Quan Đạo Thiên Kiêu

Sau khi vào thành, vừa đúng sáu giờ.

Do Hà Tiêu Tiêu sớm đã gọi điện về cho mẹ, nên hai người không ăn cơm ở ngoài. Trương Nhất Phàm chạy xe đến siêu thị lớn nhất Thông Thành, sau khi để Hà Tiêu Tiêu mua ít quà, hai người mới vội vàng chạy xe về nhà cô.

Nhà của Hà Tiêu Tiêu ở trong một căn phòng cũ của phòng Nông nghiệp, mẹ cô trước đây là kế toán của phòng Lâm nghiệp, trong quá trình công tác do một số nguyên nhân nên bị thất nghiệp. Từ sau khi bố Hà Tiêu Tiêu qua đời, do bà cả nghĩ nên dần trở nên buồn bực, không còn thấy niềm vui nữa.

Khoảng hơn một năm trước, Trương Nhất Phàm mỗi tháng đều dùng tên của người khác gởi tiền cho bà, nhưng bà cũng giống Hà Tiêu Tiêu, cuộc sống bình thường rất cần kiệm.

Trong khu nhà của phòng Nông nghiệp, là một loại nhà ống, hai gian trong ngoài liền nhau. Trước đây, khi bố còn sống, ở trước cửa có ngăn một gian làm nhà bếp, sau này, Hà Tiêu Tiêu học xong đi ra ngoài, mẹ cô liền đem phòng bếp dọn vào bên trong.

May mà có gian nhà lớn này, còn những công chức như mẹ Hà Tiêu Tiêu, đại bộ phận đều đã chuyển đi. Bởi vì sau này những căn nhà tập thể mới xây dựng lên, một số người có quan hệ hoặc có thực lực thì mới vào ở được.

Ông lão bảo vệ, tóc bạc gần hết, nhìn thì ít nhất cũng sáu mươi tuổi. Bởi vì bên trong còn có ít tài sản của phòng Nông nghiệp, cho nên người bảo vệ ngoài cửa cũng không thể nghỉ.

Trương Nhất Phàm mở cửa xe ra. Một ông già từ trong cửa sổ nhô đầu ra.

- Ai đấy? Xe không được vào, đậu ở bên ngoài đi!

Hà Tiêu Tiêu nói:

- Em đi nói một tiếng.

Sau đó cô xuống xe, từ cửa nhỏ đi vào.

- Bác Vượng, mở cửa ra đi! Cháu là Hà Tiêu Tiêu nè.

- Ai da —— Tiêu Tiêu? Cháu không phải đi Thâm Quyến rồi sao? Tại sao đã quay về rồi?

Bác Vượng mất một lúc mới nhận ra cô gái xinh đẹp trước mắt. Hà Tiêu Tiêu trước đây ăn mặc rất giản dị, tuy rằng sinh sống trong thành phố nhưng nhìn qua thì giống như một cô gái thôn quê.

Làm sao có thể so sánh với cô gái này được chứ? Đúng là con gái mười tám thay đổi nhanh thật, bác Vượng liền đi ra mở cửa.

- Tiêu Tiêu à, hôm qua còn nghe mẹ con nói con sắp về, không ngờ nhanh như vậy đã về tới nơi rồi, ha ha….

Bác Vượng nhìn chằm chằm cách ăn mặc của Tiêu Tiêu một hồi rồi lắc đầu, thật sự là con gái mười tám thay đổi nhanh quá, mới nửa năm không gặp mà đã từ chim trĩ hóa phượng hoàng rồi.

Trương Nhất Phàm nhìn thần thái của ông lão này, bước xuống xe, rút điếu thuốc mời.

- Lão bá, vất vả cho bác rồi.


Bác Vượng tuy rằng tuổi đã cao, nhưng mắt còn tinh lắm, nhìn một chút là có thể nhận ra đây là loại thuốc lá nổi tiếng của tỉnh Tương, ánh mắt liền sáng lên. Ông ta đánh giá Trương Nhất Phàm là một người tốt, không ngờ đi chiếc Santana, lại ra tay hào phóng như vậy?

Ông làm bảo vệ đã nhiều năm rồi, ra vào xe gì, ông ta vẫn có thể nhận ra được. Bình thường đi chiếc Santana, mấy kẻ có tiền? Xem dáng vẻ của Trương Nhất Phàm, ông ta lại hỏi:

- Tiểu tử thật tốt, Tiêu Tiêu à, đây là bạn trai con à?

Ông đoán Trương Nhất Phàm cũng là lái xe cho đơn vị, nói không chừng bao thuốc kia cũng là lấy của lãnh đạo, hay người khác đưa cho? Làm bảo vệ, ánh mắt đều rất lợi hại. Bác Vượng luôn luôn nhận mình là xem tướng rất chuẩn, mười phần xem được tám chín phần.

Đừng thấy miệng ông nói vậy, kỳ thật không như vậy đâu. Gia cảnh của Tiêu Tiêu, ông ta còn không biết sao? Trước kia bố làm quản lý xưởng, nhưng sau khi bố mất đi, gia cảnh liền xuống dốc không phanh.

Trương Nhất Phàm cũng nhìn ra tâm tư của ông lão này, liền tiện tay mở túi ra đưa bao thuốc Phù Dung Vương thượng hạng cho lão.

- Bác à, lúc ra còn phải phiền bác nhiều đấy!

Một bao thuốc thượng hạng như vậy phải mấy mươi đồng, một tháng lương của bác Vượng cũng mua không được một bao. Miệng nói không cần, trong lòng sớm vui như hoa nở.

- Ai da, điều này sao được chứ. Thuốc tốt như vậy, cho một lão già như tôi có phải rất lãng phí không. Tiêu Tiêu à, không sao đâu, bảo bạn trai con đưa xe vào đi, khi ra thì gọi bác, bác ở trong phòng xem tivi.

Bác Vượng mở cửa sắt ra, Trương Nhất Phàm và Hà Tiêu Tiêu lại lên xe, rất nhanh chạy vào khu nhà của phòng Nông nghiệp.

Mẹ Tiêu Tiêu đang nấu cơm, mấy ngày trước nghe tin con gái sắp về nên hôm nay mới sáng sớm đã đi chợ mua đồ ăn. Trời sắp tối, con bé ở trên đường không biết có xảy ra chuyện gì không?

Mẹ Tiêu Tiêu nhìn xung quanh mỏi mắt chờ mong, đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng còi xe, sau đó nghe thấy tiếng Tiêu Tiêu đang gọi.

- Mẹ —— mẹ — con đã về đây.

- Tiêu Tiêu ——

Mẹ Tiêu Tiêu vội vàng từ trong phòng chạy ra. Sau khi thấy con gái, lúc đầu hơi sửng sốt một chút. Sau đó chạy lại, hai mẹ con ôm lấy nhau.

- Tiêu Tiêu, con đã trở về. Mẹ nhớ con muốn chết luôn.

- Mẹ! Con cũng nhớ mẹ nhiều lắm.

Đúng là mẹ con tình cảm sâu đậm, Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng mở cửa xe, lẳng lặng nhìn hai mẹ con họ.

- Mẹ, mẹ xem ai tới nè.


Hà Tiêu Tiêu từ từ buông mẹ ra, chỉ vào Trương Nhất Phàm đang đứng dưới tán lá.

- Trương —— Chủ tịch, mau vào nhà ngồi đi, vào nhà ngồi đi.

Khi mẹ Hà Tiêu Tiêu mới nhìn thấy Trương Nhất Phàm, vừa mới còn ngỡ rằng Tiêu Tiêu đón taxi về, không ngờ dưới gốc cây còn có một người thanh niên mắt to mày rậm đứng hóng gió.

Anh ta chẳng phải là Chủ tịch thị trấn Trương lần trước vẫn giúp mình và Tiêu Tiêu sao? Nhìn thấy Trương Nhất Phàm, trong lòng mẹ Tiêu Tiêu lại có chút phân vân hoài nghi.

Người ta đường đường là Chủ tịch thị trấn, có thể để mắt đến Tiêu Tiêu nhà chúng ta sao? Nhưng nhìn dáng vẻ của hai người, hình như có điều gì là lạ, không biết bọn nó đã có chuyện gì chưa?

Mẹ Tiêu Tiêu đến bây giờ còn cho rằng Trương Nhất Phàm vẫn là Chủ tịch thị trấn Liễu Thủy.

Hà Tiêu Tiêu nhìn Trương Nhất Phàm với ánh mắt trong veo, Trương Nhất Phàm cười tươi, mở cốp xe, đem toàn bộ lễ vật mua ở siêu thị ra.

Nhìn thấy trong tay Trương Nhất Phàm bao lớn bao nhỏ đồ đạc đủ loại, mẹ Tiêu Tiêu liền sốt ruột nói:

- Mua nhiều đồ như vậy làm gì? Để ở nhà chúng ta cũng lãng phí thôi, hay là để Chủ tịch Trương mang về đi! Nói không chừng còn có ích đó.

Ý của mẹ Tiêu Tiêu là để Trương Nhất Phàm cầm về biếu các cấp lãnh đạo đi, chuẩn bị lúc cần dùng đến. Những đồ vật quý như vậy, cho bà ấy thì có chút gì đó lãng phí.

- Không sao đâu ạ, vào nhà trước đi rồi nói chuyện!

Hà Tiêu Tiêu đi vào trước, Trương Nhất Phàm theo ngay phía sau.

Sau khi vào nhà mới phát hiện trong phòng hơi tối, đèn cũng không sáng cho lắm. Ở nơi như vậy, không biết trước đây Tiêu Tiêu đọc sách thì làm thế nào.

Hai gian phòng, một gian là phòng ngủ, một gian là phòng khách. Xa-lông cũng là kiểu cũ lâu lắm rồi, nhiều chỗ da đã rách cả. Hà Tiêu Tiêu nói nhỏ với Trương Nhất Phàm:

- Anh ngồi xuống đi, em đi rót trà cho anh.

Lúc Hà Tiêu Tiêu pha trà, mẹ cô nói:.

- Chủ tịch Trương, ngồi chơi, tôi đi làm cơm.

Trương Nhất Phàm đứng lên.


- Dì Liễu, dì gọi con là Tiểu Trương được rồi, đừng mở miệng ra là chủ tịch, nghe không được tự nhiên cho lắm.

- Kêu Tiểu Trương? Không được đâu!

Mẹ Tiêu Tiêu có chút ngại ngùng.

- Không sao đâu ạ, con và Tiêu Tiêu đều là bạn bè, không cần khách sáo đâu.

- Mẹ, gọi Tiểu Trương cũng được mà.

Hà Tiêu Tiêu mang trà đến, sau đó liền giúp mẹ đi rửa rau.

Mẹ Tiêu Tiêu nói:

- Tiêu Tiêu, con đi tiếp bạn đi, chỗ này mẹ làm được rồi.

Hà Tiêu Tiêu vẫn kiên trì.

- Không sao đâu, dù sao cũng ở trong phòng khách cả mà.

Nói xong, cô nhìn Trương Nhất Phàm cười, như đang nói: Xin lỗi anh nha, để anh phải ngồi đợi rồi.

- Chị dâu, Tiêu Tiêu đã về rồi à?

Lúc này, bên ngoài vang lên một âm thanh lớn, chốc lát sau thì nhìn thấy một người đàn bà khoảng bốn mươi, hấp tấp đi vào.

- Thím!

Hà Tiêu Tiêu đứng dậy chảo hỏi.

- Thím à, Tiêu Tiêu vừa mới về. Cô đi kêu chú hai qua đây đi, lát ăn tối cùng luôn.

Mẹ Tiêu Tiêu dừng tay, nói với thím hai.

Thím hai nhìn trong nhà còn có một người, cẩn thận quan sát thì thấy đây là một thanh niên. Bà ta hỏi:

- Tiêu Tiêu, đây là bạn trai con à?

Tiêu tiêu còn chưa kịp trả lời, mẹ cô đã nói:

- Ồ, Vị này là Trương….

Trương Nhất Phàm liền đứng lên, cười giới thiệu về mình:

- Gọi cháu là Tiểu Trương được rồi. cháu là bạn của Tiêu Tiêu, vừa đưa Tiêu Tiêu về.


Hắn thấy sự căng thẳng của mẹ Tiêu Tiêu, cho nên tự mình giới thiệu, tránh bị người khác hiểu lầm. Lại nói mối quan hệ của hắn với Tiêu Tiêu, tạm thời không nên công khai. Nếu chẳng may lọt vào tai Uỷ ban nhân dân huyện, những kẻ có dụng tâm sẽ làm lớn chuyện.

Thím hai nhìn chiếc xe, một chiếc Santana, xem ra cũng không phải là người có thân phận gì, nói không chừng còn làm lái xe cho người ta nữa? Hiện tại một số đơn vị có chiếc Santana như vậy cũng rất nhiều.

Thím hai đến làm cho mẹ của Hà Tiêu Tiêu có chút căng thẳng, bà kéo thím hai đến cửa, hạ giọng nói:

- Tôi nói thím nghe, chuyện này không thể vội vàng được, đợi Tiểu Trương đi rồi nói chuyện sau nha, được không?

- Như vậy sao được? Nhà kia vừa nãy đã đi gọi người rồi, không phải đã nói hôm nay gặp mặt sao, sao có thể lùi lại được chứ? Người ta là người có địa vị, chị dâu à, chị không nên chọn ba bỏ bốn. Bỏ lỡ dịp này sẽ không còn cơ hội nào khác nữa đâu? Vì chuyện của Tiêu Tiêu, em đã hao tổn rất nhiều công sức, chạy đông chạy tây, tiền điện thoại cũng tốn không ít đâu, đấy không phải là vì Tiêu Tiêu sao?

- Nhưng ….

Mẹ Tiêu Tiêu cũng không biết nên nói gì, quay đầu nhìn vào Trương Nhất Phàm đang ngồi ở ghế xa-lông, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.

- Đã quyết định như vậy, nói không chừng người ta đã đến rồi.

Thím hai đang nói, ở cửa lớn lại vang lên âm thanh Bim… bim…

Rất nhanh, một chiếc xe tiến vào, đậu ở phía sau chiếc Santana.

- Nhìn xem, người ta đều đã đến cả rồi.

Đang lúc nói chuyện, chú hai của Tiêu Tiêu dẫn cùng một lúc hai mươi bảy, hai mươi tám thanh niên từ trong xe đi ra.

- Diêu Thiếu, ngài tới rồi à.

Thím hai nở nụ cười bợ đỡ chạy đi đón khách.

Người trẻ tuổi gật gật đầu, chào mẹ Tiêu Tiêu:

- Chào bác, Tiêu Tiêu về chưa ạ?

- À, nó đang ở trong nhà.

Mẹ Tiêu Tiêu có chút bối rối, việc này nên làm như thế nào đây? Một người là cháu trai Trưởng phòng Quản lý đô thị, một là Chủ tịch thị trấn Liễu Thủy. Hơn nữa Trương Nhất Phàm còn là ân nhân cứu mạng của mình, những tưởng rằng Tiêu Tiêu đã cắt đứt quan hệ với anh ta lâu rồi, không ngờ hôm nay đột nhiên cùng nhau trở về.

Việc này hơi phiền toái, xem thần thái giữa con gái với Trương Nhất Phàm, đoán chắc bọn nó đã sớm yêu nhau rồi. Có trách thì trách mình, không hỏi con rõ ràng. Vài ngày trước đó khi thím hai nói qua chuyện này, mẹ Tiêu Tiêu còn do dự băn khoăn mãi.

Nhưng chú hai với thím hai cứ đem chuyện này nói đi nói lại, còn khen nhà người ta cao sang quyền quý, quả thực là người hiếm gặp, vô cùng tốt đẹp. Khi đã gặp người thanh niên này, mẹ Tiêu Tiêu như bị dao cắt từng khúc ruột.

Người này tên gọi Diêu Thiếu, chẳng những mặt rỗ, hơn nữa khi đi hơi khập khiễng.

Sắc mặt của mẹ Tiêu Tiêu ngay lập tức buồn bã, chú thím hai không ngờ giới thiệu cho Tiêu Tiêu người bị thọt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui