Quan Đạo Thiên Kiêu

Đang lúc mấy người Trịnh Mậu Nhiên cho rằng Trương Nhất Phàm không biết lượng sức mình thì một đội quân hai trăm người đêm khuya tiến vào thành.

Toàn thể mọi người đại đội trị an tập hợp, chỉnh đốn đợi lệnh, hơn nữa mọi người đều có trang bị vũ trang, chỉ có điều người nào cũng không biết tối này phải làm gì.

Vương Bác vẫn chưa thấy xuất hiện, mấy ngày nay cứ ở lì trong nhà, đột nhiên nhận được điện thoại của Lâm Phong, Đội trưởng Đại đội hình sự, nghe nói Đường Vũ đang tập hợp mọi người, cũng không biết hắn ta muốn làm cái gì.

Mình đưa ra ý kiến hắn cũng không nghe, cố ý chấp hành bằng được nhiệm vụ đặc biệt. Vương Bác liền cười , kệ hắn đi! Muốn làm loạn à, đang lúc muốn bắt hắn nè.

Bên mình mấy hôm nay đương muốn tìm cơ hội, bắt Đường Vũ bỏ vũ khí. Tên tiểu tử này kiêu ngạo đủ rồi, không xem một Trưởng phòng như ta ra gì cả. Xem ý của Trương Nhất Phàm hoàn toàn muốn thay Đường Vũ vào vị trí đó.

Xem ra tối nay có trò hay để coi rồi, Vương Bác liền lái xe, chạy đến nhà Trịnh Mậu Nhiên.

Hôm nay Trịnh Mậu Nhiên ở trong văn phòng huyện ủy của mình, không có đến biệt thự. Vợ hắn cũng ở đây, sức khỏe của vợ Trịnh Mậu Nhiên không tốt, con gái đều ở nước ngoài.

Phòng của Bí thư huyện ủy rất lớn, ước chừng khoảng một trăm tám mươi mét vuông. Tận cùng bên trong là phòng mạt chược. Lúc Vương Bác đến, vừa vặn có đủ bốn người.

Trịnh Mậu Nhiên, Diêu Ôn, Lý Khánh Tùng, Vương Bác. Trong nhà Trịnh Mậu Nhiên, Tống Thúy Bình thường không đến, bởi vì đàn bà rất nhạy cảm, cô ta có chút lo lắng, sợ bị vợ của hắn ta biết.

Bốn người vào phòng, mở bàn mạt chược tự động. Một người giúp việc khoảng hơn hai mươi tuổi bê trà cho bốn người, sau đó đến bên ghế xa-lông ở phòng khách mát xa cho vợ Trịnh Mậu Nhiên.

Sau khi bốn người đàn ông ngồi xuống, trong phòng tức thì khói thuốc bay mù mịt.

- Nghe nói cái tên Đường Vũ kia tối nay chuẩn bị đánh bất ngờ? Muốn một đòn quét sạch Thanh Thuỷ đường. Tin tức này có chính xác không đó?

Trưởng ban thư ký Diêu Ôn vừa nhả khói thuốc, vừa cầm bài hỏi.

Vương Bác liền gật đầu.

- Anh cũng nghe nói à? Hắn ta muốn chơi đùa nhưng lại bí mật hành động.

- Ha ha…

Mấy người cười rộ lên, Trịnh Mậu Nhiên không nói gì, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười kinh miệt.

- Lúc này cho bọn họ vấp phải cái đinh lớn, nghe nói Thanh Thủy đường có súng.


Vương Bác cầm mạt chược nhìn Trịnh Mậu Nhiên một cái. Đã thấy trên mặt Trịnh Mậu Nhiên nở một nụ cười khinh miệt, biết là mình đã làm đúng.

Lý Khánh Tùng nói:

- Trưởng phòng như anh không có ở đấy, hắn cũng có thể làm chủ mà?

- Hắn gọi điện cho tôi xin chỉ thị, tôi bảo hắn tự quyết định đi.

Vương Bác đánh ra một tấm tám mươi vạn.

- Người ta muốn lập công nên suốt ruột đó! Muốn ăn một hơi là hết huyện Sa luôn.

Trịnh Mậu Nhiên sờ bài, Diêu Ôn vốn muốn đánh, nhìn thấy hắn ta giơ tay nên liền rút trở lại.

Mấy người cười cười nói nói, vốn không hề biết tối nay sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra, mấy người này đều không tin, Trương Nhất Phàm có thể dựa vào một mình Đường Vũ mà có thể dẹp yên được chốn ăn chơi náo loạn này? Không có khả năng đó!

Không phải một cá nhân nghĩ như vậy, tất cả đều cho rằng đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra. Nếu chẳng may có nhân viên cảnh sát nào trong lần hành động này xảy ra chuyện gì thì đội trưởng như Đường Vũ sợ rằng ngồi không yên đâu.

Chỉ cần xảy ra việc gì, bọn họ sẽ chĩa mũi về phía Trương Nhất Phàm, chỉ vì cái lợi trước mắt mà không chịu suy xét tình hình thực tế.

Trong phòng bao tại Vạn Tử Thiên Hồng, Đông Kiến Thành và Lê Quốc Đào đang uống rượu, nói chuyện thế sự. Vì hai người đang đàm đạo chính sự nên Liên tiểu thư cũng không dám gọi.

Lê Quốc Đào nâng chén cụng ly với Đông Kiến Thành một cái.

- Tôi cảm thấy Trương Nhất Phàm vẫn còn non lắm, không cần thiết phải đấu căng thẳng với lão cáo già Trịnh Mậu Nhiên này. Tại cuộc họp thường vụ lần trước, chẳng qua là trùng hợp thôi, những người đó không phải có lui tới với hắn sao.

- Mặc kệ cho bọn họ đấu đá, cứ đấu đi, chúng ta ngồi xem là được rồi.

Đông Kiến Thành có ý nhìn trên đài biểu diễn, phòng bao này có mặt hướng thẳng sang sân khấu bên kia, cách lớp cửa kính, qua lớp thủy tinh có thể nhìn thấy sân khấu biểu diễn ở bên ngoài.

Hai người đều có thẻ hội viên ở đây, có thể thưởng thức các tiết mục biểu diễn hay nhất ở đây.

- Những người trẻ tuổi đều là như vậy, muốn vội vàng lập công, muốn làm một lần xong luôn, đợi khi lớn tuổi rồi, bọn họ sẽ hiểu ra.

Đông Kiến Thành vừa uống rượu, vừa từ từ nói.


- Ngươi nói đi, hắn ta có thể đánh đổ Vương Bác không? Vương Bác tên này cũng thật ghê gớm, không ngờ đối đầu lộ liễu như vậy. Ha ha ha…

Lê Quốc Đào cười tươi, nhìn thấy Đông Kiến Thành không để ý đến bộ dạng của hắn, hắn cũng quay về hướng sân khấu tiếp tục thưởng thức.

Thì ra lúc này trên sân khấu đang biểu diễn vũ hội thoát y, trên mặt hoa của tám cô gái, nửa người trên đã không mặc gì, trước ngực còn vẽ một chú thỏ lủi lên lủi xuống rất xinh động, làm cho người xem phải động lòng.

Nhưng Lê Quốc Đào lại không có tâm trạng, lo lắng nói.

- Anh Đông, vụ án Ôn Trường Phong bọn họ vẫn không chịu buông ra, lại tra xét, anh nói làm thế nào đây?

- Anh lo lắng làm gì chứ? Chẳng lẽ Trương Nhất Phàm bây giờ còn có tâm trạng đi quản những chuyện này à? Đấu đá với Trịnh Mậu Nhiên đến không thở nổi rồi.

Đông Kiến Thành cười khinh thường, tiếp tục xem màn biểu diễn trên sân khấu.

- Nếu chẳng may bọn họ điều tra ra cái gì thì sao? Như vậy không phải là tiêu rồi à?

Lê Quốc Đào vốn không có tâm trạng xem biểu diễn, cứ nghĩ về vụ án Ôn Trường Phong.

Đông Kiến Thành uống một ngụm, đặt ly xuống, trong mắt hiện lên một tia độc ác.

- Hắn nếu như dám làm việc này, thì để cho hắn cùng với Ôn Trường Phong đi luôn!

Lê Quốc Đào nghe xong rùng mình một cái.

- Trương Nhất Phàm cũng không mạnh hơn Ôn Trường Phong, nhưng nghe nói hắn có chỗ dựa vững chắc. Phùng bí thư xem trọng hắn như vậy, anh dám động đến không?

Đông Kiến Thành mới quay lại nhìn Lê Quốc Đào.

- Không độc ác không phải là trượng phu. Hắn không buông tha chúng ta, chúng ta cũng không tha hắn.

- Anh có nghe nói hai ngày trước Trương Nhất Phàm uống rượu với một quân nhân quân hàm thiếu tướng không.

Lê Quốc Đào đột nhiên nhớ lại chuyện này. Tối hôm qua hắn nghe người ta nói Trương Nhất Phàm ngồi cùng một vị thiếu tướng quân đội trẻ tuổi, hai người thân thiết như anh em ruột.


- Anh nói cái gì?

Đông Kiến Thành vừa mới bưng cái ly lên, động một tiếng rơi xuống đất, vỡ nát.

- Tôi nói hắn cùng với một thiếu tướng quân đội ngồi cùng nhau, làm sao vậy?

Lê Quốc Đào nhìn hắn khó hiểu, thật kỳ quái, Đông Kiến Thành nghe được tin tức này giống như thay đổi hoàn toàn.

- Thật không ngờ, hắn còn có thế lực quân đội hậu thuẫn.

Đông Kiến Thành thì thào nói nhỏ, cũng không còn tâm trạng nào để xem biểu diễn nữa.

Đúng vào lúc này, dưới lầu có trận náo loạn lớn, tài xế của Đông Kiến Thành khẩn trương chạy vội lên lầu.

- Đông trưởng ban, không hay rồi, bên ngoài tự nhiên có một đội quân bao vây nơi đây.

- Quân đội à?

Đông Kiến Thành hoảng hốt lên, nếu việc mình ở đây bị phát hiện thì chẳng phải là xong đời rồi sao?

- Đi mau!

Đông Kiến Thành nói với Lê Quốc Đào, vội vàng theo hướng cửa sau của Vạn Tử Thiên Lầu chạy trốn.

Ngay trong đêm hôm đó, tại phòng giải trí của huyện Sa, trung tâm tắm hơi, sòng bạc ngầm, đột nhiên lại có cảnh sát có vũ trang cùng với quan binh vây chặt. Những quan binh này đều vũ trang hạng nặng, đằng đằng sát khí.

Nhất là Vạn Hoa lầu, do đội trưởng Đường Vũ tự mình dẫn một đội cảnh sát huyện có vũ trang, ít nhất có một trăm người vây quanh tòa nhà trung tâm giải trí này. Những tên lưu manh ở Vạn Hoa lâu, những thành viên quan trọng toàn bộ đều bị sa lưới.

Hành động đầu tiên này do Trương Chấn Nam triệu tập hai đại đội hỗ trợ, Đường Vũ tập hợp năm mươi mấy cảnh sát, tiến hành một trận càn quét lớn ở huyện Sa.

Trong một đêm, bắt được hơn hai trăm người tội phạm lớn nhỏ. Trong đó Thanh Thủy đường được xưng là tổ chức đại bang phái lớn nhất huyện Sa có hơn mười thành viên sa lưới.

Huyện Sa có thể có một lần hành động lớn như vậy, bất cứ kẻ nào cũng đều không thể tưởng tượng đến. Bọn Trịnh Mậu Nhiên còn đang chơi mạt chược, đột nhiên nghe thấy tin tức này, nói trên đường phố huyện Sa xuất hiện rất nhiều quan binh.

Trịnh Mậu Nhiên còn đang suy nghĩ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sau đó mới biết, đây là quân đội phối hợp với cảnh sát địa phương tổ chức tiến hành một lần càn quét bọn xã hội đen với quy mô lớn.

Lão đại của Thanh Thủy đường đang ngủ cùng với hai em út, ba người trốn trong chăn chơi trò chơi, không ngờ bị mấy tên quan binh đá cửa xông vào nhanh chóng chế phục hắn.

Sau đó quan binh lục soát được một khẩu súng lục ở dưới gối đầu của hắn.

Hành động lần này, quy mô chưa từng có, tốc độ cực nhanh, bắt được nhiều tội phạm, đạt đến kết quả trước nay chưa từng có. Tiến hành hành động bắt giữ giữa đêm khuya, toàn bộ quá trình mất hai giờ đồng hồ.


Quân đội được điều động, chủ ý chính là nhanh gọn, dứt khoát và quyết đoán, cùng với lực lượng vũ trang ở địa phương hoàn toàn không giống nhau. Những cảnh sát mà Đường Vũ dẫn đến, nhìn thấy quan binh vũ trang hạng nặng, mỗi người đều hết sức hưng phấn, hành động đặc biệt dốc sức. Có thể tiến hành hợp tác cùng quân đội, cơ hội như vậy rất hiếm có.

