Trương Nhất Phàm đứng bậc dậy, cất cao giọng:
-Đất đai là tài nguyên quốc gia, mục đích chúng ta khai phá đất đai là hi vọng các nhà đầu tư sẽ lợi dụng giá trị tiềm ẩn của những mảnh đất này để xây dựng nên những công trình vĩ đại đóng góp vào sự phát triển của nền kinh tế. Ví dụ công nghiệp dùng đất xây công xưởng nhà máy thành lập một xí nghiệp, chính phủ ta mới có thể thu thuế dựa vào đất đai của xí nghiệp công xưởng đó. Hiện nay có rất nhiều thương nhân kinh doanh bất hợp pháp, họ dựa vào quan hệ và thủ đoạn, tích trữ đất đai, xin hỏi các vị ngồi đây có vị nào tích trữ đất hay không, điều đó đối với việc xây dựng nền kinh tế của chúng ta có lợi ích gì hay không? Nếu như các nhà đầu tư đã không thể phát huy được giá trị tiềm năng của những mảnh đất đó thì chúng ta đương nhiên có quyền và nghĩa vụ phải cưỡng chế thu hồi đất. Theo số liệu điều tra có những mảnh đất đã bị để hoang ba năm, năm năm, thậm chí là tám năm. Mọi người thử nghĩ xem nếu những mảnh đất đó mang đi xây phân xưởng xí nghiệp thì mỗi năm chúng ta thhu về bao nhiêu tiền thuế đất?
Trương Nhất Phàm giơ bảng báo cáo trong tay;
-Các vị hãy nhìn những con số này, chúng tôi đã rất cố gắng để cải thiện nền kinh tế, dưới sự lãnh đạo của các ban ngành tỉnh Giang Hoài và Bí thư Lục Chính Ông, thực hiện mục tiêu to lớn của tỉnh Giang Hoài, sự thực đã chứng minh, những con số đầu cơ tích trữ đất trắng trợn của những nhà đầu tư bất hợp pháp mới là nguyên nhân căn bản kìm hãm sự phát triển của nền kinh tế. Cho nên bản thân tôi cho rằng, lệnh cấm đầu cơ tích trữ đất phải được ban hành! Những mảnh đất đã tích trữ trước đây sẽ không thu hồi nhưng sẽ phải sửa thời hạn sử dụng, không thể để cho họ tự do thoải mái chiếm dụng, phân tán đất, tất cả các vận tác sau khi ban hành điều luật cấm tích trữ đất đều phải dựa theo quy tắc đã định mà thi hành! Ai không tuân thủ thì sẽ bị loại!
Khi nói đến việc bị loại thì lông mày của một vài người lập tức dựng cả dậy.
Giọng nói của Trương Nhất Phàm lúc trầm lúc bổng, rất có khí thế áp đảo, lại thêm bảng báo cáo trong tay hắn đủ để chứng minh rất nhiều vấn đề, có người đã lợi dụng khe hở của luật pháp mà khoét những lỗ to bự. Thứ mà họ đang chơi đùa là karate, nếu không gia tăng sự kìm hãm, để tình trạng này kéo quá dài, đến lúc mất bò mới lo đi làm chuồng thì đã quá muộn.
Lục Chính Ông cũng đã xem qua bảng báo cáo, ông ta cũng từng nghĩ đến rất nhiều khía cạnh của vấn đề, những điều Trương Nhất Phàm trình bày ông ta không phải chưa từng nghĩ, nhưng nó đụng chạm tới lợi ích của rất nhiều người.
Đợi cho Trương Nhất Phàm trình bày xong quan điểm, Lục Chính Ông mới ngẩng đầu lên nhìn một lượt, dò xét thái độ của mọi người:
-Bảng báo cáo của đồng chí Trương Nhất Phàm rất đầy đủ, chỉnh đốn là điều hoàn toàn cần phải làm, không thể để cho những phần tử phi pháp khoét thủng nền kinh tế của chúng ta, nhưng chúng ta cần đưa ra một phương án cụ thể thích hợp. Một dao chém khẳng định là không thể, phương án này phải do chính phủ ở đây quyết, đợi sau khi ban hành, chúng ta lại bàn, đồng chí Nhất Phàm, đồng chí thấy như thế nào?
Thái độ của Lục Chính Ông rất công bằng công chính, không mảy may ngượng ép, Trương Nhất Phàm đành dằn lòng, lẽ nào ông ta thật sự không biết con gái Lục Nhã Tình của ông ta là Chủ tịch hội đồng quản trị của Lam Thiên?
Sau khi cuộc họp kết thúc, Trương Nhất Phàm trở về phòng, Phương Nam liền theo sau.
Mục đích của cuộc họp hôm nay đã đạt được, nhiều việc không ngờ tới, nghĩ vậy mà lại không phải vậy. Chí ít Lục Chính Ông cũng đã đồng ý tiến hành phương án này, vậy chúng ta cứ tiếp tục từng bước đẩy mạnh phương án này.
Qua cuộc họp này hắn đã phát hiện một điều rằng, con người Lục Chính Ông này quả thực có thể cùng chung sống, không cần phải ngang nhiên chống đối lại ông ta. Chỉ cần phối hợp với phướng hướng chính mà ông ta đưa ra thì mảnh đất này vẫn có thể mặc sức vùng vẫy.
Mục tiêu của hắn là thực hiện kế hoạch kinh tế với chí hướng cao cả, lộ diện trong hội nghị trung ương, sau đó lại đạt được mục tiêu bước lên bậc thềm cao mới. Vậy là anh ta liền giao hết phương án này cho Phương Nam.
Phương Nam cứ tưởng kế hoạch này của hắn sẽ bị ngâm trong nước, nhưng không ngờ lại nghiên cứu lâu như vậy, Trương Nhất Phàm vẫn có thể lôi chúng ra được, lại có thể có thêm sự tiến triển mới. Khi Trương Nhất Phàm giao nhiệm vụ đó cho anh ta, anh ta trong lòng cảm thấy cảm kích, vì đây không phải chỉ là công việc, mà còn thể hiện sự tín nhiệm.
Chỉ còn một tuần nữa là tết đến. Mọi người đều không có tâm trạng chiến đấu, Trương Nhất Phàm đành phải gác mọi chuyện lại, đợi ăn xong cái tết rồi mới tính.
Đối với người Trung Quốc mà nói, đón tết lúc nào cũng là chuyện ưu tiên hàng đầu.
Truyền thống ngàn năm không thay đổi, nó đã ăn sâu vào ký ức của người Trung Quốc về một ngày gia đình đoàn tụ sum vầy bên nhau.
Tiểu Phàm năm nay về nhà đón tết, Trương Nhất Phàm cũng không muốn dậm chân ở nơi này.
Quãng thời gian gần đây, Lục Nhã Tình không hề liên lạc với anh ta, Trương Nhất Phàm cũng quên bén cô nàng.
Đêm hôm nay có chút thời gian rãnh rỗi, hắn đã gọi điện cho Lý Hồng, hỏi thăm cô tết năm nay có dự tính gì.
Lý Hồng vốn dĩ là không muốn về Bắc Kinh, vì mỗi lần về cô ta lại phải đối mặt với vấn đề đó, tuy bây giờ người nhà đã không còn hối thúc cô ta, nhưng Lý Hồng cảm nhận được sự mong chờ hi vọng trong ánh mắt của mẹ mà cô không thể thành toàn, vì vậy cô dứt khoác ở lại Giang Hoài.
Trương Nhất Phàm đến chỗ ở của Lý Hồng, so với biệt viện của anh ta thì ở đây đơn giản hơn nhiều.
Lý Hồng nói đây là phong cách ủy ban kỉ luật, đơn giản mà thoải mái.
Trương Nhất Phàm để ý, quả thật là như vậy. Cả tòa nhà đều thuộc ủy ban kỉ luật, tất cả cán bộ thuộc hàng trung đẳng đều sống ở đây.
Là lãnh đạo của ủy ban kỉ luật, Lý Hồng ắt phải đi đầu làm gương.
Lúc hai người nói chuyện với nhau đã nhắc đến Lục Chính Ông, Lý Hồng nói:
-Theo điều tra cho thấy, hai đứa con của Lục Chính Ông đều làm kinh doanh, đứa con gái trên thực tế là bà chủ buông màn nhiếp chính của công ty bất động sản Lam Thiên, đứa con trai Lục Thiên Khoáng có qua lại thân thiết với tập đoàn Chu thị, Lục Thiên Khoáng không có công ty riêng nhưng lại có rất nhiều cổ phần ở nhiều công ty khác nhau.
Trương Nhất Phàm nói:
-Loại người giống như Lục Thiên Khoáng, vốn dĩ không nhất thiết phải tự mình mở công ty riêng, anh ta chỉ cần lợi dụng sức ảnh hưởng của Lục Chính Ông thì muốn kiếm bao nhiêu tiền mà chẳng được, hơn nữa những người như anh ta ăn uống hưởng lạc không phải chi trả bất kì đồng nào.
-Đúng vậy, là con trai của bí thư tỉnh ủy, ra ngoài ăn chơi lại phải tự mình trả tiền sao, nếu như thế không phải anh ta quá thảm rồi sao?
Lý Hồng uống một ngụm nước:
-Nhưng theo em biết thì Lục Chính Ông đối với những chuyện này không rõ cho lắm. Vì hai đứa con này của ông ta không có chút niềm mến mộ gì đối với mấy chuyện thể chế, và ông ta cũng không có yêu cầu gì cao đối với hai đứa con, chỉ riêng điểm này thôi, em đã cảm thấy ông ta là một con người không tồi, chí ít thì ông ta không tạo gánh nặng áp lực lên vai hai đứa con của mình.
Trương Nhất Phàm bật cười:
-Xúc động rồi sao? Thực ra các bậc cha mẹ đều mong muốn con cái mình tốt, sự lo lắng của họ có thể hiểu được. Vả lại, đất nước chúng ta có lịch sử hơn một ngàn năm phong kiến, trong tư tưởng mọi người đều hi vọng con mình thành rồng thành phượng, vượt trội hơn người, quang tông diệu tổ, mong muốn con gái lấy được một người chồng tốt, gia đình êm ấm, tất cả những điều đó đều rất chính đáng.
Nhắc đến chuyện lập gia đình, hai cặp lông mày của Lý Hồng liền nhíu lại, cô nhìn Trương Nhất Phàm một cách oán hờn.
Trương Nhất Phàm không kìm nổi bật cười:
-Em lại suy nghĩ gì đó phải không?
Lý Hồng không nói gì, chỉ nâng cốc trà, chậm rãi uống.
Trương Nhất Phàm đương nhiên hiểu rõ trong lòng Lý Hồng đang suy nghĩ điều gì, cả đời này chưa từng yêu thương người nào, khó khăn lắm trái tim mới rung động, vậy mà người đàn ông ấy lại là chồng của người đàn bà khác. Không thể đường đường chính chính ở bên nhau, cũng không thể sinh lấy một đứa con.
Vẫn còn nhớ trước đây Lý Hồng đã từng đề nghị Trương Nhất Phàm cho cô ta cấy t*ng trùng, sinh một đứa trẻ để hương khói cho nhà họ Lý, nhưng chuyện đó thật là quá nan giải.
Chuyện mang bầu thật quá nguy hiểm. Thụ tinh nhân tạo, chuyện đó hắn tuyệt đối không thể đồng ý, nên Lý Hồng cũng mặc nhiên không nhắc đến chuyện này nữa, trong chuyện tình cảm, cô đành phải đi một bước tính một bước.
Ban đầu vốn định cùng Lý Hồng đón tết ở Giang Hoài, nhưng đột nhiên Đổng Tiểu Phàm về nước, nên hắn không còn Lý do gì để lưu lại đây.
Thế là hắn khuyên Lý Hồng;
-Về nhà đi, hai bác mong em lắm đấy!
Lý Hồng lắc đầu, Trương Nhất Phàm nhìn Lý Hồng nói giọng nghiêm túc:
-Anh đột nhiên có một suy nghĩ! Em có thể giúp anh không?
Lý Hồng ngẩng đầu nhìn:
-Làm gì?
Trương Nhất Phàm trả lời:
-Anh muốn tiến lên trên nữa, cố gắng hết sức để lên.
Lý Hồng không hiểu lắm;
-Anh bây giờ là thanh niên trẻ tuổi nhất toàn quốc đứng vào hàng ngũ cấp bộ rồi, Chủ tịch tỉnh ạ, anh còn muốn tiến lên đâu nữa chứ?
Trương Nhất Phàm chỉ tay lên trần nhà:
-Trên kia, càng cao càng tốt.
-Tầng trên là chỗ ở của cô phòng giám sát, cô ta năm nay đã bốn mươi tuổi rồi, nhưng chưa lập gia đình! Anh cũng muốn cả loại này nữa sao?
-Em hiểu ý anh mà, đừng có đùa như vậy, anh nói thật đấy. Anh muốn làm tổng bí thư.
-Phụt——
Lý Hồng đầy vẻ kinh ngạc, nước trong miệng toàn bộ đều phun ra hết. Cô ta mở căng đôi mắt to tròn như hạt ngọc của mình nhìn Trương Nhất Phàm:
-Anh đang nằm mơ phải không?
Trương Nhất Phàm nghiêm túc trả lời:
-Tại sao lại không thể chứ? Chỉ cần em giúp anh, anh nhất định sẽ làm được, hãy tin ở anh!
Lý Hồng có một chút khinh thường;
-Em thấy anh không có mệnh làm hoàng đế, nhưng đã có bệnh của hoàng đế. Chiếc ghế tổng bí thư dễ ngồi lắm sao? Dễ vậy thì Tống Hạo Thiên đã sớm ngồi vào đó rồi! Anh ta lăn lộn lâu như vậy mà vẫn chỉ là một bộ phó.
-Tống Hạo Thiên, y ta có thể bì với anh sao?
Trương Nhất Phàm thở dài:
-Kì thực em đã hiểu lầm anh, anh không phải vì bản thân mình, mà là vì quần chúng nhân dân, để giúp đỡ những người yêu nhau mà bị luật pháp ngăn cản có thể đến được với nhau. Nếu anh đương nhiệm tổng bí thư, điều đầu tiên anh làm chính là phá bỏ luật hôn nhân! Anh sẽ để em danh chính ngôn thuận trở thành người phụ nữ của anh!
Lý Hồng dang đôi tay ấm áp của cô ta, xoa đầu Trương Nhất Phàm:
-Không sao chứ? Con trai!
Câu nói này của Lý Hồng khiến vẻ mặt của Trương Nhất Phàm tối sầm lại.
-Con trai?
Hắn ngẩng ngơ nhìn Lý Hồng, sau đó quay đầu, lăn sát vào ngực của Lý Hồng:
-Dì ơi, cháu muốn bú sữa!
-
Hắn ta giơ bàn tay đặt lên bầu ngực trái của Lý Hồng rồi bóp một cái, Lý Hồng nhảy dựng lên.
Cô ta nhìn Trương Nhất Phàm với bộ dạng thở dốc, cực kì tức giận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...