Việc hai nhà máy cuối cùng cũng được xác định, Trương Nhất Phàm cũng có chút hưng phấn. Buổi tối Liễu Đắc Chí mang hai bình rượu, cùng với một ít quà cáp định đến cảm ơn Trương Nhất Phàm. Phái người dò la cả nửa ngày rồi nhưng vẫn không biết Trương Nhất Phàm đang ở chỗ nào.
Vì thế hắn ta đánh bạo gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm, trong điện thoại ngập ngừng bày tỏ sự cảm kích của mình, Trương Nhất Phàm đoán được ngụ ý của ông ta:
- ông không cần đến đâu, ông đến tôi cũng không tiếp ông đâu! ông cứ làm tốt cương vị của một Quản đốc Nhà máy chính là sự báo đáp tốt nhất rồi!
Sau khi gác máy, Liễu Đắc Chí tự nhủ, người ta giúp mình việc lớn như vậy, không cảm ơn một tiếng chẳng há không biết tốt xấu gì sao, chỉ là Phó chủ tịch Trương không muốn gặp mình vì lo lắng có kẻ sẽ thừa nước đục thả câu.
Chi bằng việc này cứ để đấy đã, có cơ hội sẽ nói với Hiểu Hiên một tiếng, tóm lại không thể để cho người ta chịu thiệt được đúng không? Liễu Đắc Chí nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng vẫn lấy hai ngàn trong bình rượu ra cất đi.
Sau một hồi cân nhắc, Liễu Đắc Chí liền gọi điện cho cháu gái.
Lưu Hiểu Hiên vừa mới thu âm chương trình xong, nhìn thấy số điện thoại lạ, liền đoán chắc chắn là ông cậu dùng điện thoại công cộng gọi điện cho mình rồi. Sau khi nhận điện thoại, giọng nói truyền đến quả nhiên là của Liễu Đắc Chí.
Vừa nghe Liễu Đắc Chí nói về việc ông ta muốn đưa cho Trương Nhất Phàm hai nghìn cùng với hai bình rượu để tỏ lòng cảm ơn, Lưu Hiển Nhiên liền vội vàng hỏi :
- Cậu vẫn chưa đi đấy chứ?
- Chưa, người ta không đồng ý tiếp cậu.
Lưu Hiển Nhiên lúc này mới có thể thở dài nhẹ nhõm một cái, may mà Trương Nhất Phàm không ở nhà, nếu không thì đã xảy ra hiểu lầm lớn rồi. Cô liền mắng cậu một câu:
- Cậu ơi là cậu, sao người có thể hồ đồ như vậy hả? Người ta là Phó chủ tịch huyện không thiết gì những thứ đó, hơn nữa nếu bị người ngoài biết được thì họ sẽ nghĩ như thế nào? Cậu cứ về trước đi, việc này cứ để cháu giải quyết.
Lần trước cũng là nhờ cô cháu gái này ra mặt, cô mà đã ra mặt thì mọi chuyện không thể tốt hơn, nghĩ vậy Liễu Đắc Chí cúp máy, yên tâm đi về.
Trương Nhất Phàm trở về nhà không lâu thì nhận được điện thoại của ba hắn. Trương Kính Hiên nói với con trai bằng giọng thân mật:
- Con trai, dạo này ở dưới đó sống thế nào?
- Ba, đây hình như là lần đầu tiên trong 3 năm trở lại đây ba chủ động gọi điện hỏi thăm con trai của ba thì phải, hôm nay ngọn gió nào thôi thúc ba gọi cho con vây?
Trang Kính Hiên lộ ra chút ôn hòa hiếm có, tâm trạng có vẻ rất vui:
- Thôi con bớt nói móc ba vài câu không được sao, nói xem con lúc nào rảnh về thăm nhà đây?
- Dạ…Sắp tới chắc không có thời gian rồi ba ạ, hai nhà máy vừa mới tổ chức lại, vẫn còn rất nhiều việc phải lo, còn cả việc kiến thiết giao thông cho huyện Thông Thành cũng đang rất khẩn cấp. Hơn nữa Chủ tịch Uông lại đi bồi dưỡng nghiệp vụ rồi, trách nhiệm nặng nề đang đè lên vai con, ba ạ!
- Con trai ngoan, nghe có vẻ gần đây làm việc cũng không tồi nhỉ! Không ngờ còn kéo được cả lão Lí đến Thông Thành đầu tư. Nhưng mà ba nói con, dù con có làm tốt thế nào đi chăng nữa, chỉ sợ cũng chỉ là làm áo cưới cho người ta thôi. Ha ha….
- Làm áo cưới cho người ta? Vì sao ạ?
