Quan Đạo Thiên Kiêu

Bí thư Phùng bị điều đi rồi, nghe nói là điều đến một Bí thư Thành ủy khác, tuy là điều chuyển ngang, nhưng Bí thư Phùng vẫn rất vui, bởi vì thành phố phải đến đó là đặc khu kinh tế xếp hạng GOP thứ hai trong toàn tỉnh. Theo nghĩa mà nói, dứt khoát cao hơn thành phố Đông Lâm, vì hễ cán bộ đảm nhiệm qua chức bí thư trong thành phố xếp hàng nhất nhì, đãi ngộ trong tỉnh đều không tồi.

Tuy rằng so với bản thân kì vọng vẫn kém hơn, Bí thư Phùng vẫn thấy được rồi, ít nhất hướng sát về tổ chức một chút, đương nhiên, lần này Bí thư Phùng dời Đông Lâm tất nhiên là đề nghị của Phó bí thư tỉnh ủy Đổng, lại thêm sự đồng ý của Chủ tịch Trương, việc này đã được định như vậy.

Trước khi rời Đông Lâm, Bí thư Phùng muốn gọi mấy người cấp dưới đến được gần một chút để tụ hợp.

Trương Nhất Phàm là trường hợp bị mời, hắn vốn muốn gọi Đổng Tiểu Phàm cùng đi, nhưng Đổng Tiểu Phàm nhất định không chịu. Tình huống mấy người đàn ông uống rượu như vậy, một cô gái như cô chen vào giữa thật không có ý tứ gì, cô liền về tỉnh thành trước hai ngày.

Trương Nhất Phàm bỏ phong bì 20.000 tệ, lái xe đến thành phố Đông Lâm.

Đến thành phố, vừa vặn 6 giờ chiều, đúng thời điểm tan tầm, người xe qua lại rất đông, xe Trương Nhất Phàm lái giống như kiến bò chậm chạp.

Lái tới một giao lộ đông đúc người qua lại, phía trước hiện ra một bóng người quen thuộc, Trương Nhất Phàm nhìn hướng sang phía ấy, đúng lúc cô gái đó nhìn qua bên này.

Là Lưu Hiểu Hiên! Hôm nay cô không lái xe, cuốc bộ trên con phố lớn, lại có phần nhàn nhã. Trương Nhất Phàm ấn còi, Lưu Hiểu Hiên vốn không hiểu ý, sau khi nghe thấy tiếng còi, đột nhiên phát hiện Trương Nhất Phàm trên xe, lập tức mỉm cười, lại gần.

Trương Nhất Phàm hạ cửa kính xe hỏi:

- Hôm nay thế nào mà lại không lái xe?

Sau khi nhìn thấy Trương Nhất Phàm, Lưu Hiểu Hiên thản nhiên cười, khuôn mặt xinh đẹp ghé vào cửa xe, Trương Nhất Phàm lập tức ngửi thấy mùi hương thoang thoảng.

- Xe có chút hỏng hóc, đang kiểm tra tu sửa.

Lưu Hiểu Hiên soi xét chiếc Buick màu trắng này, cảm thấy có hương vị hơi lạ. Trương Nhất Phàm đổi xe khi nào? Cô hướng ra sau xe nhìn xem, mới biết hóa ra là xe con gái dùng, bên trong treo đầy những đồ nhỏ nhỏ dễ thương.

- Sao lại đi xe của bạn gái anh thế?

Lưu Hiểu Hiên cười, thấy rằng Đổng Tiểu Phàm này khá trẻ con hoặc có thể nói cô thuộc kiểu nhân vật lãng mạn sống trong thế giới đồng thoại.

Trương Nhất Phàm cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, thấy thời gian hãy sớm, hướng về ghế phụ nói:

- Lên xe đi, anh tiễn em một đoạn.

Từ đây đến nơi Lưu Hiểu Hiên ở, ít nhất cũng còn một hai cây số, Lưu Hiểu Hiên cũng không bắt xe, phỏng chừng muốn đi bộ về.

Lưu Hiểu Hiên hất tóc, cười dịu dàng

- Được ạ.


Sau đó cô đến mở cửa, ngồi trên xe.

Ngồi trên xe, cô càng có thể cảm nhận sự trẻ con và ngây thơ của chủ nhân chiếc xe, có điều, tất cả dường như rất tương xứng với tính cách của Đổng Tiểu Phàm, cô thuộc kiểu người chủ nghĩa lãng mạn hoàn mỹ.

Người qua lại trên phố khá đông, xe cộ chen chúc, Trương Nhất Phàm lái tốc độ chậm, Lưu Hiểu Hiên ngồi bên cạnh, nhìn Trương Nhất Phàm, nhìn không chớp mắt rồi cười nói một câu:

- Sao anh rảnh rỗi đến Đông Lâm thế?

- Hôm nay Bí thư Phùng mời khách, ông coi trọng như vậy, anh sao có thể không đến?

- Bí thư Phùng? Nghe nói ông ấy phải chuyển đi, việc này có thật không?

Lưu Hiểu Hiên dường như rất hứng thú với tin này, liền hỏi Trương Nhất Phàm.

Việc Bí thư Phùng phải điều đi đã truyền từ lâu, cũng không phải bí mật gì, Trương Nhất Phàm gật đầu:

- Hình như điều đến Phú Dương làm bí thư.

- Phú Dương? Không phải điều trong tỉnh sao? Đi Phú Dương chẳng phải là điều ngang sao?

Xem ra Lưu Hiểu Hiên khá rõ về đường quan trường, chỉ có điều cô không biết những bí ẩn trong đó, Trương Nhất Phàm cũng ngại giải thích, gật gật đầu coi như trả lời.

Lưu Hiểu Hiên liền nói:

- Cũng không biết ai đến làm Bí thư Thành ủy ở đây, khoản kinh phí của đài truyền hình chúng tôi đến giờ vẫn chưa phê xuống, nếu bí thư Phùng đi rồi, phỏng chừng việc này không biết kéo dài đến bao giờ?

Trương Nhất Phàm hỏi:

- Kinh phí gì?

- Thì khoản kinh phí mà đài truyền hình của chúng tôi dự định chuẩn bị xây dựng thêm, việc này đã trù tính mấy năm rồi, cuối năm ngoái mới được thông qua, nhưng khoản tiền này trì trệ vẫn chưa phê xuống.

- Việc này có liên quan đến em à? Giám đốc đài truyền hình sẽ có biện pháp.

Hắn nhìn Lưu Hiểu Hiên cười, trêu ghẹo một câu:

- Lo lắng linh tinh!

Lưu Hiểu Hiên hơi đỏ mặt, chau chau mày, không ngờ Trương Nhất Phàm lại nói mình như vậy, thật ngượng. Trương Nhất Phàm đâu biết, đây là thư kí Thư bên trong giở trò quỷ, vì khoản tiền này, Lưu Hiểu Hiên không cùng ông ta đi ăn cơm, ông ta liền không phê duyệt cho khoản tiền đó.


Lãnh đạo trong đài nhiều lần tìm Lưu Hiểu Hiên, muốn cô cho ông ta chút thể diện, cư xử lịch sự với ông này, nhưng Lưu Hiểu Hiên không chịu, thư kí Thư có ý gì? Mình làm gì mà không biết rõ? Nếu quả thật đồng ý đi cùng ông ta thì đúng là có đi mà không có về.

Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt thư kí Thư nhìn mình chòng chọc, Lưu Hiểu Hiên trong lòng sợ hãi. Dù thư kí Thư nhìn cũng y như người khác, nhưng Lưu Hiểu Hiên cảm giác ghê tởm, một con quỷ râu xanh chính hiệu.

Lưu Hiểu Hiên nhắc đến chuyện này, vốn hi vọng Trương Nhất Phàm trước mặt Bí thư Phùng nói mấy câu, không ngờ Trương Nhất Phàm lại trả lời cô như vậy, cô không biết mở miệng từ đâu.

Nhìn sắp tới khu mình ở, Lưu Hiểu Hiên liền hỏi:

- Tầm lúc nào thì anh uống rượu xong?

Thấy Trương Nhất Phàm nhìn cô, Lưu Hiểu Hiên lập tức giải thích:

- Anh phải cẩn thận với con người thư kí Thư, rất thâm hiểm, tốt nhất là không nên đắc tội với ông ta.

Lưu Hiểu Hiên cũng không biết mình nhắc Trương Nhất Phàm như vậy, đây tính là gì? Chỉ là cô cảm thấy đây là điều cần thiết, vì ngày tháng sau này, Trương Nhất Phàm tất sẽ thường xuyên giao thiệp với loại người thư kí Thư này.

Trương Nhất Phàm cười nói:

- Cảm ơn!

Sau đó hắn quay đầu đi.

Lưu Hiểu Hiên vẫn đứng dưới tòa nhà, đến khi xe Trương Nhất Phàm đi xa, cô mới chạy chậm lên nhà.

Khi Trương Nhất Phàm tới nhà Bí thư Phùng, thì đã có mấy người đến rồi, Bí thư Lâm của huyện Thông Thành cũng đã có mặt ở đó. Khi đợi Trương Nhất Phàm tới, họ đang chơi mạt chược.

Nhìn thấy Trương Nhất Phàm tới, bí thư Phùng liền nói:

- Đồng chí Nhất Phàm, ở đây tính ra cậu nhỏ nhất, đến muộn nhất, tối nay không được nói gì nữa, đợi phạt trước 3 chén.

Trương Nhất Phàm liền liên tục gật đầu, rồi đi vào một phòng khác, đưa một phong bì tiền cho vợ của Bí thư Phùng rồi mới vào phòng mạt chược.

Lâm Đông Hải liền đứng lên, hướng về Trương Nhất Phàm vẫy tay:

- Cậu đến thay tôi đánh hai thanh, tôi đi vệ sinh.


Trước khi Trương Nhất Phàm đến, Lâm Đông Hải đã thua mấy ngàn, cũng không biết hôm nay thế nào, vận may rất kém. Trương Nhất Phàm ngồi xuống, nhìn thư kí Thư, Bí thư Phùng, còn có Cục trưởng cục Tài chính thành phố mà mình không quen lắm.

Thư kí Thư nhìn thấy Trương Nhất Phàm bắt đầu liền nói đùa:

- Đồng chí Nhất Phàm, ở đây tính ra cậu nhỏ nhất, Cục trưởng Hồng tiền nhiều nhất, cậu nếu thắng cũng chỉ được thắng tiền của ông ấy, tôi và Bí thư Phùng chỉ là dân nghèo trung hạ lưu, thua không dậy nổi.

Trương Nhất Phàm cười hì hì nói:

- Nếu thư kí Thư đã nói như thế, vậy pháo của ai tôi cũng không chịu.

Nói rồi hắn tiện tay lật,

- Tự mạc!

Vừa lúc Lâm Đông Hải từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy Trương Nhất Phàm cầm thanh tự mạc, y liền ấn vai Trương Nhất Phàm:

- Vận may không tồi, tối qua hẳn là ngủ một mình mới đúng!

Bí thư Phùng mỉm cười:

- Ông Lâm à, người kế tục cậu bồi dưỡng được lắm! Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy!

Từ khi biết thân phận thực của Trương Nhất Phàm, Lâm Đông Hải cũng không dám lớn tiếng, mà khiêm tốn nói:

- Đâu có, đâu có, chuyện này không liên quan gì đến việc bồi dưỡng, là cậu ấy bản thân có tài.

Khi mấy người nói đùa, Trương Nhất Phàm lại liên tục được 3 con tự mạc, vận may sao mà tốt, khiến bản thân Trương Nhất Phàm cũng cảm thấy kì lạ, tại sao trước đây khi mình chơi, thì chưa từng phất như vậy?

Ba thanh tự mạc, lập tức khiến Lâm Đông Hải đang thua mấy ngàn thắng trở lại. Bí thư Phùng nói:

- Không đánh nữa, không đánh nữa, chúng ta đi ăn cơm!

Cơm tối nay đặt ở gian khách quý tại lầu Tử Thiên, mấy người ngồi xe sôi nổi đi tới lầu Tử Thiên. Bà xã của bí thư Phùng ở nhà cùng mẹ chồng, chỉ 5 người đàn ông đi.

Khi đám người đến lầu Tử Thiên, thư kí Cừu Vân của Bí thư Phùng đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ ở đây, đợi mọi người tới.

Vừa ngồi trong phòng riêng, di động của Bí thư Phùng liền đổ chuông, ông nhìn một chút liền nghe máy, nói hai câu, ông ngoảnh về Cừu Vân vẫy tay:

- Cậu xuống lầu đón một chút, Tiểu Hứa đến rồi.

Cừu Vân chạy xuống dưới lầu, chẳng bao lâu liền dẫn đến một người, Trương Nhất Phàm vừa nhìn, không ngờ người này lại là Hứa Phi Yến. Hứa Phi Yến hôm nay trang điểm rất trẻ trung, tóc buộc đuôi ngựa sau đầu. Khi Hứa Phi Yến nhìn thấy Trương Nhất Phàm, lúc đầu cũng hơi sửng sốt, sau đó mới cười cười ngồi xuống.

Vị trí của cô được sắp xếp bên cạnh Bí thư Phùng, xem ra tin đồn là sự thật, Hứa Phi Yến với Bí thư Phùng thật có dan díu. Hứa Phi Yến 32 tuổi với Bí thư Phùng 45 tuổi ngồi cùng nhau, thật chẳng có chênh lệch gì nhiều.