Trương Nhất Phàm và Trương Chấn Nam đang ngồi uống trà trong nhà khách, hai tên cảnh vệ đứng ở phía sau hắn, thỉnh thoảng có tên bước tới, báo cáo tình hình với Trương Chấn Nam. Khoảng ba giờ thì hành động bắt giữ kết thúc.

Trong toàn bộ quá trình, trưởng phòng Chúc vẫn đi theo phía sau hai người, nghe thấy những báo cáo trực tiếp, hắn cũng hoảng sợ, hai chân hơi run. Chúc Cương là người nhà họ Thẩm, một ngày theo hai người, ít nhiều cũng đoán được lai lịch của vị thiếu tướng trẻ tuổi này rồi.

Trương Nhất Phàm không ngờ là người nhà họ Trương ở Lĩnh Nam? Đoán được đáp án này, Trưởng phòng Chúc có chút bất an. Trong lòng hiểu rõ giữa mình và bọn họ có sự khác biệt.

Mình chẳng qua là người nhà họ Thẩm, đời này có thể lăn lộn bình yên trong chốn quan trường cũng coi như là công đức viên mãn. Đây là hắn đã hết sức tránh né các cuộc đua quyền lực ở huyện Sa.

Tuy nhiên Trương Chấn Nam đã đến làm hắn thấy được hy vọng. Sau này sẽ được Trương Nhất Phàm giúp đỡ nhiều, hắn tích cưc hẳn lên chẳng qua là muốn có chỗ dựa vững chắc.

Đến giờ nghĩ lại thì có chút buồn cười, Thẩm Uyển Vân nhờ hắn chiếu cố Trương Nhất Phàm một chút, lại không ngờ rằng gia đình Trương Nhất Phàm vốn có thế lực, so với cô ta còn lớn hơn nhiều. Có lẽ Thẩm Uyển Vân cũng không biết điều này?

Trương Nhất Phàm mượn lực lượng của quân đội, tuy là muốn trấn các thế lực đen hoạt động bất hợp pháp, đồng thời cũng muốn cho các thế lực chống đối một bài học. Cho bọn họ biết rằng mình không phải người dễ bắt nạt, có bản lĩnh thì lại đây! Huyện Sa này ta đã làm ổn định rồi!

Đây là tuyên ngôn không cần lên tiếng của Trương Nhất Phàm.

Đội trưởng Lâm Phong của Đội hình sự huyện cũng tham gia lần càn quét này, nhưng hắn cũng đem nhiều tin tức tiết lộ cho Vương Bác biết. Bởi vì khi hành động mỗi người đều hứa không mang theo di động, chỉ có mỗi tổ trưởng của các đội mới có bộ đàm để liên lạc.

Cho nên khi hắn đem tin tức này nói cho Vương Bác biết thì hành động bắt giữ đã kết thúc rồi.

Vương Bác vừa mới cầm bài, nghe được tin tức này, sợ đến mức tới bài cũng đánh rơi. Còn không cẩn thận làm đổ ly trà ở trên bàn.

- Chuyện gì vậy?

Trịnh Mậu Nhiên cau mày hỏi một câu. Trong lòng đoán rằng không biết có phải đang xảy ra loạn lớn gì không? Mấy người của Thanh Thủy đường đều là những kẻ biết vâng lời, bị đánh chết cũng sẽ không khai đâu?

Hai người kia cũng nhìn Vương Bác, chỉ thấy đầu Vương Bác có chút co lại, thân mình run run.

- Trịnh … Trịnh Bí thư. Xảy ra chuyện lớn rồi.

Trịnh Mậu Nhiên không nói gì, tự châm cho mình điếu thuốc.

Vương Bác liền nói:

- Không biết Trương Nhất Phàm từ đâu điều đến hai đại đội, vừa rồi chỉ trong hai giờ đã quét sạch huyện Sa, người của Thanh Thủy đường lớn nhỏ toàn bộ bị sa lưới!

Nghe được tin tức này, đầu của Trịnh Mậu Nhiên cũng run lên, điếu thuốc để rơi trên mặt đất.

- Quân đội được điều động, tại sao lại có thể chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui