Quan Đạo Thiên Kiêu

Trương Nhất Phàm sớm biết Lâm Uyên thích một cái máy tính xách tay, chỉ là trước đây chưa có cơ hội, không ngờ hôm nay tặng cô ấy quà tặng này, không ngờ… không ngờ bị cô ấy hôn.

Lâm Uyên lau miệng, dáng vẻ mộc mạc đáng yêu nhìn Trương Nhất Phàm, trái tim rung động kỳ lạ, trái tim thiếu nữ thời khắc đó đã mở ra.

Đợi Trương Nhất Phàm phản ứng lại, mặt Lâm Uyên đã đỏ bừng, dáng vẻ ngại ngùng đáng yêu.

Đúng lúc đó, mẹ Lâm Uyên ở phòng khách gọi:

- Ăn cơm đi, tiểu Trương.

Trương Nhất Phàm như lò xo bật dậy, nói với Lâm Uyên:

- Anh đi trước nhé, em tự tìm hiểu đi.

Trương Nhất Phàm đi rồi, Lâm Uyên liếm liếm môi, biểu hiện kỳ lạ.

Tay nghề nấu ăn của vợ Bí thư Lâm rất cao, so với ăn ở ngoài còn ngon hơn, chỉ có điều khi ăn, Lâm Uyên không dám ngẩng đầu nhìn Trương Nhất Phàm, cứ cúi gằm mặt, hơn nữa trên khuôn mặt vẫn ửng đỏ. Vợ Bí thư Lâm nghi ngờ hỏi:

- Lâm Uyên, con làm sao thế, đau ở đâu à?

Nói rồi, bà liền dùng tay sờ đầu con gái, nóng thế!

Nhìn thấy mẹ định đứng dậy đi lấy thuốc, Lâm Uyên liền để bát đũa xuống:

- Con ăn no rồi, cả nhà từ từ ăn nhé.

Nói xong, cô ta liền đi về phòng ngủ, khi vào cửa, còn quay đầu nhìn Trương Nhất Phàm một cái.

- Con bé này làm sao thế? Ăn có mỗi ít.

Mẹ Lâm Uyên thấy lạ phàn nàn, lại nhìn Trương Nhất Phàm, ánh mắt có vẻ nghi ngờ, vừa rồi vẫn còn vui vẻ thế, tại sao hai đứa vừa vào phòng thì.. Nguy rồi, không phải hai đứa đang yêu nhau đấy chứ?

Bí thư Lâm trừng mắt nhìn vợ:

- Đi xem Lâm Uyên xem thế nào, có phải bị ốm không.

Mẹ Lâm Uyên lúc này mới đáp một tiếng, đi vào phòng con gái.

Trương Nhất Phàm sau khi ở nhà Bí thư Lâm ăn cơm, thì về thẳng nhà, Hà Tiêu Tiêu vẫn ở đó, hắn vừa vào cửa đã cởi bỏ áo khoác, Hà Tiêu Tiêu cầm quần áo treo trên giá.

Trương Nhất Phàm từ phía sau ôm lấy cô ta:

- Tiêu Tiêu, mấy ngày nữa anh phải đi rồi, em và mẹ em ở lại Thông Thành hay cùng anh đi huyện Sa?

Hà Tiêu Tiêu có chút khó xử:

- Nhà vừa mua xong, anh lại muốn đi, nếu biết thế thì không mua nữa.


Trương Nhất Phàm cười nói:

- Không vấn đề gì, để ở đó cũng là tài sản, chỉ có điều trước khi anh đi, cần phải chữa khỏi tâm bệnh cho mẹ em, nếu không hai người họ, sẽ đau khổ cả đời.

Hà Tiêu Tiêu hiểu ý gật gật đầu:

- Anh bảo phải làm sao bây giờ?

- Thế này nhé!

Trương Nhất Phàm kéo cô ta đến bên ghế sofa, ôm mông cô ta kéo lên đùi mình, nói thầm vào tai cô ta.

- Thế được không?

Hà Tiêu Tiêu có chút lo lắng hỏi.