Bí thư Phùng cũng không tồi, không lộ vẻ già chút nào. Nhiều hơn Hứa Phi Yến 10 tuổi, nhìn vẫn xứng, nếu hai người đi ra ngoài nói họ là hai vợ chồng, nhất định có người tin.


Khi uống rượu, Bí thư Phùng nói với mọi người:

- Vị này là Phó ban tuyên giáo huyện Sa Tiểu Hứa, sau này mọi người quan tâm một chút.

Có thể khiến Bí thư Phùng ngay trước mặt mọi người nói ra như vậy, đủ thấy Hứa Phi Yến có vị trí quan trọng trong suy nghĩ của ông ta.

Bí thư Phùng hôm nay điều đến Phú Dương làm Bí thư Thành ủy, nếu trực tiếp điều trong tỉnh, cơ hồ ông không cần rào trước với mọi người như vậy. Vì đến trong tỉnh, bất cứ lúc nào ông cũng có thể điều Hứa Phi Yến đi.

Đang ngồi đều là thân tín của Bí thư Phùng, Trương Nhất Phàm là thủ trưởng trực tiếp của Hứa Phi Yến, sau khi Bí thư Phùng đi rồi, phương diện này quyền lực của Thư Á Quân lớn nhất. Theo tin tức nội bộ truyền xuống, Chủ tịch thành phố Phạm làm Bí thư Thành ủy, còn Thư Á Quân làm Chủ tịch Thành phố.

Lâm Đông Hải hiện vẫn cùng một cấp với Trương Nhất Phàm. Tối nay Trưởng ban Điền không đến, Trương Nhất Phàm thấy có chút kì lạ.

Lúc uống rượu, Thư kí Thư dường như đặc biệt chú ý Trương Nhất Phàm, vừa ngồi vào bàn liền nói ra chuyện hắn đến muộn, vì thế bí thư Phùng liền nghĩ ra:

- Đúng! Vừa nãy nói rồi, cậu đến muộn, giờ phạt 3 chén!

Trương Nhất Phàm bất đắc dĩ, đành giơ cốc ép mình uống 3 chén. Ở đây, hắn tuổi nhỏ nhất, cũng là ít từng trải nhất, mà thư kí Thư tối nay đặc biệt cao hứng, luôn luôn tìm Trương Nhất Phàm cạn chén.

Không chỉ như vậy, y còn thường gọi Trương Nhất Phàm bắt hắn mời rượu vị lãnh đạo này, vị lãnh đạo kia. Do vậy, suốt một bữa cơm Trương Nhất Phàm uống nhiều nhất.

Khi ăn cơm xong, Bí thư Phùng rất cao hứng, đề xuất lại chơi mấy vòng mạt chược. Mấy người trực tiếp trên lầu mở một phòng, bốn người lại ngồi vào bàn.

Trương Nhất Phàm mượn cớ uống nhiều, nên không cùng họ chơi, lại thêm có bọn họ ở đó, không đến lượt mình đánh. Có điều, hắn tối nay chơi to, kín đáo đưa cho Lâm Đông Hải 10 ngàn, vì hắn biết Lâm Đông Hải thường không thích nơi xã giao thù tạc. Vừa khéo Lâm Đông Hải trên người thật đúng không mang nhiều tiền như vậy, tạm thời liền nhận.

Trương Nhất Phàm uống quá nhiều, khi một mình ngồi trên sofa nghỉ, Lưu Hiểu Hiên liền gọi điện thoại tới, hỏi hắn uống thế nào rồi, Trương Nhất Phàm liền mượn cớ đi ra khỏi phòng.

- Tôi uống đến mức không ổn rồi, đầu nở ra rồi.

Trương Nhất Phàm đáp.

- Vậy anh xuống dưới đi, em đang đứng dưới khách sạn.

Lưu Hiểu Hiên đứng dưới một cái cây đối diện khách sạn, gọi điện cho Trương Nhất Phàm.

Trương Nhất Phàm ngỡ ngàng hỏi:

- Đi đâu?

- Đem anh đi giải rượu a?

Lưu Hiểu Hiên rất buồn bực, xem ra người này thật sự uống quá nhiều rồi. Việc này cũng cần mình toạc ra!

- Ồ!

Trương Nhất Phàm mới choáng váng từ thang máy ra, đi đến cửa lớn của khách sạn thì nhìn thấy Lưu Hiểu Hiên đứng dưới cây đối diện hướng về mình vẫy tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui