Quan Đạo Thiên Kiêu

Trên đường thị sát công trường trở về, nhận được điện thoại của Thẩm Uyển Vân

Trước đó, Thẩm Uyển Vân đã quay về thủ đô chúc thọ ông ngoại và ở đó hơn một tuần!

Thẩm Uyển Vân hào hứng, dường như tâm trạng của cô luôn tốt như vậy, cô cười nói trong điện thoại:

- Em tính chuyển đến tòa soạn báo tỉnh Tương đảm nhiệm chức phó tổng biên tập.

- Lại về tỉnh Tương?

Trương Nhất Phàm có chút bất ngờ khi nghe tin này

Thẩm Uyển Vân cũng không tức giận, nũng nịu cười nói:

- Về bảo vệ cho anh, sao nào? Anh ko vui sao?

- Sao có thể chứ?

Trương Nhất Phàm liếc mắt nhìn tiểu Dương nhỏ giọng trả lời.

- Tốt lắm, khi nào đến tòa soạn báo tỉnh, để chào đón em đến.

Thẩm Uyển Vân cười hi hi nói.

Hoan nghênh đến làm! Đây là câu khẩu hiệu của tòa soạn, nhưng từ miệng của Thẩm Uyển Vân thốt ra tự nhiên lại mang một hương vị khác. Trương Nhất Phàm thiếu chút nữa bật cười dữ dội! Cô bé kia không biết cố ý hay vô ý, chỉ sợ là đang trêu chọc mình, vì thế hắn không dấu diếm hỏi:

- Tất cả mọi người sao?

- Không phải! Đương nhiên chỉ một mình anh thôi.

Thẩm Uyển Vân cười mắng, đuôi con hồ ly tinh đã lòi ra rồi, quả nhiên cô bé kia rõ ràng chính là có ý định trêu mình.

- Được rồi, có thời gian anh sẽ đến.

Hai người cười cười trên điện thoại, Trương Nhất Phàm hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ xe, nhìn về phía đám người nhốn nháo trên đường cái mỉm cười.


Đến Thông Thành đã ba bốn năm, nhìn thị trấn này nhà cửa từ từ mọc lên, Trương Nhất Phàm đột nhiên dâng lên chút cảm xúc. Thời gian ở trấn Liễu Thủy này hắn mới chính thức là vì dân mà phục vụ, tổ chức lại trị an, đầu tư tổ chức lại mỏ than, đại tu công trình thủy lợi, tham gia vào cơ sở nghiên cứu hạt, cây trồng.

Sau một thời gian ở huyện này từ lúc nào mà hắn cảm giác rằng mình cũng trở thành loại người anh gian tôi trá, bên trong thì lục đục.

Đầu tiên là tranh chấp với Phong Quốc Phú. Về phía Phong Quốc Phú, gã là người hay ăn nói lung tung. Tự xem chính mình và Bí thư Lâm đi cùng một chỗ là rất không vừa mắt. Kỳ thực gã cũng không muốn trở thành kẻ thù của mình, chỉ có điều mượn cơ hội để đả kích Bí thư Lâm một chút mà thôi.

Là vì như thế nên Bí thư Lâm mới ra sức bảo vệ chính mình, trước sau tiến vào cấp huyện để trở thành Phó chủ tịch huyện, sau đó là thành Phó chủ tịch thường trực huyện. Một con đường mà người khác phải bỏ ra vài năm thậm chí mười mấy năm cố gắng, Trương Nhất Phàm làm điều này chỉ trong thời gian ngắn ngủi 2 năm.

Thời gian ước định với cha chỉ còn có hai năm, trong lòng Trương Nhất Phàm lo lắng bước tiếp theo nên làm gì bay giờ?

Có lẽ nhận thấy được lãnh đạo đang suy nghĩ điều gì đó nên tiểu Dương khởi động xe rất chậm và ổn định.

Vô tình đi đến khu công trường quan trọng, khu kinh tế mới, nơi này rất ồn ào, náo nhiệt khắp nơi đều vang âm thanh ù ù của máy móc. Cách đó không xa là lối vào đường cao tốc Thông Thành đang tăng cường gấp rút sửa chữa.

Trương Nhất Phàm kêu tiểu Dương một tiếng:

- Đến bên kia xem đi.

Tiểu Dương quay xe đi về hướng khu kinh tế mới

Đi hết quãng đường nhựa được một lúc thì đến con đường đầy bùn đất của công trường đang thi công, đường trơn trượt rất khó đi. Xe cứ lắc lư qua lại giống như chiếc thuyền lá chênh vênh giữa biển.

Tới công trường, cách đó không xa có một đội đang thi công, tiểu Dương lái xe đậu vào một chỗ trống trải. Trương Nhất Phàm xuống xe thấy bên cạnh có một chiếc Santana còn mới khoảng 60% cũng đang chạy tới.

Chiếc xe này là của Cục giao thông, không đợi Trương Nhất Phàm đến gần, Lý Trị Quốc bước xuống xe nói:

- Chủ tịch Trương!

Đồng thời cửa xe lái phụ mở ra,một chiếc chân mang tất thon dài tinh tế cùng với đôi giày cao gót tinh xảo đôi mắc cá chân vươn ra. Từ trên xe bước xuống một cô gái mang kính râm xinh đẹp, trên người mặc váy áo ngắn thanh lịch hơi quá mông vừa vặn làm tôn thêm vẻ đẹp thật khác biệt của cô.

Lý Trị Quốc tìm đâu ra cô bé xinh đẹp như vậy? Trương Nhất Phàm hơi sửng sốt, cô gái tháo kính râm xuống để lộ khuôn mặt cực kì quyến rũ nhìn hắn khẽ mỉm cười.

- Chào chủ tịch Trương !


Dương Mễ?

Đã một thời gian dài không gặp, Dương Mễ đã 18 tuổi và nhanh chóng trở nên gợi cảm hấp dẫn. Không thể phủ nhận rằng Dương Mễ thực sự là một cô gái gợi cảm chỉ có điều cô và Thi Vĩnh Nhiên đang sống chung nên đã để lại ấn tượng không tốt đối với Trương Nhất Phàm, làm phá vỡ hình tượng đẹp của cô trong đầu hắn.

Sự xuất hiện của hai người này làm cho Trương Nhất Phàm cảm thấy bất ngờ. Dương Trị Quốc là Phó cục trưởng cục Giao thông, nhiệm vụ của gã là quản lý toàn việc xây dựng hệ thống giao thông. Hiện tại ở khu kinh tế mới, tất cả các tuyến đường chính từ Bắc xuống Nam đều do bọn họ khai thông.

Hắn xuất hiện ở đây cũng là hợp lý.

Dương Mễ hiện là phóng viên của tòa soạn báo huyện, nếu như đoán không lầm chắc hẳn là cô ta theo anh rể đến công trình phỏng vấn. Quả nhiên, Dương Mễ lấy máy chụp hình cầm tay ra nhìn Trương Nhất Phàm và Lý Trị Quốc cười nói:

- Để tôi chụp cho các anh một tấm được không?

Nghe nói được chụp ảnh chung với Trương Nhất Phàm, Lý Trị Quốc có chút động tâm. Bản thân ở công trường lại được chụp ảnh chung với Phó chủ tịch thường trực huyện nếu phát biểu lời nói trước báo chí chẳng phải hình tượng được tăng thêm vài phần sao?

Chí ít có thể nói mình rất chú ý tới tiến độ của công trình

Mặt trời tháng chín vẫn như xưa mang màu xám huyền bí dần nhuộm mờ một mảnh công trường. Bình thường Trương Nhất Phàm rất ít khi chụp ảnh chẳng qua là muốn tạo thuận lợi cho việc đẩy mạnh tiến độ xây dựng công trình nên hắn mới gật đầu đồng ý, chứ hắn không hề để ý đến suy nghĩ của Lý Trị Quốc.

Dương Mễ liền tùy hứng chọn một bối cảnh của công trường để hai người đứng vào chụp ảnh:

- Răng rắc…..

Dương Mễ liều hô hai tiếng 1, 2, sau đó giơ giơ ngón tay lên:

- OK!

- Chủ tịch Trương, mời!

Hôm nay Trương Nhất Phàm chỉ là tình cờ đi ngang qua đây, Lý Trị Quốc thì cố tình đến đây xem tiến độ thi công, Dương Mễ vừa vặn đang rảnh lại nghe nói anh rể muốn lên công trường, đang lo lắng không có tin tức để đăng, liền theo đến đây.

Hai người vừa đi vừa nói, Dương Mễ cầm máy chụp hình đi theo sau, thỉnh thoảng chụp một số hình ảnh làm tư liệu. Xa xa lái xe tiểu Dương cũng đi theo, không gần quá cũng ko xa quá.

Đoạn công trường này do chủ một công ty xây dựng có tiếng nhận thầu, giờ phút này hắn cũng đang ưỡn cái bụng to cầm trên tay bản vẽ phía sau cùng một số người đi trên công trường.


Đội thi công công trình của Lâu Thành Tựu không lớn, lần trước trả giá thầu ở mức trung không lời đến một chén canh, nhưng sau tiếp nhận 3 công trình chỗ này để sống sót. Lúc này, Lâu Thành Tựu trong lòng lại có chút bất bình với chính phủ sao không hỗ trợ những doanh nghiệp địa phương mà lại đi hỗ trợ cho doanh nghiệp nước ngoài.

Lâu Thành Tựu quan hệ khá gần với Thi Vĩnh Nhiên do đó cũng bị nhiễm không ít. Chỉ có điều có chuyện kỳ quái là tay Thi Vĩnh Nhiên này dạo gần đây chuẩn bị tư tưởng rời khỏi, hướng thành phố Đông Lâm để phát triển.

Một nữ công nhân đứng bên cạnh nhắc nhở:

- Tổng giám đốc Lâu, hình như bên kia là Phó chủ tịch huyện Trương và phó cục trưởng Lý đến thì phải.

Nhắc tới Trương Nhất Phàm, Lâu Thành Tựu trong lòng cảm thấy không thoải mái. Nếu không phải Trương Nhất Phàm tham gia vào buổi đấu thầu hại gã vụt mất cơ hội phát tài. Không có ba công trình hiện tại thì bản thân hắn chỉ có nước ăn canh phân mà thôi.

Tuy rất bất mãn nhưng gã vẫn không dám biểu hiện thái độ ra ngoài. Xoay người nhìn Trương Nhất Phàm và Lý Trị Quốc đang đến gần liền thay đổi thái độ, tươi cười, nhanh đến tiếp đón.

- Ha ha ha…., Chủ tịch huyện Trương, cục trưởng Lý hai người vẫn khỏe chứ ? Nắng nôi như vậy rồi mà cũng đến thị sát sao? Vất vả quá! Vất vả quá!

- Tổng giám đốc Lâu!

Trương Nhất Phàm vẫn còn nhớ tên của hắn, năm trước ở Vượng Phủ Nhân Gia không phải thằng nhãi này đã mời khách sao? Nhưng sau lại bị Trịnh Chí Tài đoạt trước. Đối với gã, Trương Nhất Phàm có ấn tượng sâu sắc, nhất là lúc gã không biết kiêng nể ai cầm di động nói chuyện lớn tiếng làm như sợ người khác không biết gã là kẻ có tiền hay sao ấy. Ha ha, điển hình của loại nhà giàu mới nổi.

- Chủ tịch Trương còn nhớ tôi sao? Ha ha … vinh hạnh, vinh hạnh…

Lâu Thành Tựu đi đến bắt tay Trương Nhất Phàm, ánh mắt liền lạc sang người Dương Mễ đang ở không xa đằng sau.

Oa…. Đây chẳng phải là bồ của Thi Vĩnh Nhiên sao? Sao lại đi với Trương Nhất Phàm và Lý Trị Quốc đến đây thế?

Lâu Thành Tựu thấy vậy liền tự suy nghĩ, À, tôi biết rồi, hóa ra là muốn lấy thể diện cho công trình đây mà. Phái một phóng viên đến chụp cảnh các lãnh đạo đang làm việc trên công trường, rồi sau đó thổi phồng lên một phen rằng bọn họ là vì dân phục vụ thế nào chứ gì.

Loại sự tình này Lâu Thành Tựu đã từng gặp nhiều rồi nên tự nhiên vừa thấy liền hiểu được, vì thế trong lòng thầm nhủ:

-Tôi còn tưởng Phó chủ tịch huyện Trương là Bao Thanh Thiên đại nhân chứ ai ngờ cũng là người bình thường thôi?

Đây là một dấu hiệu tốt, chỉ cần có dục vọng, tham vọng thôi thì tất sẽ có sơ hở. Lần sau tìm một cơ hội phải lôi kéo một chút mới được.

Trương Nhất Phàm cười cười:

- Tổng giám đốc Lâu là một doanh nhân có tiếng ở Thông Thành, làm sao tôi có thể quên được chứ. Tuy nhiên, hôm nay Cục trưởng Lý tới thị sát, tôi chỉ tiên đường đi ngang qua nên cùng ghé vào xem.

- Mọi người đi làm việc của mình, tôi tiếp hai vị lãnh đạo này một chút.

Lâu Thành Tựu phất phất tay, lập tức nhóm người phía sau cũng tản ra, chỉ còn lại người phụ nữ ở sau mình.


Trương Nhất Phàm bỗng liếc mắt về phía họ, phát hiện hai người chắc có mối quan hệ tình cảm rất đáng nghi. Bởi vì ánh mắt Lâu Thành Tựu nhìn người phụ nữ kia có chút không bình thường.

- Hai vị lãnh đạo, hiếm khi chúng ta gặp nhau, chi bằng nể mặt tôi cùng dùng bữa tối đi, thế nào?

Lâu Thành Tựu mượn đề tài để nói chuyện, thừa dịp này tạo mối quan hệ tốt sau này còn kiếm chút cơm chứ. Đàn ông với nhau mà, trên bàn rượu dễ nói chuyện hơn.

Khi đó, một ly rượu, một cô gái kề bên hay là một cái phong bì, vốn dĩ hai người không quen biết thì tình cảm cũng tự nhiên mà trở nên thân thiện.

Nếu Trương Nhất Phàm rất trọng sĩ diện, nhưng chưa chắc đã không cần đến phụ nữ. Lâu Thành Tựu cũng đã sắp xếp xong xuôi, buổi tối tìm vài cô gái đứng đắn một chút đến, kéo Trương Nhất Phàm xuống nước. Chỉ cần có lần đầu tiên thì còn sợ gì không có lần thứ 2, thứ 3.

Rất nhiều người bại hoại cũng như thế này mà bắt đầu.

Lý Trị Quốc vốn cũng muốn mời Trương Nhất Phàm ăn một bữa cơm. Từ sau khi đến Cục Giao thông, hai người vẫn chưa lần nào trao đổi một cách vui vẻ. Vì thế gã đưa ánh mắt hướng về Trương Nhất Phàm dò hỏi. Trương Nhất Phàm khẽ cười:

-Thật sự ngại quá, tối nay tôi bận, chắc hẹn lại khi khác vậy!

Khi khác?

Có là đồ ngốc cũng hiểu đây là một câu từ chối, Lâu Thành Tựu thở dài trong lòng. Xem ra Trương Nhất Phàm này quả nhiên khó đối phó. Tuy nhiên, thấy Lý Quốc Trị do dự khiến gã không khỏi hy vọng.

Gã liền suy nghĩ, sau khi Trương Nhất Phàm đi rồi, gã sẽ dò hỏi ý Lý Tri Quốc một lần nữa xem sao.

Đoàn người vẫn tiếp tục đi về phía trước, mặt đường bắt đầu cứng lại, đội ngũ kỹ thuật đang khẩn trương tiến hành. Trương Nhất Phàm quan sát họ rất kỹ, toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, tất thảy từng bước từng bước không xảy ra vấn đề gì.

Ban đầu là do Lâu Thành Tựu muốn tung ra chiêu bài xây dựng nên một công trình uy tín, nên không có chuyện ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu công trình. Tất cả đều theo bản vẽ và tiêu chuẩn mà chấp hành, bởi vậy cũng không sợ lãnh đạo phát hiện ra vấn đề. Gã chỉ vào con đường đang được trải:

- Chủ tịch Trương, chất lượng của đội ngũ kỹ thuật của chúng tôi không kém đâu, chẳng những có tốc độ mà còn có chất lượng tuyệt đối có thể bằng ba đội.

Trương Nhất Phàm biết rằng trong lòng gã không phục, nên chỉ mỉm cười nói:

- Nếu phối hợp giữa kiến thức quản lý và kỹ thuật tốt hơn chút nữa công ty của anh sẽ có thể đạt tiêu chuẩn.

Nói điều này Trương Nhất Phàm đã rờ trúng nỗi đau của gã, Lâu Thành Tựu xuất thân từ một nông dân ít học hành, quản lý cái gì chứ? Thật ra cũng chỉ là dẫn dầu một đám người mà đi lăn lộn thôi.

Đương nhiên chuyện ăn bớt, ăn xén nguyên vật liệu trước kia hắn cũng làm không ít, vì tiền thôi! Người làm ăn ai không ham?

Thấy lãnh đạo thẳng thắn nói, Lâu Thành Tựu liền cười ha hả:

- Hóa ra Chủ tịch Trương là chuyên gia, liếc mắt một cái là nhìn ra khuyết điểm của tôi rồi, về điểm này tôi cam đoan sẽ lập tức sửa, lập tức sửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui