Nói không sai, rượu có tên rất đặc biệt, nụ cười tiêu tan hận thù. Trương Nhất Phàm gật đầu tán thưởng:
- Được rồi! Vậy chúng ta nên cho tất cả quá khứ cười tiêu tan hận thù! Bí thư Lôi, mời!
Lôi Đình hôm nay cũng rất hài lòng, thằng con trai biết nghe lời, rốt cuộc cũng được Trương Nhất Phàm tha thứ, đã thế còn mời rượu gã, gã liền chủ động bưng ly lên.
Trương Nhất Phàm lúc đó cũng nâng ly lên, vô tình phát hiện trên ly của mình có một dấu son môi. Trong đầu chợt hiện lên một tia suy nghĩ, Vạn Tử Thiên Hồng là một quán lớn, làm thế nào mà ly không rửa sạch? Hay là…
….?
Đột nhiên hắn cảnh giác ánh mắt vừa rồi của Lôi Minh, liền hiểu ra, làm bộ cười:
- Gọi Nhâm Quốc Đống tới đây, hỏi gã, nhân viên nhà bếp đang làm cái gì? Sao cái ly vẫn còn dấu son môi?
Lôi Đình nghe xong, nhìn ly của Trương nhất Phàm, quả nhiên thấy dấu son môi. Không khỏi cười to nói:
- Đây chính là dấu ấn của người đẹp, không ảnh hưởng gì đâu, Trương chủ tịch nếu không ngại mất vệ sinh, không bằng chúng ta đổi ly đi!
Lôi Đình một lòng đều muốn giải vây cho con trai, gã đâu ngờ đến bên trong thật chất là cái bẫy được dàn sẵn, vừa nói vừa cùng Trương Nhất Phàm đổi ly. Điều này đã làm cho Lôi Minh và Tiểu Phong lo lắng.
- Ba…..
Lôi Đình theo bản năng la lên.
- Chuyện gì vậy?
Lôi Đình hiện đang rất vui vẻ, nên không để ý điều gì. Nhưng Trương Nhất Phàm đã nhìn thấy toàn bộ hai vẻ mặt kia.
- Nếu cái ly không sạch, thì đổi ly đi.
Lôi Minh nói.
- Ha ha …Không cần, dấu son người đẹp, ly này của người đẹp vừa mới dùng qua mà! Chủ tịch Trương, chúng ta cạn nào.
Lôi Đình nâng ly lên và cụng cùng Trương Nhất Phàm, liều uống một hơi hết sạch!
Nhìn Trương Nhất Phàm và ba hắn nâng cốc, sắc mặt Lôi Minh có chút cổ quái, lúc này uống ly rượu trên tay tựa hồ như uống thuốc độc. Tuy nhiên, gã rất nhanh chóng trở lại bình thường, thôi thì cùng lắm tìm cho ba một cô gái nào đó để giải quyết vậy.
Tiểu Phong trơ mắt nhìn Lôi Đình cầm ly rượu do chính mình hạ độc uống sạch, miệng há thành hình chữ O. Trời ạ! Đùa à ! Chẳng lẽ muốn cô hầu hạ lão già kia sao?
Tiểu Phong khẽ cắn môi, thôi đi,cùng lắm thì bọn họ đều là cha con, Bà đây cũng không phải ngồi không, hai người đàn ông sợ cái gì!
Lôi Đình vừa uống xong ly rượu có vấn đề này, Trương Nhất Phàm nhìn thấy vẻ mặt của hai người, trong lòng liền càng hiểu rõ.
Nguyên tưởng rằng thằng nhóc Lôi Minh này thật sự chịu thua, không nghĩ tới y vẫn còn dấu diếm dã tâm. Nếu hắn uống ly rượu kia thì kế tiếp sẽ như thế nào? Trương Nhất Phàm cũng rất muốn biết thật sự bọn họ muốn diễn trò gì?
Hiển nhiên tất cả đều do Lôi Minh âm thầm an bài, Lôi Đình thật sự không biết gì cả, nếu không thì ông ta làm sao lấy ly của chính mình mà đổi ly rượu này uống vào. Lúc này tất cả ba người đều ngối xuống, Tiểu Phong cũng chưa rời khỏi, hơn nữa còn ở lại đó, cố ý tỏ ra thật quyến rũ hỏi 3 người, có muốn vài cô gái đến hầu rượu hay không?
Nếu không có con trai gã ở đây, hai cha con cùng ngồi chung bàn nói chuyện thì Lôi Đình cũng rất muốn tìm hai cô gái hầu rượu cho gã. Hơn nữa gã trong lòng đang nổi lên dục vọng mãnh liệt, không gì hơn là muốn xem khiêu vũ.
Nhưng hôm nay cha con ngồi cùng bàn, việc này diễn ra thì không tốt cho lắm. Vốn theo kế hoạch của hai cha con, Lôi Minh xin lỗi Trương Nhất Phàm rồi ra về, nhưng Lôi Minh thấy cha gã uống vào ly rượu có độc, liền không muốn rời đi.
Còn với Trương Nhất Phàm thì vững như núi Thái, không nhanh không chậm, tiếp tục uống rượu, tiếp tục cùng Lôi Đình chạm cốc.
Lôi Minh rốt cuộc không chịu nổi:
- Cha, Chủ tịch huyện Trương, tôi ra ngoài một chút.
- Ừ!
Trương Nhất Phàm gật gật đầu, xem ra là gã đi an bài hậu sự đây.
Lôi Đình sau khi uống ly rượu kia vào, ngồi một hồi mơ hồ cảm giác có chút khó chịu. Nhất là nhìn thân hình cô gái Tiểu Phong kia, ăn mặc gợi cảm, chân mang tất, một cặp đùi đẹp lộ ra làm cho tâm tư gã liền nảy sinh cảm giác đặc biệt.
Không đúng! Gã đã lớn tuổi, hôm nay lại không uống nhiều, không thể nào lại nổi lên tà dục như thế? Lại nhìn đến trước ngực Tiểu Phong kia, Lôi Đình đã nổi lên tà dục.
Mẹ nó, hôm nay phải xấu mặt sao.
Không! Chẳng lẽ thằng nhóc kia đã động tay động chân vào ly rượu? Lôi Đình đột nhiên đổ mồ hôi lạnh. Có phải Trương Nhất Phàm đã sớm nhìn ra, và chính hắn cố ý đổi ly với gã.
Thằng nhóc này thật sự là hết thuốc chữa rồi!
Mặt Lôi Đình trong nháy mắt đã đỏ bừng, thuốc bắt đầu phát tác!
Trương Nhất Phàm đứng lên, đi đến quầy TV, bên trong góc phòng, nhấc cái cây màu đỏ lên, một cameras mini lộ ra.
Camera là đang mở, đèn hiển thị vẫn còn nháy sang, đối diện vị trí 3 người ngồi. Nếu vừa rồi chính hắn uống ly rượu đó, tất nhiên cảnh tượng tiếp theo sẽ được lưu vào đây. Không nghĩ chính là, Lôi Minh chữa lợn lành thành lợn què, khiến ba gã uống vào ly xuân dược kia.
Trương Nhất Phàm ném chiếc camera lên bàn , lạnh lùng nói:
- Bí thư Lôi, cái này là có ý gì?
Lôi Đình không biết chuyện gì? Nhưng gã mơ hồ đoán ra là Lôi Minh thằng nhóc này lại giở trò. Bởi vì vừa uống xong ly rượu, trong gã tự nhiên sinh ra thú tính mãnh liệt. Trải qua trăm chiến trận, lại là hệ thống chính trị pháp luật đương nhiên gã biết rượu kích thích là cái gì? Nếu là Trương Nhất Phàm uống rượu này vào, có hay không cũng có thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra.
Lôi Đình xanh mặt hướng về phía Tiêu Phong rống lên:
- Con kia, thằng nhóc đâu? Mau kêu nó vô đây!
Tiểu Phong biết sự việc đã bại lộ, đã sớm sợ hãi, Trương Nhất Phàm cười lạnh nói:
- Rất xin lỗi tôi không có thời gian cùng cha con các người chơi đùa.
Nói xong, lập tức xoay người bước đi.
- Chủ tịch huyện Trương ………
Lôi Đình kêu lên một tiếng, chỉ tiếc Trương Nhất Phàm đã đùng đùng nổi giận rời khỏi, không thèm quan tâm đến lời gã nói.
- Xoảng….
Lôi Đình giận dữ đến nổi đạp cái bàn, tất cả rượu và thức ăn trên bàn đều quăng hết xuống đất, trong phòng vang lên tiếng Lôi Đình nổi giận.
- Mày là thằng súc sinh! xoảng…
Trương Nhất Phàm đi ra khỏi Vạn Tử Thiên Hồng, lái xe tiểu Dương đã chờ sẵn trong xe. Sau khi thấy Trương Nhất Phàm, lập tức bước ra khỏi xe, mở cửa sau:
- Chủ tịch huyện Trương.
- Đưa tôi về nhà!
Tiều Dương thấy sắc mặt Trương Nhất Phàm không tốt, nhanh chóng điều khiển xe, đưa Trương Nhất Phàm về cty thuốc lá nơi mà Trương Nhất Phàm ở.
Về đến nhà, Trương Nhất Phàm liền ngồi trên sô pha, châm điếu thuốc hút.
Sau đó Liễu Hồng đi vào, đưa cho hắn quần áo đã được giặt xong, nhìn thấy Trương Nhất Phàm rầu rĩ không vui ngồi trên sô pha, Liễu Hồng liền nhẹ giọng kêu lên một tiếng:
- Chủ tịch huyện Trương, quần áo giặt sạch rồi.
Trương Nhất Phàm nhìn đống quần áo, đều là do Liễu Hồng đem đi tiệm giặt quần áo. Bời vì mỗi cuối tuần, Liễu Hồng đều đến nhà hắn, không phải dọn dẹp nhà cửa thì đem quần áo hắn đi giặt.
Do Trương Nhất Phàm là đàn ông, mà trong nhà lại không có quản gia, Liễu Hồng liền chủ động gánh vác việc trong nhà.
Chỉ có điều trước đó Liễu Hồng đã lâu không đến. Giờ lại nhìn Trương Nhất Phàm bằng ánh mắt có chút tránh né, khiến hắn vô cùng khó hiểu.
Nhất là lần đó hai người ở trên sô pha, Liễu Hồng không cẩn thận ngã vào lòng của hắn, lòng Liễu Hồng từ đó rất rối loạn. Nhưng sau khi trải qua sự tình của Liễu Hải, Liễu Hồng tới đây ít hơn.
Trong phòng qua vài ngày không quét dọn, chắc là khi Đổng Tiểu Phàm đi rồi không có người giúp hắn. Liễu Hồng bỏ quần áo xuống, liền cầm cây chổi trong phòng vệ sinh, quét dọn trong ngoài mấy gian phòng.
Trương Nhất Phàm bình thường bề bộn công việc, nhà cửa lại lớn, 3 phòng khoảng 123 mét vuông. Hắn căn bản là không có thời gian làm vệ sinh, bởi vậy có Liễu Hồng hỗ trợ, hắn cũng yên tâm thoải mái chấp nhận rồi.
Sau khi quét xong, cô lại thay đổi cây lau nhà, theo phòng ngủ bắt đầu lau, một gian rồi lại một gian mà lau sạch sẽ.
Liễu Hồng năm nay 25tuổi, nhỏ hơn Trương Nhất Phàm vừa vặn 1 tuổi. Sau khi sinh đứa nhỏ ra, dáng người Liễu Hồng sớm khôi phục lại như lúc ban đầu, thậm chí so với thời thiếu nữ còn có phần thùy mị thành thục hơn.
Tuy rằng cô không cao lắm, nhưng dáng người phải cao khoảng 1m6, lại có chiếc eo thon nhỏ thanh tú vô cùng mê người. Sau khi lau dọn trong phòng, Liễu Hồng liền đổ mồ hôi. Cô đem quần áo kẹp bên hông, lộ ra kia một mảnh tuyết trắng.
Màu đen của quần làm tôn lên đôi chân thon dài hoàn mỹ của cô, trên đùi trơn bóng không mang tất chân, làm da trắng nõn như nước được đưa ra rõ ràng.
Đang trong mùa thu, ở Thông Thành thường rất nóng, trên người Liễu Hồng chỉ mặc chiếc áo phông mỏng manh, dính chút mồ hôi, liền có thể nhìn thấy tinh tường nội y bên trong.
Cô nhẹ cúi người, một động tác hấp dẫn mê người, vô tình khiến cánh đàn ông mở rộng tầm mắt. Hơn nữa mùa này, Liễu Hồng không có khả năng mặc loại áo len cổ cao.
Bởi vậy, hai tay qua lại theo động tác lau nhà, bộ ngực liền đi theo hai tay lay động, qua lại làm người khác say sưa.
Trương Nhất Phàm chưa từng chạm qua thiếu phụ, trong lúc này vô ý nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi có chút khác thường.
Nhất là thân dưới của Liễu Hồng, người thường ngay cả toàn bộ ba bà mụ đều có thể thấy được.
Trước kia thường xuyên nghe Hồ Lôi nói thiếu phụ thướt tha, Trương Nhất Phàm thật đúng là chưa thử qua. Nhìn thấy Liễu Hồng đến gần, Trương Nhất Phàm liền có ý thức tránh đi, đứng lên đi ra ngoài.
Liễu Hồng nhìn thấy bóng dáng Trương Nhất Phàm đi ra hướng ban công, trong mắt hiện lên một tia mất mát.
Mang theo tâm tình phức tạp, Liễu Hồng vẫn như cũ ra sức mà lau dọn xong phòng khách, phòng bếp, buồng vệ sinh.
Dọn dẹp xong xuôi sạch sẽ rồi, Liễu Hồng đem rác thừa, bỏ vào một bọc nhựa to. Sau đó lại vào phòng ngủ đem khăn trải giường trải ra. Vừa vặn Trương Nhất Phàm từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Liễu Hồng toàn thân đổ mồ hôi nhễ nhại, trong lòng liền có chút không nỡ.
- Liễu Hồng, đừng làm nữa, nghỉ ngơi chút đi! Xem căn nhà này lung tung lộn xộn, đã làm cô trở thành người giúp việc.
Nghe giọng nói ấm áp của Trương Nhất Phàm, Liễu Hồng trong lòng dịu lại, ngoài miệng đáp:
- Không sao, dù sao tôi cũng đang rảnh.
- Thật ngại quá!
Trương Nhất Phàm đứng ở cạnh cửa, đánh giá Liễu Hồng :
- Liễu Hồng, về sau ai mà có được cô, thật sự là có phúc cả đời, cô có nghĩ đến chuyện tái hôn không?
Nghe được những lời này của Trương Nhất Phàm, Trong lòng Liễu Hồng liền cảm thấy tựa như kim đâm, sắc mặt hơi đổi. Cắn răng lắc đầu:
- Không nghĩ đến, có anh giúp đỡ, tôi hiện giờ cảm thấy rất tốt.
- Đến đây, đừng làm nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút chúng ta nói chuyện. Cô cũng đừng căng thẳng quá, cứ coi tôi là Trương Nhất Phàm trước kia ở trấn Liễu Thủy là được.
Trương Nhất Phàm kêu Liễu Hồng đi đến sopha ngồi xuống, hắn muốn Liễu Hồng nói chuyện, nhưng thật ra hắn muốn Liễu Hồng nói chuyện của Liễu Hải.
Đối với thằng nhóc Liễu Hải này, hắn rất có hứng thú, luôn suy nghĩ muốn đưa gã đến làm mới thể hiện được tài năng thật sự của gã.
Ở Thông Thành, khả năng của Liểu Hải giỏi như vậy, thật sự rất khó tìm, cho dù có ra thành phố Đông Lâm đi nữa chỉ sợ không tìm được người thứ 2. Buổi tối hôm đó, Trương Nhất Phàm đã từng chứng kiến chiêu thức lanh lợi của Liễu Hải, quả thực giống như kỹ xảo điện ảnh
Liễu Hồng tiến đến sopha ngồi xuống, kéo kéo quần áo, để che phần da thịt bên hông không lộ ra.
Loại quần áo ngắn này, kéo vài cái là bên hông che khuất, nhưng trước ngực lại lộ ra ngày càng nhiều, gần như thấy được một rãnh biển aria thật sâu. Áo ngắn màu lam, nội y màu đen tinh khiết, cảm thấy kích thích mãnh liệt.
Ánh mắt Trương Nhất Phàm vô ý nhìn thấy làm Liễu Hồng càng thấy xấu hổ
- Cô nên để ý đến người nào đó đi.
Đây là lần đầu tiên Trương Nhất Phàm quan tâm đến tình cảm của Liễu Hồng:
- Nếu có cán bộ ở cơ quan nào thích hợp thì cô có thể suy xét lại một chút mà?
Liễu Hồng lắc đầu, không nói gì.
Trương Nhất Phàm cũng không muốn dây dưa vấn đề này, liền cùng cô nói đến chuyện của Liễu Hải:
- Tài năng của thằng nhóc Liễu Hải cũng không tồi, tôi muốn cậu ta đến làm cho tôi, cô có thời gian thì hỏi cậu ấy một chút dùm tôi. Theo tôi lăn lộn vài năm, đến khi có một đơn vị tốt thì cố gắng lấy được chức trưởng phòng, cô thấy như thế nào?
Nói đến Liễu Hải, Liễu Hồng liếc mắt một cái, cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn Trương Nhất Phàm.
- Nếu nó có thể đi theo anh, Tôi nguyện cho nó làm trâu làm ngựa cho anh đều được. Chủ tịch huyện Trương, tôi và Liễu Hải từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, đều là cô nhi, nếu không thì tôi cũng sẽ không sớm gả cho người ta như vậy. Làm chị Liễu Hải, tôi cảm thấy bản thân không làm tròn bổn phận. Nếu anh để mắt đến nó, tôi nghĩ Liễu Hải nó nhất định sẽ vui lắm.
- Cô hỏi nó thử xem. Xem nó nghĩ thế nào, cô là ân nhân cứu mạng tôi, tôi giúp đỡ là lẽ tất nhiên. Có lẽ qua năm nay, tôi sẽ bị điều đi rồi, nếu cô có gì khó khăn phải nói sớm nhé.
Trương Nhất Phàm lần đầu tiên cùng người khác nói chuyện sau này, tự nhiên cảm thấy nói chuyện với Liễu Hồng có phần than thiện hơn.
Nghe Trương Nhất Phàm nói phải điều đi, Liễu Hồng trở nên rất căng thẳng, ngẩng đầu nhìn hắn, lời nói bỗng dừng lại.
Trương Nhất Phàm cảm thấy lạ, vừa rồi trong mắt Liễu Hồng hiện lên một ánh lửa, rõ ràng là một loại cảm giác tình yêu cháy bỏng, rồi chợt bị dập tắt ảm đạm.
Kỳ thật hắn nào biết rằng, Liễu Hồng lúc này rất muốn cố lấy dũng khí nói ra tất cả những điều bí mật sâu trong lòng, chỉ có điều đến khi cô nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Trương Nhất Phàm thì đột nhiên lại không có dũng khí.
Đây là bí mật chỉ có một mình cô biết, vì cô và Trương Nhất Phàm là thuộc hai loại người khác nhau, Có lẽ Trương Nhất Phàm là một vị Phó Chủ tịch huyện ăn trên ngồi trước, vĩnh viễn không thể hiểu được tâm tư của phụ nữ thấp hèn như cô.
Chính cô ngay cả muốn nói ra cũng không biết phải làm thế nào, thõa mãn nhu cầu nhất thời để đổi lấy cả đời vướng bận.
Ngực của Liễu Hồng phập phồng liên hồi, cô muốn ngay lập tức nhào vào lòng ngực người đàn ông ở trấn Liễu Thủy kia mà khóc cho thỏa lòng.
Trăng có lúc tròn lúc khuyết, người có lúc vui buồn ly hợp, đối với một số việc nhất định Trương Nhất Phàm khẳng định sẽ không biết, ngoại trừ sự cảm kích ra bản thân mình còn có gì nữa nhỉ?
Coi như hết, cứ để cho đêm hôm đó theo gió mà đi, để không ai biết đến bí mật này, vĩnh viễn chon nó sâu trong tận đáy lòng.
Đúng lúc này, trên đường cái vang lên ca khúc của Lưu Đức Hòa:
- Anh và em yêu nhau say đắm, ban đêm, mà anh muốn quên đi sợ hãi, ai có thể cho anh dũng khí…
- Cùng với anh theo gió đi đến một bầu trời đêm lấp lánh những ánh sao lung linh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...