Trương Nhất Phàm cảm nhận được ngụ ý gì đó trong lời nói của ba hắn, nhưng Trương Kính Hiên đã nhanh chóng đổi đề tài, nói:
- Có phải con có quen biết người của Quốc Tế Lực Bang không ?
Xem ra nhất cử nhất động của Trương Nhất Phàm ở huyện Đông Thành này đều không qua mắt được ba hắn, Trương Nhất Phàm có chút ấm áp trong lòng, thẳng thắn nói:
- Trước kia không biết, sau đó cũng nhờ người giới thiệu mới có cơ hội kết giao với Phó Chủ tịch của họ.
Hắn không nói ra chuyện của Thẩm Uyển Vân, sợ rằng ba hắn hỏi tới cùng thì sẽ không biết ứng phó thế nào. Cũng may Trương Kính Hiên không có thói quen này, nghe xong lời nói của con trai, ông ta chỉ cười, nói:
- Không thể tin được Khu kinh tế mới của tỉnh thành mời bọn họ, bọn họ cũng không chịu tới, ta thấy thật quái lạ, rút cuộc thì bọn họ thấy được gì ở Thông Thành đó chứ.
Trương Kính Hiên dừng một lát rồi nói :
- Việc miễn thuế ba năm đầu và giãm một nửa cho năm năm sau đó là quỷ kế của con hả? Việc này khá mạo hiểm, phải bất chấp dư luận, làm tốt thì sẽ được người ta quảng cáo rùm beng, làm không tốt thì sẽ chết dưới ngòi bút của họ.
- Con biết!
Trương Nhất Phàm cẩn trọng đáp.
- Chuyện của con ông nội đã biết rồi, ta cũng không biết từ đâu mà ông có những tin tức này.
Hai ba con cứ thế chậm rãi nói chuyện gia đình.
Từ khi Trương Nhất Phám hiểu chuyện đến nay, bình thường hắn chỉ thấy bóng dáng ba hắn bận rộn với công việc, hiếm khi ông đoàn tụ cùng mọi người trong gia đình. Hôm nay không biết ông có tâm sự gì mà lại nói với mình những chuyện này.
Tục ngữ nói, cha mẹ thường thương con trai, câu này quá không sai. Theo một mặt nào mà nói, Trương Kính Hiên đúng là có thương Trương Nhất Phàm hơn, những điều này là từ miệng của chị hai hắn Trương Bội Bội trong lúc tức giận nói ra, có thể coi là đã được chứng thực.
Hai cha con hàn huyên một hồi, ông Trương Kính Hiên mới nói:
- Con trai, trở về đi! Đừng ở dưới đó chịu khổ nữa.
Trương Nhất Phàm hơi sủng sốt, thầm nhủ đây mới chính là mục đích chính của ba hắn, chỉ có điều là vì sao? Bản thân hắn ở đây đã làm rất tốt, bỗng dưng điều về tỉnh thành, rồi sau đó phải làm những việc mà đến bản thân hắn cũng không biết phải gọi là gì.
Trẻ tuổi như hắn, dù làm việc ở tỉnh thành, thì có thể ngồi lên được vị trí quan trọng nào? Thật phí hoài tuổi trẻ, chi bằng cứ ở dưới nỗ lực phấn đấu, vì địa phương góp chút công sức.
Chờ khi có chút chiến tích bày ra đó, khi về tỉnh thành làm việc, người khác cũng sẽ không thể nói là vì quen hệ cá nhân, rồi trước mặt thì nói những lời khen tặng, sau lưng thì mỉa mai, chửi mắng.
Ba Trương Nhất Phàm đột nhiên đề xuất vấn đề này làm hắn có chút do dự.
Trương Kính Hiên thấy con không nói gì, liền đoán ra được suy nghĩ của con trai. Lúc trước Trương Nhất Phàm một mình xuống đó là vì muốn chứng minh năng lực của bản thân, nếu bây giờ về lại tỉnh thành e rằng có chút tiếc nuối.
Nói thật, phía dưới rất vừa lòng với Trương Nhất Phàm, chỉ là chốn quan trường thật giả khó lường. lừa gạt lẫn nhau, chỉ sợ con trai chịu thiệt thòi. Lý do mà Trương Kính Hiên muốn đứa con trai về chủ yếu vẫn là sợ ông cụ trách cứ.
Trương Nhất Phàm vẫn cho rằng, dựa vào bản thân từng bước từng bước đi lên mới là chân thực. Sau một hồi trầm mặc, hắn nói:
- Ba, để con ở đây thêm 2 năm nữa! Hai năm sau con sẽ về lại tỉnh thành và nghe theo sự sắp đặt của ba.
Xem ra Trương Nhất Phàm vẫn chưa biết tình hình lúc này của mình như thế nào, Chu Chí Phương muốn răn đe cách làm việc của hắn, Thư ký Phùng đã báo cáo lên Phó bí thư Đổng, ngay buổi chiều, Phó bí thư Đổng đã nổi trận lôi đình với Trương Kính Hiên.
Trương Kính Hiên muốn điều con trai về tỉnh thành, tránh việc tranh đấu với mấy lão giảo hoạt ở dưới đó. Trương Kính Hiên làm như vậy không phải nhượng bộ mà là không muốn con trai bị cuốn vào những vào tranh đấu vô vị này.
Đối với sự việc này, ông không muốn nhúng tay vào, cũng không nhờ đến Phó bí thư Đổng. Nếu Trương Nhất Phàm đã muốn ở lại Thông Thành như vậy, ông đành cân nhắc để hắn tự mình quyết định.
Giao ước hai năm, hai năm có thể bồi dưỡng một con người nhưng cũng có thể hủy hoại một con người. Trương Kính Hiên cuối cùng cũng chấp nhận quyết định của con trai:
- Được! Vậy thì hai năm. Đây là khoảng thời gian tự do cuối cùng của con, tận dụng thời gian đi!
“ Hai năm tự do cuối cùng” Trương Nhất Hàm cười rồi gác máy. Năm nay hắn mới 26 tuổi, hai năm sau 28 tuổi, Đổng Tiểu Phàm thì sao? Cũng 24 tuổi rồi, lúc đó có thể kết hôn được rồi.
Hai năm, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, chỉ là làm thế nào trong khoảng thời gian hai năm này cố gắng đạt được một ít thành tích, vậy thì có thể có đươc học vấn cao rồi.
Ngồi trên sô pha một lát, hắn bật ti vi.
Tivi đúng lúc đang phát bản tin thời sự, nói đến tình trạng đầu cơ đất đang nóng trên mức đỉnh điểm ở Hải Nam. Chỉ trong thời gian vài năm ngắn ngủi mà giá cả đất đai đã tăng đến mức chóng mặt.
Việc Hongkong được trao trả về cho Trung Quốc, một lượng tiền lớn chảy vào, rất nhiều nhà đầu tư đổ xô đến Hải Nam khai thác, giá đất vì thế mà tăng theo cấp lũy thừa.
Trương Nhất Phàm nghĩ đến Hà Tiêu Tiêu cùng với người của chú hai đã đi Hải Nam, mua một lúc 20 mẫu đất. Không biết nha đầu này bấy giờ thế nào rồi? Nếu cứ thế này, bản thân chẳng phải trong một đêm có thể biến thành tỉ phú rồi sao?
Giá một mẫu đất là 300 ngàn, nhất định là giao dịch nội bộ, nếu không thì không thể mua được với giá rẻ như vậy? Trên thực tế, ông ta đã trở thành 1 đại gia mới nổi, giá trị con người cũng cũng được nâng lên bạc tỷ.
Nghĩ đến đây, Trương Nhất Phàm liền cười một cách khó hiểu, bản thân hắn cũng không lý giải nổi. Không ngờ lại xuất hiện hai phú ông. à, một phú ông và một phú bà mới đúng, tiền này là hắn chuẩn bị cùng chia sẻ với Hà Tiêu Tiêu.
Xem xong tin tức, hắn mới phát hiện ra bụng đói. Tối hôm nay không biết đi đâu tống tiền đây? Đang mải suy nghĩ thì Đường Vũ gọi điện thoại, nói rằng Hồ Lôi, Trần Trí Phú, còn có cả Lương Chính Hòa mấy người bọn họ đều ở đó, rồi hỏi xem Trương Nhất Phàm có muốn qua đó không.
Lại là mấy người bọn họ, Trương Nhất Phàm cười nói:
- Thôi khỏi, mấy ông chơi với nhau đi!
Hắn không thích tụ tập quá nhiều người cùng nhau ăn cơm rồi uống đến say bét nhè.
Đường Vũ còn đỡ, còn Lương Chính Hòa thì hắn không thích lắm, người này thích chơi gái. Mặc dù trước đây Lương Chính Hòa và Trương Nhất Phàm có giao hảo với nhau, nhưng dần dần Trương Nhất Phàm phát hiện ra, Lương Chính Hòa không phải là kẻ dễ dàng kết giao.
Mấy cô nàng gợi cảm xinh đẹp thoại nhìn thì đúng là sướng mắt thật, nhưng mà cũng không thể thay cơm được, thỉnh thoảng chơi thì được, còn nếu như ngày dài tháng rộng, chắc chắn cũng sẽ có lúc xảy ra chuyện chẳng lành.
Vì vậy Trương Nhất Phàm muốn bọn Đường Vũ mấy người đó tránh xa Lương Chính Hòa, Đường Vũ cúp máy, như biết được ngụ ý của Trương Nhất Phàm vì thế hắn ta cũng không miễn cưỡng nữa. “Đại ca” không thích Lương Chính Hòa chắc chăn có lý do của hắn.
Trương Nhất Hàm gọi điện thoại đến quán cơm của Liễu Hồng nhờ mang cho mình một suất cơm hộp, nói là một suất cơm hộp, nhưng lần nào Liễu Hồng cũng làm cho hắn đầy đủ ba món mặn một món canh. Tuy rằng gần đây nhà hàng có mời một đầu bếp về nhưng Liễu Hồng vẫn giữ thói quen tự mình làm cơm cho Trương Nhất Phàm.
Khoảng nửa tiếng sau đó, Liễu Hồng đã đến gọi cửa rồi.
Trương Nhất Phàm ra mở cửa liền nhìn thấy Liễu Hồng khoác trên mình một bọ sườn xám rất gợi cảm, xẻ tà rất cao, đến tận phía trên bắp đùi, nhìn cặp đùi vừa tròn vừa trắng nõn nà, làm người ta khó tránh khỏi bị kích động mạnh.
Chiếc sườn xám màu xanh nhạt vừa khéo khoe trọn những đường cong gợi cảm trên cơ thể Liễu Hồng, những đường may tinh tế gần như đã phô bày được hết những nét đẹp của cô.
Liễu Hồng từ khi nào lại chú ý đến cách ăn mặc của bản thân như vậy? Trương Nhất Phàm nhíu mày khó hiểu, phải chăng Liễu Hồng đang yêu? Người ta nói từ cách ăn mặc của một người con gái có thể biết được tâm trạng của cô ấy như thế nào.
Nhất là khi Liễu Hồng vẫn còn thắt đáy lưng ong, mông tròn ngực căng với những đường cong quyến rũ như thế này, thật khó kìm lòng. Thêm vào đó là cặp đùi săn chắc, khiến người ta nảy sinh ham muốn khó cưỡng.
Nếu như từ giữa hai chân của cô cắm cái vật đó vào, thì sẽ có cảm giác như thế nào? Trương Nhất Phàm dời ánh đi chỗ khác, cố gạt những suy nghĩ xấu xa kia ra khỏi đầu.
Bình thường vào lúc này, Liễu Hồng đều chưa ăn cơm, Trương Nhất Phàm liền hỏi:
- Cô chắc chắn là chưa ăn cơm phải không, ăn cùng đi. Dù sao ăn không hết cũng lãng phí.
Lúc này Liễu Hồng không khách khí, gật đầu ưng thuận:
- Vâng!
Liễu Hồng vào bếp lấy bốn cái bát, bới cho Trương Nhất Phàm một bát cơm, lại còn múc thêm một bát canh, xong xuôi mới bới cơm cho mình. Lúc Trương Nhất Phàm uống canh, Liễu Hồng ngẩng đầu nói:
- Chủ tịch Trương, tôi có thể nhờ anh một việc không?
- Có chuyện gì? Cô nói đi!
Liễu Hồng đến huyện Thông Thành này lâu như vậy, trước giờ chưa từng nhờ vả Trương Nhất Phàm điều gì, ngược lại cô còn hết lòng hết dạ lo lắng cho cuộc sống thường ngày của Trương Nhất Phàm. Tự nhiên đối với yêu cầu của Liễu Hồng, chỉ cần là việc hắn có thể làm được, Trương Nhất Phàm chắc chắn sẽ nhận lời.
Liễu Hồng cũng không vòng vo, hạ giọng nói:
- Em trai tôi sắp chuyển việc, tôi muốn nhờ anh tìm giúp cho nó một công việc.
- Ồ! Chuyện nhỏ này không thành vấn đề, lúc nào cậu ta trở về?
Trương Nhất Phàm còn nghĩ là việc gì lớn lắm, chẳng qua chỉ là quân nhân xuất ngũ tìm việc làm, tìm cho cậu ta một công việc đương nhiên không thành vấn đề.
Liễu Hồng nói:
- Cậu ấy biết lái xe, khoảng tuần sau sẽ trở về, bởi vì một vài lý do đặc biệt, thời gian trong quân ngũ bị thương, cần phải xuất ngũ sớm.
- Biết lái xe, cũng không tồi. Vậy thì tạm thời để cậu ta lái xe cho Trần Trí Phú, đợi dịp khác rồi thay đổi.
Trương Nhất Phàm vui vẻ nhận lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...