Việt
Quan đạo thiên kiêu
Trong Duyệt Tân Lâu của chị Âm, Trương Nhất Phàm và Đường Vũ ngồi trong phòng riêng, tên tiểu tử Hồ Lôi chậm chạm chưa xuất hiện, hắn mới hỏi một câu:
- Cậu ta đâu?
- Không biết, tên này thần thần bí bí, cũng không biết đang làm gì nữa.
Đường Vũ trả lời, liền mở cửa kêu người gọi chị Âm lên:
- Anh Phàm đến rồi, chị lên đây chút đi.
Chị Âm rất nhanh đã lên đến lầu, lâu không gặp mặt, chị Âm đã thay trang phục mùa hè, chiếc áo dài xinh xắn ôm chặt lấy dáng người quyến rũ, người phụ nữ trưởng thành, càng ngày càng gợi cảm, nhìn đến đâu thì thoải mái đến đó.
- Anh Phàm, anh đến rồi!
Chị Âm nở nụ cười vui vẻ, xem ra trong thời gian này đã được Đường Vũ tưới nhuần, nụ cười trên mặt giống như đóa hoa vậy.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu, nói:
- Chị kinh doanh vẫn tốt đấy chứ! Cố gắng hơn nữa, sẽ nổi danh ở huyện Sa đấy!
Chị Âm cười ha hả trả lời:
- Cám ơn Anh Phàm đã quan tâm. Hôm nay uống rượu gì nào?
Chị Âm cũng đã nghe chuyện của Đổng Tiểu Phàm, vì vậy hôm nay cũng không dám phóng túng quá.
Trương Nhất Phàm nói:
- Tùy chị đấy nhé!
Chị Âm trả lời:
- Vậy để tôi đi chuẩn bị.
Lúc ấy, Hồ Lôi đẩy cửa đi vào, sau khi nhìn thấy hai người, liền cười hì hì nói:
- Anh Phàm đến rồi à!
Anh ta nhìn thấy chị Âm đang đi ra, liền nói:
- Ở đây tôi có rượu, không phải đi lấy nữa.
Nhìn thấy hai bình rượu trong tay Hồ Lôi, lại là loại bình ngói lần trước, cũng không biết tên là gì, chỉ biết là rượu này rất thơm, rất thuần túy, sức ngấm về sau cũng rất lớn.
Đường Vũ hỏi anh ta mấy lần, Hồ Lôi chỉ toàn cười không chịu nói. Mãi sau mới cười xấu xa nói:
- Anh đi hỏi chị Âm đi, xem có hiệu quả không.
Đường Vũ liền hiểu ra, trong rượu này bỏ thêm một số vị thuốc có tác dụng nào đó, nhất định là bí quyết tự chế, không truyền ra ngoài. Chả trách sau khi mình uống loại rượu này, tối hôm đó liền làm ba bốn hồi, đến nỗi chị Âm còn hỏi là có phải mùa xuân thứ hai đã đến rồi không.
Song chuyện này anh ta không nói với Trương Nhất Phàm.
- Anh Phàm, hôm nay tôi giới thiệu cho anh một người.
Hồ Lôi đặt hai bình rượu lên bàn, nói với Trương Nhất Phàm.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm cũng không phản đối, anh ta liền gọi ra ngoài:
- Vào đi!
Một người đầu húi cua từ ngoài đi vào. Trương Nhất Phàm nhìn thấy rất quen, nhưng nhất thời không nhớ ra người này là ai? Đầu hói cua đi vào nói:
- Chào Chủ tịch huyện Trương!
Trương Nhất Phàm quan sát người này, khoảng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, cao khoảng một mét sáu mươi tám, hơi mập, mặt mày rất quen, nhưng không sao nhớ ra được đối phương là ai.
Đường Vũ dường như đã nhận ra người này, nhưng lại không lên tiếng, Hồ Lôi cười nói:
- Không cần đoán nữa, tên tiểu tử này là Lý Trí, con trai của Lý Khánh Tùng, quên rồi phải không!
Nhắc đến Lý Khánh Tùng, Trương Nhất Phàm đột nhiên nhớ ra, khi mới đến huyện Sa, không phải chính tên này đến kiếm chuyện hay sao? Gọi đến một đám lưu manh, kết quả là tất cả đều bị hạ bởi mấy người Liễu Hải và Đường Vũ.
Chỉ là lúc ấy Lý Trí để tóc dài, còn nhuộm vài sợi màu hồng, trông rất giống lưu manh. Hôm nay vừa gặp, tóc cũng cạo rồi, ăn mặc rất nghiêm túc, giống như biến thành một người khác vậy, cũng khó trách Trương Nhất Phàm không nhận ra.
Trương Nhất Phàm quan sát Lý Trí một lượt, Lý Trí lập tức cúi đầu xuống. Mấy tháng không gặp, đã trở nên ngoan như vậy rồi. Trương Nhất Phàm cũng không dám tin, Hồ Lôi vỗ vai Lý Trí nói:
- Tên tiểu tử này đang định cải tà quy chính, chúng tôi đang hợp tác làm ăn rồi.
Nghe xong lời Hồ Lôi nói, Trương Nhất Phàm cơ bản đã đoán được phần nào. Nhất định là Hồ Lôi lợi dụng các mối quan hệ của Lý Trí ở huyện Sa, đang mưu đồ gì đó.
Lê Minh Huy lăn lộn ở huyện Sa nên có uy tín, người lạ muốn tiếp cận hắn có chút khó khăn, có lẽ tên Lý Trí này có thể giúp được. Đoán được suy nghĩ của Hồ Lôi, Trương Nhất Phàm cũng không nói gì cả, chỉ nói với Đường Vũ:
- Gọi Liễu Hải tới đây, hôm nay chúng ta phải tụ tập.
Đường Vũ lập tức rút điện thoại ra, gọi cho Liễu Hải.
Đợi đến lúc đông đủ, khi mọi người uống rượu, Lý Trí rất biết điều nâng ly rượu lên:
- Chủ tịch huyện Trương, lúc trước tôi không hiểu chuyện, mạo phạm đến ngài, hôm nay coi như ly rượu này là để tôi chuộc tội với ngài, tôi cạn rồi, tùy ý ngài.
Nói rồi, Lý Trí uống cạn ly rượu.
Trương Nhất Phàm nhìn anh ta, mỉm cười một chút, cũng uống hết hơn nửa ly rượu, Lý Trí xúc động đến nỗi hơi run run.
Uống rượu cũng cần phải biết cách, nếu Trương Nhất Phàm thờ ơ với anh ta, thì chuyện này cũng không mang lại kết quả rồi, vốn dĩ không có ý tha thứ cho anh ta; nếu uống một ngụm nhỏ, chỉ có thể nói rõ hắn nể mặt người khác, chứ với anh thì chẳng có cảm giác gì cả, anh có xin lỗi hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Mà Trương Nhất Phàm lại uống hơn một nửa, điều này chứng tỏ cơ bản là Trương Nhất Phàm đã tha thứ cho anh ta, còn lại thì xem biểu hiện của anh ta, Lý Trí đột nhiên hiểu ra điều này.
Gần đây Trương Nhất Phàm làm rất nhiều việc ở huyện Sa, Lý Trí có ngốc cũng có thể nhận ra. Chính anh ta trước kia cũng nằm trong đám lưu manh, không có việc gì làm thì cho vay nặng lãi, đùa giỡn với các cô gái, hút hít, mấy cái sòng bạc ngầm cũng có phần anh ta.
Nếu Trương Nhất Phàm tuỳ tiện tìm lấy một vài vấn đề của anh ta thì ba của anh ta coi như xong. Đặc biệt là việc điều động quân đội, như cái đêm ở Thanh Thuỷ Đường, trong một đêm sẽ hết thực quyền, làm cho Lý Trí ngay lúc đó bị dọa đến suýt chết.
Quyền lực càng lớn thì con người anh càng hoành tráng, cũng không còn ai dám đối chọi trước mặt quân đội. Từ sau lần đó, Lý Trí biết rằng nước ở huyện Sa càng ngày càng sâu, anh ta cũng học được cách kiềm chế hơn.
Lý Trí uống hai vòng rượu, biết mình không thuộc về nơi này nên chủ động cáo từ.
Sắp đến chín giờ, mọi người cũng uống khá nhiều rồi, Hồ Lôi liền đề nghị, mấy hôm trước mới mở một trung tâm mát-xa tên là Tại Thủy Nhất Phương, chúng ta tới đó gột rửa đi!
Đường Vũ đương nhiên là không phản đối đề nghị của anh ta, tên này cũng có sở thích này, rất mong được đến đó chơi. Vì thế, ánh mắt của hai người dừng lại ở Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm đang hút thuốc, hai tháng gần đây, lớp cơ sở, nhà ăn, phòng cho thuê ba điều này cũng không xảy ra chuyện gì. Vả lại gần đây rất mệt, cánh tay có chút mệt mỏi, nghe thấy đề nghị của Hồ Lôi, hắn liền gật đầu đồng ý, đi mát-xa một chút cũng tốt.
Liễu Hải hiển nhiên là đi theo lãnh đạo, vì nhiệm vụ của anh ta không chỉ là tài xế mà còn là vệ sĩ. Trương Nhất Phàm cũng không xem anh ta là tài xế, mà luôn xem anh ta như anh em của mình.
Trong lòng Liễu Hải rất cảm kích Trương Nhất Phàm, thêm ảnh hưởng của Liễu Hồng, anh ta lại càng trung thành và tận tâm.
Bốn người đến Tại Thủy Nhất Phương mới mở ở huyện Sa.
Xem ra Hồ Lôi đã từng đến đây rồi, trông bộ dạng rất thông thuộc nơi này. Dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, bốn người đã đặt một khu vực V.I.P.
Thật ra khu vực V.I.P cũng chỉ là một phòng lớn, bên trong tiện nghi đầy đủ, có thể chứa bốn năm người cùng tắm một lúc. Dạng thiết kế này, chủ yếu là tiện lợi cho các gia đình hoặc vài người trong cơ quan, có thể vừa tắm, vừa nói chuyện, mà lại không sợ bị người khác làm phiền.
Xem ra con mắt của ông chủ Tại Thủy Nhất Phương cũng rất tốt. Ông ta trang trí nơi này thành khu giải trí sau khi tắm xong, nơi chăm sóc sức khỏe, tập thể hình, tiệc búp phê, mát-xa chân, goft trong nhà, tiệm inte, nhà sách, tiệm xì gà, phòng chiếu phim,..v.V… có tác dụng thư giãn, trở thành một khu thư giãn với mô hình lớn.
Vả lại những người tắm ở đây có thể ở lại cả buổi tối không về. Mỗi người sau khi tắm xong đều có thể nằm thư giãn trên ghế xa-lông ở đại sảnh.
Nếu cần, có thể gọi người đến mát-xa, đấm lưng, làm móng chân,..,v.v… Đương nhiên, những điều này đều nằm trong hạng mục chính quy, tuy nhiên cũng có chút gì đó mập mờ, ví dụ như trong phòng riêng của khu vực V.I.P có thể tìm một cô gái để làm gì đó.
Vì thế bồn tắm uyên ương của Tại Thủy Nhất Phương cũng là một điểm đặc sắc. Những cô gái ở đây đều được chọn kĩ lựa khéo, dáng người vô cùng đẹp. Nhất là trình độ của họ ở trên tay và trên giường, tuyệt đối là số một.
Ở huyện Sa, cũng chỉ có hai nơi mới đạt được cấp độ này, ở các trung tâm bình thường, các cô gái không được huấn luyện một cách bài bản, cũng xem như chỉ có ở Tại Thủy Nhất Phương.
Trong lúc mấy người đang tắm, Hồ Lôi hỏi:
- Có cần gọi mấy cô gái đến đấm lưng không?
Trương Nhất Phàm liền nói:
- Cứ ngâm mình trước đi đã, ở đó mà nói chuyện một mình.
Anh cả dặn bảo, bốn người liền cởi đồ ngâm mình trong bồn tắm.
Đường Vũ nói:
- Anh Phàm, cái tên Liêu Cục ở cục Đất đai đã đến tìm tôi mấy lần, tám phần là muốn nhờ vả tôi.
Ở huyện Sa, ai cũng biết rằng Đường Vũ là người của Trương Nhất Phàm, bởi vậy rất nhiều người vì muốn tiếp cận Trương Nhất Phàm đều nghĩ một con đường để thông qua.
Vì vậy, Đường Vũ thường vô duyên vô cớ được tặng rượu, tặng thuốc, còn có người mời dùng cơm. Những người đó đều là muốn Đường Vũ giới thiệu giúp môt chút, để lãnh đạo có thể biết đến sự tồn tại của họ, khi nào có chuyện tốt thì sẽ không quên họ.
Tất cả những việc này đều là từ sau khi Trương Chấn Nam đến đây, cử quân đội tới, chốc lát đã dẹp yên Thanh Thuỷ Đường, những người dựa dẫm vào Trương Nhất Phàm ngày càng nhiều. Ngày trước, giống như hồi tết, không có một ai đến chúc tết Trương Nhất Phàm cả.
Trương Nhất Phàm liền cười cười, cũng không nói gì.
Mọi người vẫn cứ trò chuyện, liền nói đến chuyện về khu vực khai thác mỏ, Hồ Lôi nói:
- Tên tiểu tử Lý Trí và Lê Minh Huy rất thân nhau, biết đâu có thể sử dụng được.
Trước đây Lý Trí là anh cả của đảng Thái Tử ở huyện Sa, có rất nhiều người nghe lời anh ta, nhưng Lê Minh Huy là một người rất ngạo mạn, người bình thường làm sao tìm được anh ta? Lê Minh Huy là một người trẻ khoảng ba mươi tuổi, bộ dạng có vài phần giống kẻ cướp.
Trước khi chưa có vụ quặng thiếc, vẫn chỉ là một tên côn đồ, là loại đầu trộm đuôi cướp. Về sau hắn tiếp nhận quặng thiếc của người ta thì mới từ từ lớn mạnh, từng bước từng bước cướp hết các quặng nhỏ khác.
Nghe Lý Trí nói, cái tên Lê Minh Huy không có gì mà hắn không dám làm. Đánh nhau, giết người, cưỡng bức, hơn nữa trong tay hắn có tiền thì càng ghê gớm hơn nữa.
Mercedes Benz tốt nhất ở huyện Sa chính là của hắn. Ngoài Mercedes Benz ra, hắn còn có một chiếc xe đua Maserati, hắn là một người hào nhoáng, nghiễm nhiên trở thành bá vương của núi Nam Vân.
Núi Nam Vân vẫn còn một quặng khai thác tư nhân, chủ quặng trước kia là trưởng thôn, tên là Tôn Giang Hải, Sau khi đi lính trở về thì trở thành trưởng thôn. Sau đó không làm trưởng thôn nữa, ông kéo vài nhóm người đến núi Nam Vân mở quặng thiếc, hai mỏ than, và bây giờ cũng là một người giàu có vùng Nam Vân.
Nghe nói Tôn Giang Hải xây dựng một biệt thự ở trong thôn, tốn hết hơn một triệu tệ. Từ vườn trước cho đến vườn sau, ông ta đều lái xe ô tô, chưa bao giờ đi bộ. Nghe người ta nói, căn phòng của ông ấy ít nhất cũng chiếm tám mươi mẫu đất, lựa chọn cảnh vật chung quanh là thế núi dựa nước, sống những ngày tháng giống như thần tiên vậy.
Ở khu vực núi Nam Vân, vẫn còn rất nhiều người giống Tôn Giang Hải, Lê Minh Huy. Nhưng bọn họ không ngạo mạn như vậy, những người này cũng chỉ là chủ của những quặng khai thác nhỏ.
Những quặng khai thác không có chủ mà so sánh với Tôn Giang Hải và Lê Minh Huy thì cũng là kiến gặp voi. Với những người bình thường có từ vài trăm đến hàng triệu, đều là ông chủ giỏi, nhưng ở cái vùng núi Nam Vân này, có trên một triệu người, dù không dám khoe khoang ra.
Những tin tức này đều nghe ngóng từ chỗ Lý Trí. Vì trước đây Lê Minh Huy đã từng hẹn anh ta cùng mở một quặng khác, nhưng Lý Trí lại không có hứng thú, sau đó chuyện này không đi tói đâu cả.
Sau khi nghe ngóng được tình hình này từ Hồ Lôi, Trương Nhất Phàm không có tâm trạng nào mát-xa nữa, tắm xong thì trực tiếp về nhà.
Còn chưa về đến nhà, Trương Nhất Phàm nhận được điện thoại mẹ gọi đến:
- Thằng ba, con làm gì vậy, làm Tiểu Phàm giận bỏ đi nước khác, con nói mẹ nghe xem. Mẹ đã nhận Tiểu Phàm làm con dâu, đổi ai khác mẹ cũng không chấp nhận, là đứa con gái khác thì cũng đừng mơ bước vào cửa nhà của mẹ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...