Quan Đạo Thiên Kiêu

Điệu bộ tức giận của Lý Hồng thật là xinh đẹp.

Trên khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, cô ấy trừng mắt nhìn Trương Nhất Phàm giận dữ.

Cú bóp vừa nãy của anh ta khiến cô rất tức giận.

Ngày thường, khi cả hai tâm tình, vuốt ve vài cái cũng đều là có nguyên do. Dù sao tình cảm đã đến mức sâu đậm thì cũng có phần không kiềm chế nổi cảm xúc.

Nhưng lúc nãy, rõ ràng Trương Nhất Phàm đã đùa cợt, Lý Hồng không thể không tức giận.

Trương Nhất Phàm liền đi qua, nói:

-Giận à?

Lý Hồng quay người đi, không để ý đến anh ta.

Trương Nhất Phàm ôm lấy cô ấy từ phía sau:

- Thôi mà, chúng ta không đùa nữa, nói chuyện nghiêm túc nào.

-Anh đúng là quỷ sứ! Vậy mà còn muốn làm Tổng bí thư. Em thấy anh đúng là rắp tâm làm bậy.

-Vậy em không chuẩn bị giúp anh sao?

Lý Hồng lườm anh ta một cái:

-Giúp anh mới lạ.

Trương Nhất Phàm bực bội nói:

-Anh còn đang nghĩ làm sao để giúp em trở thành thành viên chính thức đây này? Không phải đùa đâu. Ôi dào.

-Em thấy anh muốn giúp người ta thành thành viên chính thức thì đúng hơn.

Lý Hồng lẩm bẩm nói.

Nhìn thấy dáng vẻ của Lý Hồng như vậy, Trương Nhất Phàm không khỏi có chút chột dạ. Lý Hồng rõ ràng là đang ghen tị. Vậy mà không nhìn ra. Bình thường, cô ấy quyết đoán, mạnh mẽ, nhưng trong chuyện tình cảm lại có chút nữ tính. Tuy nhiên, điều này không cản được cách nhìn nhận của Trương Nhất Phàm về cô ấy, ngược lại còn cảm thấy đây là một nét rất đáng yêu của Lý Hồng.


Anh ta ôm chặt lấy Lý Hồng:

-Đừng giận mà, không thì anh sẽ ở lại với em đó nghe?

Lý Hồng liền ngoảnh đầu lại nhìn anh ta, nói:

-Được không? Anh…

Trương Nhất Phàm cười hì hì:

-Thấy em không vui như thế này, anh không nỡ.

Lý Hồng thừa biết rằng anh ta không thể ở lại, gia tộc họ Trương lớn như vậy, vả lại Đổng Tiểu Phàm còn phải về nước, vợ chồng họ tụ họp thì ít mà xa cách thì nhiều, bản thân một nhân tình làm sao có thể giành giật như vậy? Đạo lý này, cô vẫn hiểu mà.

Là một người phụ nữ, không thể quá tham lam. Việc gì cũng phải có chừng mực, nếu không thì sẽ gây ra họa.

Thế là cô lắc đầu, nói:

-Hay là anh về đi, việc của Giang Hoài thì sẽ bàn bạc với các trưởng bối, như vậy thì sẽ có lợi cho anh. Việc Lục Chính Ông kết thông gia với nhà họ Giả không hẳn là không có nguyên do. Theo như em biết, hôn nhân của Lục Nhã Tình không hạnh phúc lắm. Tình hình hiện tại của tỉnh Giang Hoài các anh đều quá rõ rồi, Lục Chính Ông cứ cố chấp tham vọng, anh sống ở Giang Hoài hẳn sẽ thân cô thế cô. Vì vậy, chúng ta phải làm rất nhiều việc.

Phân tích của Lý Hồng thật sự đã điểm đúng mấu chốt, xem ra cô ấy ở Giang Hoài đã điều tra được rất nhiều.

-Vậy em sớm về với anh nghe.

Trương Nhất Phàm quan tâm nói.

Lý Hồng lúc này mới mỉm cười:

- Được rồi, ở Giang Hoài bất cứ lúc nào anh và em cũng đều có thể gặp nhau mà. Anh cứ đi cùng Tiểu Phàm đi. Hãy tin em. Đợi anh về, sẽ cho anh niềm vui bất ngờ.

Trương Nhất Phàm ôm eo cô:

-Niềm vui bất ngờ gì vậy?

-Đã là niềm vui bất ngờ thì sao có thể nói được. Nói ra thì còn gì gọi là bất ngờ nữa?


Trương Nhất Phàm liền nhìn vào bụng của cô ấy, Lý Hồng bắt gặp ánh mắt của anh ấy, nhíu mày bảo:

-Lại nghĩ đi đâu đó? Suy nghĩ gì vậy?

Đàn ông đều dùng phần dưới cơ thể để suy nghĩ đến những vấn đề đó. Xem ra câu này không phải là giả.

Trương Nhất Phàm hơi ngượng ngùng. Anh ta đã hiểu lầm thật rồi, cho rằng Lý Hồng có hay không.

Nếu như đúng là như vậy, thì đó quả là tin vui bất ngờ.

Tuy nhiên, anh ta tin rằng Lý Hồng biết chừng mực, sẽ không làm chuyện như vậy.

Khi Lý Hồng ngẩng đầu lên, Trương Nhất Phàm hôn lên môi cô. Mùi thơm phảng phất trên làn môi mỏng của cô khiến cho Trương Nhất Phàm khó quên. Anh ta thì thầm bên tai Lý Hồng:

-Anh muốn.

-Ừ!

Lý Hồng dịu dàng ừ một tiếng, Trương Nhất Phàm ngay lập tức ôm cô đi vào phòng.

Trên chiếc giường 1.8m, cả hai ôm chầm lấy nhau.

Trong lúc Trương Nhất Phàm sắp về, Lý Hồng đã dùng thân thể và tình cảm nhu mì của mình tiễn biệt anh ta.

Lý Hồng chính là món quà Thượng đế đã ban tặng cho anh ta, cô ấy mang một nét đẹp độc đáo và khác lạ. Trương Nhất Phàm khẽ vuốt nhẹ trên cơ thể cô, lúc ấy Lý Hồng khẽ nhắm mắt, khép chặt hai chân theo bản năng.

Dưới ánh đèn, cơ thể đẹp như tranh đó đem lại cho người ta sự rung động, quyến luyến vô cùng.

Cơ thể trắng tuyết của cô ấy nổi bật trên tấm khăn trải giường màu hồng phấn, càng tăng thêm phần mê tình. Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng, tỉ mỉ ngắm cơ thể Lý Hồng, giống như đang xâm nhập vào một vùng tiên cảnh mờ ảo; Lý Hồng trước mắt anh ta quả là xinh đẹp vô cùng, cô như một tiên nữ không vướng bụi trần gian.

Một món hàng thượng hạng của trần thế, nữ hoàng băng giá như cô lại một lần nữa bị anh ta chinh phục. Một niềm khoái cảm nổi dậy trong lòng anh ta.

Anh ta thích Lý Hồng, và càng lưu luyến cô ấy.


Cảm nhận được sự âu yếm dịu dàng của người tình, Lý Hồng ngượng ngùng, mặt ửng hồng như hoa.

Hàng lông mi run run, cho thấy Lý Hồng hơi căng thẳng, mặc dù khoảng thời gian hai người quen nhau không hề ngắn, nhưng thật sự cơ hội ân ái trần trụi như thế này thì rất hiếm. Ngày thường, khi Lý Hồng quyến luyến nhất là khi cô tựa vào vai Trương Nhất Phàm, lắng nghe âm thanh tự nhiên, cảm nhận được sự an ủi trên cơ thể ấy.

Lý Hồng chẳng phải là một phụ nữ theo đuổi những ham muốn xác thịt, tâm hồn cô ấy trong sáng, thuần khiết, không vẩn đục.

Lần đầu Trương Nhất Phàm gặp cô ấy, cô ấy nói đùa vui vẻ, giống như ánh trăng sáng tỏ, còn bây giờ đã bị đám mây đen Trương Nhất Phàm che khuất, cho nên ánh trăng không còn thuần khiết nữa.

Đôi môi của Trương Nhất Phàm lướt nhẹ trên ngực Lý Hồng, cô ấy bặm môi, cảm nhận Trương Nhất Phàm đang từ từ di chuyển trên thân thể cô. Cô thấy hơi hồi hộp.

Nhìn khuôn mặt thật đáng yêu của Lý Hồng, Trương Nhất Phàm hôn nhẹ lên đôi mắt cô và nói:

- Anh đến đây…

Đôi chân thon dài, nhanh nhẹn của cô bị tách ra, một vật bên ngoài xâm nhập vào cơ thể Lý Hồng, cô lập tức cảm nhận được một ngón tay đang tiến dần vào vùng nhạy cảm.

-Em ướt rồi…

Trương Nhật Phàm …., khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô khép chặt đôi mắt, nghiến răng, quay mặt sang một bên, và không quan tâm đến tên khốn kiếp Trương Nhất Phàm.

Điệu bộ Lý Hồng như thế này càng khiến người ta yêu mến.

Trương Nhất Phàm khẽ mỉm cười, và bất chợt thúc mạnh.

Lý Hồng lập tức cảm nhận được một vật thể điên cuồng, táo bạo phá tan tất cả những rào chắn, đội quân hùng mạnh đó trấn áp, tiến quân thần tốc. Khoảnh khắc đó, cô mới hoàn toàn thả lỏng mình. Lúc này đây, tất cả những chống cự đều không còn ý nghĩa gì cả; huống hồ, lần này chính Lý Hồng tự nguyện dâng hiến.

Lại sa ngã một lần nữa rồi!

Lý Hồng thở dài.

Xưa nay cô vốn không chấp nhận chuyện nam nữ như thế này. Nhưng Trương Nhất Phàm hết lần này đến lần khác trêu ghẹo, rồi dịu dàng như vậy, nên Lý Hồng đều liên tiếp bị gục ngã. Cảm nhận được những hành động mạnh mẽ, dốc hết sức của Trương Nhất Phàm trên thân thể cô, Lý Hồng không dám mở mắt nhìn trực diện vào con người đó.

Nhưng mà, cửu âm bạch cốt trảo của cô tùy theo sức đột kích của Trương Nhất Phàm mà càng lúc càng mạnh, càng lúc càng độc.

Mười dấu vết đỏ thẫm đã hằn trên lưng Trương Nhất Phàm.

Trống trận đã kết, cả trăm ngàn con cháu dưới sự chỉ huy của Trương Nhất Phàm cuối cùng đã rơi vào vùng phục kích của Lý Hồng, và toàn quân đã bị tiêu diệt.

Theo các chuyên gia, trong tình hình này chỉ có 1/100000 may mắn trốn thoát. Nhưng nếu như bên nữ dùng biện pháp thì cơ hội này càng ít. Trong thời điểm này, cả Trương Nhất Phàm và Lý Hồng đều không mong muốn “có cá lọt lưới”.

Đại quân phá vây thất bại, Trương Nhất Phàm đành tước vũ khí đầu hàng, hạ khẩu súng “mềm nhũn” về.


Lúc anh ta trèo xuống khỏi cơ thể Lý Hồng, mồ hôi nhễ nhại, bỗng nhiên phát hiện sau lưng rất đau. Soi trong gương, anh ta không khỏi ngạc nhiên, mười vết xước đỏ quá rõ ràng.

Trương Nhất Phàm cười gượng nói:

-Đây chính là niềm vui bất ngờ em dành cho anh đó à?

Lý Hồng ngượng ngùng nói:

-Ai bảo anh điên cuồng như vậy, không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào hết.

Nhưng nhìn vào vết tích trên lưng Trương Nhất Phàm, cô cũng có chút đau lòng.

Cô kéo áo che lên người, bảo:

-Có đau không?

Trương Nhất Phàm vừa mặc quần áo vừa lắc đầu:

- Bị đau thêm cũng đáng mà! Miễn là em cho anh thì anh đều nhận hết.

Lý Hồng trừng mắt nhìn anh ta, nhưng lại lo lắng không biết khi nào dấu vết này mới có thể mất đi.

Nếu chẳng may Tiểu Phàm thấy được thì anh ta phải giải thích như thế nào đây?

-Anh có muốn bôi thuốc không?

Lý Hồng rất quan tâm đến vấn đề này. Trước đây, cô rất cẩn thận, chưa từng để lại vết tích nào trên cơ thể Trương Nhất Phàm. Nhưng lần này, Trương Nhất Phàm quá mạnh bạo, cô có phần không kiềm chế được cảm xúc, cho nên mới để lại chứng cứ này.

Trương Nhất Phàm vỗ nhẹ vào lưng cô:

- Không sao đâu, nếu Tiểu Phàm biết là của em thì có thể hiểu được mà.

Lý Hồng tức giận, cau có mắng:

- Chẳng ra gì hết.

Là Chủ tịch của tỉnh Giang Hoài, Trương Nhất Phàm không thể qua đêm tại đây; sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì phải rời khỏi. Lý Hồng ân cần tiễn anh ta đến ngoài cổng, Trương Nhất Phạm hôn Lý Hồng một lát, rồi mới đi.

Lý Hồng đứng ở cửa sổ cho đến khi nhìn thấy xe của Trương Nhất Phàm rời khỏi, lúc này cô mới lấy điện thoại ra gọi:

-Duệ Quân, Tết này không thảnh thơi rồi. Đã có nhiệm vụ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui