Kỳ họp trước, Chu Nhất Lai đề nghị tiến hành bổ sung vị trí Phó Chủ tịch thành phố hiện đang bỏ trống theo chế độ bổ nhiệm và bãi miễn trong trường hợp đặc biệt, song Lục Chính Ông lại phản đối. Giờ thì chuyện bé xé ra to rồi, để xem ông ta sẽ xử lý thế nào?
Thực ra, theo quan điểm của Trương Nhất Phàm, hắn cho rằng không nên can thiệp quá sâu vào tình hình các cấp bên dưới, nếu không sẽ làm mất đi vai trò của lãnh đạo và cán bộ chính quyền nơi ấy. Đã không phát huy được vai trò của bọn họ, tự mình ôm đồm quá nhiều, việc gì cũng đích thân giải quyết chắc sẽ mệt không chịu nổi, hơn thế có đôi lúc chính mình xử lý cũng chưa hẳn đã tốt, còn lấy mất cơ hội để người ta phát huy khả năng.
Buổi chiều đi làm, người bên văn phòng Ủy ban Kỷ luật tỉnh gọi điện thoại đến, báo rằng vụ án Lục Thiên Trường và Kim Tử Quang sắp đi đến kết luận, vì vậy bọn họ quyết định mở một cuộc họp nhỏ.
Năm người bao gồm Lục Chính Ông, Bí thư Bàng, Trương Nhất Phàm, Lý Hồng và Chu Nhất Lai đều có mặt, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mạc Quốc Long cũng đã đến.
Lục Chính Ông khẳng định, Lục Thiên Trường là cháu trai ông ta nên ông ta chủ động đứng ngoài sự việc lần này. Mọi người thấy cần làm gì thì cứ làm, xử lý thỏa đáng với tinh thần thực sự cầu thị, ông ta tuyệt đối sẽ không vì tình riêng mà thiên vị.
Nói rồi ông ta nhìn Trương Nhất Phàm và Lý Hồng.
- Đây không phải là nhất thời nổi hứng mà vì tôi cũng có nguyên tắc làm việc của riêng mình, cuộc họp ngày hôm nay sẽ do đồng chí Trương Nhất Phàm chủ trì!
- Vậy được!
Trương Nhất Phàm tiếp nhận trọng trách, cùng mọi người thảo luận vấn đề còn dang dở, Lục Chính Ông thì quay về phòng làm việc.
Mạc Quốc Long nghĩ, có vẻ thời của Bí thư Lục sắp hết thật rồi, trước kia ông ta làm gì có bộ dạng này, lúc nào mà chẳng hùng hùng hổ hổ, ra vẻ ta đây. Xem ra vụ việc Trưởng ban thư ký tỉnh lần trước đã giáng cho ông ta một đòn không nhẹ.
Có một vài việc, ai cũng hiểu nhưng chỉ để trong lòng, cũng có vài người tò mò, không biết Trương Nhất Phàm đưa ra kết luận như thế nào.
Lý Hồng công bố kết quả thẩm vấn Lục Thiên Trường và Kim Tử Quang, cô đề nghị nên chuyển vụ án này cho viện Kiểm sát, khai trừ Đảng, còn phán xét thế nào thì tùy vào quyết định của tòa án.
Bí thư Bàng nói:
- Có nên xem xét một chút cho Bí thư Lục không? Dù sao Lục Thiên Trường cũng là cháu ruột của ông ấy.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mạc Quốc Long không nói gì, Chu Nhất Lai quay sang Trương Nhất Phàm.
- Tôi nghĩ việc này vẫn nên nghe theo quyết định của tổ chức!
Trương Nhất Phàm lúc này mới lên tiếng:
- Chũng ta làm việc theo nguyên tắc, theo kỷ luật, sao Bí thư Lục có thể tình cảm riêng xen vào việc công được? Vương tử phạm pháp xử tội như thứ dân, nếu thiên vị một người, người khác ắt sẽ không phục, tôi thấy không cần nói gì thêm nữa, cứ quyết định xử lý theo ý kiến của đồng chí Lý Hồng đi.
Một vài người nghe vậy giật mình, ngữ điệu của Chủ tịch Trương sao lại giống Bí thư Lục trước kia đến vậy?
Tan họp, Trương Nhất Phàm bảo Chu Nhất Lai ở lại, bàn thêm về vấn đề bổ sung cán bộ cho thành phố Giang Hoài, trong lời nói của hắn rõ ràng có ý châm chọc Chu Nhất Lai.
- Đồng chí Nhất Lai, có một số việc đừng bao giờ lặp lại sai lầm về vấn đề nguyên tắc, phải chú ý tác phong dân chủ. Đảng không thể đại diện cho chính quyền, nếu làm vậy sẽ là trái với ý dân, trái với nguyên tắc của Đảng. Đồng chí là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, là Bí thư Thành ủy thành phố Giang Hoài, chẳng những phải kiên trì quán triệt tư tưởng “Ba đại diện” của Đảng, giữ vững lập trường của bản thân, song cũng không thể vì vậy mà can thiệp quá sâu vào công tác của chính quyền. Về vấn đề bổ sung cán bộ cho Ủy ban nhân dân thành phố, tôi thấy vẫn nên làm theo quy định, đừng có làm mấy cái chế độ bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ đặc biệt gì gì đó, làm như vậy hoàn toàn không phù hợp với quy định.
Chu Nhất Lai lau mồ hôi, chắc chắn cái tên Trần Kiến Quân đã nói lại chuyện này cho Chủ tịch Trương. Nghĩ vậy, Chu Nhất Lai rất bực mình, Chủ tịch Trương trước nay có qua lại gì với Trần Kiến Quân đâu, sao tự dưng hắn lại thể hiện rõ thái độ ủng hộ Trần Kiến Quân?
Ra khỏi phòng họp, anh ta ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng vỡ lẽ, hẳn là Chủ tịch Trương đang định tạo ra một trường hợp điển hình, giương cao “lá cờ” mới, để cho cả một vùng Giang Hoài trông thấy điểm sáng ấy, vậy nên hắn nhân cơ hội này làm luôn màn mở đầu.
Chu Nhất Lai thầm trách mình hồ đồ, đã đi theo Chủ tịch Trương mà còn mắc phải sai lầm ngớ ngẩn thế này.
Trần Kiến Quân và Chủ tịch Trương đều là những nhân vật nắm quyền trong tổ chức Đảng, nhưng lại yếu thế trong tổ chức chính quyền. Dụng ý giúp đỡ Trần Kiến Quân cũng rất rõ ràng, hẳn là muốn nhân cơ hội này phản kích Lục Chính Ông.
Nói như vậy, bản thân anh ta đang rơi vào đúng tầm ngắm của hắn hay sao?
Hắn đưa ra trường hợp điển hình, tương lai nhất định sẽ trở thành đối tượng để những địa phương khác ở Giang Hoài học tập theo. Chu Nhất Lai cười khổ, mình vốn định kéo gần quan hệ với Chủ tịch Trương, không ngờ vì chuyện này lại biến thành phía đối lập với hắn.
Chu Nhất Lai ngẫm nghĩ một lúc, rồi chợt quay sang dặn dò Trưởng ban thư ký:
- Anh đi chuẩn bị mấy thứ này giúp tôi! Tối nay tôi cần dùng.
Thư ký nhìn là biết, ông chủ hẳn lại đi biếu quà đây.
Buổi tối, Trương Nhất Phàm ở nhà, cơm nước xong xuôi, hắn ngồi trò chuyện với Miêu Miêu và Liễu Hồng. Chợt chuông cửa reo lên, Liễu Hồng nhòm qua mắt mèo trông thấy hai người đang đứng trước thềm, cô ấn vào màn hình trước cửa, người đứng ngoài liền lên tiếng:
- Tôi là Trần Kiến Quân ở thành phố Giang Hoài, xin hỏi Chủ tịch Trương có nhà không ạ?
Trương Nhất Phàm nghe thấy liền bảo:
- Cho anh ta vào đi!
Liễu Hồng lúc này mới ra ngoài, dẫn Trần Kiến Quân và thư ký vào nhà.
Thấy Trương Nhất Phàm cần bàn bạc chuyện quan trọng, Liễu Hồng đưa Miêu Miêu lên lầu, để chỗ trống cho khách ngồi.
Trần Kiến Quân đưa cho Trương Nhất Phàm một bản danh sách, trong đó có ba cái tên. Ánh mắt hắn dừng lại trước cái tên Chu Bản Vượng, nghe quen quen, sao lại không nhớ ra là ai nhỉ?
Trần Kiến Quân giải thích.
- Chu Bản Vượng là Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Chu thị, là Đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố, để hưởng ứng hai văn kiện số 5, tăng cường hợp tác đa đảng dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc và xây dựng chế độ hiệp thương chính trị, thêm việc ông ta nhiều lần kiến nghị lên Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, tôi cho rằng, thành phố chúng ta lần này cũng cần phải tạo ra một “luồng gió mới”, làm cho chế độ này ngày càng bền vững.
- Ừ!
Dĩ nhiên Trương Nhất Phàm đã đọc nội dung hai văn kiện này, chủ yếu nói về vấn đề Đảng Cộng sản Trung Quốc vô cùng coi trọng và tích cực ủng hộ thành viên Đảng Dân chủ và những người không thuộc đảng phái nào tham gia thảo luận chính sự, tăng cường giám sát dân chủ, kịp thời công bố “Ý kiến đóng góp thực thi quán triệt ‘Ý kiến về việc củng cố và phát triển mặt trận thống nhất trong giai đoạn mới và trong thế kỷ mới do Đảng Cộng sản Trung Quốc ban hành’ ”, từ đó giúp cho sự nghiệp hợp tác đa đảng và xây dựng hiệp thương chính trị không ngừng có những bước tiến mới, đạt được những thành quả mới.
Sau khi văn kiện được ban hành, quả thật ở một vài nơi đã có những người thuộc thương giới bắt đầu tham gia thảo luận chính trị, ý kiến của Trần Kiến Quân có thể coi là một ý tưởng mới, Trương Nhất Phàm nghe xong cũng không có ý kiến phản đối. Chu Bản Vượng là người thế nào? Dù sao cũng cần quan sát thêm, không thể tùy tiện chọn một người ngồi vào cái ghế Phó Chủ tịch thành phố được. Hắn hỏi:
- Bí thư Lục có biết về phương án này không?
Trần Kiến Quân đáp:
- Bí thư Lục chắc hẳn vẫn chưa biết ạ.
- Vậy cậu cứ để tạm đấy, ngày mai chúng ta tiến hành thảo luận đã.
Trần Kiến Quân liền đứng dậy cáo từ, Trương Nhất Phàm phát hiện ra tay thư ký đã đặt vật gì đó ở trước cửa, liền nghiêm mặt hỏi:
- Đồng chí Kiến Quốc, cậu làm gì vậy?
Trần Kiến Quân vội vàng nói:
- Cũng không có gì đâu ạ, chỉ là một ít trà, là trà thôi ạ.
- Là trà thật sao? Mở ra tôi xem.
Trần Kiến Quân đành mở gói trà ra, đúng thật chỉ có trà bên trong.
Lúc này Trương Nhất Phàm mới nói:
- Thôi được rồi, lần sau không cần làm thế nữa. Cậu về nhớ nghiên cứu kỹ phương án này đấy.
Trần Kiến Quân về rồi, Trương Nhất Phàm liền quay lại thư phòng, bảo Đằng Phi gửi cho hắn văn kiện “Ý kiến đóng góp thực thi quán triệt ‘Ý kiến về việc củng cố và phát triển mặt trận thống nhất trong giai đoạn mới và trong thế kỷ mới do Đảng Cộng sản Trung Quốc ban hành’ ”.
Văn kiện có năm điểm chính, thứ nhất là không ngừng đẩy mạnh chế độ hóa, quy phạm hóa, trình tự hóa hợp tác đa đảng và hiệp thương chính trị.
Thứ hai, phát huy đầy đủ vai trò tham gia thảo luận chính sự và chức năng giám sát dân chủ của thành viên Đảng Dân chủ và những người không thuộc đảng phái nào.
Thứ ba, không ngừng hoàn thiện cơ chế tuyển chọn bổ nhiệm những người ngoài Đảng.
Thứ tư, ổn định và đẩy mạnh công tác sắp xếp chức vụ chính trị và chức vụ thực cho những người ngoài Đảng.
Thứ năm, tăng cường xây dựng đội ngũ dự bị đại diện những người ngoài Đảng.
Trương Nhất Phàm đọc kỹ lại một lượt toàn bộ văn kiện, Giang Hoài một tỉnh lớn về kinh tế, là nơi tập trung nhiều thương nhân giàu có, những vấn đề về những người ngoài Đảng này cũng là một ý tưởng mới, nói không chừng có thể đi tiên phong trên cả nước.
Nếu tay Chu Bản Vượng này có thể dùng được, thì điều này cũng không phải là không thể thành sự thực.
Trương Nhất Phàm đang chìm trong suy nghĩ thì Liễu Hồng bước vào, nói có người đến tìm. Người đó tự xưng là Chu Nhất Lai, là Bí thư Thành ủy.
Chu Nhất Lai đến biếu quà, anh ta muốn đến xin lỗi Chủ tịch Trương vì sai lầm đã mắc phải.
Trương Nhất Phàm ngồi trên sofa châm thuốc, nghe Chu Nhất Lai xin lỗi. Chu Nhất Lai nói, lần sau anh ta sẽ chú ý hơn, không ngừng phát huy tác phong dân chủ, kiên quyết thực hiện phương châm chính sách của Đảng, giữ vững nguyên tắc. Sau một tràng sám hối, trông thấy Trương Nhất Phàm ngáp dài, anh ta mới đứng dậy nói:
- Chủ tịch Trương, cũng không còn sớm nữa, tôi xin phép về đây ạ. Anh yên tâm, lần này tôi nhất định sẽ toàn tâm toàn ý ủng hộ đồng chí Trần Kiến Quân làm tốt công tác tuyển chọn vào Hội đồng nhân dân lần này.
- Vậy được!
Trương Nhất Phàm lại ngáp, rồi chỉ vào thứ đang đặt cạnh cửa.
- Đồng chí Nhất Lai, cậu không thể lại phạm sai lầm mang tính nguyên tắc được! Bình thường cậu cũng báo cáo công tác thế này à?
Chu Nhất Lai xấu hổ đỏ bừng mặt, vội cầm lấy túi đồ rồi ngượng ngùng xin phép về.
Trương Nhất Phàm rút di động.
- Tiểu Trương, các cậu điều tra người tên Chu Bản Vượng giúp tôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...