Trương Nhất Phàm đưa bốn cô hoa khôi của trường vào nhà hàng hào hoa nhất Giao Châu, Phương Thiếu gia lái xe đi theo đến bên ngoài nhà hàng, nhưng không đi vào.
Không phải chứ! Lái con xe ghẻ second hand Santana, cũng vào được đây ăn cơm? Phương Thiếu gia trong chốc lát không thể đoán định được, rốt cuộc Trương Nhất Phàm có thân phận gì? Đến như bố gã trong nhà làm đến chức Cục trưởng cũng không dễ dàng vào được nơi này. Nếu thực sự muốn vào, thì nhất định là do người khác mời, túi tiền của mình đâu dám tiêu?
- Phương Thiếu gia, có muốn vào không?
Lái xe ở bên cạnh hỏi câu, Phương Thiếu gia lập tức nổi nóng:
- Đi cái đít à! Đi xem người ta ăn à?
Phương Thiếu gia không vui, đẩy cho lái xe kia một cái, thân hình béo phục phịch trườn lại:
- Cậu xuống xe đi!
Sau đó vứt mấy tờ giấy hồng:
- Kiếm chỗ nào mà vỗ lưng đi
Lái xe nhận tiền, cười ha hả đi.
Phương Thiếu gia nằm trên vô lăng, nhìn chằm chằm vào cửa chính của nhà hàng, thằng cha này rốt cuộc từ đâu đến. Mẹ nó, lái con xe ghẻ Sannata mà cũng tinh tướng, buồn bực hồi lâu cũng chẳng hiểu lai lịch của Trương Nhất Phàm.
Nếu không gã đã sớm gọi một cuộc điện thoai, gọi mười mấy người đến, nghiền nát hắn ra. Cũng may là gã vẫn còn chút đầu óc, không dám làm liều.
Trương Nhất Phàm đưa bốn cô gái vào nhà hàng Hoa Thiên, lên đại sảnh của lầu hai chọn vị trí ngồi, vừa đẹp vị trí này bên cửa sổ, Cù Tĩnh liền chỉ chỉ con xe BMW màu trắng ở dưới lầu:
- Tên dưa gang vẫn còn ở dưới.
- Tên dưa gang nào?
Tô Thiện thích ồn ào nhất, lập tức nhìn qua cửa sổ.
- Còn ai nữa? Phương Tử Kiệt.
Tô Thiễn bĩu môi:
- Tớ cứ tưởng là tên xấu xa đẹp trai nào!
Cù Tĩnh liền nói :
- Ít thôi, các anh chàng đẹp trai bị bạn chơi còn ít sao? Đừng chọc ghẹo người ta nữa.
- Hic, đó là bọn họ rẻ mạt. Bà đây chơi một chút thì có làm sao?
Tô Thiện không phục trả lời.
Nghe hai cô bé đấu khẩu, Trương Nhất Phàm lặng lẽ chau mày. Haiz, gặp hai cô hoạt bát thế này, muốn không đau đầu cũng khó. Hắn nhìn Lâm Uyên và Bạch Khẩn hỏi:
- Muốn ăn gì? Em tự gọi nhé.
Bạch Khẩn cười nói:
- Em thế nào cũng được, hôm nay là sinh nhật của Lâm Uyên, để bạn ấy chọn đi.
Trương Nhất Phàm liền gọi phục vụ:
- Gọi món!
Một nhân viên phục vụ rất chuyên nghiệp liền đi lại:
- Xin hỏi quý khách gọi món gì?
Cù Tĩnh và Tô Thiện liền sán lại:
- Em có thể gọi tôm hùm không?
Ôi, cô bé này thật nham hiểm, một con tôm hùm mấy trăm đồng. Có điều hôm nay Trương Nhất Phàm cũng không quan tâm đến tiền, đến đưa Lâm Uyên đi sinh nhật, chỉ cần mọi người vui vẻ là được.
Hắn liền vẫy tay:
- Không vấn đề gì, thích rượu gì thì gọi.
- Ôi! Vậy thì em muốn ăn cá muối.
Cù Tĩnh cười hihi nói.
Bạch Khẩn biết thừa là hai bạn muốn chơi đểu, chắc chắn họ đang nghĩ Trương Nhất Phàm lái con xe ghẻ, chắc chắn không có tiền, chắc là ra vẻ, hai người chọn món đắt nhất.
Trước đây cũng có một chàng, nhà có tí tiền, cũng một kéo bốn, mời họ đi ăn, kết quả là khi gọi món, đã khiến cho chàng trai kia phải bỏ chạy.
Cuối cùng tiền đó, vẫn do họ phải tự trả, đừng xem thường hai cô này, bình thường nhìn không tỏ vẻ gì giàu có nhưng gia đình rất nhiều tiền.
Nếu không được ủng hộ về kinh tế thì với sắc đẹp của họ thì đã sớm bị cuốn đi rồi.
Trong bốn cô gái, Bạch Khẩn tương đối điềm đạm, khi xảy ra vấn đề gì, thì cô ấy thường ra mặt giải thích. Với những tên côn đồ nhãi nhép võ công tầm thường thì không phải là đối thủ của cô ấy.
Nếu có chàng nào dám ra tay với mấy chị em thì trước tiên phải qua cửa ải Bạch Khẩn.
Chỉ có điều, những nam sinh thông thường, chưa cần đến cửa ải chỗ Bạch Khẩn thì đã bị Cù Tĩnh và Tô Thiện chơi cho chết rồi.
Nhìn thấy hai người gọi món, lại là những món đắt nhất. Lâm Uyên biết ngay là họ lại làm giở trò, bèn không vui:
- Hai bạn đừng làm trò nữa, anh ấy không phải là loại người đó.
Không ngờ hai người đều đồng thanh nói:
- Câm miệng, hôm nay là sinh nhật của bạn, phải theo sự sắp xếp của chúng tớ.
Trương Nhất Phàm hiểu rõ tâm tư của Lâm Uyên, cười nói:
- Không vấn đề gì, mọi người đã ra đây, chơi sao cho vui vẻ.
Đợi hai người gọi một bàn thức ăn, Trương Nhất Phàm lại gọi thêm bánh gato ba tầng.
Phương Tử Kiệt cuối cùng ngồi không được, đợi ở dưới lầu đợi rất lâu. Ngẩng đầu nhìn, chỉ nhìn thấy năm người ngồi ở vị trị cạnh cửa sổ kính lầu hai, cười nói vui vẻ, thật hạnh phúc.
Đang lúc buồn bực, một chiếc xe Mercedes-Benz lái đến, đỗ ngay bên cạnh xe của hắn. Đối phương còn ấn còi mấy cái, Phương Tử Kiệt bực tức mắng:
- Ấn mẹ mày chết à!
Chỉ có điều quay đầu nhìn, lập tức sắc mặt thay đổi, vội vàng từ trên xe đi xuống:
- Chu Thiếu gia, sao anh lại đến đây.
Chu Đỉnh Thiên vứt cho gã điếu thuốc:
- Một mình đứng đây làm gì? Đi ăn cơm.
Phương Tử Kiệt đang có ý này, thế là dừng xe ở một bên, cùng Chu Đỉnh Thiên lên lầu.
Cùng đi với Chu Đỉnh Thiên, còn có một cô gái, ăn mặc rất sexy, trễ ngực chân dài đi tất chân. Nghe nói là ở trường nghệ thuật, trông cũng xinh. Chỉ có điều là lông mày lá liễu, mắt đào hoa, rõ ràng là dáng vẻ lẳng lơ.
Phương Tử Kiệt nhìn thấy đùi của cô bé kia quyến rũ, không kìm nổi nuốt nước miếng, anh chàng này lại thay ngựa, cô sau xinh hơn cô trước.
Chu Trí Phương sau khi rời khu Đông Lâm thì được điều về Giao Châu, Chu Đỉnh Thiên tự nhiên qua lại với cây đại thụ này.
Không ngờ lúc lên lầu, tự nhiên nhìn thấy kẻ thù của mình.
Phát hiện bốn cô gái bên cạnh Trương Nhất Phàm, Chu Đỉnh Thiên liền mắng một câu:
- Đạo đức giả.
- Anh Thiên, anh quen hắn à?
Phương Tử Kiệt sán lại, không thiện chí liếc nhìn Trương Nhất Phàm.
Nhìn biểu lộ của Phương Tử Kiệt, Chu Đỉnh Thiên đột nhiên có cách, lạnh lùng nói:
- Một kẻ nhà quê, ra vẻ tinh tướng.
- Cái gì? Anh nói hắn. Hắn chỉ là thằng nhà quê à?
Phương Tử Kiệt nghĩ tức muốn chết. Mình lại bại dưới tay một kẻ nhà quê, lại còn lái con xe Santana đểu dương oai diễu võ trước mặt mình, gã làm sao mà chịu được?
Chu Đỉnh Thiên và Phương Tử Kiệt ở hai cấp độ khác nhau. Bất luận là hoàn cảnh gia đình, hay là âm mưu quỷ kế, Phương Tử Kiệt đều kém hơn hắn. Tâm tư của Phương Tử Kiệt đều bị gã nắm rõ, giả vờ thờ ơ nói:
- Trong nhà có hai tập tiền bẩn mà thôi! Thằng trọc phú.
Nghe được câu này, Phương Tử Kiệt yên tâm, vừa rồi cứ lo thân thế của Trương Nhất Phàm nên chần chừ không dám động đến hắn. Việc này tốt rồi, không gọi người chơi hắn mới lạ?
Ba người vừa ngồi xuống, Phương Tử Kiệt định đi, Chu Đỉnh Thiên gọi gã một tiếng:
- Đi làm gì ?
- Đi nói chuyện với hắn. Mẹ cái thằng ôn này dám cướp bạn gái mà em chọn.
Phương Tử Kiệt cầm chiếc bình, chỉ muốn từ phía sau ném cho Trương Nhất Phàm một cái.
Chu Đỉnh Thiên liền chửi một câu:
- Mẹ kiếp. Mẹ nó bị thần kinh à? Cũng phải xem xem đây là nơi nào?
Phương Tử Kiệt lúc đó bực tức, cầm bình rượu ném:
- Cho thằng ôn này kiêu ngạo thêm một chút.
Chu Đỉnh Thiên biết, sự việc này, bản thân mình không được ra mặt, để cho thằng này đi dằn mặt một chút cũng tốt. Mặc dù gã cũng không làm gì được Trương Nhất Phàm, nhưng gây cho hắn chút phiền toái, làm trò cười cho thiên hạ cũng tuyệt.
Tốt nhất cho hắn lộ điểm xấu trước mặt mấy cô gái, nếu Phương Tử Kiệt phế hắn thì càng sướng.
Phương Tử Kiệt lôi điện thoại ra, gầm gừ:
- Lão Bức, gọi cho tôi mấy người đến, đến bên ngoài nhà hàng Hoa Thiên đợi tôi.
Tắt điện thoại, gã thở như trâu cười cười:
- Anh Thiên, đợi lát nữa có kịch hay để xem, em nhất định sẽ lột da thằng ôn này, lột sạch rồi ném nó trên phố, xem hắn còn dám kiêu ngạo không?
Chu Đỉnh Thiên chỉ cười cười, không nói gì.
Được Chu Đỉnh Thiên ngầm đồng ý, Phương Tử Kiệt càng phấn chấn. Trong đầu bắt đầu có ý nghĩ dâm tục, đợi khi đi ra, sẽ kiếm cớ gì đó, bắt đánh cho Trương Nhất Phàm một trận, sau đó trước mặt các cô gái sẽ lột da hắn làm trò cười cho thiên hạ.
Nghĩ đến mình như đại ca xã hội đen ngồi trong xe, kẹp điếu xì gà xem kịch, Trương Nhất Phàm bị lột sạch quỳ dưới đất cầu xin mình. Phương Tử Kiệt liền cười hì hì sung sướng.
Trương Nhất Phàm năm người ở nhà hàng vui vẻ hơn hai tiếng đồng hồ, mới tổ chức xong bữa sinh nhật, Phương Tử Kiệt đỏ mắt nhìn, muốn giết người.
Chu Đỉnh Thiên ôm cô gái kia đi trước, trước khi đi, vỗ vỗ vai hắn:
- Tôi rất coi trọng cậu.
Chu Đỉnh Thiên đã là đứng đầu của Long Tự Đảng ở Giao Châu. Nhận được sự động viên của gã, Phương Tử Kiệt như gà trống tự mãn. Đợi đến khi Trương Nhất Phàm năm người đi xuống lầu, gã mới lén lút theo sau, vừa gọi điện thoại vừa nhìn chằm chằm.
Từ nhà hàng Hoa Thiên đi ra, Cù Tĩnh và Tô Thiện vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Trương Nhất Phàm:
- Anh Nhất Phàm này, anh cũng đóng kịch giỏi nhỉ! Lái con xe ghẻ Santana này đi lừa người, hại chúng em cứ cho rằng anh là loại người chuyên dụ dỗ lừa đảo, đến lừa Lâm Uyên trong trắng của chúng em.
- Anh đã nói với các em nhiều lần rồi. Lâm Uyên giống như em gái anh vậy. Bí thư Lâm trước đây là lãnh đạo của anh.
Trương Nhất Phàm giải thích.
- Nhưng anh cũng không cần phải đóng kịch như thế.
Hai người buồn bực muốn chết, vừa nãy nhìn thấy Trương Nhất Phàm thanh toán. Ôi, hơn mười nghìn đồng, đến mí mắt cũng không chớp, rút thẻ ra ném:
- Quẹt thẻ đi.
Dáng vẻ lạnh lùng kia, đẹp trai quá, đẹp trai quá.
Cù Tĩnh mở to mắt, từ ghế sau xe thò đầu lên:
- Anh đẹp trai, anh có bạn gái chưa?
Trương Nhất Phàm không trả lời cô ấy, chỉ nói một câu:
- Ngồi cẩn thận nhé, chúng ta xuất phát.
- Trả lời câu hỏi của em đi? Đàn ông con trai ai đi lảng tránh chứ?
Cù Tĩnh không nói nữa, Tô Thiện ở phía sau cũng hưởng ứng:
- Không được, xin trả lời câu hỏi này.
Lâm Uyên thì sao, cũng không nói gì, cứ nhìn hắn, dường như cũng đang mong chờ, rất quan tâm đến vấn đề riêng tư này.
Chỉ có Bạch Khẩn ngồi ở đó nhìn ba người tranh luận, cũng không xen vào, dáng vẻ điềm tĩnh.
Trương Nhất Phàm thở một hơi, bất đắc dĩ nói:
- Anh 27 rồi! Em nói xem không có bạn gái có được không?
Thẳng thắn như vậy, chắc họ phải từ bỏ hy vọng thôi! Quả nhiên, trong mắt Lâm Uyên hiện lên nét buồn.
Cứ tưởng hai cô này bỏ qua cho mình, Trương Nhất Phàm khởi động xe, đang chuẩn bị xuất phát, không ngờ Cù Tĩnh lại nói một câu:
- Thế thì anh có để ý hơn một cô bạn gái không? Em rất thích anh.
Ôi, đó là cướp trắng trợn nhé. Lâm Uyên đôi mắt hổ trừng trừng mở to, dáng vẻ tức giận, mình còn chưa dám nói, thì đã có người thứ ba rồi.
Đây còn chưa tính, Tô Thiện cũng bò lại:
- Tính em một nhé, em cũng rất thích anh, đặc biệt là đôi lông mày của anh, rất đáng yêu.
Trương Nhất Phàm đau đầu! Có kiểu trêu chọc người thế này sao? Hắn giả vờ không nghe thấy, chuyên tâm lái xe.
Hai cô bé dường như chưa đủ, lay lay vai của Trương Nhất Phàm:
- Nói câu gì đi! Đàn ông con trai, chúng em không sợ, anh sợ cái gì? Chỉ là chơi thôi, đâu có kết hôn.
Ai, Trương Nhất Phàm đột nhiên căng thẳng, theo bản năng phanh gấp, trong xe lập tức có tiếng la hét hoảng sợ.
- Hai em còn nói lung tung nữa thì tối nay mới về.
Toàn thân toát mồ hôi, Trương Nhất Phàm thề, lần sau không bao giờ đến học viện Giao Châu nữa, nếu có đến thì cũng không đi cùng bon họ, thật trêu người quá đáng.
Đúng lúc này, từ phía sau hai con xe lao đến, một trái một phải ốp sát, phanh gấp rầm một cái trước mặt mấy người rồi dừng lại, trên xe bước xuông bốn tên côn đồ trông thật khó coi.
Trương Nhất Phàm năm người vui vẻ hơn hai tiếng ở nhà hàng Hoa Thiên, mới tổ chức xong sinh nhật. Phương Tử Kiệt đỏ mắt nhìn, muốn giết người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...