Thẩm Uyển Vân đang ngồi ở trong phòng, khoác lên người áo của Trương Nhất Phàm, quần thì cũng chưa mặc, ngồi dưới So-fa mở điều hòa không khí. Nhìn đồng hồ treo tường đã hơn mười hai giờ, cái lão Trương Nhất Phàm này cũng thật là, cứ để mình ở trong nhà như vậy, trần truồng như vậy mà hắn không lo lắng gì sao?
Đang chuẩn bị gọi điện thoại để thúc giục, ngoài của có tiếng mở khóa vang lên, cuối cùng thì cũng quay trở về, Thẩm Uyển Vân liền xông thẳng ra mở cửa.
- Ah…Chính cung nương nương.
Thẩm Uyển Vân thất thanh la lên, lập tức lấy tay bịt miệng rồi vội vàng đóng cửa lại.
Nhưng cảnh tượng này làm sao qua khỏi ánh mắt của Đồng Tiểu Phàm, trong lúc đóng cửa, anh mắt cô ấy đã liếc thấy Thẩm Uyển Vân không có mặc quần, lúc đó mặt cứ nghệch ra.
Cô đương nhiên đã nhận ra đó là Thẩm Uyển Vân, nhìn thấy bộ dạng cổ quái đó của cô ta, Đổng Tiểu Phàm mãi một lúc lâu mới lấy lại tinh thần. Chả trách lần trước có cảm giác không thoải mái, hóa ra bọn họ sớm đã thích nhau rồi, vả lại anh xem cô ta…anh xem cô ta…Không ngờ ngay cả quần cũng không thèm mặc.
Sự đả kích này thật sự quá lớn, ở xa như vậy mà mình cũng chạy đến đây, không ngờ hắn lại ở trong phòng cùng với người phụ nữ khác. Trong đầu Đổng Tiểu Phàm lúc này như một mớ bòng bong.
- Tiểu Phàm!
Trương Nhất Phàm từ thang máy bước ra, nhìn thấy Đổng Tiểu Phàm đứng bần thần ngay cửa, liền vội vàng chạy đến.
Đổng Tiểu Phàm nước mắt lưng tròng, đột nhiên òa khóc nứa nở, sau đó thì quay đầu bỏ chạy.
- Tiểu Phàm! Tiểu Phàm!
Trương Nhất Phàm nhìn thấy cánh cửa đang khép hờ, trong lòng cảm thấy bất an. Cũng không thèm nhìn vào bên trong lấy một cái, liền chạy đuổi theo Đổng Tiểu Phàm.
- Tiểu Phàm, em sao vậy?
Đổng Tiểu Phàm không thèm để ý đến hắn, vừa khóc vừa ấn nút thang máy liên tục.
Trương Nhất Phàm quay đầu lại nhìn, thì thấy Thẩm Uyển Vân đang mặc đồ của mình, đứng ở ngoài cửa. Bởi vì quần áo hơi rộng, Thẩm Uyển Vân khoanh tay trước ngực, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Trương Nhất Phàm cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nhưng trong tình huống này, cũng không biết nên giải thích thế nào. Lúc này, thang máy đang dừng ở lầu mười, Liễu Hải và Liễu Hồng ôm quần áo đi ra, Đổng Tiểu Phàm nổi giận đùng đùng chạy vào thang máy.
- Em gái Tiểu Phàm àh.
Liễu Hồng còn nói quần áo này là mua cho Đổng Tiểu Phàm, nhưng khi bước ra khỏi thang máy, lại phát hiện ra tình hình có chút gì đó không ổn.
- Chủ tịch Huyện Trương, quấn áo đã mua về rồi này.
Liễu Hồng giơ cái túi đồ trong tay lên về hướng của Trương Nhất Phàm nói lớn.
Trương Nhất Phàm không để ý đến cô ta, vội chạy nhanh đến cửa thang máy. Đúng lúc cửa thang máy đóng lại, Trương Nhất Phàm vội đập liên tục vài cái rồi nói lơn:
- Tiểu Phàm, Tiểu Phàm. Em nghe anh nói đã.
Đợi khi hắn đưa tay ấn nút thang máy thì thang máy đã khởi động và nhanh chóng đi xuống các tầng dưới rồi.
Nguy to rồi! Trương Nhất Phàm vỗ vào đầu mình mấy cái. Nhìn thấy Thẩm Uyển Vân đang đứng ở cửa, đột nhiên bực bội thốt lên một câu:
- Em làm gì mà không đóng cửa thế?
Nói xong, hắn giật túi quần áo trên tay Liễu Hồng, ném qua cho Thẩm Uyển Vân.
- Lấy quần áo của em mặc vào đi!
Thẩm Uyển Vân nhận lấy quần áo ngước đôi mắt to tròn về phía Trương Nhất Phàm, sắc mặc đột nhiên thay đổi, cảm thấy rất là tủi thân, liền ôm túi quần áo chạy vào trong phòng.
Liễu Hồng bây giờ mới hiểu ra được phần nào câu chuyện, hóa ra ở trong phòng của Trương Nhất Phàm còn giấu một cô gái xinh đẹp như vậy, lúc đầu còn nói quần áo này mua cho Đổng Tiểu Phàm. Nhìn thấy Thẩm Uyển Vân ấm ức chạy vào phòng, Liễu Hồng cũng không biết nói gì cho hợp lẽ.
Chỉ biết bảo Liễu Hải chạy theo Đổng Tiểu Phàm, ít nhất cũng đừng để xảy ra chuyện gì. Liễu Hải lập tức từ cầu thang bộ chạy thẳng xuống dưới.
Trương Nhất Phàm di vào trong phòng, ngồi xuống So-fa châm thuốc hút, rít thuốc liên tục, Liễu Hồng đứng trong phòng khách, định khuyên hắn vài câu, nhưng mở miệng lại không biết nói gì.
Thẩm Uyển Vân thay xong quần áo, cầm lấy túi xách của mình, phùng mang trợn má nhìn Trương Nhất Phàm một cái, rồi cứ thế mà chạy ra ngoài.
Mình có cố ý làm như vậy đâu, làm gì mà nổi giận với mình chứ? Nhìn thấy thằng cha này không nói chuyện phải trái, Thẩm Uyển Vân cảm thấy rất ấm ức. Xem ra mình còn lâu mới bằng cái cô Đổng Tiểu Phàm kia, vì cô ta không ngờ có thể tức giận với mình.
Thẩm Uyển Vân không nhịn được, chạy ra khỏi phòng Trương Nhất Phàm.
Liễu Hồng ngồi cũng không được, mà đứng cũng không xong, trong lòng cô ta đang thầm tự trách mình, hình như trong việc này mình cũng có lỗi. Làm sao để giải quyết êm đẹp chuyện này? Nếu mình đến sớm một tí thì có lẽ mọi chuyện sẽ không xảy ra nghiêm trọng như vậy.
Nhìn thấy Thẩm Uyển Vân đã chạy đi, cô ta liền đuổi theo.
- Tiểu Vân, Tiểu Vân.
Lần trước Thẩm Uyển Vân có tham gia sinh nhật của con gái Liễu Hồng, hai người họ cũng đã biết mặt nhau, lúc đó Thẩm Uyển Vân còn lì xì cho Miêu Miêu một phong bao to, Liễu Hồng tự nhiên cũng nhớ được tên của cô ta.
Cô chạy tới giữ Thẩm Uyển Vân lại.
- Hắn đã đủ phiền phức lắm rồi, em đừng có tức giận nữa, hắn cũng không phải là cố ý nổi cáu với em đâu.
Thẩm Uyển Vân cũng không nói nhiều, cô ta đẩy tay Liễu Hồng ra:
- Chị Liễu Hồng, chị đừng cản em.
Nói xong, Thẩm Uyển Vân liền bước vào thang máy, cũng không thèm để ý đến lời khuyên can của Liễu Hồng, ngoan cố bỏ đi.
Liễu Hồng trở vào lại trong phòng, nhìn thấy Trương Nhất Phàm vẫn còn đang hút thuốc, thì khuyên mấy câu.
- Hay là anh gọi điện thoại cho Băng Băng, Tiểu Phàm giận anh thì cô ấy có thể đi đâu được chứ?
Trương Nhất Phàm ngồi yên như phỗng, trong lòng thì tỏ ra lo lắng.
Hắn cũng muốn giải thích nhưng chuyện này làm sao mà giải thích đây? Giải thích phân minh chẳng khác nào là lừa bịp. Việc của mình và Thẩm Uyển Vân chẳng phải là cũng là lừa Đổng Tiểu Phàm đó sao.
Vừa rồi trong lòng hơi nóng vội, nên có nổi nóng với Thẩm Uyển Vân, như vậy cũng tốt, cùng đắc tội với hai người phụ nữ, đuổi theo ai cũng không được. Thấy Liễu Hồng đi vào, Trương Nhất Phàm biết ngay là Thẩm Uyển Vân chắc chắn đã giận dỗi bỏ đi rồi.
Hắn vẫn ngồi đó, im lặng thở dài.
Sự việc chính cung nương nương gặp tây cung nương nương, dường như trong phút chốc nói không rõ được. Bình thường trong cơ quan chính phủ Trương Nhất Phàm rất là tỉnh táo, thế mà lúc này cũng thay đổi không kịp trở tay.
Liễu Hồng thấy Trương Nhất Phàm không chịu gọi điện thoại, cô ta liền bước vào trong phòng ngủ, gọi điện thoại đến cho Băng Băng.
Băng Băng nghe nói Đổng Tiểu Phàm đến huyện Sa, cô ta đang cùng với Hồ Lôi ngồi ở ghế So-fa, hiện giờ Hồ Lôi đem sản nghiệp ở bên phía Thông Thành đi xử lý, đang chuẩn bị tiến quân vào lĩnh vực bất động sản ở Huyện Sa, hai việc chính cộng lại, điện thoại của Liễu Hồng đã gọi đến.
- Chị họ, chị đến Huyện Sa có việc gì thế?
Băng Băng rất hiếu kỳ hỏi một câu.
Liễu Hồng cũng lười không muốn giải thích dài dòng, chỉ báo cho cô ấy biết Đổng Tiểu Phàm đã đến Huyện Sa rồi, vừa mới cãi nhau với Trương Nhất Phàm, giận quá nên đã bỏ đi, chị đã bảo Liễu Hải đuổi theo, cũng không biết có thể đuổi kịp không.
Băng Băng đã hiểu ý tứ của Liễu Hồng, vội trả lời ngay:
- Em đây sẽ đi.
Cúp điện thoại, Băng Băng liền nói:
- Tiểu Phàm đến rồi, cũng không biết như thế nào, cãi nhau với Chủ tịch Huyện Trương mấy câu, tức giận bỏ đi rồi. Ở Huyện Sa này không thể nào yên ổn được, chúng ta nhanh đi tìm cô ấy đi.
Hồ Lôi nghe được việc này, lập tức gọi điện thoại cho Đường Vũ.
- Câu nhanh nhanh phái mấy người, phải tìm ra Đổng Tiểu Phàm cho tôi.
Đường Vũ khi còn ở Thị trấn Liễu Thủy cũng đã quen biết với Đổng Tiểu Phàm. Vừa rồi còn nhìn thấy hai người Đồng Tiểu Phàm và Trương Nhất Phàm cùng ngồi chung taxi, tại sao trong chớp mắt đã xảy ra chuyện rồi?
Vì chuyện chiếc xe của Đổng Tiểu Phàm bị đập, túi xách và điện thoại đều bị giật mất, anh ta cũng đang tiến hành điều tra chuyện này. Nhận được điện thoại của Hồ Lôi, cũng không hỏi lý do tại sao, lập tức mang người ra ngoài tìm kiếm.
Liễu Hai là lái xe kiêm luôn vệ sỹ của Trương Nhất Phàm, từ tên cầu thang chạy xuống, xa xa đã nhìn thấy Đổng Tiểu Phàm thở hổn hển chạy về phía trước. Anh ta tỏ ra xa lạ với Đổng Tiểu Phàm, đuổi đến gần cũng không dám kéo lại. Đó là bà xã tương lai của lãnh đạo, Liễu Hải chỉ đi phía sau như vậy, Đổng Tiểu Phàm đi đâu, anh ta đi theo đó.
Đổng Tiểu Phàm bây giờ, một là không có xe, hai là không có điện thoại, tiền bạc trên người cũng không có, sau khi ra khỏi khu nhà ở, cô ấy mới thấy hành động của mình là mù quáng.
Lúc người đang nổi nóng, thì đâu có để ý nhiều như vậy, cũng mặc kệ Đông Tây Nam Bắc, chỉ cần ra khỏi nơi đó, rời khỏi con người xấu xa đó là được rồi. Cái con người xấu xa đáng chết đó đã như vậy với mình, ở bên ngoài còn trêu hoa ghẹo nguyệt, đàn ông thật không phải là loại tốt!
Đổng Tiểu Phàm tức giận thầm mắng chửi trong lòng, người cũng lan man không biết đang ở đâu, cô cũng không biết mình nên đi đâu, cứ như thế đi thẳng về phía trước.
Đột nhiên, cô phát hiện phía sau mình có một người, còn tưởng là Trương Nhất Phàm, liền tức giận nói:
- Anh tới làm gì, sao không đi cùng với tình nhân bé nhỏ của anh đi. Sau này em không muốn thấy mặt anh nữa, chúng ta chia tay đi!
Nói đến nửa ngày, cũng không thấy có người trả lời, cô nàng giậm chân, day qua day lại, mới phát hiện ra là tài xế của Trương Nhất Phàm. Tên xấu xa đáng chết, không thèm đuổi theo mình! Hừ? Cả đời này cũng không muốn gặp lại anh.
Đổng Tiểu Phàm thấy Liễu Hải đuổi theo mình thì trong lòng càng thêm giận dữ.
Ôm lấy mặt chạy một hồi, Liễu Hải tuyệt đối không dám lơ là, ráo riết đi theo phía sau, đột nhiên, một chiếc xe phi nhanh đến, Liễu Hải la lớn:
- Cẩn thận…
Sau đó dùng hết sức lao đến, đẩy Đổng Tiểu Phàm sang một bên.
Nhưng bản thân Liễu Hải lại ngã xuống đất, két…chiếc xe lao nhanh cũng dừng ngay lập tức, lốp xe và mặt đất tỏa ra một làn khói đen xì, cách Liễu Hải vỏn vẹn chỉ mười phân, gượng gạo thắng xe lại, từ trong xe một người thò đầu ra mắng:
- Muốn chết hả, con mẹ nó không muốn sống nữa àh!
Liễu Hải tưởng rằng lần này là chết chắc rồi, nhìn thấy chiếc xe lao về phía mình, chỉ còn cách mười phân, anh ta liền lau mồ hôi. Lần này lớn mạng, chưa chết được! May mà đẩy được Đổng Tiểu Phàm ra xa, nếu không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Việc này không thể trách tài xế được, anh ta đứng dậy, cười tạ lỗi với tài xế:
- Thật xin lỗi, xin lỗi!
- Có bệnh không!
Tên tài xế đó mắng cho mấy câu, rồi mới chịu lái xe đi.
Liễu Hải cũng không để ý đến những gì người ta nói, chạy tới chổ Đổng Tiểu Phàm:
- Cô không sao chứ!
Đổng Tiểu Phàm không việc gì, bị Liễu Hải đẩy một cái, cũng không có ngã, chỉ giật mình mà thôi, nếu không có Liễu Hải, nói không chừng cô ta đã xảy ra chuyện rồi. Đổng Tiểu Phàm lắc lắc đầu, sắc mặt trở nên tái nhợt.
- Tiểu Phàm, Tiểu Phàm.
Lúc này, Băng Băng và Hồ Lôi ở bên kia đường, phát hiện hai người đang ở sát bên.
- Xảy ra chuyện gì nữa àh?
Hồ Lôi nhìn thấy bộ dạng của Liễu Hải nhếch nhác như vậy liền hỏi một câu.
- Vừa rồi có chiếc xe chạy qua đây, xém chút nữa bị xe đụng.
Liễu Hải phủi bụi trên người mình trả lời.
- Mẹ nó, là loại người gì thế, có nhớ biển số xe không, bố đây gọi người đến bắt nó.
Hồ Lôi tức giận nói to, nhất là khi nghe nói chiếc xe của Đổng Tiểu Phàm bị đập nát, trong lòng rất là bực tức.
- Băng Băng, gọi cho tôi chiếc xe, tôi phải trở về tỉnh thành.
Đổng Tiểu Phàm vẻ mặt ấm ức, bộ dạng vẫn còn thở phì phò.
- Xảy ra chuyện gì nữa vậy? Tiểu Phàm.
Băng Băng phát hiện sắc mặt của Đổng Tiểu Phàm hơi bất thường, vừa rồi trong điện thoại Liễu Hồng nói không rõ, cô ta hỏi gì Đổng Tiểu Phàm cũng lắc đầu, chỉ kiên quyết nói:
- Cho mình chiếc xe.
Học chung với Đổng Tiểu Phàm nhiều năm như vậy, Băng Băng có chỗ nào mà không hiểu tính cách cô ấy đâu. Việc gì Đồng Tiểu Phàm mà nhận định, ai cũng không thể thay đổi được. Đổng Tiểu Phàm này vốn còn có tính cách của một đại tiểu thư, lại thêm việc bố mẹ ly hôn, thì càng ngày càng trở nên cố chấp.
Băng Băng biết việc này dường như không thể thuyết phục được Đổng Tiểu Phàm, liền lấy chìa khóa của Hồ Lôi:
- Để mình đưa cậu đi!
- Không cần đâu, đưa xe cho mình, mình muốn yên tĩnh một chút.
Đổng Tiểu Phàm kiên quyết nói.
Băng Băng đành bó tay, trong lòng thầm nghĩ Trương Nhất Phàm rốt cuộc đã làm chuyện gì? Mà cô ta trở nên lầm lì như vậy, nhét chìa khóa vào tay Đổng Tiểu Phàm:
- Vậy cậu cẩn thận nhé.
Đổng Tiểu Phàm lấy chìa khóa xe, đầu cũng không quay lại mà bước lên xe, nhấn đạp ga, chiếc BMW gầm lên một tiếng, phi nhanh biến mất trước mắt mọi người. Băng Băng phát hiện ra rằng, khi Đổng Tiểu Phàm đi, trên mặt đầy nước mắt.
Đổng Tiểu Phàm tùy ý mở nhạc trong xe, trong xe lập tức phát ra bài hát “Phân Phi” của Từ Hoài Ngọc. Anh và em hẹn nhau trên con đường náo động trong đêm khuya, nói cho em biết tình cảm đêm nay sẽ là điểm cuối cùng…mới để anh tự do bay nhảy, trong chớp mắt, yêu là đau khổ, trong đêm nay, mưa bay bay trong không trung đó là những giọt lệ của em rơi từ từ trong lòng bàn tay đó là dư âm của anh, có ai hiểu được, sự trả giá thành thật để đổi lấy sự biệt ly…
Em biết yêu sẽ đau khổ, nhưng em tin rằng tình yêu không có sự vĩnh hằng…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...