- Yên tâm đi, chắc chắn được!

Em nhớ phải trang điểm cho mẹ em đẹp vào nhé.

Hà Tiêu Tiêu ngoác miệng nói.

- Em cứ cảm giác giống như bà mối ấy. Trên thế gian này làm gì có chuyện con gái tìm tình nhân cho mẹ.

- Haha..

Trương Nhất Phàm cười nghiêng ngả, cô bé này thật hay.

Vỗ hai phát vào mông cô ta, Trương Nhất Phàm nói:

- Lẽ nào em không muốn thấy hai người yêu nhau được ở bên nhau sao? Bây giờ hai người đều một thân một mình, tại sao không thể ủng hộ họ chứ?

Hà Tiêu Tiêu không nói gì.

Đêm đó, Hà Tiêu Tiêu quay về nhà mình, Trương Nhất Phàm một mình phòng không, hai người theo kế hoạch đã bàn hành sự.

Ngày hôm sau Trương Nhất Phàm không phải đi làm, hắn liền gọi điện cho Phó Bí thư Đổng:

- Chú Đổng, Liễu Mỹ Đình sắp không xong rồi.

Trương Nhất Phàm mở miệng là gieo hoang mang, khiến cho Phó Bí thư Đổng đang họp sợ thót tim:

- Thằng quỷ, rốt cuộc có chuyện gì?

- Cháu không biết, đêm qua sốt cao, nói thế nào cũng không nghe, bệnh viện cũng không chịu đi, có thể là cô ấy không muốn sống nữa. Bác sỹ bảo là tâm bệnh, dùng thuốc cũng không cứu nổi.


Thấy chú Đổng không nói gì, có lẽ là đang do dự, Trương Nhất Phàm bèn nói.

- Giờ này rồi mà chú còn do dự sao? Chẳng lẽ đợi người ta chết, lúc đó chú mới đến mộ sám hối à? Cháu nghe con gái cô ấy bảo là mấy ngày nay cô ấy cứ ngây ra nhìn ảnh, cơm nước cũng không màng tới nên mới ra nông nỗi này.

- Chú biết rồi, chú đến ngay.

Gác điện thoại, Trương Nhất Phàm một mình trong phòng cười to.

Nếu chú Đổng biết được mình lừa chú ấy, không tức điên lên mới lạ, có điều, Trương Nhất Phàm đã quyết định làm việc này trước khi đi.

Từ tỉnh thành đến huyện Thông Thành, ít nhất cũng phải mất hai tiếng đi xe.

Chưa đến một giờ thì Phó Bí thư Đổng đến, Trương Nhất Phàm đến giao lộ thì gặp được, vừa nhìn thấy mặt, chú Đổng đã vội vàng hỏi:

- Cô ấy đâu? ở bệnh viện nào?

Trương Nhất Phàm lắc lắc đầu:

- Cô ấy không chịu đi bệnh viện, tối qua gọi bác sỹ đến nhà tiêm. Đi thôi. Cháu đưa chú đi!

Chú Đổng lòng nóng như lửa đốt, cố không nghĩ nhiều, gọi lái xe theo sau xe Trương Nhất Phàm.

Đúng lúc đó, Hà Tiêu Tiêu đang ở nhà chăm sóc mẹ:

- Tiêu Tiêu, sao hôm nay con không đi xem cổ phiếu.

Liễu Mỹ Đình biết là con gái đang chơi cổ phiếu, với lại còn kiếm được nhiều tiền, bình thường vào giờ này, chắc chắn là không nhìn thấy nó đâu, sao hôm nay lại cứ ở lì trong nhà.

Hà Tiêu Tiêu nói:

- Hôm nay không giao dịch, mẹ, con giúp mẹ chải đầu nhé?

Hà Tiêu Tiêu cầm lược, đến bên mẹ.

- Hôm nay sao con tốt thế, nói mau, có phải lại có quỷ kế gì không?

Thời gian này Liễu Mỹ Đình nghỉ ngơi tốt, sắc mặt dần dần hồng hào , cơ thể cũng tốt lên nhiều.

