Một tháng sau, Trương Nhất Phàm rốt cuộc đã bình phục xuất viện. Mặc kệ việc mẹ kịch liệt phản đối, Trương Nhất Phàm vẫn kiên quyết quay về huyện Sa.
Thẩm Uyển Vân chỉ ở đó chăm sóc hai tối, thời gian còn lại đều do Đổng Tiểu Phàm ở bên cạnh hắn. Vậy mà lúc quay về huyện Sa, Đổng Tiểu Phàm vẫn còn tức giận, hơi tí là lại bực mình, lúc nói chuyện, vẫn còn thấy rõ sự ghen tuông.
Sắp về huyện Sa rồi, Đổng Tiểu Phàm chu miệng, không vui vẻ nhìn theo hắn. Trương Nhất Phàm rời đi, còn cười cười với cô:
- Bà chủ nhỏ à, cùng tới huyện Sa chơi vài hôm đi, em thấy thế nào?
Đổng Tiểu Phàm hứ một tiếng, cũng không nói đi hay là không đi, dù sao cũng không cảm thấy vui, mà sau khi Trương Nhất Phàm xuất viện, Thẩm Uyển Vân lại rút lui, dành thời gian cho hai người, còn mình đi tìm nơi chữa trị vết thương kia.
Dưới sự vây bám của Băng Băng, Đổng Tiểu Phàm không vượt thoát được bọn họ, đành phải đi theo.
Mấy người Đường Vũ, Lý Trị Quốc, Lã Cường, Tần Xuyên vốn muốn tới đón hắn về, nhưng Hồ Lôi cản họ lại. Nhiều người như vậy tới bệnh viện tỉnh, người khác sẽ nói thế nào? Kết bè kết đảng? Ảnh hưởng không tốt, nếu mọi người thật sự có thành ý, hãy chờ ở huyện Sa, tôi sẽ đi đón Chủ tịch huyện của mấy người về, sau đó mọi người tụ tập một tối.
Mấy người nghe Hồ Lôi nói vậy, cảm thấy cũng đúng, thế là chỉ có Hồ Lôi và Băng Băng đi đón. Hồ Lôi không phải người trong chốn quan trường, nên đương nhiên cũng không bận tâm tới vấn đề đó.
Trương Nhất Phàm về tới huyện Sa, người tới thăm hắn rất đông, nơi hắn ở sớm đã không có gì bí mật, giống như ở chỗ công cộng vậy. Đương nhiên, có thể đi tới chỗ ở của Trương Nhất Phàm, chủ yếu là những cán bộ của các ban ngành, người bình thường muốn tới cũng không dám tới.
Đổng Tiểu Phàm lần đầu tiên xuất hiện ở trong phòng này, xem xét tất cả mọi thứ trong phòng, cô cũng không nói gì. Trương Nhất Phàm cũng không biết Lưu Hiểu Hiên lấy tin tức ở đâu, không ngờ cũng chạy đến huyện Sa.
Sự xuất hiện của cô, khiến trong phòng có thêm một cảnh tuyệt đẹp, chỉ có điều sau khi cô nhìn thấy Đổng Tiểu Phàm, nhanh nhẹn bước tới, nắm tay Đổng Tiểu Phàm:
- Chào em! Chị là Lưu Hiểu Hiên ở Đài truyền hình thành phố.
Trước đây, lúc vui chơi ở Thông Thành, Đổng Tiểu Phàm có nghe qua cái tên này, cũng từng nhìn thấy Lưu Hiểu Hiên trên tivi, không ngờ cô còn đẹp hơn trên tivi.
Cô không hiểu, cô nàng MC này và Trương Nhất Phàm có quan hệ gì. Sau khi bắt tay với Lưu Hiểu Hiên, nhìn mấy món đồ cô ta mang tới, lại nhìn Trương Nhất Phàm.
Lưu Hiểu Hiên dường như hiểu được ánh mắt của Đổng Tiểu Phàm, cười rất tự nhiên:
- Mấy món đồ này là do cậu tôi bảo tôi mang tới, ông ấy ngại không muốn tới. Cảm ơn anh lần trước giúp đỡ, ông luôn muốn tìm cơ hội cảm ơn anh, nhưng sợ đường đột tới thì thật lỗ mãng.
Trương Nhất Phàm đương nhiên biết lời cô nói là nói cho Đổng Tiểu Phàm nghe, liền lắc lắc tay:
- Chỉ là chút chuyện nhỏ, đừng để tâm.
Sau đó hắn nói với Ôn Nhã:
- Buổi tối cùng ăn bữa cơm nhé, đều là người quen cả.
Hai cô gái liên lắc đầu:
- Hay là thôi đi, em vội, phải về.
Lúc Lưu Hiểu Hiên quay đầu lại, ném cho Trương Nhất Phàm cái nhìn mờ ám. Trái tim Trương Nhất Phàm giật thót, nghĩ tới cái đêm hai người ở cùng nhau.
Chính vào lúc Lưu Hiểu Hiên và Ôn Nhã chuẩn bị rời đi, Hồ Lôi của Băng Băng đi vào:
- Ô, Hiểu Hiên, em tới rồi. Đúng lúc buổi tối chúng ta định cùng nhau tụ tập, cũng lâu rồi không gặp em.
Lưu Hiểu Hiên có chút bất đắc dĩ, Băng Băng tới rồi, xem ra lần này mình không chạy nổi. Băng Băng kéo tay cô, đi tới chỗ Đổng Tiểu Phàm:
- Tiểu Phàm, đây chính là người nổi tiếng ở Đông Lâm, là MC nổi tiếng Lưu đại mỹ nữ tớ thường nói với cậu.
Lưu Hiểu Hiên nhéo cô một cái:
- Đừng lấy tớ ra trêu đùa, em Tiểu Phàm còn đẹp hơn chúng ta nhiều, Chủ tịch huyện Trương thật có phúc phận.
Băng Băng kéo tay cô, ba người tới ngồi trên xa-lông:
- Tớ mặc kệ, tối nay, chúng ta có bốn cô gái, nhất định phải tụ tập một phén.
- Được, nghe theo cậu đấy.
Lưu Hiểu Hiên sảng khoái trả lời.
- Tiểu Phàm, đi thôi, chúng ta đi dạo phố.
Băng Băng một tay kéo Đổng Tiểu Phàm, một tay kéo Lưu Hiểu Hiên, nói với Trương Nhất Phàm:
- Mượn bạn gái của anh một chút.
Sau đó bốn cô gái cười hi hi đi ra.
Nhìn bốn cô gái ra khỏi cửa, Hồ Lôi nói với Liễu Hải:
- Cậu đi cùng các cô ấy.
Liễu Hải gật đầu, lập tức đi theo bốn cô gái ra ngoài dạo phố, Liễu Hải khẳng định lần này phải làm cu-li rồi, đi cùng bốn cô gái xinh đẹp, chẳng phải là đi xách đồ sao?
Trong phòng vừa yên tĩnh được một chút, thì Đường Vũ vội vàng chạy tới:
- Anh Phàm, có manh mối rồi, vừa nhận được tin báo của quần chúng, nghe nói có người thấy Lê Minh Huy xuất hiện ở Giao Châu.
Y làm sao lại chạy tới Giao Châu rồi? Lúc Trương Nhất Phàm nằm viện, Vương Bác lúc trở về cũng rất cố gắng, căn cứ vào dấu vết trên hiện trường, còn lấy được dấu vấn tay của con dao vứt trên mặt đất, sau khi xét nghiệm ra kết quả, Lê Minh Huy chính là một trong những hung thủ.
Bình thường Lê Minh Huy đều có dung dưỡng một đám bộ hạ, lần này y tự ra tay, có thể thấy y rất căm thù Trương Nhất Phàm. Hai gã tập kích Trương Nhất Phàm, một tên cầm dao, một tên cầm gậy, trên hai hung khí đó đều có dấu vân tay của Lê Minh Huy, điều này nói lên là chính y đã đâm Trương Nhất Phàm hai nhát.
Giao Châu là địa bàn của người ta, Lê Minh Huy chạy tới đó, chắc chắn là đi tìm ô che đỡ. Chỉ có điều tội danh ám sát Chủ tịch huyện của y đã được thành lập, thì cho dù ở đó có ô dù, e rằng cũng không cứu nổi.
Nhưng nếu Đường Vũ đưa người đi Giao Châu bắt y, cũng phải thông qua cảnh sát Giao Châu.
Nhìn thấy vẻ do dự của Trương Nhất Phàm, Đường Vũ liền nói:
- Mặc kệ mẹ nó, tôi đưa vài người đi, lặng lẽ tóm tên đó về.
- Vậy còn đợi cái gì! Cứ thế mà làm. Lúc đưa được y đi, đừng để cho họ biết.
Hồ Lôi nói một câu thô lỗ.
- Vương Bác nói thế nào?
Trương Nhất Phảm hỏi.
- Ý của Cục trưởng Vương là, cần thông báo với bên Giao Châu. Dù sao nếu đi bắt người cũng nên đánh tiếng với bên đó.
Hồ Lôi vừa nghe xong lập tức phản đối:
- Không được, nếu anh thông báo với người ta, chắc chắn y sẽ chạy mất. Anh nghĩ xem, tên đó sao không chạy tới nơi khác lại cố tình chạy tới Giao Châu? Bên này anh thông báo sang bên kia, bên kia khẳng định có người sẽ báo tin cho y, tôi thấy tốt nhất là anh nên đi bắt y đã, sau đó thông báo với người ta cũng không muộn.
- Được! Vậy tôi sẽ đưa người đi ngay. Buổi tụ tập tối nay, tôi không tham gia. Tiểu tử Hồ Lôi thay tôi uống thêm vài chén nhé.
- Cút đi! Bớt uống vài chén rượu không chết được đâu.
Hồ Lôi mắng một câu, Đường Vũ lập tức đi ra khỏi cửa.
Buổi tối, Trương Nhất Phàm gọi Lý Trị Quốc, Lã Cường, Mông Phóng, còn có Lư Sâm, mấy người cán bộ cùng ăn bữa cơm. Vợ, con của Lý Trị Quốc cũng tới huyện Sa, lúc ông ra khỏi cửa còn nói với Dương Bích Kiều:
- Tối nay Chủ tịch huyện Trương mời cơm, hai mẹ con cứ ăn trước đi, không phải đợi tôi, ăn xong cơm có lẽ còn phải chơi vài ván mạt chược.
Từ lúc gắn chặt quan hệ với Trương Nhất Phàm, đường quan lộ của Lý Trị Quốc cũng thăng chức, từ Bí thư huyện uỷ lên Phó Cục trưởng Cục Giao thông, bây giờ lại thành Cục trưởng chính thức, tự nhiên trong lòng Dương Bích Kiều đặc biệt cảm kích người này.
Cho nên lần trước lúc Lý Trị Quốc đi thăm Trương Nhất Phàm, gã nói đưa hai nghìn, Dương Bích Kiều liền nói, đưa hai nghìn hơi ít, cầm năm nghìn đi! Người ta tốt như vậy, cũng không quan tâm tới hai, ba, năm nghìn đồng đâu.
Nghe nói Trương Nhất Phàm mời khách, mọi người tụ tập, Dương Bích Kiều cảm thấy rất bình thường, thế là nói một câu:
- Không sao, lúc nào anh có thể về thì về.
Trên bàn rượu, Lý Trị Quốc cũng có chút hưng phấn, sau khi ăn uống xong, gã cũng không về ngay, liền ngồi vào trong xe gọi điện thoại cho Dương Mễ.
- Dương Mễ, em ở đâu?
Gần đây Dương Mễ cũng rất buồn rầu, ở Thông Thành này, đã hạn chế sự phát triển của cô. Cô muốn được điều ra khỏi Thông Thành. Nhận được điện thoại của anh rể, trong lòng cô cũng hơi hoảng.
Lần trước lúc từ ban công Cận Thuỷ quay trở về, Lý Trị Quốc thật thà bỗng phát điên, không ngờ ở trong xe muốn sàm sỡ cô, còn muốn có quan hệ. Đối với việc này, Dương Mễ cũng rất buồn bực.
Mặc dù cô ở bên kia tương đối cởi mở, nhưng ở cùng với anh rể để chị gái biết được, mọi người đều khó nghĩ. Tối hôm đó, bị Lý Trị Quốc cưỡng ép sờ soạng mấy lần, Dương Mễ đã chạy được ra ngoài.
Nghe giọng Lý Trị Quốc trong điện thoại, dường như có ý kia, Dương Mễ bèn bĩu môi nói:
- Có thể làm sao, chính vì việc đó mà phiền chết được.
Từ sau khi nếm được vị ngọt, lão Chủ biên Tào chết tiệt kia luôn nghĩ tới lúc cùng ở với Dương Mễ, nhưng Dương Mễ làm sao còn để ý tới gã chứ? Do người ta đã bắt cô ‘đi giày nhỏ’, nên những ngày này với Dương Mễ cũng chẳng vui vẻ gì.
Trong lòng Lý Trị Quốc vẫn còn nghĩ tới người em họ xinh đẹp này, gã vẫn cứ muốn chiếm được Dương Mễ, nhưng vẫn không dám làm càn khi Dương Mễ không đồng ý. Nhỡ xảy ra việc gì thì xong đời.
Lý Trị Quóc biết rõ tâm tư của Dương Mễ, gã suy nghĩ làm sao giúp Dương Mễ một tay, vì thế liền nghĩ tới Trương Nhất Phàm:
- Có phải lo lắng vì công việc không? Muốn đổi chỗ khác không?
- Như thế nào? Anh có cửa à?
Dương Mễ nghe giọng điệu của Lý Trị Quốc thì cũng thấy có chút hi vọng. Anh rể, Phó Cục trưởng Đường đã được điều đi rồi, cô ở Thông Thành cũng chẳng còn chỗ dựa, liền nghĩ cách để được điều lên trên.
Lý Trị Quốc suy nghĩ tới tâm tư của cô liền kiến nghị:
- Cái cô MC Lưu Hiểu Hiên kia, em có quen không?
- Em biết cô ấy, nhưng cô ấy không quen em?
Dương Mễ trả lời ngao ngán.
- Lẽ nào anh quen cô ấy? Thật tốt đấy nhỉ? Anh rể, anh giỏi thật, thực sự có gian tình với cô MC xinh đẹp đó, cẩn thận em nói với chị.
Doạ được Lý Trị Quốc một phen, trong lòng Dương Mễ âm thầm đắc ý. Thật không thể dựa vào đàn ông, ngay cả ông anh rể thật thà có lúc cũng ‘ăn vụng’.
Lý Trị Quốc ủ rũ nói:
- Anh làm sao quen được cô ấy đây? Người ta cũng không chắc đã để ý đến loại người như chúng ta.
Nghe giọng điệu của gã, dường như rất thất vọng.
Dương Mễ nghĩ thấy cũng đúng, Lưu Hiểu Hiên là ai nào? Người theo sau cô ai cũng có chức quyền, tuỳ tiện chọn một người cũng đều xuất chúng hơn người thường. Nói không chừng, bây giờ cô ta là tình nhân của ông quan to nào đó, sao có thể để mắt tới nhân vật nhỏ mới lên chức như anh rể chứ?
Dương Mễ liền nói:
- Vậy anh nhắc tới cô ta làm gì?
Lý Trị Quốc nhìn phía bên ngoài xe, không có ai cả, mới nói nhỏ:
- Hôm nay anh nhìn thấy cô ta, dường như quan hệ của cô ta với Chủ tịch huyện Trương rất tốt! Đang đi cùng bạn gái Băng Băng của Hồ Lôi, em có quen không? Họ là chị em tốt của nhau.
- Anh muốn em đi tìm hắn?
Người Dương Mễ nói tới là Trương Nhất Phàm:
- Hắn chắc chắn không để ý tới em.
Dương Mễ biết rõ con người Trương Nhất Phàm. Lần trước lúc ăn cơm ở nhà chị, hắn không thèm nhìn cô lấy một cái, mà lúc rời đi cùng mọi người cũng không để ý tới cô. Trong lòng cô đã rõ Trương Nhất Phàm có thành kiến với cô.
Lần ở Lâu đài Cận Thuỷ, cô cố gắng thể hiện một chút để bù lại, cũng không biết có để lại được ấn tượng gì với Trương Nhất Phàm không.
Lý Trị Quốc thấy cô động lòng, liền nói:
- Hôm nào anh qua đó sẽ đưa em đi cùng, nói không chừng, anh ta nói với Lưu Hiểu Hiên một tiếng, mà Lưu Hiểu Hiên dựa vào thân phận của mình ở Đài Truyền hình tỉnh có thể đưa em về đó làm phóng viên. Việc đó cũng không phải không có khả năng.
Gần đây, Lý Trị Quốc rất thân với Trương Nhất Phàm, Dương Mễ biết, anh rể Đường của cô do dựa vào Trương Nhất Phàm, mới được điều tới huyện Sa làm Cục trưởng. Ý kiến này quả không tồi, dưới sự giới thiệu giúp đỡ của anh rể, thêm một chút nỗ lực của mình, việc này không chừng có thể thành sự thực.
- Được! Em sẽ dành chút thời gian qua đó!
Dương Mễ rốt cuộc đã đồng ý rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...