Quan Đạo Thiên Kiêu

Trương Nhất Phàm cũng không có cách nào, đành phải dặn Tần Xuyên và Liễu Hải, theo giá gấp đôi giá thị trường, nhận bao nhiêu đồ của bà con, thì trả lại bấy nhiêu tiền cho họ. Sau đó lại gọi một chiếc xe bus nhỏ, đưa bọn họ về thị trấn Liễu Thủy.

Sau khi cùng bà con nói chuyện, đã bị làm khổ suốt một giờ đồng hồ, gần bốn rưỡi rồi, hắn dặn tay tài xế nhất định phải đưa bà con quay về thị trấn Liễu Thủy an toàn.

Phó Chủ tịch thành phố đã phân phó như vậy, tay tài xế nào dám không nể mặt? Trương Nhất Phàm cho gã năm trăm đồng, coi như phí dịch vụ, tay tài xế sống chết không dám nhận. Về sau, Trương Nhất Phàm đưa cho gã bao thuốc lá, gã mới dè dặt nhận lấy.

Ban đầu, Trương Nhất Phàm có ý thu xếp cho bọn họ ở lại nhà khách, chi phí sẽ do hắn bỏ ra. Nhưng những người này nào dám ở lại chỗ tốt như vậy? Thành phố Đông Lâm thật không thể so sánh với thị trấn Liễu Thủy, người nhà quê chưa từng thấy qua cảnh đời, sợ sẽ làm dơ nơi này.

Thế nên bọn họ khăng khăng muốn quay về, Trương Nhất Phàm cũng đành thu xếp theo ý họ.

Đem chuyện này giao cho Tần Xuyên và Liễu Hải, Trương Nhất Phàm về văn phòng trước. Tần Xuyên và Liễu Hải nhìn số trứng gà nhiều như vậy, còn có hơn mười con gà mái già, và cả một lô một lốc các loại nông phẩm khác, hai người trợn tròn mắt. “Làm sao bây giờ?”

Dương Mễ từ một góc đi ra, có chút ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa, cảm thán nói:

- Chủ tịch Trương thật sự là người tốt! Trước đây mình lại không hề thấy được cái tốt của hắn.

Tần Xuyên nhìn thấy liền nói:

- Haiz, đại phóng viên Dương, cô đang làm gì thế?

Dương Mễ lấy lại tinh thần, đáp:

- À, ban nãy tôi phỏng vấn một người ở trên lầu, thấy các anh đứng lặng ở đây, nên tôi qua xem thử.

Dương Mễ cũng không đề cập đến chuyện cô chụp ảnh, chỉ nhìn dáng vẻ đang thất thần ngơ ngẩn của hai người kia, không nén nổi tiếng cười.

Nhiều đồ như vậy, thật khiến người ta nhức đầu. Tần Xuyên và Liễu Hải gom đống đồ đó lại, tạm thời để trong một phòng trống ở nhà khách. Tần Xuyên quay lại văn phòng, hỏi ý kiến Trương Nhất Phàm về việc xử lý đống đồ đó như thế nào?


Trương Nhất Phàm nhìn Tần Xuyên rồi trả lời:

- Con cậu không phải đang đi học sao? Mang trứng gà về đi, mỗi sáng luộc cho nó vài quả.

Tần Xuyên có chút khó xử, “Nhiều trứng gà như vậy, mình cũng ứng phó không nổi? Phải đến mấy trăm quả đấy! Còn hơn mười con gà mái già nữa”. Hắn vẫn đứng đó suy nghĩ xem nên mở lời thế nào. Trương Nhất Phàm liền hỏi một câu:

- Vợ Bí thư Phạm mấy ngày nay đang nằm viện có phải không?

- Vâng! Hôm kia mới đi ạ, nghe nói phải ở lại một tuần.

Tần Xuyên đã nghe ngóng việc này rất rõ ràng. Vợ Bí thư Phạm nằm viện, ngày đầu tiên có rất nhiều người đến. Trương Nhất Phàm vẫn trì hoãn không nhúc nhích, gã cũng không biết trong đầu lãnh đạo đang nghĩ cái gì.

Sau đấy Trương Nhất Phàm đùa với gã, vợ lãnh đạo nằm viện, mọi người chạy đến như ong vỡ tổ, người đông quá, còn nhớ được ai với ai chứ? Thực ra, Tần Xuyên biết rằng Trương Nhất Phàm chắc chắn không phải vì nguyên nhân này.

Nghe Tần Xuyên nói xong, hắn liền đáp:

- Vậy chuẩn bị năm mươi quả trứng gà quê, hai con gà mái, mang thêm năm ngàn, lát nữa chúng ta cùng đi.

Năm ngàn đồng thì được, còn năm mươi quả trứng gà với hai con gà mái nữa sao? Tần Xuyên thấy nghi ngờ, tuy nhiên gã nhanh chóng hiểu ra được, những thứ này vì hiếm nên khá quý, hiện nay không phải rất nhiều người cầu còn không cầu được sao?

Trứng gà quê trên thị trường giá đều gấp hai ba lần trứng gà thường, mang đi quá nhiều, người ta sẽ cho là cái này của anh không đáng tiền. Nếu mang đi toàn bộ mười mấy con gà mái, thì sẽ thành ra cái chuyện gì chứ? Người khác còn không cho là anh đang mở trang trại nuôi gà.

Nghĩ thông rồi, Tần Xuyên lập tức đi chuẩn bị. Chỉ có điều vừa ra đến cửa, gã lại quay lại hỏi:

- Vậy chỗ còn lại phải giải quyết thế nào ạ?

- Cái này cậu cũng hỏi tôi sao? Cứ mang về nhà cậu trước đi! Tối sẽ đến nhà cậu giải quyết, không cần làm gì đâu, cứ hấp cách thủy mấy con là được. Gọi cả Liễu Hải đi, ba người chúng ta làm mấy chén!


Nghe lãnh đạo nói như vậy, Tần Xuyên lập tức hưng phấn vô cùng. Trương Nhất Phàm rất ít khi đến nhà người khác ăn cơm, hôm nay không những muốn đi, mà còn bảo mình mang một đống đồ lớn như vậy về nhà, lát nữa vợ gã nhất định sẽ hớn hở lắm.

Đi làm cơ quan nhiều năm, Tần Xuyên cũng biết, những trợ thủ giống như bọn họ, bình thường lãnh đạo có chuyện gì, anh sẽ phải đi tiền. Người nhà lãnh đạo có chuyện, anh vẫn phải đi tiền.

Lãnh đạo mời anh ăn cơm, đó là cho anh sĩ diện, có điều vẫn là anh phải bỏ tiền. Lãnh đạo khen ngợi anh, cũng không phải vì anh thật sự làm tốt, mà chỉ đang lung lạc lòng người thôi.

Nhưng Trương Nhất Phàm không giống những vị lãnh đạo đó, đi theo hắn hơn một năm, trước giờ chưa từng nhận phong bì của mình. Ngay cả lần hắn bị thương, và lễ đính hôn nữa, tiền mình đưa đến, hắn đều trả lại đủ cả.

Bởi vậy, Tần Xuyên khá là xấu hổ. Lúc ấy, khi Trương Nhất Phàm trả lại tiền cho gã, trong lòng gã suy nghĩ mãi, còn bàn bạc với vợ cả một buổi tối, có phải Trương Nhất Phàm có ý kiến gì với gã không. Nhưng theo quan sát của gã trong hơn một năm qua, Phó Chủ tịch thành phố quả thật không phải loại người ấy.

Nhưng mỗi lần Tần Xuyên ra ngoài cùng Trương Nhất Phàm, những thứ nhận được, cơ bản đều là Tần Xuyên mang về hết, bởi vì hắn sống một mình, cũng không cần dùng đến.

Tần Xuyên lập tức gọi điện thoại về nhà, bảo vợ tối nay lãnh đạo muốn đến nhà ăn cơm, hơn nữa còn có niềm vui bất ngờ. Vợ Tần Xuyên vừa nghe được, đã vui mừng khôn xiết.

Trương Nhất Phàm ở cách vách bảo một câu:

- Bảo Ôn Nhã cũng đến đi.

“Phải rồi! Ôn Nhã là em họ mình, vẫn luôn không chăm sóc được tốt cho nó, anh họ như mình dường như có chút không xứng đáng với chức vụ lắm. Mấy tháng trước, Ôn Nhã mở một văn phòng luật sư ở Đông Lâm, nghe nói làm ăn khá tốt, đã làm mấy vụ rất thành công, tên tuổi của nó cũng nhanh chóng nổi lên”.

Năm rưỡi chiều, Tần Xuyên giúp lãnh đạo mang năm mươi quả trứng gà và hai con gà mái, theo sau Trương Nhất Phàm tới bệnh viện Nhân dân thành phố.

Liễu Hải đợi dưới lầu không lên, Tần Xuyên xách đồ theo sau. Hai người tìm dược phòng bệnh của vợ Bí thư Phạm, gõ cửa đi vào.

Đây là phòng bệnh tốt nhất bệnh viện, hình như là phòng bệnh đặc biệt, mở ra để chuyên ứng phó tạm thời với loại yêu cầu đặc biệt. Ở bệnh viện Nhân dân thành phố Đông Lâm, phòng bệnh như thế này hình như có năm sáu buồng, phần lớn là chuẩn bị để nghênh đón các vị lãnh đạo hoặc người nhà lãnh đạo.

Trong phòng bệnh mọi thứ đều đủ cả, nào là tủ lạnh, máy lọc khí, lò vi sóng, tivi,... cũng chẳng khác phòng khách sạn mấy. Điểm khác biệt duy nhất có thể phân biệt được chúng chính là mùi thuốc.


Tần Xuyên đang tự nhủ, nếu không có mùi thuốc này, người ngoài vào tuyệt đối sẽ không tin, đây là phòng bệnh. Đương nhiên sẽ không cho rằng đây là chỗ dưỡng bệnh, hơn nữa còn tưởng là đi nghỉ gì gì đó.

Vợ Bí thư Phạm nhìn qua thì thấy sắc mặt cũng không tệ, không giống người bệnh thông thường, khuôn mặt còn có phần hồng hào. Hơn bốn mươi tuổi rồi đấy! Rất có khí chất của vợ quan. Trên giường bệnh, có một cô gái có vẻ còn rất trẻ, cũng không biết có phải là người giúp việc không, hay là người thân, đang cho bà ta ăn cháo tổ yến.

Trương Nhất Phàm bước vào, chào một câu:

- Dì Củng, sức khỏe đã tốt lên nhiều chưa ạ?

Vợ Bí thư Phạm họ Củng, nhưng không có được cái phong thái của Củng Lợi, cũng trung niên rồi mà, cơ thể cũng có chút đẫy đà hơn. Tuy rằng khuôn mặt được chăm sóc rất tốt, nhưng dù sao cũng đã đến thời kỳ hoa tàn rồi.

Nghe Trương Nhất Phàm gọi mình như vậy, vợ Bí thư Phạm liền ngồi dậy đáp:

- Chủ tịch Trương đến đấy à, cậu gọi tôi như vậy, thật có thể chết người đó. Làm sao đảm đương nổi chứ.

Vợ Bí thư Phạm dĩ nhiên biết gia thế Trương Nhất Phàm, cũng không dám vịn cớ quá mức. Từ lúc trông thấy Trương Nhất Phàm, vẫn luôn tỏ ra khách khí. Trước khi đến thành phố Đông Lâm, Trương Nhất Phàm đã từng tới nhà bà chơi một lần, lần đó hắn vẫn là Chủ tịch huyện Sa.

Không ngờ chỉ trong nháy mắt đã biến thành một con ngựa ô, nhảy thẳng lên cấp Ủy viên thường vụ thành phố.

Thấy vợ Bí thư Phạm ngồi dậy, Trương Nhất Phàm liền vội ngăn:

- Dì Củng, dì đừng động đậy, chúng cháu đến thăm dì một lát rồi đi ngay ạ.

Nói xong, hắn chỉ vào thứ đồ trong tay Tần Xuyên đang đứng phía sau, nói:

- Nghe nói sức khỏe dì không tốt, cũng không biết mua quà gì, chỉ có mấy quả trứng gà tươi với hai con gà mái vừa bắt, mang đến đây để dì tẩm bổ. Đều là cháu nuôi ở dưới quê, không ăn thức ăn tăng trọng đâu ạ.

Dì Củng nghe nói là đồ nhà nuôi, bà ta dĩ nhiên biết giá trị mấy thứ này, chủ yếu ở chỗ đồ trên thị trường bây giờ loạn lắm, đều khiến người ta không dám ăn. Dì Củng về mặt này chính là người trong nghề, vừa nhìn một cái gần như có thể phân biệt được, những thứ trong tay Tần Xuyên là thật hay giả.

Lúc bình thường, bà ta luôn bảo người ra ngoài tìm mua mấy đồ ở quê về ăn, nói rằng như vậy là bảo vệ môi trường, rất có lợi cho bản thân mình. Bởi vậy, mấy thứ này của Trương Nhất Phàm coi như là biếu đúng người rồi. Nếu không, người bình thường còn thấy chướng mắt, cho là nhà quê, không có thành ý.

Đương nhiên, biếu quà cũng phải xem đó là người nào, và người biếu quà lại là ai? Trương Nhất Phàm là con trai Chủ tịch tỉnh, bản thân lại là Phó Chủ tịch thành phố Đông Lâm, hắn có thể bỏ thời gian tìm được mấy thứ này cho anh, ý nghĩa tất nhiên vô cùng quan trọng.


Điều này nói lên người ta rất có lòng! Hai ngày trước người ta biếu rượu biếu thuốc bổ nhiều quá, ngược lại dì Củng lại không có đồ gì để ăn, những thứ này uống nhiều lắm rồi, đến hôm nay thì đã biến thành sự quấy nhiễu với bà.

Cái này gọi là, “Không có mệnh của Hàn Hồng, nhưng lại có bệnh Hàn Hồng”. Người đến tuổi trung niên, có ai không mập mạp lên chứ? Phải nói là, căn bệnh này của dì Củng là từ ưu sầu mà ra.

Nghe thấy Trương Nhất Phàm một câu “dì Củng”, hai câu “dì Củng”, vợ Bí thư Phạm thấy rất xấu hổ, người ta tốt xấu gì cũng đường đường là Phó Chủ tịch thường trực thành phố, gia cảnh so với mình không biết là cao hơn bao nhiêu bậc. Bà ta gượng gạo nói:

- Chủ tịch Trương, cậu ngồi đi, ngồi đi! Tôi cũng là bệnh cũ thôi, mỗi năm đều xảy ra một hai lần mà, các cậu không cần để tâm đâu.

Trương Nhất Phàm rút phong bì từ trong người ra, nhét vào tay bà ta rồi nói:

- Đây là chút lòng thành của cháu, cháu cũng không biết mua cái gì, dì muốn mua gì thì mua nhé! Bí thư Phạm công tác bận rộn, dì chú ý chăm sóc bản thân ạ.

- Ôi! Cậu đang làm gì thế, đã tặng quà còn biếu tiền, cái này thật là ngại quá.

Tay vợ Bí thư Phạm trông như đang đẩy ra, nhưng kỳ thực cũng chẳng có chút lực nào. Trương Nhất Phàm thuận thế đem tiền nhét cho bà ta. Bà ta khách sáo nói thêm mấy câu:

- Các cậu cứ khách sáo như vậy, thực ra cũng không cần phải thế đâu. Đến thăm một chút là được rồi, còn mang cái này cái nọ đến nữa.

- Đây là việc nên làm mà dì! Dì Củng đừng khách sáo.

Trương Nhất Phàm ngồi thêm một lúc nữa rồi cùng Tần Xuyên đi về.

Tần Xuyên đi phía sau, lẩm bẩm một mình, “Cái này cũng giống với có bệnh sao? Mình thấy bà ta đang đi điều dưỡng thì có? Mặt mày hồng hào như vậy, chẳng giống có bệnh chút nào”.

- Cậu đang lẩm bẩm cái gì thế?

Trương Nhất Phàm quay đầu nhìn gã một cái, Tần Xuyên lập tức không nói gì, ngượng ngùng xoa xoa đầu.

“Vợ lãnh đạo nằm viện, đó cũng là một dạng nghệ thuật, xem ra Tần Xuyên còn chưa hiểu rõ. Bí thư Phạm lần lữa, mãi không có sự điều chỉnh trong bộ máy lãnh đạo thành phố Đông Lâm, nhưng cuối năm lại sắp xếp cho vợ mình nằm viện, việc này có tính là một kiểu thăm dò không? Tần Xuyên sao có thể nghĩ đến mặt này chứ?”. Trương Nhất Phàm cố đi lùi lại vài ngày, cũng là có cái lý của hắn.

Mọi người đều biếu những thứ quà cáp quý giá đến dọa người ở ngoài thị trường, kỳ thực ngoại trừ cái vỏ thì cũng chẳng có thứ gì đáng mua. Trương Nhất Phàm còn đang tính xem phải mang gì đến thăm bà ta. Vừa may hôm nay, có trứng gà quê và gà mái từ quê mang lên, cũng là một loại quà đặc sắc. Lại còn thêm phong bì nữa, cũng coi như là một phần lễ không nhẹ, hẳn có thể khiến cho Bí thư Phạm vừa lòng rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui