Hai lần không hẹn mà gặp cũng khiến cho người ta có cảm giác bí hiểm.
Trương Nhất Phàm nhìn theo bóng dáng ông già, lão đi nhanh như bay, hắn mỉm cười, Hà Tiêu Tiêu lấy làm lạ hỏi:
- Anh cười cái gì?
Trương Nhất Phàm nói:
- Đây không phải là tình cờ gặp mặt, chắc chắn ông ấy đã ngồi đây chờ chúng ta.
- Sao anh lại nói như vậy?
Trương Nhất Phàm nghiêng đầu:
- Hỏi họ sẽ biết.
Hà Tiêu Tiêu vẫy tay, hai người lập tức chạy tới. Tuy rằng họ không biết mối quan hệ giữa cô và ông chủ là gì nhưng chỉ dựa vào chuyện cô là con gái của vợ Bí thư Tỉnh ủy đương nhiệm cũng để họ thấy thân phận cô không hề đơn giản.
Hai người lại gần hỏi:
- Có chuyện gì đấy cô?
- Lúc các cậu đến đã thấy lão tiên sinh ở đó rồi sao?
Đằng Phi không để ý nhưng Trương Tuyết Phong thì nhìn thấy rõ, liền kể lại mọi việc. Hà Tiêu Tiêu nhìn Trương Nhất Phàm khâm phục nói:
- Anh tài thật. Tuy nhiên em thật sự phục ông ấy, ông ta xem tướng rất chuẩn, anh không thấy đúng sao?
Trương Nhất Phàm nhìn sắc trời nói:
- Chúng ta đi thôi. Không thể qua đêm ở đây được.
Hà Tiêu Tiêu kỳ lạ hỏi:
- Vì sao không thể ở đây qua đêm? Anh vội lắm sao?
Trương Nhất Phàm chỉ cười không nói gì.
Không nghĩ rằng trên đường trở về lại gặp mấy người nhà Nhã Tình.
Gió lạnh thổi bay chiếc áo của Nhã Tình, lộ ra đôi chân thon thả. Cô cũng giống Hà Tiêu Tiêu, mặc một chiếc quần đen bó sát và một cái áo len thân dài bám vào cơ thể. Có lẽ vì đi bộ nhiều nên cũng nóng nên cô cởi bỏ áo khoác, để lộ ra dáng người gợi cảm.
Đôi giày xinh đẹp ôm lấy đôi chân mảnh mai, chiếc áo len mỏng không thể che được sự căng tròn của đôi gò bồng đảo, nhìn rất gợi cảm. Hà Tiêu Tiêu liếc mắt, dùng ngực đẩy Trương Nhất Phàm:
- Nhìn cái gì mà nhìn?
Không biết vì sao đột nhiên Trương Nhất Phàm lại nhớ đến câu nói của lão tiên sinh, tình cờ gặp mặt không phải ngẫu nhiên.
Hắn nói:
- Em có phát hiện ra gì không, cô gái kia cho ta cảm giác khá đặc biệt đấy.
Hà Tiêu Tiêu nói:
- Anh ám chỉ bộ ngực cô ta chứ gì?
Trương Nhất Phàm buồn bực:
- Không phải, em thử xem sắc mặt cô ta xem.
Hà Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn, nói:
- Không thấy gì, em chỉ thấy mặt của anh là khác.
Trương Nhất Phàm bực hết chỗ nói, Hà Tiêu Tiêu nói những lời này có lẽ trong lòng đang ghen vớ vẩn thì phải? Tuy nhiên Trương Nhất Phàm vẫn liếc mắt nhìn về họ. Mẹ con Nhã Tình đang nói điều gì đó.
Đằng Phi mua vé để trở về, đại gia cũng phải xếp hàng.
Không thấy một người nhà Nhã Tình đâu, chắc chắn đã đi ngoại giao.
Vài lần không hẹn mà gặp với mấy người nhà này khiến trong lòng Trương Nhất Phàm thấy rất thích thú.
Rởi khỏi Phổ Đà sơn, trở lại xe, Trương Nhất Phàm bảo Trương Tuyết Phong tìm chỗ ăn cơm.
Đến nội thành thì trời đã tối, bốn người tìm một khách sạn để ăn cơm tối, hai người thấy ý ông chủ sẽ ở lại liền tìm khách sạn ở gần đó để nghỉ ngơi.
Tỉnh Giang Hoài là một tỉnh có kinh tế mạnh, thành phố này là thành phố du lịch, bởi vậy khách sạn ở đây rất cao cấp.
Trương Tuyết Phong vào phòng kiểm tra xung quanh một lần rồi mới yên tâm đi.
Trương Nhất Phàm nằm trên sô pha, Hà Tiêu Tiêu pha nước trà cho hắn, cô hỏi:
- Hôm nay anh rất thần bí, rốt cuộc còn có gì chưa nói với em hả?
Trương Nhất Phàm buông chén, khoác tay lên vai Hà Tiêu Tiêu nói:
- Em muốn biết sao?
Hà Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn hắn:
- Không được thừa nước đục thả câu.
- Chúng ta phải tắm rửa đã rồi lên giường nói chuyện từ từ.
Hà Tiêu Tiêu đỏ mặt, đã lâu rồi hai người không ở gần nhau, lần này gặp không khỏi có chút bồi hồi.
Trương Nhất Phàm thấy vậy nhân tiện nói:
- Nếu không em đi tắm trước đi, anh ngồi tý đã.
Hà Tiêu Tiêu lập tức cầm quần áo vội vào phòng tắm.
Trương Nhất Phàm ngồi trên sô pha hút thuốc, trong đầu lại nghĩ đến mấy người Nhã Tình, thoạt nhìn họ đã thấy không tầm thường, biển số xe của tỉnh Giang Hoài
Tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm, hóa ra Hà Tiêu Tiêu không giữ kín cửa, Trương Nhất Phàm như được mở cờ trong bụng, có phải cô bé kia cố ý kích thích mình? Cửa phòng tắm không khóa trái sao? Không sợ có người sàm sỡ sao?
Đây là khách sạn 5 sao, tường phòng tắm được thiết kế bằng thủy tinh, không dùng gạch, xi măng như trước kia. Có thể Hà Tiêu Tiêu không cẩn thận, dựa người vào cánh cửa, bóng dáng mờ ảo bỗng nhiên trở nên rõ nét.
Trương Nhất Phàm ngồi trên sô pha bỗng nhiên nhìn thấy cảnh này, bầu ngực cô hiện lên rõ nét, hơn nữa lại có ngọn đèn chiếu xuống, trông dáng người thật hoàn mỹ, tựa như bức tranh treo trên trường.
Lúc nhìn thấy Hà Tiêu Tiêu ở nhà bố mẹ vợ Trương Nhất Phàm đã có chút kích động, lúc này đây sự ham muốn lại trỗi dậy. Hắn dập điếu thuốc đi về phía nhà tắm.
Nhẹ nhàng đẩy cửa vảo, dưới ngọn đèn, thân thể Hà Tiêu Tiêu hiện rõ trước mắt hắn.
Trương Nhất Phàm đứng ở nơi đó nuốt nước bọt, hơi kích động.
- A…..
Khi hắn vào ôm Hà Tiêu Tiêu, cô hoảng sợ:
- Sao anh lại vào được đây?
- Em đâu có khóa cửa, chẳng phải muốn anh vào cùng còn gì.
- Nói bậy.
Hà Tiêu Tiêu bị hắn ôm lấy, ép tới không thở nổi.
Trương Nhất Phàm vuốt ve thân thể cô, hôn vành tai, thở hổn hển. Đã lâu rồi không gần gũi Hà Tiêu Tiêu, cô cũng rất hưng phấn.
Trương Nhất Phàm cắn ngực cô, vùi đầu vào khuôn ngực cô.
Hà Tiêu Tiêu kêu lên, đẩy Trương Nhất Phàm ra:
- Giờ thì em biết rồi nhá.
- Biết cái gì?
- Biết nguyên nhân vì sao anh không chịu ngủ lại trên đảo.
Trương Nhất Phàm cười một cách nham hiểm.
- Giờ biết thì đã quá muộn rồi.
Trên đảo là nơi thần thánh linh thiêng, nếu cùng Hà Tiêu Tiêu ngủ ở đó sẽ không hay, bởi vậy Trương Nhất Phàm nhất định không đồng ý ngủ lại ở đảo, hắn đang không kiềm chế được ham muốn của mình.
Hai người tắm xong bước ra, Hà Tiêu Tiêu phát hiện ra cái cửa bằng thủy tinh trong suốt, thầm kêu mình bị lừa. Xem ra Trương Nhất Phàm đã nhìn thấy hết khi mình tắm, lúc đó không kiềm chế được mới xông vào. Hiện nay phần lớn các khách sạn đều làm cửa phòng tắm bằng chất liệu này, những thiết kế này cũng rất tốn kém.
Lên giường hai người âu yếm cuốn lấy nhau, lúc Trương Nhất Phàm định đề súng ra trận thì Hà Tiêu Tiêu ngăn lại:
- Anh còn mấy chuyện chưa trả lời em.
Trương Nhất Phàm ghé người cô hỏi:
- Em muốn biết chuyện gì?
- Trương Mẫn là ai?
- Đó là con gái chúng ta.
Trương Nhất Phàm mỉm cười, Hà Tiêu Tiêu đỏ mặt, đưa tay lên vuốt ngực.
Hà Tiêu Tiêu không hiểu gì cả:
- Con gái chúng ta? Em với anh có con lúc nào? Nói mau, có phải anh có con với người ta. Em không tha cho anh đâu.
Trương Nhất Phàm uất ức nói:
- Em nghĩ cái quái gì thế?
- Em không biết, dù sao hôm nay anh cũng kỳ lạ lắm.
- Xem ra hôm nay nếu anh không nói rõ cho em biết thì em sẽ không để anh tiến hành rồi.
Trương Nhất Phàm vuốt cằm Hà Tiêu Tiêu, cô lườm hắn một cái:
- Còn không á, bị anh chiếm hết rồi còn gì. Đừng dùng dằng nữa, nói mau, cuối cùng là chuyện gì?
Trương Nhất Phàm thở dài:
- Ôi, anh đành phải làm như lời em nói vậy.
Trương Nhất Phàm cũng không nói nhiều, giơ tay ôm chầm lấy cơ thể cô nói:
- Em đã từng nghe chuyện Quan Âm đưa tử chứ?
Hà Tiêu Tiêu gật đầu:
- Hôm nay anh đến đó để cầu tự sao? Không phải anh đã có hai đứa nhỏ đấy thôi?
Trương Nhất Phàm thấy bộ dạng ngơ ngác của cô liền nói:
- Anh nói cho em, tối nay có phải anh là người giúp em đạt được mục đích không?
Nói xong hắn lại sờ ngực Hà Tiêu Tiêu, khuôn ngực mềm mại khiến hắn càng hứng thú. Hà Tiêu Tiêu vênh mặt gạt tay hắn ra:
- Anh đứng đắn một chút được không? Nói đi Trương Mẫn là ai? Anh đã có con với ai?
- Được rồi, anh nói thẳng nhé.
Trương Mẫn là ai à, là con gái chúng ta, hôm nay anh đưa em đến đây là muốn cầu xin một đứa con, muốn hoàn thành tâm nguyện của em, Quan Thế Âm Bồ Tát hiển linh sẽ phù hộ cho chúng ta.
- Em…chúng ta sao?
Hà Tiêu Tiêu ngạc nhiên, Trương Nhất Phàm nhào tới:
- Đúng, là chúng ta, tuy rằng em không sinh con, nhưng anh tin rằng tối nay Bồ Tát sẽ phù hộ để cho ta hoàn thành ước nguyện.
- A, muốn chết sao
Trong lòng Hà Tiêu Tiêu cả kinh, Trương Nhất Phàm kia đã sát vào được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...