- Mẹ, sao mẹ lại nói con gái thế. Con không thể ở nhà chăm sóc mẹ một ngày à?

Hà Tiêu Tiêu cầm lược, từ từ giúp mẹ chải đầu.

Nói đến việc của con gái, Liễu Mỹ Đình có chút lo lắng:


- Tiêu Tiêu, liệu con và Chủ tịch thị trấn Trương có thành không? Người ta làm quan, con đừng có mơ tưởng cao xa, tìm người nào thích hợp mà lấy! Nhé?

- Mẹ, mẹ chỉ mong con lấy chồng thôi à? Anh Nhất Phàm rất tốt với con, người ta giúp đỡ nhiều như thế, giờ con chỉ là làm công cho anh ấy, mẹ cứ nói đi đâu ấy?

Hà Tiêu Tiêu chết cũng không nhận tội, Liễu Mỹ Đình cũng không có cách nào.

Chỉ có điều là trong lòng vẫn cảm thấy không đúng, con gái thường xuyên ở cùng với một người đàn ông, cô nam quả nữ này khó tránh xảy ra chuyện. Lần trước bà còn nhờ thím Hai tìm nhà chồng cho Tiêu Tiêu, không ngờ hai đứa nó không có lương tâm này lại tìm một người què.

Nghĩ đến chuyện này, Liễu Mỹ Đình thở dài, nhưng lại sợ con gái lại giống mình, tìm người làm quan, cuối cùng lại rơi vào cảnh đau khổ và bi thương.

Thông thường gia đình có thế lực đều yêu cầu môn đăng hộ đối, bản thân là dân thường, nào dám so sánh với người ta? Nếu cuối cùng Trương Nhất Phàm không cần nó nữa, kết hôn với người khác, chẳng phải Tiêu Tiêu lại giống mình sao?

Hà Tiêu Tiêu hiểu rõ lòng mẹ, rồi an ủi nói:

- Mẹ yên tâm đi, con và anh Nhất Phàm chỉ là quan hệ bạn bè, bây giờ con làm cho anh ấy, thì cũng là lĩnh lương, số tiền kiếm được anh ấy chia cho con 20%, Hà Tiêu Tiêu cố tình nói ít đi để tránh mẹ nghi ngờ.

- Nếu cứ tiếp tục như thế cũng không được, mẹ không muốn con làm tình nhân của người ta.

Liễu Mỹ Đình nói thẳng những suy nghĩ trong lòng.

Hà Tiêu Tiêu cười nhẹ:

- Nếu được làm người tình của anh Nhất Phàm con cũng bằng lòng, nhưng chỉ sợ người ta không cần con gái mẹ thôi!

Đang nói thì máy nhắn tin của Hà Tiêu Tiêu nhận được tin nhắn:

- Người đã đến, theo kế hoạch hành động!

Hà Tiêu Tiêu nhìn qua, nhanh chóng chải đầu cho mẹ, cô còn lôi ra một bộ quần áo mới mua:

- Mẹ, mẹ thử cái này đi

- Làm gì thế, lãng phí tiền, mẹ không phải không có quần áo mặc mà.

Nhìn thấy bộ quần áo mới trên tay con gái, Liễu Mỹ Đình trong lòng vừa vui mừng vừa đau khổ, với quyết tâm của con gái, Liễu Mỹ Đình thay bộ quần áo thương hiệu mới, tục ngữ có câu: “Phật dựa Kim trang, người dựa trang phục”. Liễu Mỹ Đình cũng không ngoại lệ, sau khi trang điểm, cả người đã thay đổi hoàn toàn.

Dịu dàng quyến rũ, những đồ dùng trên người cô sử dụng trong lúc này, cũng không còn phù hợp.

Nhìn thấy con gái quanh co như thế, trong lòng nghĩ thầm, hay là con bé này định đưa mình đi gặp gia đình nhà bạn trai, càng nghĩ càng có khả năng đó.

Làm xong mọi việc, Hà Tiêu Tiêu nói với mẹ:

- Mẹ ở nhà đợi một lát, con đi rồi về.

Nói xong, cô ta như tên trộm chạy đi.

- Con bé này làm trò quái quỷ gi đây?

Liễu Mỹ Đình soi gương, phát hiện mình vẫn đẹp như hồi nào, có điều cũng cảm thấy buồn cho ma lực của đồng tiền, nếu không phải bộ quần áo đẹp này thì mình cũng đâu khác gì bà già rác rưởi.

Đúng lúc đó, hai chiếc xe dừng lại cách cửa nhà Hà Tiêu Tiêu khoảng trăm mét, Trương Nhất Phàm và Phó Bí thư Đổng xuống xe, Trương Nhất Phàm đưa ông ấy đến cửa, chỉ về phía trước:

- Chú tự vào đi! Cháu ở ngoài đợi chú.


Phó Bí thư Đổng đỏ mặt, cắn cắn răng đi vào.

Hà Tiêu Tiêu từ một góc chui ra:

- Anh Nhất Phàm, liệu có chuyện gì không?

- Yên tâm đi, có chuyện càng tốt, chỉ sợ là không có chuyện.

Trương Nhất Phàm dựa vào xe, châm điếu thuốc.

Lại nói Phó Bí thư Đổng đẩy cửa đi vào, vừa nhìn thấy Liễu Mỹ Đình đúng lúc đang ngồi trước gương, ông ấy choáng váng. Kiểu tóc đó, giống y như hai mươi năm về trước, hình ảnh người tình đầu tiên hiện ra trước mắt.

- Mỹ Đình.

Tiếng của Phó Bí thư Đổng có chút run run, Liễu Mỹ Đình nghe đến âm thanh này, toàn thân cũng run lên, quen thuộc quá, quen thuộc quá, hai mươi năm về trước, cũng chính âm thanh này đã đưa mình vào thế giới của ông ấy.

Chậm rãi xoay người lại, bỗng nhiên phát hiện người tình trong mơ cuối cùng hiện ra trước mắt, mặc dù trải qua nhiều năm như thế, vẻ quen thuộc đó không hề mất đi, có thể khiến cho hai người lập tức thấy đồng cảm.

- Mỹ Đình, đúng là em rồi!

Phó Bí thư Đổng tiến về trước một bước, hai người chỉ cách nhau nửa mét.

- Chính Quyền!

Liễu Mỹ Đình đột nhiên hai hàng nước mắt chảy ra, nhìn Đổng Chính Quyền, toàn thân ngây ra.

- Mỹ Đình, anh là Đổng Chính Quyền đây. Anh chính là Đổng Chính Quyền.

Phó Bí thư Đổng lại tiến về trước một bước, kéo tay của Liễu Mỹ Đình.

- Đúng là anh rồi, đúng là anh rồi.

Liễu Mỹ Đình kích động giơ tay sờ mặt của Phó Bí thư Đổng, bà vẫn còn không biết liệu mình có phải nằm mơ không:

- Em không nằm mơ đấy chứ? Anh đến tìm em sao?

- Mỹ Đình, là thật, tất cả đều là thật. Anh đúng là Chính Quyền của em mà, Đổng Chính Quyền của hai mươi ba năm về trước.

Phó Bí thư Đổng vừa ôm, Liễu Mỹ Đình đã mềm nhũn trong lòng ông ấy.

Trương Nhất Phàm và Hà Tiêu Tiêu đứng ở bên xe, nhìn đồng hồ, nửa tiếng đồng hồ trôi qua. Không cần nói, việc này chắc chắn thành, nếu không thì chú Đổng sao lại nói chuyện với một người phụ nữ không quen biết lâu thế?

Hà Tiêu Tiêu có chút hồi hộp hỏi:

- Anh đoán xem bọn họ đang nói gì thế?

Trương Nhất Phàm chỉ bên cửa nói:

- Muốn biết hả? Đi xem là biết ngay.

Hà Tiêu Tiêu bĩu môi:

- Em ở lại đây được rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui