sao? Nếu như ba hắn rời khỏi tỉnh Tương, vậy thì thỏa thuận hai năm đó sẽ tự động mất đi hiệu lực.
Bản thân lại có thể trở về với khoảng trời bao la rộng lớn, được tự do phát huy khả năng mình.
Mặc kệ bọn họ biến động như thế nào, chỉ cần ông cụ vẫn còn, nhà họ Trương ở Lĩnh Nam sẽ không sụp đổ được. Trương Nhất Phàm vỗ vỗ tấm lưng trơn bóng của Thẩm Uyển Vân nói:
- Không có việc gì nữa, ngủ thôi!
Thẩm Uyển luồn qua chăn ló đầu ra, yếu ớt nói:
- Tướng công, em còn muốn…
Trương Nhất Phàm nhìn cô một cách kỳ quái, rồi đột nhiên lật người, ngay lập tức đè lên người cô:
- Là em tự nói đó nhé, đừng trách anh không thương hoa tiếc ngọc.
Thẩm Uyển Vân thò tay xuống bên dưới tìm kiếm, bỗng kêu lên một tiếng:
- A…Em đầu hàng, em đầu hàng!
Ngày hôm sau Thẩm Uyển Vân liền trở về tỉnh, cô đến tòa báo thành phố lần này là có việc cần làm, vốn dĩ có thể bảo cấp dưới đi thay, nhưng vì cô muốn tiện đường đến thăm Trương Nhất Phàm nên cô mới đích thân đến.
Đối với cuộc điều chỉnh lần này Trương Nhất Phàm cũng không để tâm lắm, chắc chắn đối với những chuyện như thế này, ba hắn còn nhạy cảm hơn cả hắn. Thông tin của bọn họ còn nhanh gấp mấy lần.
Có điều chỉnh thế nào thì cũng là chuyện của năm sau, từ giờ đến Tết cũng chỉ còn một tháng nữa, chắc cũng không thể có biến động gì được. Trương Nhất Phàm đã sớm sắp xếp ổn thỏa công việc của hai ngày nay rồi, thứ sáu sẽ bay đến Thâm Quyến.
Liễu Hải đưa hắn ra sân bay, nhìn thấy Trương Nhất Phàm bước vào kiểm tra an ninh rồi anh ta mới rời đi.
Đến Thâm Quyến đã là hơn sáu giờ chiều rồi, Trương Nhất Phàm cũng không thông báo cho Hà Tiêu Tiêu và Liễu Hồng biết, hắn muốn mang lại cho hai người đó một điều bất ngờ.
Nhưng tiếc rằng, cửa phòng đã bị khóa chặt, sau khi hỏi người hàng xóm mới biết rằng họ đã dời đi chỗ khác.
Thật đáng buồn, muốn tạo chút bất ngờ cho họ cũng không được, ngược lại còn bị họ mang lại một sự ngạc nhiên.
Bây giờ đã chuyển đi đâu rồi nhỉ? Không biết chứ gì, còn muốn chơi họ một vố bất ngờ nữa chứ.
Không còn cách nào khác, lại cũng không muốn cho chú Hai biết hắn đến đây, Trương Nhất Phàm đành phải gọi điện cho Hà Tiêu Tiêu. Hôm nay là thứ sáu, Hà Tiêu Tiêu nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm, tỏ ra rất phấn khởi
Đặc biệt là khi nghe hắn nói đã đến Thâm Quyến, cô còn tỏ ra không tin:
- Tính lừa em hả? Muốn đùa cho em vui thì không cần đâu, bây giờ em đang bận, em cúp máy đây!
Còn không đợi Trương Nhất Phàm nói hết, cô đã cúp máy rồi. Trương Nhất Phàm tức đến mức muốn ném cả điện thoại. Cô gái này thật là! Bận đến như vậy sao?
Nếu không phải là hắn không thông báo cho bọn họ, thì còn thật sự nghĩ rằng cô đang cố ý chơi hắn cơ đấy.
Trương Nhất Phàm lại gọi điện một lần nữa, nhưng lần này thì thảm rồi, không ngờ Hà Tiêu Tiêu lại không nghe máy.
Đang tức giận đứng ở bên đường, vừa quay người lại một cái, liền nhìn thấy Hà Tiêu Tiêu đang nhướn cổ lên nhìn về phía mình mỉm cười. Trương Nhất Phàm bực mình quá đi! Chưa bao giờ thấy ai đùa kiểu này cả, một Hà Tiêu Tiêu hiền lành, dễ thương là thế từ lúc nào lại trở nên nghịch ngợm thế này chứ?
Nhìn thấy bộ dạng dở khóc dở cười của Trương Nhất Phàm, Hà Tiêu Tiêu liền đi tới, kéo tay hắn, nhưng vẫn không kìm được mà cười trộm. Trương Nhất Phàm tức muốn chết, liền đánh một cái vào mông cô.
A? Thịt nhiều hơn rồi.
Trương Nhất Phàm đột nhiên phát hiện ra, mông của Hà Tiêu Tiêu từ lúc nào lại vểnh hơn trước kia rồi. Dáng người cô gái này đúng là đẹp lên nhiều rồi! Hắn liền hỏi:
- Có phải gần đây em đi tập thể dục thẩm mỹ không?
- Ừ!
Hà Tiêu Tiêu gật đầu, ngoan ngoãn rúc vào bên người hắn, ôm tay hắn, chậm rãi đi về phía trước.
- Liễu Hồng đâu? Cô ấy đang làm gì vậy?
- Chị Liễu Hồng ở nhà làm đồ ăn. Biết trước là anh sẽ đến mà.
- Hai người làm sao mà biết được chuyện này?
Trương Nhất Phàm cảm thấy rất kỳ lạ, bản thân còn nói rằng sẽ giấu bọn họ, chẳng lẽ hai người này có phép thần thông hay sao?
Hà Tiêu Tiêu liền mỉm cười:
- Anh quên rằng Liễu Hải là em trai chị Liễu Hồng sao? Anh ấy sợ anh gặp chuyện, nên đã gọi điện thoại cho bọn em nói rằng anh sẽ đến Thâm Quyến.
Thì ra là như vậy! Nói như vậy, Hà Tiêu Tiêu lúc nãy cố tình diễu cợt mình? Trương Nhất Phàm tức chết, lại muốn đánh vào mông cô, Hà Tiêu Tiêu bĩu môi nói:
- Về đến nhà rồi hãy đánh có được không?
Nghe thấy câu nói này, Trương Nhất Phàm sao còn có thể ra tay được nữa chứ? Nhìn thấy cô bé đáng yêu này, đúng là làm cho người ta đau lòng mà. Rồi hắn ôm chặt bờ vai của Hà Tiêu Tiêu, hai người cứ thân mật bước đi như vậy.
Đến căn phòng họ mới thuê, nơi này là một khu dân cư mới xây, có phòng thang máy, được xây theo lối hai phòng ngủ một phòng khách. Trong phòng rất sạch sẽ, Trương Nhất Phàm vừa bước vào cửa, thì Liễu Hồng từ nhà bếp bước ra chào hỏi:
- Chủ tịch huyện Trương, anh đến rồi à.
Liễu Hồng vẫn giữ cách xưng hô như trước đây, Trương Nhất Phàm nghe quen rồi, cũng không so đo gì cả. Tùy cô ấy vậy! Đã lâu không được thưởng thức tài nghệ nấu nướng của Liễu Hồng rồi, trong bếp đã bay ra một mùi thơm mê người
Hà Tiêu Tiêu rót trà cho hắn:
- Anh ngồi đây chơi, em đi giúp chị Liễu Hồng.
Liễu Hồng nói:
- Không cần đâu, em cứ ngồi đó nói chuyện với Chủ tịch Phàm đi.
Hà Tiêu Tiêu vẫn đi vào bếp giúp Liễu Hồng nhặt rau.
Khoảng nửa giờ sau, Liễu Hồng đã chuẩn bị xong một bàn ăn đầy đồ ăn, nào là cá, nào là thịt, nào là hải sản, vẫn là cách nấu như ở nhà. Nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy, Trương Nhất Phàm liền nói:
- Có ăn hết nổi không đây? Nhiều quá.
- Không sao, hôm nay chúng ta uống chút rượu thì thế nào?
Hà Tiêu Tiêu chạy vào phòng lấy ra hai bình rượu nho.
Trương Nhất Phàm nhìn thấy đó là rượu ngoại. Bên trên có đề: EauSaiGermain:
- Cái này là do em mua đó hả?
Hà Tiêu Tiêu cười:
- Đây là của đàn ông tặng.
Trương Nhất Phàm liền trừng mắt lên nhìn cô, rồi nhìn sang Liễu Hồng, Liễu Hồng liền quay mặt đi, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Hà Tiêu Tiêu nhếch cái miệng xinh xắn lên nói:
- Ai bảo anh cả năm trời không đến thăm bọn em.
- Bây giờ không phải đến đây rồi sao?
Trương Nhất Phàm nhìn cô mở chai rượu, nhớ lại lúc nãy cô nói chuyện, vẻ mặt tức giận ấy, làm hắn có chút hổ thẹn. Hà Tiêu Tiêu cáu kỉnh một chút cũng là chuyện bình thường, dù sao bản thân hắn cả năm trời nay cũng đã không quan tâm nhiều đến cô ấy. Nói cho cùng, vẫn là lỗi của hắn.
Nghĩ vậy hắn bèn cười cười:
- Vậy thì để tôi tạ lỗi với hai người, ly rượu này coi như là tôi kính hai người.
- Thế này còn tạm chấp nhận được.
Hà Tiêu Tiêu lập tức cười vui vẻ, gọi Liễu Hồng, ba người cùng cụng ly.
Sau đó Trương Nhất Phàm nghe hai người bọn họ kể về thời gian qua ở Thâm Quyến.
Hà Tiêu Tiêu vẫn giống như trước đây khi làm về bất động sản, đổi lại bây giờ là những hiểu biết về cổ phiếu, đi theo những cao thủ trong ngành học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm và kỹ xảo. Buổi tối, cô thường đi đến phòng tập thể thao để rèn luyện thân thể.
Liễu Hồng gần đây cũng lao vào học tập, cô muốn bù lại khoảng thời gian đã bỏ lỡ trước kia. Trương Nhất Phàm liền hỏi hai người có phải đang có kế hoạch gì không, Hà Tiêu Tiêu chỉ cười chứ không trả lời:
- Dù sao anh cũng đã nói rồi, em là Bộ trưởng tài chính của anh, khi mà kế hoạch còn chưa thành công, thì tạm thời vẫn phải giữ bí mật.
Trương Nhất Phàm cũng không hỏi thêm gì nữa, vì hắn tin tưởng Hà Tiêu Tiêu sẽ không bao giờ lừa gạt hắn.
Sau khi ăn xong, Liễu Hồng đi rửa bát. Trương Nhất Phàm liền lén lút hỏi Hà Tiêu Tiêu, tối nay ngủ thế nào đây? Hắn từ xa như vậy đến, cũng không thể nào để hắn ngủ trên ghế sô pha được?
Nếu hai người đi đến khách sạn thuê phòng, để Liễu Hồng một mình ở nhà, thì hình như cũng không tốt cho lắm.
Không ngờ Hà Tiêu Tiêu lại nhìn hắn một cách ám muội:
- Anh muốn ngủ thế nào? Hay là ba người ngủ chung nhé?
Phù….Vừa mới bưng chén trà lên miệng uống thì hắn lập tức phun ra ngay.
Hắn sợ hãi nhìn Hà Tiêu Tiêu, có thể đừng chơi tôi nữa được không? Hôm nay tôi bị chơi như vậy là đủ lắm rồi.
Hà Tiêu Tiêu dướn lông mày lên, nhìn Liễu Hồng đang bận rộn trong bếp, nhỏ tiếng nói:
- Đừng tưởng em không biết, thực ra anh sớm đã làm chuyện đó với chị Liễu Hồng rồi.
- Em…
Trương Nhất Phàm toàn thân hóa đá, chuyện này được giữ kín như vậy, Hà Tiêu Tiêu sao lại biết được chứ? Chẳng lẽ Liễu Hồng lại nói chuyện này ra ngoài? Liễu Hồng làm như vậy là có ý gì?
Nhìn thấy bộ dạng này của Trương Nhất Phàm, Hà Tiêu Tiêu liền che miệng cười. Quay lại nhìn Liễu Hồng, đúng lúc đã dọn dẹp xong, từ trong bếp đi ra, nhìn thấy hai người có vẻ thần bí, cô liền cảm thấy rất kỳ quái. Không hiểu hai người này đang cười chuyện gì?
Hà Tiêu Tiêu liền chạy tới nói thầm vào tai Liễu Hồng mấy câu, sau đó mặt Liễu Hồng đột nhiên đỏ bừng lên. Ngượng ngùng chạy thẳng vào phòng.
Hà Tiêu Tiêu nói với Trương Nhất Phàm:
- Chị Liễu Hồng đồng ý rồi, anh có muốn hay không?
Trương Nhất Phàm trừng mắt lên nhìn cô:
- Đừng đùa nữa.Đùa kiểu gì vậy chứ?
- Được, vậy thì anh ngủ một mình đi! Em ngủ với chị Liễu Hồng, nếu lúc nào anh không kìm nổi nữa thì qua chỗ bọn em.
Hà Tiêu Tiêu ngáp dài một cái, cũng không thèm để ý gì đến Trương Nhất Phàm nữa, đi thẳng vài vào phòng của Liễu Hồng.
Chẳng lẽ tối nay mình phải chơi ba người thật sao? Quá hoang đường rồi thì phải? Trương Nhất Phàm đi vào phòng của Hà Tiêu Tiêu xem xét qua một lượt, sao lại không có chăn nhỉ? Trên giường chỉ có một tấm thảm mỏng manh.
Hiện tại là mùa đông, thời tiết khá lạnh, hơn nữa phần lớn điều hòa nhiệt độ ở Thâm Quyến đều không thể tăng nhiệt độ, chỉ có thể dùng vào mùa hè. Trương Nhất Phàm cởi đồ ra nằm xuống, cảm thấy rất lạnh, lạnh đến nỗi toàn thân run cầm cập.
Mẹ kiếp, không quan tâm được nhiều như vậy nữa, dù sao cũng còn hơn bị chết rét ở đây. Đi thì đi! Một người đàn ông chẳng lẽ lại sợ hai người phụ nữ chắc?
Trương Nhất Phàm cầm lấy áo quần của mình, run run mở cửa phòng Liễu Hồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...