Quan Đạo Thiên Kiêu

Cù Tĩnh đang cân nhắc về cái tên này, Duệ Quận gọi điện tới.

- Ăn xong chưa?

Cù Tĩnh nói:

- Mới ăn xong, thế nào? Anh tới đón tôi thật à?

- Cũng có ý đó.

Cù Tĩnh liếc Du Đoan Dương một cái.

- Vậy anh đến đây đi! Tôi đang ở nhà ăn Tây!

- Biết rồi!

Cù Tĩnh đứng dậy.

- Chúng ta nên đi thôi.

Tô Thiện nhìn đồng hồ.

- Trọng sắc khinh bạn, có phải là vị bạn trai giám đốc kia qua đây không?

Trong lòng Du Đoan Dương buồn rầu, vừa mới nghe hai người họ nói chuyện, còn tưởng rằng Cù Tĩnh là tình nhân của Chủ tịch Trương, bây giờ lại xuất hiện thêm một ông bạn trai giám đốc? Hôm nay ở trước mặt Cù Tĩnh, không có được một điểm nổi trội nào hết.

Trong lòng anh ta liền nghĩ, hi vọng người bạn trai giám đốc này của Cù Tĩnh kém hơn mình một chút, để bản thân tìm lại một chút tự tin có được hay không?

Vì vậy, anh ta chủ động nói:

- Gọi anh ta đến đây ngồi một lát, làm gì phải vội quay về vậy? Còn sớm mà!

Còn Tô Thiện, cũng muốn gặp thử người đàn ông mà trong 1 tiêng đồng hồ có thể gọi tới mấy cuộc điện thoại, rốt cuộc là có dáng vẻ như thế nào? Bám lấy Cù Tĩnh như vậy, không được, tôi cũng phải giúp cô ấy kiểm tra xem, không thể để Tĩnh muội muội bị tên đàn ông xấu xa đó lừa gạt.

- Đúng vậy, Tĩnh Tĩnh, gọi anh ta đến đây đi.

Ánh mắt đó của Tô Thiện, Cù Tĩnh đã hiểu quá rồi.

Vừa rồi chính mình đã cho bạn trai cô ấy điểm số không, lần này cô ấy cũng muốn xem người bạn trai này có thể giở trò gì nữa. Nhưng trong lòng lại nghĩ, cho dù Duệ Quân có phải là bạn trai của mình hay không, Cù Tĩnh cũng không muốn đả kích hai người bọn họ.

Duệ Quân là một mỹ nam mà ai cũng biết, mang theo một chút phong thái bất cần đời, trên người anh ta có hơi thở của một công tử, cũng có sự kiêu hãnh của chính nghĩa. Bất cần đời là tác phong của anh ta, chân chính là tính cách của anh ta.


Hơn nữa, với phong độ tiêu diêu của anh ta, thật sự khiến cho rất nhiều cô gái thầm thương trộm nhớ, lại không biết tại sao, anh ta lại không có tình cảm với những cô gái bên cạnh. Điểm này, khiến cho Cù Tĩnh rất ngạc nhiên.

Cô nghĩ nếu để Duệ Quân tới, Du Đoan Dương thật sự sẽ chịu không nổi đả kích này.

Tuy vẻ mặt Du Đoan Dương nho nhã, cao cao gầy gầy, mơ hồ mang theo một nét kiêu ngạo của tuổi trẻ, hơn nữa anh ta lại là người trong chốn quan trường, kiến thức rộng rãi, còn là thư ký chuyên trách của Phó bí thư Bàng, tự nhiên có chút nổi bật.

Nhưng tướng mạo và phong độ của anh ta, rõ ràng là kém xa Duệ Quân.

Mà Tô Thiện là bạn tốt của mình, tâm tư của nha đầu này, Cù Tĩnh hiểu rõ nhất, nếu thật sự để Duệ Quân làm bạn trai của mình, cô ấy nhất định không phục, dựa vào cái gì chứ?

Cùng là con gái, bạn trai của cô ấy cũng quá đẹp trai đi?

Nói không chừng, cô ấy còn phải mượn dùng thử mấy ngày.

Mặc kệ thế nào, chỉ cần Duệ Quân xuất hiện, trong lòng hai người nhất định sẽ có chênh lệch, càng có khả năng đả kích Tô Thiện muốn hối hôn. Vì vậy, cô ấy lắc lắc đầu.

- Thôi đi! Chúng ta vẫn nên đi thôi.

Du Đoan Dương còn tưởng rằng cô chột dạ, vừa rồi còn tổn thương sâu sắc lòng tự tôn của hai người họ, trong lòng cân nhắc lại, người đẹp bây giờ đều thịnh hành mốt đại gia, ông già, chắc không phải là một đại gia vừa xấu vừa già chứ? Việc này ở Giang Hoài gặp nhiều rồi, mỗi lần Du Đoan Dương đi ăn cơm, luôn có mấy ông 40-50 tuổi, bên cạnh có thêm một mỹ nữ yểu điệu thướt tha.

Cù Tĩnh quen biết Chủ tịch tỉnh Trương, như vậy cũng không thể nói lên rằng bạn trai của cô ta rất xuất sắc. Du Đoan Dương nhiệt tình nói:

- Gọi anh ta tới đi! Mọi người lần đầu gặp mặt, kết bạn luôn.

Cù Tĩnh đang định cự tuyệt thì điện thoại cô đổ chuông, Duệ Quân nói qua điện thoại:

- Tôi tới rồi!

Tô Thiện liền đoạt lấy điện thoại.

- Tới đây đi, lầu 3, xem thử anh có, thử xem anh có bản lĩnh hay không, có thể tìm ra chúng tôi trong đám người này hay không.

Duệ Quân ngẩng đầu nhìn.

- Vậy được!

Không ngờ qua đây đón Cù Tĩnh, lại còn có thử thách. Duệ Quân là ai chứ? Lăn lộn hoa tiền nguyệt hạ, tam song cửu giáo ai mà không biết, anh ta liền cân nhắc ra một chút hương vị. Bạn học của Cù Tĩnh hẳn là muốn xem thử người bạn trai giả danh này có đủ tư cách hay không.

Anh ta quay đầu nói với Lang Hổ.


- Cậu ở đây chờ tôi.

Lang Hổ mở miệng cười, yên tâm đi,

- ông chủ, anh bắn, tôi canh chừng!

Duệ Quân trừng mắt nhìn cậu ta.

- Cậu đúng là phun không ra ngà voi!

Lang Hổ đau khổ nói:

- Ông chủ, không chỉ có tôi, anh cũng phun không ra mà?

Lầu 3 của nhà ăn Tây, Duệ Quân thong thả bước lên.

Nam nữ trong đại sảnh của nhà ăn Tây rất nhiều, trên cơ bản là mang theo bạn gái đến chơi, đương nhiên cũng có một số học sinh nước ngoài đến đây thư giãn. Đẹp trai phong độ như Duệ Quân có thể so với Chu Lang, tuấn mắt như nước, thần thái sáng ngời, khí khái nhanh nhẹn.

Oa —— Bạch mã hoàng tử—— mấy nhân viên phục vụ nhìn thấy đầu tiên, đều trở nên ngây người.

- Trời ơi! Tôi không phải đang mơ chứ! Cô nhéo…nhéo tôi một cái coi!

Một nhân viên phục vụ mặt hoa da phấn, có chút ngây dại kéo kéo tay đồng nghiệp.

Người nhân viên phục vụ kia ngẩn ngờ, có chút si dại.

- Đẹp trai quá, thật là quyến rũ——

Ánh mắt Duệ Quân quét qua, một nhân viên phục vụ cúi thấp đầu, bưng khay tới, anh ta hỏi.

-Người đẹp, xin chào! Cho hỏi——

Bang —— còn chưa nói xong, chén dĩa trong tay nhân viên phục vụ đều rơi hết xuống đất. Cô ấy ngây ngốc nhìn Duệ Quân, mặt đỏ bừng!

Duệ Quân tỏ vẻ kỳ lạ, đột nhiên quay đầu lại liền nhìn thấy Cù Tĩnh và một nam một nữ đang ngồi gần cửa sổ, Cù Tĩnh đang mỉm cười nhìn anh ta.

Bước nhanh tới, phía sau truyền lại tiếng reo hò sung sướng của nhân viên phục vụ.


- Anh ấy nói chuyện với tôi, mọi người có nghe thấy không, anh ấy nói chuyện với tôi——

Vừa rồi âm thanh chén đĩa trong tay nhân viên phục vụ rơi xuống làm kinh động rất nhiều người, mọi người đều nhìn về hướng này, con trai thì nhìn đố kỵ, con gái thì trái tim nhộn nhạo, không biết đã phá vỡ tâm tư của bao nhiêu cô gái rồi.

Du Đoan Dương cũng nhìn thấy anh ta, thầm nghĩ: “ Không phải người này chứ!”

Lúc này, Duệ Quân phong độ từ từ bước đến.

Du Đoan Dương có chút căng thẳng, mở bao thuốc lá châm cho mình một điếu, làm bộ như không nhìn thấy.

- Tĩnh Tĩnh——

Duệ Quân cố ý gọi một tiếng nghe rất buồn nôn, Cù Tĩnh trừng mắt nhìn anh ta, giới thiệu một cách thoải mái:

- Đây là…

Lời còn chưa nói xong, Duệ Quân tự tin cười nói:

- Chào hai bạn, tôi là Duệ Quân, bạn trai của Tĩnh Tĩnh.

Nói xong, anh ta ngồi xuống bên cạnh Cù Tĩnh, hai người cố ý ngồi rất gần nhau.

Trên mặt Du Đoan Dương hiện lên một tia xấu hổ, ánh mắt đằng sau mắt kính có chút không tự nhiên, chỉ thấy anh ta mỉm cười ngượng ngùng.

- Xin chào, xin chào, tôi là Du Đoan Dương, thư ký chuyên trách của bí thư Bàng. Gọi tôi là Đoan Dương được rồi.

Để lấy lại thể diện, anh ta chỉ còn cách đem thân phận thư ký của bí thư tỉnh ủy ra để nói.

Duệ Quân cười rất sảng khoái.

- Nghe danh đã lâu, như sấm bên tai. Đoan Dương huynh đệ xứng đáng là một thư ký đứng đầu.

Ha ha…Du Đoan Dương cuối cùng cũng nở một nụ cười, không ngờ đối phương lại biết danh tiếng của mình. Nhìn thấy bộ dáng thong dong của Duệ Quân, anh ta đã dần dần tìm lại được sự tự tin của mình, nếu không thật mất giá trị trước mặt Tô Thiện.

Cù Tĩnh nhìn Tô Thiện.

- Đây là Tô Thiện, người bạn tốt nhất thời đại học của em.

Duệ Quân lại biểu hiện ra một phong thái thanh thoát.

- Cô Tô Thiện, trước đây có nghe Tĩnh Tĩnh thường nhắc đến cô, nghe danh không bằng gặp mặt, quả nhiên là một người đẹp tiêu chuẩn của Giang Hoài. Hân hạnh, hân hạnh!

Cù Tĩnh liếc nhìn Duệ Quân một cách kỳ lạ, anh chàng này đúng là biết diễn trò, tôi có nhắc đến chuyện trước đây của tôi cho anh nghe à?

Tô Thiện cười một cách thản nhiên, ánh mắt lại nhìn Cù Tĩnh, có chút nghi ngờ.


- Anh chính là người bạn trai mà làm giám đốc của Tĩnh Tĩnh sao? A, khá lắm, quả đúng là không phải bình thường. Giao Tĩnh Tĩnh cho anh, chúng tôi cũng yên tâm rồi. Nhưng cô ấy thật sự có nhắc đến tôi sao? Không tin được.

Duệ Quân cố ý vươn tay phải ra ôm lấy bả vai của Cù Tĩnh.

- Đúng vậy, mỗi lần trước khi đi ngủ, cô ấy đều thích nằm trên giường nói chuyện, thường nhắc đến những người bạn thời đại học của cô ấy, bạn bè thì có cô, còn có Bạch Khẩn, Lâm Uyên.

Trên trán Cù Tĩnh bắt đầu đổ mồ hôi, trước khi đi ngủ, còn ở trên giường?

Giờ phút này, cô hận không thể cầm dao đâm anh ta một nhát, để anh ta diễn, cũng không cần cố gắng như vậy! Cô lén lút lấy tay nhéo một cái thật mạnh lên chân Duệ Quân.

Mặt Duệ Quân méo mó đau đớn, Tô Thiện nhìn thấy, liền che miệng cười.

Quả nhiên có gian tình!

Hôm nay Du Đoan Dương hoàn toàn mất mặt, trước mặt Cù Tĩnh và Duệ Quân, anh ta đã bị đổ vỡ hoàn toàn, chức thư ký của Phó bí thư Tỉnh ủy này, cán bộ cấp Cục trưởng, lại không chịu nổi một đả kích, so sánh với bọn họ, tên ngốc còn nhìn ra được, người khác thì càng dẽ dàng hơn, càng có trình độ thưởng thức.

Nhóm 4 người ngồi, Duệ Quân nhìn đồng hồ, không thể để Lang Hổ đợi quá lâu ở dưới, liền đề nghị mọi người giải tán. Câu này thật hợp ý Du Đoan Dương, anh ta liền chu đáo nói:

- Thiện Thiện, để anh gọi taxi tới đưa em về.

Hôm nay Du Đoan Dương làm cho cô cảm thấy không thoải mái, keo kiệt, ba phải, kết quả lại biến thành mặt xám mày tro, mất hứng. Cô liền trả lời một câu.

- Thôi khỏi, tôi có xe rồi!

Lúc bốn người đi xuống lầu, Duệ Quân cô ý dùng cánh tay đụng đụng Cù Tĩnh, Cù Tĩnh lập tức khoác tay anh ta, dáng vẻ rất thân mật.

Lang Hổ kẹp một điếu thuốc dựa vào chiếc xe Wrangler, nhìn thấy Duệ Quân và Cù Tĩnh lại đi ra với thái độ này, lập tức chạy qua mở cửa xe.

- Mời ông chủ, mời cô Cù!

Cù Tĩnh buông Duệ Quân ra, nói với Tô Thiện:

- Thiện Thiện, vậy tôi đi trước, có rảnh thì liên hệ.

Tô Thiện trừng mắt cô, nói nhỏ:

- Cái đồ Cù Tĩnh đáng chết, lại có thể tổn thương lòng tự trọng của ta như vậy. Cô cũng không cần sử dụng anh chàng ưu tú như vậy để đả kích ta! Không được, tôi muốn đổi người!

Cù Tĩnh và Tô Thiện ở đó cười khúc khích, Cù Tĩnh nói:

- Nếu không thì cho cô mượn dùng thử vài ngày?

- Đáng chết——coi bổn tiểu thư là người như thế nào?

Tô Thiện liền nhéo eo của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui